——————————
Quá khứ đã qua rồi, tương lai còn ở phía trước.
"...Alo? Xin chào?"
"Thư Uyển, rốt cuộc con muốn thế nào mới chịu buông tha cho Tiểu Trạch? Trước kia dì đối xử với con đâu có tệ? Dì đâu có ngược đãi con, đúng không? Vậy mà con lại ức h**p Tiểu Trạch như thế! Kết hôn với Úc Hằng Chương rồi thì con nghĩ mình ghê gớm lắm à? Đừng quên! Cuộc hôn nhân này là do dì giới thiệu cho con đấy có biết không!?"
"A lô? A lô?? Thư Uyển, sao không nói gì đi..."
Chiếc điện thoại bị giật lấy, Úc Hằng Chương ngắt cuộc gọi ồn ào, ngón tay lướt một cái đã đưa số máy đó vào danh sách chặn. Anh trả điện thoại cho Thư Uyển, giọng nhàn nhạt: "Không chặn thì còn chờ gì nữa?"
"À... Cảm ơn tiên sinh... Em chỉ muốn bà ấy đừng gọi lại nữa thôi." Thư Uyển gãi gãi má. "Quên mất còn có thể chặn số."
"Trước đó đã gọi cho em rồi à?"
"Vâng, lúc đầu thì cha có gọi một lần, nhưng thái độ không gay gắt như vậy, chỉ bảo em đừng tạo dư luận trên mạng nữa. Em nói với ông ấy chuyện này em không thể kiểm soát được, ông ấy lại hỏi ngược lại em có phải đang uy h**p ông ấy không... Thật là vô lý hết sức." Thư Uyển rất phiền muộn. "Sau đó thì là bà Lưu, gọi mấy lần, đều bảo em bỏ qua cho Thư Trạch."
Thư Uyển bất lực: "Em có làm gì cậu ta đâu, hơn nữa, chẳng phải chính cậu ta là người bày trò hãm hại em trước sao?"
Úc Hằng Chương hiểu vì sao Thư Bá Quần lại cảm thấy Thư Uyển đang uy h**p ông ta.
Dạo gần đây Thư Bá Quần không thể liên lạc được với Úc Hằng Chương, bèn chuyển sang làm dự án cùng với chú hai nhà họ Úc và có gặp Úc Hằng Chương vài lần. Có một dịp, Thư Bá Quần tìm riêng Úc Hằng Chương, nói: "Hai anh em có chút mâu thuẫn, đều là người một nhà, cần gì phải làm xấu mặt nhau như vậy. Úc Tổng nên bảo công ty của bạn cậu nương tay một chút, đừng làm mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn nữa, làm người ai cũng nên chừa cho mình một đường lui, để sau này còn dễ gặp nhau."
Khi đó Úc Hằng Chương chỉ cười, đáp: "Quyết định của công ty Thư Uyển, tôi không có quyền can thiệp."
Thư Bá Quần cố gắng gượng cười: "Úc tổng, cậu nói thế khách sáo quá rồi, tôi nghe nói cậu còn chi thêm tiền tăng ca để khao thưởng nhân viên của Nhạc Hành nữa kia mà."
"Tin tức của Thư Tổng thật nhanh nhạy, vậy chắc cũng nghe được câu 'kẻ nào gây chuyện trước, kẻ đó đáng bị khinh bỉ' rồi chứ?" Úc Hằng Chương vẫn ôn hòa, nói: "Việc con trai út nhà ông trước đó bỏ tiền thuê người cố ý gây thương tích cho anh trai... Ông nghĩ mấy cái chứng từ chuyển khoản đã được xóa sạch chưa? Những kẻ trung gian mà cậu ta tìm có đủ kín miệng không?"
Sắc mặt Thư Bá Quần hơi thay đổi, Úc Hằng Chương lại nói tiếp: "Thay vì quan tâm đến tiền lương của nhân viên công ty Nhạc Hành, không bằng Thư tổng chú ý nhiều hơn đến chuyện trong nhà của mình đi. Đừng để một chút dư luận nhỏ nhặt ảnh hưởng đến danh tiếng của Thần Xán. Dù sao, Hoàn Vũ luôn có yêu cầu rất cao với đối tác, không thể vì ông có chút quan hệ thân thích với tôi mà hạ thấp tiêu chuẩn được. Tôi tin chú hai của tôi cũng nghĩ như thế."
Những lời Úc Hằng Chương nói nghe có vẻ bình thường, nhưng Thư Bá Quần hiểu rằng Úc Hằng Chương thực sự nắm trong tay quyền lực có thể chấm dứt hợp tác giữa ông ta và nhà họ Úc bất cứ lúc nào.
Ông ta không dám trêu vào Úc Hằng Chương nữa, nói vài câu khách sáo rồi lủi đi trong lúng túng.
Có lẽ sau đó ông ta tìm Thư Uyển là muốn trút giận. Kết quả lại sợ nói nhiều, Thư Uyển sẽ đi mách Úc Hằng Chương. Vì thế, Thư Uyển vừa đáp lại hai câu, ông ta đã cảm thấy Thư Uyển đang dùng Úc Hằng Chương để uy h**p mình.
"Sau này gặp cuộc gọi không muốn nhận thì cứ chặn thẳng." Úc Hằng Chương xoa xoa đầu Thư Uyển, "Đừng phí sức vào mấy chuyện đó."
Thư Uyển lập tức ghi nhớ: "Vâng ạ."
"Tiên sinh, công việc của ngài đã sắp xếp xong hết chưa ạ?" Không hiểu sao, dạo này Thư Uyển đặc biệt thích dính lấy Úc Hằng Chương, nhất định phải có chút tiếp xúc cơ thể với anh. Nhưng vì Úc Hằng Chương luôn ngồi trên xe lăn, Thư Uyển không thể vô cớ ngồi lên đùi anh được.
Thế là Thư Uyển cứ tùy tiện khoanh chân ngồi dưới đất, rồi nghiêng đầu dựa lên đầu gối anh, dính người vô cùng.
Úc Hằng Chương vuốt vuốt mái tóc đen dài vừa đến mắt của cậu, Thư Uyển rút sợi dây thun nhỏ trên cổ tay ra, giơ tay lên. Úc Tổng rất hiểu ý nhận lấy sợi thun, buộc cho Thư Uyển một búi tóc nhỏ đáng yêu.
"Sắp xếp xong cả rồi, những việc khác có thể họp trực tuyến." Úc Hằng Chương nhéo nhẹ sau gáy cậu, như thể đang nhấc một con mèo nhỏ thích dính người lên. Thư Uyển dụi dụi vào đầu gối Úc Hằng Chương, quả thật giống như mèo con đang làm nũng, Úc Hằng Chương cười nói: "Đồ của em đã thu dọn xong hết chưa? Dạo này em càng ngày càng thích ngồi dưới đất, chắc phải cuộn tấm thảm này lại gửi đi cùng luôn nhỉ."
"Xong hết rồi ạ." Thư Uyển ngẩng đầu lên nói. "Anh Từ còn xác nhận với em tận ba lần cơ, đồ của tiên sinh em cũng dọn hết rồi."
Úc Hằng Chương nhìn dáng vẻ chờ được khen của cậu, thuận miệng khen một câu: "Ngoan."
Thư Uyển lập tức được dỗ đến vui vẻ.
Thật ra Thư Uyển cũng hơi thắc mắc, theo lý mà nói, Úc Khải Phong đang bệnh nặng, lúc này đang là thời điểm mấu chốt để tranh giành quyền lực trong nhà họ Úc, lẽ ra Úc Hằng Chương phải bận rộn lắm mới đúng. Nhưng anh lại tỏ ra rất ung dung, bận thì bận, mà khi đã đặt xuống cũng lập tức thả lỏng.
Buông quá nhanh, khiến Thư Uyển có một ảo giác rằng Úc Hằng Chương đang chờ đợi một số người tự nhảy vào bẫy.
Thư Uyển không hiểu lắm, cậu chỉ biết mình sắp được ngồi lên máy bay, chỉ mất 2 tiếng để đến một thành phố bốn mùa đều như mùa xuân!
Đêm trước ngày khởi hành, Thư Uyển nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong lòng đầy mong đợi, cứ lật qua lật lại như nướng bánh. Úc Hằng Chương thật sự chịu hết nổi, vươn cánh tay dài qua kéo người vào lòng, ra lệnh: "Nhắm mắt lại, ngủ."
Thư Uyển tựa vào vai Úc Hằng Chương, lí nhí nói: "...Tiên sinh, anh Từ bảo chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật bằng tiền công đấy."
Úc Hằng Chương: "..."
"Em tra rồi, tuần trăng mật là khởi đầu cho cuộc sống vợ chồng ân ái, đầu bạc răng long, vậy nếu chúng ta hưởng tuần trăng mật xong, có phải cũng sẽ đầu bạc răng long không?"
Úc Hằng Chương: "...Đấy chỉ là một phép so sánh thôi."
"Nhưng mà..." Thư Uyển nhăn mũi, Úc Hằng Chương không thể nhịn được nữa: "Nếu em thật sự không muốn ngủ, vậy chúng ta làm chuyện khác nhé?"
Thư Uyển đang định tranh luận với Úc Hằng Chương lập tức nhắm mắt lại: "Em ngủ rồi ạ."
Đùa à, sáng mai còn phải đi chuyến bay sớm, Thư Uyển tuyệt đối không muốn lỡ giờ.
Dựa vào lòng tiên sinh, cậu có một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, sau khi đã kiểm tra thủ tục lên máy bay và chuẩn bị đầy đủ, Thư Uyển cùng Úc Hằng Chương đến sân bay.
Vừa xuống xe, Thư Uyển đã ngây người.
Người ở sân bay còn đông hơn cậu tưởng tượng, mà tại sao... mọi người vừa thấy cậu liền ào tới??
Lại còn nhiều máy ảnh như vậy? Chĩa vào cậu chụp lia lịa??
"Lối này." Lúc quan trọng vẫn là trợ lý Trần đáng tin, anh ta vung tay mở một lối đi cho Thư Uyển và Úc Hằng Chương.
Trợ lý nhỏ của Thư Uyển nhanh chân bước đến che chắn bên cạnh cậu, hạ giọng: "Đoán là sẽ có người phục kích ở sân bay, nhưng không ngờ lại đông thế này! Anh, anh thật sự nổi rồi đó..."
Thư Uyển ngập ngừng: "Họ... đều đến gặp anh sao?"
"Không thì còn đến gặp ai nữa?" Trợ lý nhỏ toát mồ hôi hột, "Anh, hôm qua anh hỏi em tại sao lại phải đi theo, đừng nói là anh thật sự nghĩ sẽ chẳng có ai đến đón anh nhé?"
"Đón hả?" Thư Uyển thì thầm lặp lại, cậu không có khái niệm gì về từ này.
Úc Hằng Chương liếc nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Thư Uyển, nói: "Lát nữa anh đi lối VIP, em đi lối thường cùng trợ lý."
"Tiên sinh?" Thư Uyển tưởng Úc Hằng Chương định bỏ cậu lại, bất an nói, "... Em muốn đi cùng ngài."
"Họ đến để gặp em, chẳng lẽ em không muốn nói vài lời với họ sao?" Úc Hằng Chương nắm tay cậu, khẽ siết, "Đi đi, tôi sẽ chờ em ở bên trong."
Thư Uyển ngẩng đầu, bắt gặp vô số gương mặt phấn khích đang mỉm cười nhìn mình, bất giác khựng lại.
Vào đến đại sảnh sân bay, trợ lý Trần đưa Úc Hằng Chương đi trước. Những fan vì ngại chắn đường xe lăn nên đứng xa, lúc này mới từ từ vây quanh lại.
"Thư Uyển! Ngoài đời anh còn đẹp hơn trong ảnh nữa a a a!"
"Bé cưng, nhìn về phía này một chút được không?"
"Có thể nhận thư không?"
"..."
Thư Uyển bị vô số lời nói rộn ràng vây quanh, nhất thời chưa kịp phản ứng. Trợ lý nhỏ nhanh chóng thay cậu nhận thư, từ chối những món quà khác. Suốt quá trình Thư Uyển không nói gì, nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn đã đủ khiến các fan-mẹ vô cùng thỏa mãn.
"Ha ha ha ha, anh trai nhỏ, có phải đông người quá nên dọa anh sợ rồi không?" Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thư Uyển quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái cầm máy ảnh lia về phía mình chụp một tấm, sau đó lắc lắc máy chào: "Lâu rồi không gặp, còn nhớ tôi không?"
"Thành phố điện ảnh, tìm mèo." Thư Uyển chớp chớp mắt.
"Bingo!" Cô gái cười sảng khoái. "Anh trai nhỏ, tôi thật sự trở thành fan của anh rồi nhé, sân khấu của anh cực ngầu!"
Người này chính là "Dâu Tây Không Quá Ngọt", một trong những fan sớm nhất của Thư Uyển.
Thư Uyển ngượng ngùng mỉm cười: "Cảm ơn."
"Ai da, anh vẫn dễ xấu hổ như vậy." Cô gái lại chụp thêm một tấm.
Nói chuyện vài câu với người quen, Thư Uyển dần thả lỏng, bắt đầu hỏi đáp cùng những fan khác, đi suốt qua cổng an ninh. Có người chỉ tiễn đến đây, vẫy tay chào. Cũng có người mua vé, cùng Thư Uyển vào phòng chờ.
Thư Uyển dành một tiếng để nghe những lời khen ngợi mà cả đời cậu chưa từng nghe, cảm giác này thật kỳ diệu.
Trước đây, trên mạng cũng có vô số bình luận khen cậu, nhưng dù sao cũng cách một màn hình, không có âm thanh, không thấy được biểu cảm. Từng câu từng chữ nịnh bợ khen ngợi thật không tốn sức, Thư Uyển dần trở nên vô cảm với chúng, thỉnh thoảng còn hoài nghi liệu có phải Từ Tài Mậu lại mua thủy quân cho cậu hay không.
Giờ phút này, nghe những lời khen trực tiếp ngoài đời, sức chấn động mang lại hoàn toàn khác. Họ không phải khán giả bùng nổ trong tích tắc khi xem cậu biểu diễn, mà là những người vì yêu thích cậu nên bỏ công sức, thời gian, chỉ để chờ ở sân bay nhìn cậu một lần.
Lần đầu tiên Thư Uyển cảm nhận được công việc của mình đã mang lại cho cậu điều gì, không phải là những dòng dữ liệu trên internet, mà là từng người từng người thật sự tồn tại, họ đã nhận thông điệp mà cậu truyền đạt, và họ cũng rất vui lòng phản hồi lại cho cậu.
Giữa bọn họ đã có một sợi dây liên kết.
Thì ra cậu đã có sự liên kết với nhiều người đến vậy.
Cho đến khi ngồi trên máy bay, Thư Uyển vẫn còn chìm trong trạng thái lâng lâng.
Úc Hằng Chương búng tay trước mặt cậu: "Tỉnh lại nào."
Gò má Thư Uyển hơi đỏ: "Tiên sinh, em không có thất thần."
"Vậy sao, đại minh tinh?" Úc Hằng Chương trêu chọc, "Cuối cùng hôm nay mới nhận ra mình đã có chút danh tiếng rồi à?"
Thư Uyển thành thật gật đầu, có chút khó tin chia sẻ cảm nhận của mình vừa rồi cho Úc Hằng Chương nghe.
Úc Hằng Chương không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe từng lời líu ríu của Thư Uyển.
Khi máy bay cất cánh, Thư Uyển dần ít nói lại, cậu có hơi khẩn trương, cũng có chút sợ hãi, cậu cố tỏ ra bình tĩnh nắm chặt tay Úc Hằng Chương, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Úc Hằng Chương chỉ yên lặng, không nói thêm gì. Anh lặng lẽ nắm chặt tay Thư Uyển, ngón cái xoa nhẹ mu bàn tay cậu một cách có nhịp điệu, giúp Thư Uyển dịu xuống rõ rệt.
Khi xuống máy bay, vẫn có rất nhiều người đợi ở sân bay.
Lần này, Thư Uyển đi cùng Úc Hằng Chương.
Không biết là do chiếc xe lăn, hay do khí chất quá mạnh mẽ của Úc Hằng Chương mà mọi người đều không lại gần, cũng không trò chuyện với Thư Uyển nữa.
Cho đến khi Thư Uyển và Úc Hằng Chương lên xe, có một người lớn tiếng gọi: "Thư Uyển! Quá khứ đã qua rồi, tương lai còn ở phía trước!"
"Cậu nhất định sẽ hạnh phúc!"