**********
CHƯƠNG 223
Sau vụ tai nạn ô tô vừa rồi, anh ta rõ ràng là cẩn trọng hơn.
Xe đã đến địa điểm.
An Hạnh Nhi đi theo nhân viên đi vào phòng thay đồ.
Cô chọn một chiếc váy dạ hội lớn màu đỏ tôn lên làn da trắng của mình, trông rất lộng lẫy.
Với nhan sắc của An Hạnh Nhi, quả thật có thể làm chủ được mọi phong cách, vô cùng hài hòa.
Cô hơi lơ đễnh, tay cầm chặt điện thoại, nãy giờ có chút do dự.
Cuối cùng.
Cô vẫn nhắn tin cho Diệp Thương Ngôn: “Anh sẽ quay lại chứ? Cắt băng khánh thành.”
Chờ một lúc.
Không ai trả lời.
Bỏ đi.
An Hạnh Nhi quyết định tập trung vào công việc, bắt đầu xác nhận lại các tiết mục trong việc kinh doanh trở lại.
Trang điểm xong.
An Hạnh Nhi đứng dậy đi ra cổng.
Lúc này bên ngoài cửa, xe xếp hàng hàng, thảm đỏ rực rỡ, hàng đống giỏ hoa, vô số phóng viên báo đài, trông rất náo nhiệt.
An Hạnh Nhi vừa xuất hiện.
Tất cả các phóng viên tại hiện trường sôi sục.
“Cô An, nghe nói cao ốc Quang Minh thuộc quyền quản lý của cô, từ khi bắt đầu, chỉ có 20% nhãn hàng hợp tác, chưa đầy một tháng đã đạt tới 88%, có thể nói đơn giản, cô như thế nào làm được hay không? “
“Đây là bí mật kinh doanh, không thể tiết lộ.
An Hạnh Nhi cố ý nói đùa.
Khiến bầu không khí ở hiện trường trở nên rất tốt.
Cô nói: “Thực ra chính là sự trung thực, chân thành và đáng tin cậy.
Chúng tôi thể hiện sự thành ý lớn nhất của mình để đổi lây sự tin tưởng của các thương gia, đồng thời đạt được mục tiêu hợp tác đôi bên cùng có lợi và chúng tôi sẽ có thể thu hút thêm nhiều thương gia đến kinh doanh.
Sẵn tiện làm một ít quảng cáo nhỏ, tập đoàn An Thị chúng tôi, trung thực không chỉ đối với các đối tác của chúng tôi, chúng tôi đối xử bình đẳng với tất cả người tiêu dùng, vì vậy tôi hy vọng rằng Nếu người tiêu dùng có thời gian, họ có thể đến Quang Minh đề đi dạo.
“
Chính là thông minh, tuyên truyền cho cao ốc Quang Minh.
“Cô có gì muốn nói về Trung tâm Thương mại Tỉnh Diệu, nơi trước đây đã từng cạnh tranh với Quang Minh không?”
“Tinh Diệu đã chính thức thông báo sẽ tạm thời rút lui khỏi giới kinh doanh, cho nên thực sự không có gì để nói.
Tôi tin rằng, họ chắc hẳn đã tìm được, thứ phù hợp hơn với hướng phát triển của mình.
Tôi cũng rất mong có thể hợp tác thương mại với họ.
“
“Nghe nói Đồng Vận Khiết, người phụ trách dự án Trung tâm Thương mại Tinh Diệu, đã qua đời.
Cô An nghĩ thế nào về điều này?”
“Cô Đồng qua đời, tôi rất thương tiếc.” An Hạnh Nhi bắt lực nói: “Nhưng người đã chết, chúng ta những người còn sống không nên bình luận về cô ấy nữa.
Cô ấy cần được yên nghỉ”.
Nói một câu, phóng viên cũng không thể tiếp tục đặt câu hỏi nữa.
“Lần này, người đại diện của Cao ốc Quang Minh là Bạch Linh Nhi? Cô An sao lại nghĩ đến việc để cô ấy làm người đại diện? Nghe nói Cô An cũng tốn không ít tiền.”
“Có duyên đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô Bạch Linh Nhi, tôi cảm thấy cô ấy có hình tượng và khí chất rất tốt, rất thích hợp với cao ốc Quang Minh, cho nên tôi đã đề nghị cô ấy hợp tác.
Kỳ thực, mắt nhìn của tôi thật sự rất tốt, sau vài lần gặp gỡ, cô Bạch Linh Nhi thực sự rất kính nghiệp, tôi tin rằng chúng tôi sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
“
“Cô An, sự kiện cắt băng khánh thành hôm nay, cậu ba Diệp có đến hiện trường không?” Một phóng viên đột nhiên lớn tiếng hỏi.
Từ chuyên nghiệp, dây đến nhiều chuyện.
Bây giờ là chín giờ bốn mươi sáng.
Vẫn còn nửa tiếng.
Có lẽ sẽ không đến đâu.
Cô nói: “Không đến.”
“Là bởi vì có chuyện hay sao?” Phóng viên dồn.
Mấy chuyện bát nháo thật sự là chủ đề mà tất cả phóng viên đều không chịu buông tha.
“Đúng vậy.” An Hạnh Nhi gật đầu..