Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 74


Cuối cùng Lê Sơ quyết định diễn bộ phim này, không phải chỉ vì cảm thấy thú vị khi nhìn thấy cốt truyện, cũng có một phần nguyên nhân là vì cảm thấy thân thuộc với nhân vật Phù Diên.
Nếu theo định vị mà nói, cuộc sống của Phù Diên không tốt, cũng không hoàn mỹ, nhưng đúng là bởi vì không hoàn mỹ, mới khiến nhân tính của nàng càng thêm trầm ổn.

Nếu đặt ở một câu truyện khác, có khả năng nàng chính là một nữ phụ ngốc nghếch được nuông chiều, cuối cùng sẽ bị hai bàn tay trắng khiến người vui vẻ.

Nhưng nếu đứng ở góc độ của nàng, liền sẽ phát hiện, thật ra nàng rất đau khổ bất hạnh, hối hận và cả mê mang.

Sau khi mẹ của Phù Diên bệnh nặng, trả hết tiền phẫu thuật và viện phí thuốc men, tiền tiết kiệm trong nhà cũng đã không còn gì nữa.

Vì để tiết kiệm chi phí, Phù Diên đem căn hộ cho thuê, thay đổi một chỗ rẻ hơn một chút.

Đại tiểu thư chưa bao giờ ở nơi bẩn thỉu như vậy, nhưng là vì nơi này rẻ, vì tiết kiệm tiền nàng không thể không nhẫn nhịn, thiên kim nhà giàu tiêu tiền như nước lúc xưa, hiện tại vì muốn tiết kiệm mấy đồng mà trả giá với người bán trái cây.

Ngày gặp được Lâm Lang đó, Phù Diên đang ở trong trạng thái thất nghiệp.

Tuy rằng nàng học âm nhạc, nhưng Phù Diên cũng không phải quá chuyên nghiệp, nửa đời trước nàng đều là hưởng thụ vui chơi, có thể nàng sẽ biết giám định thưởng thức âm nhạc một chút, nhưng nếu là làm giáo viên, nàng chưa chắc có thể dạy được trò giỏi, vì thế ở trong sự lựa chọn của mọi người, nàng bị chủ sa thải.

Phù Diên có chút hoảng loạn, vì thế những ngày kế tiếp nàng đều gọi điện thoại xin việc khắp nơi, nhưng là không ai cần nàng.

Nàng nhớ tới mình có chút hiểu biết với hàng hiệu, cho nên muốn thử vận, để xem mình có thể làm nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại không, vì nàng xinh đẹp nói năng hiểu biết, nên nàng có được một cơ hội thử việc, chỉ cần làm tốt thì có thể lên nhân viên chính thức.

.

Tìm truyện hay tại -- TRUМtruy en.

ог G --
Nhưng nàng không nghĩ tới ở cửa hàng này, nàng sẽ gặp lại người mà nàng từng chế nhạo, nàng bị đối phương cười nhạo dè bỉu.

Phù Diên nhịn xuống xúc động muốn chạy trốn, trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, tùy ý để đối phương chế nhạo, sau đó phục vụ cho nàng ta.

Trong một khắc này, đại tiểu thư chân chính đã chết đi, thay thế là một người nghèo vì cuộc sống bình thường mà cúi đầu.


Nàng nhất định phải vì chính mình mà nhẫn nhịn để được đơn hàng, cho dù đối phương có khó dễ thế nào nàng cũng cố gắng nhẫn nại, chỉ là sau khi đối phương rời khỏi cửa hàng xong, nàng vẫn bị sa thải, bởi vì người kia là hội viên cao cấp của cửa hàng.

Phù Diên thất hồn lạc phách đi bộ về nhà, lại không cẩn thận bị người đụng vào.

Người đụng vào nàng là Lâm Lang, Lâm Lang vội vàng nói xin lỗi với nàng, sau đó tiếp tục chạy về phía trước, đang đuổi theo một người.

Phù Diên nghĩ có thể là người này bị trộm đồ, nên cũng không có để ý nhiều, bởi vì cuộc sống nàng cũng đã quá mệt mỏi, không có thời gian đồng cảm với bất hạnh của người khác.

Nàng đứng tại chỗ, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, lại thấy phía sau đuổi theo vài người, bọn họ giống như truy đuổi có chút mệt mỏi, thở hổn hển tại chỗ chửi thề vài câu thô tục.

Người xung quanh dùng ánh mắt kỳ dị nhìn bọn họ, bọn họ không chút để ý nào, chỉ phát tiết phẫn nộ.

Phù Diên nghe hiểu lời bọn họ nói, mấy người này là gái gọi, người mới chạy đi trước hẳn là người chơi xong không trả tiền, còn nữ nhân đụng vào nàng hẳn là bạn của những người này.

Có lẽ là trẻ tuổi hơn, Phù Diên nghĩ, bởi vì nữ nhân đụng vào nàng tuổi còn rất trẻ, nhìn những beta trước mặt này đều đã có tuổi hết rồi.

Phù Diên cũng không biết mình suy nghĩ thế nào, lại đứng tại chỗ này chờ cùng mấy người kia, nhìn thân ảnh cao gầy kia quay trở về, nghe những người này nói chuyện, nàng cũng biết người đụng vào nàng tên là Lâm Lang.

Lâm Lang cầm tiền trở về, đem đống tiền nhăn nhúm nhét cho nữ nhân đứng đầu, Phù Diên nhìn rất rõ ràng, bất quá cũng chỉ là mấy trăm đồng.

Nữ nhân kia lại giống như tìm được bảo bối mình đã bất, gấp không chờ được đềm đống tiền nhăn nhó đó lại một lần, sau đó vuốt thẳng tươi cười rạng rỡ bỏ vào túi, đoàn người lại phần phật rời đi.

Phù Diên nhìn bóng dáng của bọn họ, cảm giác được bi ai và tuyệt vọng lâu dài, cũng không phải vì hoàn cảnh của đối phương, mà là từ bọn họ thấy được tương lai của chính mình, có lẽ sẽ lâm vào giãy giụa bần cùng như thế.

Trong một đêm nọ, Phù Diên lại gặp Lâm Lang.

Các nàng ở cùng trong một khu trọ cũ nát, lúc Phù Diên thấy Lâm Lang, Lâm Lang vừa giúp người này chạy vặt xong, được hai đồng tiền.

Cô đứng ở đó, thân ảnh cao gầy thanh lãnh.

Phù Diên nhìn cô nhảy lên vách tường, nàng cho rằng Lâm Lang không có chú ý đến nàng, không nghĩ tới Lâm Lang lại đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía nàng.


----cô là người mới chuyển đến gần đây hả, có yêu cầu gì cứ việc đến 103 tìm tôi, cho dù là chạy việc vặt hay mua đồ vật gì đó, sửa điều hòa hay cống thoát nước tôi cũng làm được, còn làm được một số việc đặc thù như đề phòng quấy rối cũng được, hy vọng có thể giao dịch với cô, công chúa điện hạ gặp nạn.

Lần đầu tiên Lê Sơ nhìn đến đoạn thoại này, giống như cách một trang giấy mà thấy được thân ảnh của Lâm Lang.

Trong kịch bản Phù Diên nghe xong lời này liền ngây ngốc, không phải chỉ vì những nội dung này, mà cũng là vì Lâm Lang.

Lâm Lang nói xong liền rời đi, Phù Diên đứng ở tại chỗ, trong chốc lát mới thất hồn lạc phách mà nói một câu
---tôi không phải công chúa.

Nàng đã từng là, nhưng về sau không phải là.

Vận mệnh nhanh chóng không cho Phù Diên quá nhiều không gian bi thương, nàng nhớ đến anh trai trong tù, nghĩ đến mẹ trên giường bệnh, tiếp tục đi tìm công việc mới.

Nàng vẫn tiếp tục làm nhân viên bán hàng, chẳng qua là thay đổi một cửa hàng khác trong trung tâm thương mại, nhưng do trước kia nàng chọc quá nhiều người chán ghét, lần này người nàng gặp phải cũng không phải là người bị khi dễ trước kia, mà là người đi theo phe nàng trước đó.

Thấy bộ dáng của nàng hiện tại, người này cũng không chút khách khí cười nhạo nàng một phen, thậm chí cố ý để nàng nghĩ rằng mình đã bán được, nhưng cuối cùng đều không thành công.

Người này không chút nào che giấu bất mãn của mình với nàng, nếu chỉ là chế nhạo Phù Diên còn có thể nhịn, nhưng người này lại đề cập đến người cha đã chết của nàng, còn nói nàng xứng đáng, chạm vào điểm giới hạn của Phù Diên.

Nàng cào mặt đối phương, người bên cạnh lại đến ngăn lại, nàng bị ấn trên mặt đất đạp vài đạp, gương mặt xinh đẹp sưng lên, còn nói muốn đưa nàng đi cục cảnh sát.

Phù Diên nghĩ đến mẹ đang nằm trên giường bệnh của mình, nếu nàng bị nhốt ở cục cảnh sát, có tiền án, sau này tìm công việc sẽ càng khó, hơn nữa lỡ như trong lúc nàng ở cục cảnh sát, mẹ nàng xảy ra chuyện gì thì làm sao....!Đây là chuyện nàng không chấp nhận được.

Cho nên nàng chỉ có thể cầu xin, bị người này quay video lại, nói những lời lấy lòng, nài nĩ, nhưng nàng đã không còn bận tâm đến những lời nhạo báng của người khác nữa.

Không ai có thể nhìn nàng mà liên tưởng được bộ dáng nàng đã từng có, Phù Diên lại phải bỏ việc, che che dấu dấu gương mặt sưng húp khập khiễng về nhà, gặp được Lâm Lang vừa mới giúp hàng xóm sửa xong máy điều hòa.

Có lẽ là bộ dáng của nàng quá mức đáng thương, Lâm Lang nói miễn phí bôi thuốc cho nàng.

Phù Diên không cứng đầu, nàng cảm kích nói lời cảm ơn, nàng vốn dĩ là người có thói quen dựa vào người khác, chẳng qua là hiện tại nàng đã không có người để có thể dựa vào.


Nước thuốc xức lên miệng vết thương rất đau, Phù Diên muốn nhịn không khóc, nhưng là nàng không nhịn được.

Nàng gào khóc trước mặt một Alpha xa lạ, có lẽ là muốn dùng đau đớn phát tiết sự đau khổ của chính mình, Lâm Lang không thấy thương hại, cô chỉ lãnh đạm nói, hãy quen dần đi.

----tôi không biết tôi phải làm thế nào, tôi không biết phải thế nào mới có thể quen được! Tôi không muốn cuộc sống như vậy, cũng không muốn biến thành như vậy! Tôi nhớ ba ba anh trai, nếu đây chỉ là một giấc mộng thì tốt rồi.

Phù Diên là một người sống không có mục tiêu, không có phương hướng, nàng không biết bản thân mình làm sao có thể thoát khỏi hiện trạng bây giờ, nàng không có năng lực lập kế hoạch, chỉ có thể bất đắc dĩ bị thúc đẩy đi đến trong con sông vận mệnh, đây là tính cách của nàng.

Lâm Lang nhìn Omega bất lực khóc, thình lình mở miệng, khiến các nàng có một quyết định làm vận mệnh các nàng gắn bó vào nhau.

---kỳ thật tôi còn biết nghiệp vụ, tôi có thể giúp cô quy hoạch lại cuộc sống, chỉ cần cô có thể trả lại tiền thù lao cho tôi theo một tỷ lệ nhất định là được.

Tất nhiên là Phù Diên động lòng, nàng đồng ý, nàng bức thiết cần có người đến xử lý cuộc sống lung tung rối loạn của mình, nói cho nàng nàng cần phải làm gì, cần phải chuẩn bị cái gì, cần phải học tập cái gì.

Lâm Lang rất giỏi sắp xếp kế hoạch, hơn nữa cũng rất giỏi ở mảng chi tiêu tài chính, cô là người cực kỳ có kỷ luật và kế hoạch rõ ràng, cô tiếp nhận cuộc sống của Phù Diên, chỉ cần Phù Diên tìm được công việc chăm chỉ đi làm, Lâm Lang sẽ nói cho cô biết kế tiếp là làm gì mới thích hợp nhất, chỉ là cô sẽ lấy lại một khoảng tiền xem như là tiền thuê.

Cũng chính là cuộc sống sinh hoạt gần nhau như thế, quan hệ của Phù Diên và Lâm Lang càng thêm thân mật, Phù Diên cũng hiểu rõ Lâm Lang hơn rất nhiều.

Theo lý mà nói, tình huống như vậy, sẽ dễ dàng nảy sinh tình yêu.

Phù Diên là có loại suy nghĩ này, nhưng nàng không dám biểu lộ ra, nàng sợ loại ý tưởng này khi bị phát hiện sẽ khiến Lâm Lang chán ghét.

Nàng biết Lâm Lang không phải là Alpha yêu hoa mến cỏ, bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng, Lâm Lang chán ghét bị phụ thuộc, cũng hoàn toàn cảm thấy tình yêu là hư vô mờ ảo, không thể có được gì tốt lành.

Lâm Lang đã từng phân tích lợi ích và tổn hại của tình yêu, đưa ra một kết luận.

So với loại quan hệ không ổn định như tình yêu, quan hệ giao dịch tiền tài sẽ tồn tại bền lâu hơn rất nhiều.

Phù Diên nghe lời cô nói, xấu hổ vì những ý tưởng này kia trong lòng mình.

Kỳ thật loại quan niệm này đứng ở góc độ người ngoài xem, là cực kỳ phi thường, nhưng đứng trong cốt truyện, xem xét từ góc độ trải qua cuộc sống của các nàng, không ai dám chỉ trích các nàng sai cả.

Lúc trước Lê Sơ đưa ra kết luận cũng bởi vì như vậy, rất khó để nói giữa Phù Diên và Lâm Lang có tình yêu, nhưng lại không thể phủ nhận giữa các nàng sẽ có tình yêu.

Đó là một thói quen lâu dài từ quá khứ, vì một loại hoàn cảnh mà mài giũa đến thích hợp lẫn nhau.


Nếu là Phù Diên được cưng chiều ban đầu gặp Lâm Lang, các nàng có lẽ đều sẽ không liếc mắt nhìn nhau một cái.

Hoặc có thể dứt khoát mà nói, nếu ban đầu Phù Diên là đại tiểu thư nhà giàu áo cơm không lo, nàng với Lâm Lang căn bản là sẽ không thể gặp được nhau.

Dưới tình huống như vậy, thấy tiền thưởng từ cuộc thì này nhiều như thế, Lâm Lang nghĩ đến một cách có thể đột phá được khốn cảnh.

Phù Diên nghe được đề nghị của cô, không chút do dự liền đồng ý.

Các nàng đều rất rõ ràng, tồn tại ở cảnh thiếu thốn mọi thứ, cần phải chặt chẽ nắm lấy lợi thế của chính mình.

Tiền chính là động lực của các nàng, hơn nữa các nàng cũng đủ tin tưởng lẫn nhau, cặp đôi chân chính hay phu thê đều sẽ không được thẳng thắn thành khẩn tin tưởng như các nàng, bởi vậy các nàng mới có thể trở thành người yêu mẫu mực đến cuối cùng.

.......!
Ba tiếng sau, Lê Sơ nhận được kịch bản thay đổi, bắt đầu đọc lời thoại mới.

Nàng mới đọc đến một nửa, bỗng nhiên cửa bị gõ vang.

"Vào đi."
Lê Sơ còn tưởng rằng đó là Tiền Đóa Đóa, cũng không có ngẩn đầu lên nhìn.

Kết quả đối phương mới vừa mở miệng, Lê Sơ liền hoảng sợ.

"Xin lỗi Lê tiểu thư, mạo muội đến thăm, chỉ là vừa rồi không gọi điện thoại cho ngài được, cho nên mới dùng hạ sách này."
Người trước mắt rõ ràng là thư ký của Mục Tiêu, Lê Sơ cảm thấy cực kỳ mê mang.

"Lê tỷ, muốn mời đi sao?"
Vừa rồi Viên Tử không ngăn lại, là vì người này nói hắn có chuyện muốn tìm Lê Sơ tiếp tục bàn việc, Viên Tử còn tưởng rằng bọn họ quen nhau.

"Chờ một chút" Lê Sơ nhìn về phía thư ký nam chủ nói, "Không phải tôi từ chối hỗ trợ sao?"
"Ông chủ nói có thể do anh ấy không biểu hiện đủ thành ý, cho nên muốn đích thân mời ngài, chẳng qua vì tránh mang đến ảnh hưởng không tốt cho ngài cho nên anh ấy không có đi vào, đứng chờ ngoài đoàn làm phim, hy vọng ngài có thể nể mặt."
Cách nói chuyện của người này làm Lê Sơ sửng sốt, nam chủ nể tình như vây, thiếu chút nữa nàng cho rằng mình là siêu sao thiên vương.

Lê Sơ còn chưa có mở miệng, một âm thanh lạnh băng đã vang lên.

"Cũng không phải là ai cũng có tư cách làm nàng hãnh diện."
Lê Sơ vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh, Ninh Mạn Thanh xuất hiện ở cửa, biểu tình lạnh như băng sương nhìn thư ký của Mục Tiêu..

Bình Luận (0)
Comment