Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 44

——————————

Trước tiên hãy xem một đoạn trailer đi.

Xe chạy được nửa đường, Thư Uyển và Úc Hằng Chương để trợ lý ở lại, đổi sang xe của tổ chương trình.

 

Chiếc xe mà tổ chương trình sắp xếp rất rộng rãi, vừa lên xe, việc ghi hình cũng chính thức bắt đầu.

 

Trong xe có mấy góc cố định đều gắn sẵn camera, nhân viên công tác ngồi ở hàng ghế trước, đơn giản chào hỏi hai người: "Hai thầy, bên chúng tôi sẽ không có lời dẫn đâu, hai người cứ sinh hoạt tự nhiên như bình thường, coi như chúng tôi không tồn tại. Quãng đường hơi dài, nếu mệt thì cứ ngủ cũng không sao."

 

Thư Uyển gật đầu tỏ ý đã hiểu.

 

Xe băng qua đường cao tốc sân bay, rẽ vào một con đường nhỏ, tiến vào khu rừng rậm rạp.

 

Dọc đường là núi non xanh biếc, không khí ẩm mát ngấm thẳng vào lòng người, khiến người ta không khỏi thấy khoan khoái, thư thái đến lạ.

 

Thư Uyển dán mắt vào cửa sổ xe ngắm nhìn những đám mây trôi thấp quấn quanh sườn núi, làn gió mát lạnh cuốn bay mái tóc của cậu. Thư Uyển quay lại, phấn khích nói: "Tiên sinh, ngài nhìn đám mây đằng kia kìa, gần chúng ta quá!"

 

"Ừm."

 

"Không biết đồ đạc của chúng ta đã gửi tới chưa nữa."

 

"Em đóng gói sớm như vậy, chắc chắn là đến rồi."

 

"Tiên sinh ơi, lát nữa chúng ta ăn trưa rồi hẵng dọn đồ nhé?"

 

"Được."

 

Có lẽ vì thay đổi môi trường, Thư Uyển trở nên hoạt bát hơn hẳn ngày thường, nói chuyện nhiều quá nên chẳng mấy chốc lại thấy chóng mặt.

 

"... Tiên sinh ơi, hình như em hơi say xe rồi."

 

Úc Hằng Chương dở khóc dở cười: "Thôi được rồi, đừng dán mắt vào cửa sổ nữa, ngồi yên một lát đi."

 

"Vâng..." Thư Uyển ngồi lại bên cạnh Úc Hằng Chương, ngờ vực: "Nhưng bình thường em đâu có dễ say vậy đâu?"

 

Cậu nhíu mày trông có vẻ không thoải mái: "Em hơi buồn nôn."

 

"Ở đây độ cao thấp, có phải em bị say oxy không?" Úc Hằng Chương đưa tay sờ trán cậu, hạ giọng hỏi: "Khó chịu lắm không? Có cần bảo tài xế dừng xe nghỉ chút không?"

 

Thư Uyển lắc đầu, dựa vào Úc Hằng Chương, dụi đầu cọ cọ mấy cái: "Chỉ hơi buồn nôn thôi ạ, em nghỉ một lát là được."

 

Úc Hằng Chương đổi tư thế để Thư Uyển tựa thoải mái hơn. Kết quả chỉ một lát sau, Thư Uyển đã ngủ thiếp đi, cuộn tròn trong lòng Úc Hằng Chương, ngủ rất ngon.

 

Có thể nói sự thay đổi này diễn ra rất nhanh.

 

Điểm đến của bọn họ ở một thôn nhỏ ít người, ba gia đình khởi hành từ những nơi khác nhau, đến nơi cũng không cùng lúc, nên cũng không tụ lại ngay.

 

Nhân viên chương trình nói rằng sẽ không hướng dẫn họ, quả thực là chẳng nhúng tay vào việc gì, thậm chí cũng không chỉ đường.

 

Khi xuống xe, có hai quay phim lập tức thay thế vị trí của nhân viên, im lặng chĩa máy quay vào Thư Uyển và Úc Hằng Chương.

 

Thư Uyển vừa tỉnh ngủ, dựa vào Úc Hằng Chương để lấy lại tinh thần: "Đến rồi ạ?"

 

"Ừ, ai bảo tối qua em không chịu ngủ sớm." Úc Hằng Chương cười nói, "Giờ phải làm sao đây, hay em ngồi lên xe lăn, tôi dùng sức tay đẩy hai chúng ta qua nhé."

 

Thư Uyển: "..."

 

Cậu nghiêm túc nhìn con đường lát đá gập ghềnh, như thể đang cân nhắc tính khả thi.

 

Úc Hằng Chương đỡ Thư Uyển đứng vững, vỗ vào lưng cậu một cái: "Em muốn ngồi lên đùi tôi thật à?"

 

Thư Uyển nhỏ giọng lẩm bẩm: "Là tiên sinh nói trước mà."

 

Ngôi làng nhỏ vẫn giữ lại nét mộc mạc cổ kính, ngõ hẻm chằng chịt thông tứ phía, sơ ý một chút là có thể vòng về chỗ cũ. Hai người vừa đi vừa hỏi thăm, cuối cùng cũng tìm được bảng chỉ dẫn của tổ chương trình ở ngã rẽ. Lần theo đó, một căn biệt thự nhỏ hiện ra trong tầm mắt.

 

Trước cửa biệt thự treo một tấm bảng gỗ, trên đó viết "Úc Hằng Chương & Thư Uyển".

 

"Đây chính là nhà của chúng ta rồi!" Thư Uyển nhanh nhảu mở cổng gỗ, Úc Hằng Chương điều khiển xe lăn lách qua, lộc cộc tiến vào sân.

 

Con đường trong sân mới được lát, nên bằng phẳng hơn rất nhiều, khiến Úc Hằng Chương đã xóc nảy cả đoạn đường dài cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Thư Uyển mạnh dạn đẩy Úc Hằng Chương vào chỗ râm dưới mái hiên, cười nói: "Tiên sinh ơi, sau này mà ra ngoài ngồi xe lăn bất tiện lắm, hay là để em cõng ngài nhé?"

 

Úc Hằng Chương: "..."

 

Úc Hằng Chương liếc mắt: "Em cõng nổi không?"

 

"Thử xem ạ?" Thư Uyển trưng ra cánh tay gầy gò của mình, "Đừng thấy em gầy, nhưng sức của em không nhỏ đâu nhé!"

 

Úc Hằng Chương: "..."

 

Úc Hằng Chương: "Tôi nghĩ tôi vẫn nên trân trọng mạng sống của mình thì hơn."

 

Vừa nãy, Thư Uyển đã nhắn tin cho Cát Thụy Thu, biết được bọn họ đến sớm hơn, đang dọn dẹp đồ đạc rồi.

 

Bên mái hiên biệt thự nhà Thư Uyển cũng bày đầy những thùng hàng chuyển phát nhanh lớn nhỏ, đều là đồ dùng sinh hoạt đã đóng gói trước đó. Mở hai thùng ra xem, Thư Uyển quay đầu lại nói với Úc Hằng Chương: "Chúng ta ăn cơm trước, sau đó dọn dẹp một chút, buổi chiều đến chỗ các thầy khác, được không ạ?"

 

"Em quyết định đi." Úc Hằng Chương tiến lên, cùng cậu lấy ra chiếc xe lăn gấp gọn dùng trong nhà.

 

Thư Uyển nhìn đống thùng chất lên như một bức tường nhỏ, có chút lo lắng, rồi liếc sang Úc Hằng Chương đã đổi xe lăn: "Hay là... vào nhà xem trước nhé ạ?"

 

Úc Hằng Chương mỉm cười: "Một lát nữa hai chiếc xe lăn của tôi đều có thể đảm nhận vai trò vận chuyển."

 

Thư Uyển ngẩng đầu liếc chiếc camera treo dưới hiên, lưỡng lự: "Giống như lúc ở nhà, đặt đồ lên đùi ngài ấy ạ?... Như vậy sẽ làm tổn hại hình tượng mất."

 

"Hình tượng không giúp chúng ta tiết kiệm sức lực đâu." Úc Hằng Chương nhanh chóng thích nghi với môi trường cần phải tự lực cánh sinh này.

 

Hai người vào nhà tham quan một lượt.

 

Xét đến tình trạng của Úc Hằng Chương, đoàn làm phim đã chu đáo bố trí không gian rất rộng rãi, không đặt quá nhiều đồ trang trí dưới sàn. Tổng thể thiết kế tối giản và tinh tế, đúng phong cách mà giới trẻ hiện nay yêu thích.

 

Tầng một là phòng khách, nhà bếp, còn có một khu vực nghỉ ngơi, có thể dùng để tắm nắng, ngồi ngẩn người, hoặc xử lý công việc, giống với ban công trong căn hộ của họ, chỉ có điều dưới đất trải thảm tatami.

 

Sau khi tham quan tầng một, hai người dừng lại trước cầu thang dẫn lên tầng hai, có vẻ như phòng ngủ ở trên đó.

 

Thư Uyển ngẩn người: "Tiên sinh ơi, phải làm sao đây, có vẻ như em phải cõng ngài lên thật á."

 

Úc Hằng Chương: "..."

 

Thật sự không cần thiết.

 

...

 

Trong lúc hai người đang đau đầu với cái cầu thang, ở trên mạng, chương trình 'Mở Ra Chương Mới Của Tình Yêu' đang được bàn tán rôm rả.

 

Ngay trong ngày, ba cặp khách mời chính thức chuyển vào căn nhà nhỏ của họ, tổ chương trình cũng tung ra một đoạn trailer khởi động.

 

Ba gia đình, ba cách thức chung sống hoàn toàn khác biệt.

 

Đây là cuộc sống một ngày chân thực nhất mà ba cặp khách mời đã dựng máy quay ở nhà theo yêu cầu của tổ chương trình, quay lại.

 

Sáu giờ sáng, khi mọi người còn đang ngủ say, Thư Uyển đã là người đầu tiên thức dậy, cậu nhẹ nhàng vệ sinh cá nhân rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

 

Bảy giờ, Úc Hằng Chương thức dậy, vệ sinh cá nhân xong là vừa kịp lúc ăn sáng.

 

Hôm đó Thư Uyển làm món hoành thánh nước trong, mỗi viên chỉ bằng ngón tay cái, ăn một miếng là vừa đủ, buổi sáng ăn sẽ không quá ngấy. Nước dùng gà trong veo được rắc thêm hành lá xanh mướt, cách một màn hình thôi cũng có thể ngửi thấy hương thơm, khiến người xem thèm thuồm.

 

"Nhạt."

 

"Buổi sáng ăn thanh đạm chút sẽ tốt hơn, có cần em thêm chút muối không ạ?"

 

"Không cần, đúng là nên ăn thanh đạm, như vậy là vừa rồi."

 

Cảnh quay chuyển sang, hai gia đình còn lại vẫn đang ngủ ngon lành...

 

[Bàn về việc tại sao người ta lại là tổng tài.]

 

[Trời ạ, diễn hơi quá rồi đó, ai mà sáng sớm không cần báo thức, cứ mở mắt ra là dậy ngay được chứ??]

 

[Sao, không cho phép có người ưu tú đến vậy à?]

 

[Ưu tú gì chứ, sáng sớm đã phải dậy nấu ăn cho tổng tài, địa vị trong gia đình rõ như ban ngày còn gì. Bàn thêm: tại sao người ta lại có thể kết hôn với tổng tài]

 

[Thần kinh, tổng tài thèm ăn một miếng cơm này à? Vậy sao không cưới một đầu bếp đi??]

 

Cũng không thể trách tổ chương trình biên tập, thực sự là ngày quay đó không có gì thú vị xảy ra, Thư Uyển và Úc Hằng Chương vẫn như thường ngày, họ ngồi làm việc cùng nhau, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, làm việc mệt thì Thư Uyển pha trà cho Úc Hằng Chương, hoặc chơi đàn một lúc.

 

Một cuộc sống quá đỗi bình thường, lại bị cư dân mạng bình luận thành một màn thể hiện giả tạo quy mô lớn.

 

[Lần đầu tiên thấy ở nhà mà pha trà chơi đàn, nói chuyện còn cung kính như vậy... Đây thật sự là vợ chồng chứ không phải trung tâm dịch vụ à.]

 

[Tôi thấy hai vợ chồng nhà người ta thích sống như vậy cũng đâu có cản trở ai đâu? Cứ phải vào bình luận vài câu, làm nổi bật bạn mới được à. (cạn lời)]

 

[Đã bảo rồi, đây là hôn nhân thỏa thuận. Trong hào môn làm gì có tình yêu. Nhìn Thư Uyển trên ống kính luôn cố làm vừa lòng Úc Hằng Chương, chắc ngoài đời còn khó sống hơn.]

 

[Chậc chậc chậc, để gả vào hào môn, đúng là tốn không ít tâm cơ.]

 

Tất nhiên, ngoài những lời chê bai, cũng có không ít người "gặm đường" ngọt ngào.

 

[Phát hiện ra Thư Uyển luôn dính lấy Úc Hằng Chương nha, cứ như một cái đuôi nhỏ vậy, hơn nữa ánh mắt cậu ấy cũng luôn dõi theo Úc Hằng Chương. Úc Hằng Chương vừa động, cậu ấy đã ngẩng đầu, một ánh mắt là hiểu ý của anh ấy rồi, ăn ý thật sự~]

 

[Tôi cũng phát hiện! Khi Úc Hằng Chương di chuyển, ánh mắt của Thư Uyển cũng theo đó mà dịch chuyển theo, y hệt con mèo nhà tôi! Haha, lúc nào cũng xác định vị trí, sợ người ta đi mất, yêu đến thế sao.]

 

[Ai cũng nhìn ra ánh mắt "cún con" bám đuôi của Thư Uyển, nhưng có ai chú ý thấy Úc Hằng Chương lúc nghỉ ngơi cũng hay lén nhìn Thư Uyển, thậm chí ngẩn ngơ ngắm cậu... Thế nào, làm việc mệt thì nhìn vợ đẹp một chút để xả stress sao...]

 

[Aaaa, tôi cũng muốn có một người vợ xinh đẹp như vậy bầu bạn làm việc, trời ơi, cảm giác ngồi bên cạnh hiệu suất công việc sẽ tăng cao đấy!]

 

[Thật sự là tăng cao chứ không phải thấp đi à (cún con)]

 

Có một cảnh Thư Uyển ngồi trên thảm dán vào chân Úc Hằng Chương lướt qua, càng khiến dân mạng dậy sóng.

 

Có người nói sao mà ngọt ngào, thân mật thế, có người lại không chấp nhận được, mắng Thư Uyển là "chó l**m". Hai phe lập tức tranh cãi kịch liệt.

 

Tổ chương trình vốn không có ý định gây chuyện, chỉ chuẩn bị những từ khóa thịnh hành thông thường để tuyên truyền, nhưng kết quả lại bị buộc phải thêm hai từ khóa khác.

 

Mọi người đang tranh luận xem Thư Uyển và Úc Hằng Chương có phải là tình yêu đích thực song phương, hay chỉ là cặp vợ chồng bề ngoài với những toan tính riêng.

 

Chủ đề tình yêu hào môn được lôi ra, sự chú ý dành cho chương trình ngay lập tức tăng vọt.

 

Trailer của ba cặp khách mời gộp lại chưa đến một tiếng, xem loáng một cái là hết. Cư dân mạng thi nhau thúc giục đòi xem bản chính thức để tự mình "giám định thật giả".

 

Tổ chương trình: ...

 

Phim chính còn đang trong giai đoạn dựng... mà đã bùng nổ thế này sao...

 

Chỉ có thể nói, Thư Uyển đúng là "thể chất hot search", thậm chí còn mang chút "gió tanh mưa máu".

 

Trong khi bên ngoài bàn cãi đến trời long đất lở, thì hai nhân vật chính lại may mắn phát hiện trong nhà có... thang máy.

 

Sức khỏe và an toàn của Úc Hằng Chương cuối cùng cũng được đảm bảo. Nếu không, hai người cùng ngã từ cầu thang xuống thì cảnh tượng đúng là "đẹp đến mức khó tưởng". So với vậy, ngủ ngay trên ghế sofa tầng một còn đỡ hơn.

 

May mà đây là một chương trình tình yêu giải trí nhẹ nhàng, sẽ không cố ý bày trò làm khó khách mời.

 

Sau khi tham quan hết các phòng, Thư Uyển và Úc Hằng Chương cùng nhau dỡ đồ trong các thùng hàng, trước tiên lấy hết những thứ cần dùng trong nhà bếp ra.

 

Tổ chương trình không cung cấp cả nguyên liệu nấu ăn, dụng cụ bếp cũng là những món cơ bản nhất. Thư Uyển đã mua trước năm ngày rau tươi, cùng các loại thịt đông lạnh, hải sản, và đủ loại gia vị.

 

Cậu phân loại: cái nào cần để ngăn đông thì cho vào tủ lạnh, cái nào cần bày ra thì sắp lên kệ. Xong xuôi, đến lúc phải nghĩ cách giải quyết bữa trưa cho hai người.

 

"Đơn giản một chút đi, nấu mì nhé?" Úc Hằng Chương tranh thủ mang vali quần áo lên phòng ngủ ở tầng trên, khi anh đi xuống thì vừa thấy Thư Uyển đang phân vân trước tủ lạnh.

 

"Vâng ạ." Thư Uyển gật đầu, "Tiên sinh muốn ăn mì gà xé sợi không ạ?"

 

"Được." Úc Hằng Chương không kén chọn, anh rửa tay bên bồn nước, rồi thuần thục làm người phụ việc cho Thư Uyển.

 

Nước dùng đã được Thư Uyển hầm sẵn từ trước, cậu đã rất thông minh khi mang theo hai chai. Giờ chỉ cần đun sôi nước dùng, thái rau và luộc mì, một bữa trưa ngon miệng sẽ nhanh chóng hoàn thành.

 

Hương thơm nồng của nước dùng lan tỏa, vừa nãy còn không thấy gì, ngửi thấy mùi là đói ngay. Úc Hằng Chương phụ trách luộc mì, anh đang định hỏi Thư Uyển ăn bao nhiêu thì đột nhiên, Thư Uyển đang thái hành bên cạnh nhíu chặt mày, chạy đến thùng rác nôn khan hai tiếng.

Bình Luận (0)
Comment