Sau khi quay bổ sung mấy cảnh xong, Lê Sơ tiếp tục dựa theo kịch bản quay phim tình tiết tiếp theo.
Tuy rằng dã ngoại + sơn động + thân ướt rất có tính chất này kia, nhưng Chu Hân Duyên cũng không định để Phù Diên và Lâm Lang phát sinh cái gì ở chỗ này.
Chu Hân Duyên cảm thấy lần đầu tiên của Nhiếp Chính Vương và Trưởng công chúa tuyệt đối sẽ không phát sinh dưới tình huống hấp tấp chật vật như vậy, cho nên từ lúc rơi xuống hồ đến lúc đi ra rừng núi, trong đoạn này, cơ bản hai người từ nghi ngờ lẫn nhau đến miễn cưỡng kết thành đồng minh.
Ban đầu Phù Diên và Lâm Lang đều nghi ngờ đối phương là người động tay, chẳng qua vì muốn đạt được hiệu quả nên mới phải đi đến một bước này.
Các nàng ở trong sơn động thử lẫn nhau, muốn biết trong một mảnh rừng núi hoang sơ này là nhân mã của ai đang mai phục.
Thân tình mưu quyền nói tới nói lui, ai cũng không muốn thẳng thắng thành khẩn, chỉ nói lời khách sáo, cuối cùng vẫn là Phù Diên tung nước cờ cuối, nói vị trí bố trí thích khách của mình không phải ở chỗ này.
"Tiểu cô cô thật nhẫn tâm, vậy mà lại muốn hạ sát chiêu với ta."
Phù Diên cười nhạo một tiếng: "Nếu đã nói như vậy cũng đừng đóng kịch nữa, những người đó không phải người của ngươi làm sao lại biết hành trình của chúng ta, hơn nữa còn bày bố mai phục."
"Ta cũng không biết, ta đi Giang Nam không phải là mệnh lệnh của cô cô sao, ai biết tiểu cô cô ngươi nói có phải sự thật hay không."
Lâm Lang trái một câu tiểu cô cô, phải một câu tiểu cô cô, niệm đến đầu óc Phù Diên cũng ong ong.
"Đều đã lưu lạc đến hoàn cảnh này, ngươi tin hay không tùy ngươi."
Bởi vì quần áo và cả người đều ướt sũng, giờ khắc này Phù Diên cũng đang phát run, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, không có tâm trạng giao phong với nữ nhân trước mắt này.
Camera quay cận cảnh, Lê Sơ nhìn thấy đạo diễn ra hiệu, đầu choáng một cái ngã đi.
"Tốt! Quá! Hai vị lão sư nhanh đi thay quần áo đi, thuận tiện nghỉ ngơi một chút, đoạn sau chắc sẽ phải sửa lại một chút."
Chu Hân Duyên cầm loa kêu, sau khi nói xong lại kéo qua cạnh biên kịch.
Bởi vì kim chủ vừa mới sửa diễn, cho nên Chu Hân Duyên cảm thấy cốt truyện phía sau phải thay đổi một chút mới được.
Lê Sơ uống một ngụm nước Tiền Đóa Đóa mới đưa qua, phất tay không cần khăn lông cô đưa qua.
Thật ra Lê Sơ cũng không phải quá lạnh, hiện tại đang là giữa mùa hè, tuy rằng trong lều có điều hòa, nhưng vẫn còn rất oi bức.
Chỉ là quần áo dính người rất không thoải mái, sắc mặt tái nhợt của nàng đương nhiên cũng là do nhân viên trang điểm vừa mới dặm phấn cho nàng.
"Đi thôi, thay quần áo."
Ninh Mạn Thanh vẫy vẫy tay với Lê Sơ, cùng nhau sóng vai đi đến phòng hóa trang.
Bởi vì không gian ngoài sân có hạn, cho nên phòng hóa trang của các nàng cách rất gần.
Nhìn hai người cùng nhau đi phía trước, nhân viên công tác đều thấy mà không có biểu tình gì.
Dù sao mọi người đều biết hai người các nàng là bạn nối khố, nếu các nàng không bằng mặt bằng lòng thì mới có trò hay để coi, nhưng quan hệ các nàng lại thân mật đến không một kẻ hở như vậy, mọi người lại không có lòng muốn nhiều chuyện.
Bất quá cũng có một số nhân viên công tác ngầm nói các nàng thực là xứng đôi, nhưng không có người nào nói trước mặt các nàng cả.
Về điểm này Lê Sơ vẫn cảm thấy rất bất ngờ, chẳng lẽ nàng với Ninh Mạn Thanh lại nhìn trong trong sạch sạch đến mức độ đó sao?
Chẳng lẽ nàng với Ninh Mạn Thanh nhìn không có tí tướng thê thê nào sao?
Lê Sơ nhìn gương mặt thịnh thế mỹ nhân của Ninh Mạn Thanh, âm thầm gật đầu, hình như là không có thật.
Ninh lão sư thực sự quá là đẹp mắt rồi!
Đại mỹ nữ chính là lão bà của mình, chỉ nghĩ thôi cũng khiến nàng cực kỳ vui vẻ.
"Trên mặt chị có gì sao?"
Ninh Mạn Thanh nhìn bộ dáng Lê Sơ cười trộm, có chút mê mang sờ sờ lên sườn mặt của mình.
Lê Sơ lắc đầu, vì sợ bị Ninh Mạn Thanh dùng bí thuật đọc tâm, đi trở về phòng hóa trang.
Nhận được kịch bản sau thay đổi, còn phải đợi thêm một lúc nữa, lúc này lại rảnh rỗi, Lê Sơ nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.
"....Cần tôi hỗ trợ sao?"
Lê Sơ có chút do dự hỏi, nếu không phải có cuộc điện thoại này, nàng đã sớm đem Mục Tiêu quên đến tận chín tầng mây rồi.
Nam chủ, cảm giác tồn tại chỗ nàng là bằng không.
"Đúng vậy, ba ngày sau Mục tổng có tham dự một sự kiện, cần có người đi cùng, trước đó đều là trợ lý đi, nhưng là trợ lý gần đây phải đi công tác.
Sự kiện ba ngày sau đều là người trong giới, cho nên Mục tổng muốn đi cùng với ngài."
Còn cái giới gì, đương nhiên là giới giải trí rồi.
Lê Sơ nhớ rõ năm trước tham gia sự kiện, Đường Tòng Nam có nói với nàng Mục Tiêu muốn mở rộng thị phần sang giới giải trí, hiện giờ đã qua tám tháng, dựa theo tốc độ nam chủ, không chừng đã động thủ từ lâu.
"Ngượng ngùng, hiện tại tôi đang ở đoàn phim, khả năng là không đi được."
Lê Sơ từ chối, không rảnh là lý do, nàng không muốn có bất cứ liên hệ nào với nam chủ, tiếp xúc lần trước đã là ngoài ý muốn rồi.
Thư ký bên kia nói càng thêm thành khẩn: "Hy vọng Lê tiểu thư có thể nhín chút thời gian, tổn thất bên này sẽ bồi thường gấp mười lần cho ngài."
Thế giới coi trọng vật chất đáng chết này, cư nhiên muốn dùng tiền tài như đạn bọc đường ăn mòn nàng!
Lê Sơ vẫn lạnh nhạt từ chối: "Xin lỗi, tôi không có ý định này."
"Vậy được rồi, hy vọng mấy ngày tới ngài có thể suy xét lại, nếu ngài có ý định hỗ trợ có thể gọi điện thoại cho tôi, dù sao ngài cũng là lựa chọn thích hợp nhất."
Lê Sơ tò mò buộc miệng hỏi: "Vì sao tôi lại là người lựa chọn thích hợp nhất?"
Chẳng lẽ là do bộ dáng nàng thanh thuần không ra vẻ, khiến cho bá tổng chú ý sao?
Nhưng nàng không có thanh thuần, cũng không làm ra vẻ nha, động tác lấy tiền của nàng cũng cực kỳ nhanh.
"Dù sao loại người có tài hoa lại có nhan sắc thích giúp đỡ mọi người như Lê tiểu thư, không có tâm tư khác đã không thấy nhiều lắm."
Lê Sơ đã hiểu, phiên dịch một chút nàng chính là người che chắn tốt nhất, Mục Tiêu không cần lo lắng bị dính bẫy.
"Cảm ơn anh đã khích lệ, Mục tổng vẫn nên là chọn người khác đi."
Lê Sơ tắt điện thoại, đem số điện thoại này đưa vào danh sách đen.
Nếu là không có yêu đương, có tiền tài dụ hoặc như vậy không chừng Lê Sơ sẽ còn hơi dao động mà suy nghĩ, nhưng hiện tại nàng đã có bạn gái, căn bản là nàng không có chút dao động nào.
Lê Sơ không có nói với Ninh Mạn Thanh chuyện này, rất nhanh cũng đem chuyện này quên đến sau đầu, bắt đầu nhập tâm đọc kịch bản mới.
Trong kịch bản yêu đương của Nhiếp Chính Vương và Trưởng công chúa, Nhiếp Chính Vương ở hoàn cảnh xấu hơn.
Nguyên nhân cũng không phải là Chu Hân Duyên cảm thấy Địa Khôn yếu đuối hơn Thiên Càn, mà là do xuất phát từ tính cách của hai người.
Tuy rằng các nàng đều có ký ức mới, nhìn có vẻ trở thành một người mới, nhưng tính cách và hành vi phán đoán theo bản năng đều là chịu ảnh hưởng từ tính cách nguyên bản được đắp nặn từ trước đó.
Hết thảy những chuyện này đều có liên quan đến tính cách của Phù Diên và Lâm Lang, lúc Lê Sơ nhận được kịch bản của Phù Diên, toàn bộ thị giác tác phẩm trọng điểm cũng là Phù Diên, cho nên Lê Sơ càng hiểu rõ Phù Diên hơn.
Phù Diên có một cuộc sống rất nhấp nhô, nếu phải tiến hành so sánh, nàng chính người cầm bàn tay khỉ trong câu chuyện của nhà văn Jacob.
.