**********
Người hợp tác với An Quốc Đại, đương nhiên là Đồng Vận Khiết.
Đồng Vận Khiết đương nhiên không muốn cho An Hạnh Nhi sống yên.
Cô ta đã nghe ngóng qua.
Tham vọng của An Hạnh Nhi đối với sự nghiệp rất mạnh, chính là từ một người phụ nữ không có dục vọng yêu cầu gì, đột nhiên trở nên hăng hái hăm hở, đột nhiên trở nên mạnh mẽ, thật sự trong thời gian ngắn ngủi, đã tạo ra một số kỳ tích.
Nhưng, như vậy đã sao…
Thứ mà An Hạnh Nhi càng muốn, thì cô ta càng phải khiến An Hạnh Nhi không có được!
Một khi quyết định xong phương hướng đối phó với An Hạnh Nhi, chuyện đầu tiên mà Đồng Vận Khiết làm là tìm người giúp đỡ.
Cô ta rất rõ, bất cứ chuyện gì một khi có người giúp đỡ, thì mới thật sự là làm chơi ăn thật.
Chí ít, cô ta bây giờ căn bản không hiểu An Hạnh Nhi cụ thể đang làm gì, nhưng nếu như có một người có thể giúp cô ta biết An Hạnh Nhi đang làm gì, thì cô ta sẽ không cần lãng phí thời gian cho việc này nữa, cô ta có thể có càng nhiều thời gian để nghĩ xem nên đối phó với An Hạnh Nhi thế nào.
Cho nên, cô ta đã tìm tới An Quốc Đại, người luôn muốn đối phó với một nhà An Hạnh Nhi.
Vốn dĩ, thực ra người đầu tiên mà cô ta nghĩ tới là Cố Quân Tường.
Cô ta rất rõ, Cố Quân Tường bây giờ đối với An Hạnh Nhi là hận thấu xương tuỷ, mà kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè, nếu như lựa chọn hợp tác với Cố Quân Tường thì chắc chắn cũng là chuyện ăn nhịp với nhau.
Nhưng ngặt nỗi Diệp Thương Ngôn, cô ta vẫn chọn từ bỏ Cố Quân Tường, dù sao Cố Quân Tường và Diệp Thương Ngôn là đối thủ, cô ta không muốn đi đụng tới Diệp Thương Ngôn.
Càng huống hồ An Quốc Đại làm việc ở tập đoàn An Thị, càng có thể tìm hiểu được nhất cử nhất động của An Hạnh Nhi, lựa chọn hợp tác với ông ta, trăm lợi chứ không có hại.
Điều khiến cô ta có chút kinh ngạc đó là, khi cô ta chủ động tìm tới An Quốc Đại, thì An Quốc Đại đã đồng ý ngay.
Không do dự, không hoài nghi, không có điều tra thân phận của cô ta, không có bất kỳ phòng bị, chỉ mấy câu đơn giản của cô ta, An Quốc Đại đã đồng ý rồi.
Thực ra cũng không thể nói rõ điều gì.
Chỉ có thể nói, An Quốc Đại quả thực rất hận An Hạnh Nhi, hận không thể lập tức giết chết cô.
Cùng lắm còn có một điểm nữa là, An Hạnh Nhi quả thực vô cùng lợi hại, lợi hại đến nỗi An Quốc Đại cũng cần một người giúp đỡ để cùng đối phó.
Trên thực tế, đối với Đồng Vận Khiết, đối phó An Hạnh Nhi không khó chút nào cả.
An Hạnh Nhi muốn phát triển cái gì, cô ta ngăn chặn cô phát triển là được.
Đặc biệt là khi nghe thấy An Quốc Đại nói An Hạnh Nhi bốc phét, muốn làm được mục tiêu mà người thường còn không thể làm được trong thời gian ba tháng đến nửa năm, cô ta càng cảm thấy, chơi chết An Hạnh Nhi chính là chuyện dễ dàng.
Cô ta tốn nửa ngày, thì đã biết nên làm thế nào rồi.
Không phải muốn phát triển toà nhà Quang Minh sao?!
Cô ta liền nói với bên ngoài là muốn xây dựng khu thương nghiệp, còn về chuyện có xây hay không thì đó là chuyện sau này.
Tóm lại bây giờ một khi tung tin đồn ra, làm công tác tuyên truyền ra ngoài, khiến người ta tin cô ta thật sự sẽ xây dựng là được, chỉ cần lấy ‘giả’ để làm ‘thật’ trở nên hỗn loạn thì thương gia tuyệt đối sẽ không lựa chọn đầu quân vào toà nhà Quang Minh vào lúc này đâu, kéo dài 3 tháng nửa năm, kéo dài đến khi An Hạnh Nhi tức chết cũng được.
Hiển nhiên.
Kế sách này của Đồng Vận Khiết, An Quốc Đại cũng tán đồng cực kỳ.
Cứ như vậy, An Hạnh Nhi muốn chiêu thương cho toà nhà Quang Minh, thật sự là chuyện mơ tưởng hão huyền.
Ông ta lại lợi dụng quyền lực của mình ở tập đoàn An Thị mà ngăn cản tiến độ công việc của cô một cách thích hợp, khiến cô làm chuyện gì cũng không ngừng khúc khuỷu…
An Hạnh Nhi không chủ động từ chức tập đoàn An Thị, coi như cô có bản lĩnh!
…
An Hạnh Nhi đi vào văn phòng của tổng giám bộ phận truyền thông quảng cáo Nghiêm Quốc Cương.
Bề ngoài Nghiêm Quốc Cương đối với An Hạnh Nhi vẫn rất khách sáo.
Anh ta vội vàng nhiệt tình nói: “An tổng đại giá quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh.”
“Khách sáo rồi.” An Hạnh Nhi cười nói, cô nói thẳng: “Tôi đến tìm Nghiêm tổng, chủ yếu là muốn hỏi, tài nguyên quảng cáo mà chúng tôi xin, tại sao lại bị bác bỏ vậy.”
“Lý do không phải tôi đã nói với chủ quản Đỗ rồi sao?” Nghiêm Quốc Cương quay đầu nhìn Đỗ Quyên một cái, lúc đó lại nói: “Đúng lúc, tôi cũng giải thích cho An tổng một chút.”
“Không cần giải thích, hồi nãy Đỗ Quyên đã nói cho tôi nghe rồi, tôi không chấp nhận ý kiến của anh cho lắm.”
“An tổng, không phải tôi cố ý làm khó cô, chỉ là hiện tại làm tuyên truyền, thật sự không thể khơi dậy tác dụng lớn.
Trước mắt thì tập đoàn Tinh Diệu tung ra tin tức xây dựng khu thương mại, thương gia chắc chắn sẽ không chọn chúng ta, chúng ta làm tuyên truyền thì cũng là lãng phí.” Nghiêm Quốc Cương nhìn trông rất nghiêm túc mà nói: “Tôi cũng là nghĩ cho công ty thôi, thật sự không muốn công ty bị hao hụt lỗ vốn vô nghĩa.”
“Sao lại nói là hao hụt lỗ vốn?” Đôi con ngươi An Hạnh Nhi chợt híp chặt lại: “Tạo thế cho trung tâm mua sắm của chúng ta, đó là hao hụt lỗ vốn sao? Không đem lại giá trị thực tế thì chính là hao hụt lỗ vốn sao?! Nghiêm tổng, định nghĩa hao hụt lỗ vốn của tuyên truyền, chỉ e là không phải như vậy.
Tuyên truyền chú trọng hiệu ứng truyền bá hơn, có thể đem lại lượng tiêu thụ chân chính thực tế, đó là một khoản chi tiêu khác của Marketing, không thể tính là chi phí tuyên truyền của anh.”
Lúc này Nghiêm Quốc Cương bị An Hạnh Nhi nói đến có chút á khẩu.
Anh ta không ngờ, An Hạnh Nhi lại hiểu rõ như vậy.
Vốn tưởng chỉ là một con nhỏ non nớt mới tốt nghiệp, bịp bợm mấy câu là xong, vậy mà lại bị cô thẳng thắn vạch trần như vậy.
“Tôi sở dĩ muốn tuyên truyền, ngoại trừ chiêu thương ra, quan trọng nhất là làm hiệu ứng truyền bá.
Bây giờ tập đoàn Tinh Diệu tuyên truyền rộng khắp về khu thương mại của bọn họ, đối diện với hành động tuyên truyền mạnh mẽ của đối thủ cạnh tranh như vậy, mà lúc này chúng ta lại chọn khoanh tay làm ngơ, anh có nghĩ đến hậu quả của việc này chưa?” An Hạnh Nhi hỏi anh ta: “Hậu quả chính là, tất cả mọi người đều biết Tinh Diệu đang xây dựng khu thương mại, còn toà nhà Quang Minh chúng ta là một toà nhà hoang phế, kết quả như vậy anh có gánh vác nổi không?!”
Nghiêm Quốc Cương bị An Hạnh Nhi nói, đến nỗi sắc mặt xanh mét.
Lúc đó, thật sự là không phản bác nổi một câu.
“Thậm chí, toà nhà Quang Minh sở dĩ phải ở trong tình hình bây giờ, chính là vì ban đầu không được tuyên truyền đến nơi đến chốn.
Nếu như tuyên truyền theo tiết tấu sớm một chút giống như Tinh Diệu bây giờ, thì chúng ta thân là một thương nghiệp bất động sản có kinh nghiệm xây dựng phát triển khu mua sắm, sẽ bị rơi đến bước đường bị một kẻ chưa có kinh nghiệm gì như Tinh Diệu ép đến mức này ư?! Nếu như trong thời kỳ đầu có thể tạo thế, thì hiện tại căn bản không có vụ chuyện của Tinh Diệu này rồi!”
Khí thế của An Hạnh Nhi, trực tiếp khiến Nghiêm Quốc Cương á khẩu không có gì để nói.
“Đến bây giờ mà anh vẫn còn ngăn cản chúng tôi tạo thế, tổng giám Nghiêm, bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ, trước đây anh rất cuộc làm sao mà ngồi lên được vị trí này vậy.” An Hạnh Nhi mỉa mai.
Là thật sự, dùng khí thế, áp chế Nghiêm Quốc Cương.
Cô rất rõ, khi đối phó loại người như vậy, thì mềm dẻo căn bản không được.
Một khi tỏ ra yếu thế, thì ngược lại sẽ giúp cho anh ta kiêu ngạo hơn.
“Còn nữa, tổng giám Nghiêm có phải đã quên rồi không, bộ phận truyền thông quảng cáo là bộ phận hỗ trợ, không phải là bộ phận chức năng.
Tôi không biết bắt đầu từ khi nào, mà thân là bộ phận Marketing thực thi kế hoạch, khi cần tuyên truyền quảng cáo, là phải xin phép! Theo như phân công chức trách mà nói, bộ phận tuyên truyền quảng cáo nên chủ động phối hợp với bộ phận Marketing để làm tốt công việc tuyên truyền, thậm chí chủ động chuyển giao phương án tuyên truyền, giúp đỡ bộ phận Marketing phát triển kế hoạch marketing tốt hơn, chứ không phải bảo các người phê duyệt yêu cầu của bộ phận Marketing.” Đôi con ngươi An Hạnh Nhi chợt trở nên lạnh lẽo: “Vẫn xin tổng giám Nghiêm đừng quên chức trách vị trí của mình!”
Nghiêm Quốc Cương thật sự bị An Hạnh Nhi nói đến lúng túng cực kỳ.
Nhưng cũng không tìm được lời nào để phản bác.
Dù sao từng câu từng chữ của An Hạnh Nhi đều có lý cả.
“Tôi hy vọng, trong hôm nay tổng giám Nghiêm sẽ cho tôi một phương án liên quan đến việc tuyên truyền tạo thế cho toà nhà Quang Minh.” Vứt lại câu này, An Hạnh Nhi rời đi.
Bá khí đến nỗi, trong suốt quá trình Đỗ Quyên đều mắt chữ O mồm chữ A..