Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 161



Cả buổi tối An Hạnh Nhi đều bị Diệp Thương Ngôn sai khiến.

Đến cuối cùng thì tê dại đến nỗi anh chỉ cần trở mình, cô liền ngồi dậy theo phản xạ có điều kiện, sau đó đợi anh sai khiến, hoặc là uống nước, hoặc là đi toilet.

Đến khi.

Tiếng chuông đồng hồ buổi sáng reo lên.

An Hạnh Nhi thật sự là bò dậy khỏi giường một cách sống không bằng chết.

Cô cảm thấy cả đêm mình còn chả ngủ được tới một tiếng nữa.

Bây giờ cô còn phải đi làm.

Mà người đàn ông dày vò cô kia, lại ngủ như một con chó vậy.

Lúc này cô thật sự rất muốn bóp chết anh.

Nhưng vào giây phút mình vén chăn ra, lại cẩn thận dè dặt sợ làm anh tỉnh giác.

Người đàn ông Diệp Thương Ngôn này đúng là yêu nghiệt.


Rõ ràng cô ghét anh đến tột cùng, nhưng lại không nỡ ra tay độc với anh.

An Hạnh Nhi kìm nén một bụng tức giận mà đi rửa mặt, sau đó thay đồ trang điểm, rồi rời đi.

Lúc đóng cửa rời đi, động tác nhẹ nhàng cực kỳ.

Cô xuống lầu.

Chú Trung đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô.

“Chào buổi sáng bà chủ.” Chú Trung đối với cô luôn rất tôn kính.

“Chào chú Trung.” An Hạnh Nhi khế cười một cái.

Cô ngồi trên bàn ăn, vừa ăn sáng vừa xem một số tin tức thời sự trên điện thoại.

Vào lúc đó, đôi con ngươi đột nhiên khựng lại.

“Tòa nhà Thương mại Tinh Diệu” mạnh mẽ tiến vào Thanh Thành, xây dựng một khu mua sắm thương mại cao cấp tổng hợp.

Bằng sự nhạy cảm đối với thị trường, An Hạnh Nhi bấm mở nội dung ra.

Tập đoàn Tinh Diệu ban đầu là một chuỗi siêu thị dân dụng, có hệ thống siêu thị trên toàn quốc, trong số người tiêu dùng bình thường thì có thể nói là doanh nghiệp mà ai ai cũng biết, bao nhiêu năm nay chưa từng tham gia thị trường tiêu dùng cao cấp, cũng như chưa từng tạo ra cái gọi là khu thương mại, mô hình hoạt động của họ là định cư ở khu thương mại và độc quyền siêu thị bách hóa, trong trí nhớ của An Hạnh Nhị, ít nhất trong mười năm sống lâu hơn kia, chưa từng nghe nói Tập đoàn Tinh Diệu có ý tưởng xây dựng khu thương mại của riêng mình.

Hơn nữa cô nhớ chủ tịch của tập đoàn Tinh Diệu hình như là họ Đồng.

An Hạnh Nhi vội vàng thoát ra khỏi ứng dụng tin tức, nhấp vào google trên web và tìm kiếm Tập đoàn Tinh Diệu.

Chủ tịch tập đoàn Đồng Lập Dân, con gái….con gái thứ hai Đồng Vận Khiết.

An Hạnh Nhi thật sự đã hiểu ra ngay lập tức.

Cô lại mở trang ứng dụng tin tức, đọc kỹ địa chỉ mà Đồng Vận Khiết muốn xây dựng khu mua sắm, chính là ở trạm kế tiếp của ga tàu điện ngầm toà nhà Quang Minh, tức là vị trí địa lý của khu kinh doanh mà Tinh Diệu muốn xây dựng còn tốt hơn đáng kể so với toà nhà Quang Minh, mà bây giờ mới bắt đầu mà đã khua chiêng rầm rộ, làm tuyên truyền mạnh mẽ, đặc biệt là với lưu lượng của chuỗi siêu thị Tỉnh Diệu trong nhiều năm nay, chèn ép một toà nhà Quang Minh mà hiện tại vẫn còn là ‘một toà nhà hoang phế”, thì đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Sắc mặt An Hạnh Nhi rõ ràng có chút khó coi.

Đồng Vận Khiết rắp tâm đến đối đầu với cô đúng chứ?!
Cô thật khâm phục người phụ nữ này.

Không chơi ám chiêu, mà đối đầu ngoài sáng với cô!
Hẳn là cũng quá tự tin.

An Hạnh Nhi nhanh chóng ăn xong bữa sáng, đi đến công ty mà không rề rà một giây nào.


Một khi biết có người đang cố ý đối chọi, thì có rất nhiều sách lược phải thay đổi.

Khi cô đến văn phòng của mình, La Tư đã đang đợi cô rồi.

Vội vàng báo cáo: “Hồi nãy đọc tin tức có nói, ở xung quanh của toà nhà Quang Minh, tập đoàn Tinh Diệu sẽ xây dựng một khu thương mại mua sắm, trước mắt đã tiến hành tuyên truyền hàng loạt trên các giới truyền thông, khơi dậy sự chú ý của rất nhiều thương gia.

Tôi cảm thấy hành động của Tinh Diệu lần này có ảnh hưởng rất lớn đến toà nhà Quang Minh chúng ta, một khi Tinh Diệu thật sự tạo dựng thành công thì dòng người của chúng ta sẽ bị bọn họ thu hút hết qua đó, như vậy, thì toà nhà Quang Minh sẽ càng khó thu hút các thương gia đầu quân.”
An Hạnh Nhi gật đầu.

Cô cũng rất rõ.

Cô thậm chí còn rất rõ, Đồng Vận Khiết sở dĩ đã bắt đầu tuyên truyền khắp các trang mạng khi còn chưa bắt đầu xây dựng, chính là để toà nhà Quang Minh không thể thuận lợi chiêu thương, cái mà thương nhân quan tâm nhát vẫn là lợi ích, khi lợi ích thật sự được đặt trước mắt thì tình cảm thật sự rất khó xoay chuyển thế cục, cho nên một khi tin tức toà nhà thương mại Tinh Diệu mở sàn vừa tung ra thì thương gia sẽ do dự rốt cuộc là nên đầu quân cho Quang Minh hay là Tinh Diệu, dù sao hai khu thương nghiệp gần nhau như vậy, rõ ràng sẽ tồn tại cảm giác cạnh tranh rất mạnh, người tiêu dùng đều thích đi theo số đông, chỗ nào nhiều người thì sẽ càng lúc càng có nhiều người đi chỗ đó, cuối cùng sẽ trở thành hai thái cực, một bên náo nhiệt sôi động, một bên thanh lãnh đến đáng sợ, thương gia một khi đã đầu quân thì chính là lỗ, vì vậy lúc này, không ai dám dễ dàng ra quyết định cả.

Lúc này cô không những đang nghĩ, Đồng Vận Khiết có phải biết vụ cá cược của cô và quản lý cắp cao của công ty nên cố ý đến làm loạn tiết tấu của cô vào lúc này hay không, tóm lại bất kể là toà nhà thương mại Tinh Diệu có tạo dựng thành công hay không, nhưng bây giờ tung ra tin tức có thể thành công ngăn cản bước chân chiêu thương của cô, cứ như vậy, ba tháng nửa năm sẽ qua đi rất nhanh, khi cô bị đuổi ra khỏi tập đoàn An Thị, Đồng Vận Khiết thậm chí có thể không cần thật sự xây dựng toà nhà thương mại Tinh Diệu, không cần phí sức không cần phí tiền, cô sẽ bị Đồng Vận Khiết chơi chết.

An Hạnh Nhi cười lạnh một cái.

Bàn toán như ý hay lắm.

An Hạnh Nhi đảo mắt một cái: “Bắt luận Tinh Diệu làm thế nào, nói một tiếng với Đỗ Quyên, Mạnh Khải Minh và Vương Thành Lỗi, nên làm gì thì hãy làm đó.”
“Vâng.”
La Tư rời đi.

An Hạnh Nhi ngồi trên ghế làm việc, cuối cùng cũng không nói một cách có tự tin cho La Tư nghe.

Dù sao thời gian của cô cũng có hạn.

Chơi trò chơi thời gian, cô không chơi ni.

Cho nên cô không thể ngồi im đợi chết được, chỉ có thể chủ động xuất kích.

Cô đang nghĩ, làm sao đề các thương gia không bị ảnh hưởng bởi tập đoàn Tinh Diệu mà lựa chọn bọn họ.

Lúc chiều.

Đỗ Quyên gõ cửa đi vào.

“An tổng.” Thanh âm rõ ràng có chút cấp thiết.

“Ừm.” An Hạnh Nhi nhìn Đỗ Quyên.

“Hôm qua tôi đã xin phép bộ phận truyền thông quảng cáo, bảo bọn họ giúp chúng ta sắp xếp tất cả quảng cáo tuyên truyền, hồi nãy nhận được câu trả lời của bộ phận truyền thông quảng cáo, nói là không cho phê chuẩn.” Đỗ Quyên gắp gáp vội vàng mà nói.


“Tại sao?”
“Lý do là, dự án của toà nhà Quang Minh hiện tại mà làm tuyên truyền thị trường thì chính là đang lãng phí tài nguyên, trước mắt thì việc tập đoàn Tinh Diệu tạo dựng khu thương mại mua sắm đối với tập đoàn Quang Minh chúng ta có ảnh hưởng rất lớn, lúc này làm tuyển truyền thì rất lãng phí, bởi vì khi thương gia còn đang do dự chưa quyết định, thì sẽ không lập tức chọn chúng ta, mà đợi khi thương gia bắt đầu lựa chọn, tuyên truyền của chúng ta đã qua thời kỳ tốt nhát.

Kiến nghị của bộ phận truyền thông quảng cáo là, đợi qua khoảng thời gian nữa rồi mới làm tuyên truyền liên quan, bây giờ để xem thế cục thị trường trước đã, yên lặng quan sát sự thay đổi của nó.”
Lý do đúng là rất đâu ra đấy.

An Hạnh Nhi trực tiếp đứng dậy khỏi ghế làm việc, cô nói: “Bây giờ đi tìm tổng giám của bộ phận truyền thông, tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta.”
“Vâng.” Đỗ Quyên vội vàng đi theo.

An Hạnh Nhi rời khỏi.

An Mục nhìn bóng lưng khí thế hừng hực của An Hạnh Nhi.

Khoé miệng cô ta cười lạnh một cái.

Lúc đó vội vàng về văn phòng gọi cho ba của cô ta: “Con nhìn thấy An Hạnh Nhi chắc là đến bộ phận truyền thông rồi, nghe nói đối phương đã từ chối xin phép làm tuyên truyền quảng cáo của bọn họ.”
An Quốc Đại cười lạnh một cái, đương nhiên biết là sẽ bị từ chối.

Dù gì cũng là ông ta sắp xếp mà.

Sao ông ta có thể để An Hạnh Nhi làm thuận lợi như vậy chứ.

“Được, ba biết rồi.” Vẻ mặt An Quốc Đại xảo trá: “Nhiệm vụ quan trọng nhất của con bây giờ là mua chuộc người thân tín, những chuyện khác, ba sẽ giải quyết.”
“Vâng.”
An Quốc Đại cúp điện thoại.

.

Truyện Cung Đấu
Tâm trạng đương nhiên rất tốt.

Tuy ông ta luôn chắc chắn là không thể để An Hạnh Nhi phát triển lên, nhưng cũng sẽ vì năng lực mà An Hạnh Nhi đột nhiên bộc phát lên mà giảm đi chút tự tin.

Chính vào lúc hết đường xoay sở, thì không ngờ, có người chủ động tìm tới cửa hợp tác với ông ta!.


Bình Luận (0)
Comment