***
——————————
Hai người kỳ lạ
Bị bao vây bởi các cô, các bà là một quầy quần áo đang đại hạ giá.
Các kiểu quần áo màu mè được bày la liệt trên một chiếc bàn gấp, bên cạnh dựng một tấm bìa cứng viết bằng bút mực đen: "Đồng giá 10 tệ! Toàn bộ đồng giá 10 tệ! Mua không thiệt! Mua không lỗ!"
Chiếc loa vừa thay pin xong được "keng" một tiếng đặt lại bên cạnh tấm bìa, khản cổ hét lên: "Toàn bộ đồng giá 10 tệ! Toàn bộ đồng giá 10 tệ!! Mua được là lời!"
Tiếng loa đột ngột vang lên khiến Thư Uyển giật mình.
Cậu chen chúc trong đám đông, tay vô thức làm theo cô bên cạnh lật lật tìm tìm trong đống quần áo, thực ra cũng chẳng biết mình đang tìm gì, tâm trí sớm đã bay đi nơi khác, nghĩ ngợi lung tung.
Vừa nãy ở khu chợ, Thư Uyển nhìn thấy Cát Thụy Thu và Thường Tiên Giác, chắc cũng đến để mua thêm đồ dùng. Chợ có rất nhiều rau củ quả tươi vừa được chở từ các làng về.
Họ không thấy Thư Uyển và đứng xa xa cạnh một quầy đậu phụ chiên bốc mùi. Cát Thụy Thu cầm một bát đậu phụ đen sì, nhét vào miệng Thường Tiên Giác.
Ban đầu Thường Tiên Giác né tránh một cách bất lực, nhưng thấy không thoát được, hắn đành mang vẻ mặt khó tả, cắn một miếng đậu phụ thối. Cát Thụy Thu lộ ra vẻ hài lòng, còn Thường Tiên Giác vừa nhai đậu phụ vừa nhìn anh ta, đôi lông mày nhăn lại dần dãn ra, khóe miệng nở một nụ cười rất khẽ.
Mấy ngày nay, Thư Uyển thỉnh thoảng lại nghĩ đến chủ đề được nhắc đến hôm đó: "tình yêu".
Tình yêu là như thế nào nhỉ? Thư Uyển vắt óc suy nghĩ, cũng chỉ nhớ được vài câu thơ tình tứ.
Trong thơ ca, tình yêu luôn là nỗi tương tư đến đứt ruột đứt gan, mà tình yêu trong hiện thực cũng là thứ giày vò con người.
Giống như cha cậu, bị tình yêu che mờ mắt, hy sinh vì tình yêu.
Thư Uyển không hiểu đó là thứ cảm xúc gì mà có thể khiến người ta đắm chìm vào đó, vì nó mà trở nên dũng cảm, cũng vì nó mà trở nên lo được lo mất, không còn là chính mình.
Là một ca nhi, ngay từ giây phút quay về Thư gia, sứ mệnh của cậu chỉ là trở thành cầu nối giữa gia tộc và những nhà quyền quý.
Phu quân là ai, không do cậu quyết định. Thích hay không, cũng chẳng phải cậu có quyền lên tiếng.
Từ "tình yêu" quá đỗi xa vời với Thư Uyển. So với yêu hay không yêu, cậu càng bận tâm đến việc liệu mình và phu quân có thể sống với nhau hòa thuận, kính trọng nhau như khách hay không.
Thế nhưng những kỳ vọng ấy, ở kiếp trước lại chẳng thể thực hiện được.
Giữa khoảnh khắc sống chết, cậu đến một thế giới hoàn toàn mới. Lần này, người phu quân vội vàng kết hôn với cậu lại đối xử với cậu cực kỳ tốt, quan tâm đến cảm nhận của cậu, sẵn sàng tôn trọng ý muốn của cậu.
Thư Uyển cảm thấy đó chính là trạng thái tốt nhất của phu thê rồi. Có được phu quân như thế, còn cầu mong gì hơn nữa.
Còn về tình yêu ư? Cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Hôm ấy trên bàn ăn, Cát Thụy Thu nói rằng cậu và Úc Hằng Chương đang ở vào giai đoạn "tình yêu đẹp nhất", Thư Uyển nhìn hai cặp gia đình trước mắt, cảm thấy mọi người chẳng phải đều giống nhau sao? Vợ chồng đồng lòng, đó vừa là phu thê, cũng là người một nhà.
Nhưng họ lại nói tình thân và tình yêu là hai chuyện khác nhau.
Thư Uyển vẫn chưa thể tách bạch tình yêu ra khỏi hôn nhân. Mấy ngày quay chương trình, cậu luôn quan sát hai gia đình còn lại, muốn tìm hiểu xem "tình yêu" rốt cuộc là gì.
Nói thật, cậu không hiểu.
Thư Uyển cũng không biết, giữa cậu và Úc Hằng Chương có "tình yêu" hay không?
Theo cách nói của thầy Cát, tình yêu nên là sự tự do yêu đương, là sự ngọt ngào, là thứ khiến con người cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng cậu và Úc Hằng Chương chẳng phải cũng là cuộc hôn nhân sắp đặt do người khác tác thành sao?
Vậy thì Úc Hằng Chương có yêu cậu không? Còn cậu, có "yêu" Úc Hằng Chương không?
"Chàng trai trẻ, cô thấy cậu chọn nãy giờ rồi, rốt cuộc có mua không vậy?" Một cô đứng sau lưng Thư Uyển vỗ vai cậu, "Cậu đừng chọn nữa, người như cậu có khoác bao tải vào cũng đẹp!"
Bà cô lục trong đống quần áo, lôi ra một chiếc sơ mi loè loẹt màu đỏ tím rất sặc sỡ, nhét vào tay Thư Uyển: "Lấy cái này đi! Mặc vào nhìn trẻ trung ra phết!"
Thư Uyển: "..."
Nhiếp ảnh gia kịp thời lia ống kính, ghi lại cảnh tượng này.
Bác gái thấy vậy lại nhớ ra: "Cậu đẹp trai ngồi xe lăn ngoài kia cũng đi với các cậu đúng không? Tôi thấy bên cạnh cậu ấy cũng có người vác cái máy quay to tướng này, mấy đứa đang quay chương trình hả?"
"Vâng..." Thư Uyển còn chưa kịp mở miệng, bà đã lại lôi từ đống quần áo ra một chiếc sơ mi hoa kiểu dáng gần giống, nói: "Cái này cỡ vừa, bạn cậu mặc vừa đấy. Cầm lấy đi, đừng khách sáo với cô! Mắt thẩm mỹ của cô là nhất làng này đấy, cái áo này tuyệt đối hợp với cả hai cậu!"
Vì quá nhiệt tình, Thư Uyển đành: "...Cảm ơn cô ạ."
Cuối cùng trả 20 tệ, Thư Uyển cầm hai chiếc sơ mi hoa trở lại bên Úc Hằng Chương.
Nhìn thành quả sau khi cậu nhóc chen chúc trong đám đông nửa ngày, Úc Hằng Chương nhất thời không đoán ra Thư Uyển nghĩ gì: "..."
Chắc là tiện đường đến rồi thì mua hai cái làm kỷ niệm thôi.
Ừm, dù sao thì anh tuyệt đối sẽ không mặc chiếc áo này đâu.
Úc Hằng Chương dời mắt khỏi chiếc áo sơ mi vừa làm tổn thương mắt vừa hạ thấp gu thẩm mỹ của mình, cố khen: "Đẹp... đẹp đấy chứ."
Thư Uyển: "..."
Cậu thề, vừa nãy tiên sinh đã lắp bắp một chút.
Hai người tiếp tục dạo chợ, lần này Úc Hằng Chương bất ngờ nắm lấy tay Thư Uyển, như thể đó chỉ là một hành động rất đỗi bình thường. Nhưng đã nắm thì không buông, thành ra Thư Uyển cũng chẳng thể chạy loạn nữa.
Nửa chặng sau, Thư Uyển nghiêng đầu nhìn Úc Hằng Chương một cái.
Người đàn ông ngẩng đầu, khóe môi khẽ cong, ánh mắt sau cặp kính dịu dàng, như không hiểu vì sao Thư Uyển nhìn anh: "Sao thế?"
Thư Uyển đành lắc đầu, ngoan ngoãn để Úc Hằng Chương nắm tay, trong đầu lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Nghĩ xem rốt cuộc Úc Hằng Chương có yêu cậu không.
Mua sắm gần xong, khu chợ cũng đi đến cuối, hai người quay về, không gặp lại Cát Thụy Thu và Thường Tiên Giác nữa.
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh mặt trời rực rỡ, may mà họ ra ngoài sớm, về cũng sớm, nên không bị phơi nắng gay gắt.
Buổi chiều, khi mặt trời đang chói chang, ngoài con đường lát đá vang lên tiếng kéo va li lộc cộc.
"Tiểu Uyển! Em là Phương Dương đây, anh có ở nhà không?"
"Cậu gọi to thế, cẩn thận lát nữa có người thả chó ra cắn đấy."
"Cái này anh không hiểu đâu đội trưởng, ở nông thôn người ta gọi nhau như thế đấy."
Thư Uyển mở cửa, Phương Dương và Tô Vân Hạc đã đi đến trước hàng rào. Thấy Thư Uyển, Phương Dương vứt vali xuống, chạy thẳng vào sân, ôm chầm lấy cậu: "Tiểu Uyển, lâu quá không gặp!"
Tay Thư Uyển lúng túng không biết đặt ở đâu, lơ lửng sau lưng Phương Dương, buông xuống cũng không được, ôm lại cũng chẳng phải.
May mà Phương Dương chỉ ôm một hai giây rồi buông ra. Tô Vân Hạc xách hai vali bước vào, trán nổi gân xanh. Anh kéo Phương Dương lùi lại hai bước, nghiến răng: "Phương Dương, cậu còn tưởng mình là thằng chăn cừu thật à!"(*)
(*)dùng để chê bai ai đó quá tùy tiện, lười biếng, làm việc không nghiêm túc, giống như đang thả đàn cừu đi lang thang chứ không phải làm việc đàng hoàng.
Phương Dương kéo cổ áo lại, nhỏ giọng biện minh: "Làm sao chứ, chỉ là lâu rồi không gặp Tiểu Uyển nên em mới kích động thôi mà."
Úc Hằng Chương cũng ra khỏi nhà, ánh mắt lướt qua Phương Dương, mỉm cười: "Chào mừng hai vị."
"Úc tổng." Tô Vân Hạc thay đổi thái độ, kéo Phương Dương lại, nghiêm túc nói: "Úc tổng, Tiểu Uyển, hôm nay làm phiền hai người rồi."
Vào trong nhà, Thư Uyển dẫn hai người lên phòng khách ở lầu trên để hành lý. Phòng khách cũng chỉ có một chiếc giường lớn, nhưng cả hai đều nói không sao, ở chung một phòng là được.
Theo lời Phương Dương, bình thường đi diễn, cậu ấy và đội trưởng đều ở chung một phòng, có gì mà chưa từng thấy.
Phương Dương và Tô Vân Hạc bay đến vào buổi trưa, chưa kịp ăn gì. Thư Uyển và Úc Hằng Chương đi chợ về, cũng chỉ ăn qua loa lót dạ.
Bốn người bàn bạc, quyết định giờ sẽ nấu cơm luôn.
Thư Uyển xắn tay áo vào bếp, Phương Dương đi theo, cười nói: "Từ khi theo dõi Weibo của anh, cứ đến tối là lại hiện ra những món ăn anh đăng gần đây, nhìn ngon lắm, lần nào cũng khiến em muốn dậy gọi đồ ăn ngoài. Đáng tiếc lần nào cũng bị đội trưởng phát hiện, không gọi được lần nào."
"Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội nếm thử đồ ăn anh nấu rồi!"
Tô Vân Hạc cũng vào bếp phụ giúp, anh liếc nhìn Phương Dương, định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói, để mặc Phương Dương đi theo Thư Uyển luyên thuyên đủ thứ chuyện.
Thư Uyển mơ hồ cảm thấy cách hai người này tương tác với nhau lần này có chút khác biệt. Họ vẫn chí chóe như vậy, nhưng dường như thân mật hơn hẳn hai lần trước cậu gặp.
Hơn nữa, hai người họ còn thường xuyên dùng ánh mắt trao đổi những thông điệp bí mật. Nhìn vào, có cảm giác như họ đang tình tứ với nhau mọi lúc mọi nơi.
Thực ra, Thư Uyển đã sớm nhận ra Tô Vân Hạc không thích Phương Dương quá thân thiết với cậu. Thế nên, khi nghe khách đến là Phương Dương và Tô Vân Hạc, cậu đã ngạc nhiên mất một lúc.
Thư Uyển cũng hỏi tổ chương trình, một nhóm chỉ đến hai người, vậy hai người này đến tham gia chương trình hôn nhân với danh nghĩa gì.
Tổ chương trình nói là bạn bè, nhưng Thư Uyển nhìn thế nào cũng thấy hai người này không giống bạn bè đơn thuần.
Có Thư Uyển chỉ đạo, ba người cùng làm, một bữa cơm nhanh chóng hoàn thành.
Trên bàn ăn, Thư Uyển có thêm thời gian để quan sát hai người. Cậu phát hiện ánh mắt Tô Vân Hạc luôn để ý đến Phương Dương. Món nào Phương Dương khó gắp, anh lập tức đứng lên gắp giúp; Phương Dương muốn uống nước, lập tức có ly nước đưa tới tay.
Miệng lưỡi Tô Vân Hạc thì không chịu thua, nhưng hành động lại chăm sóc Phương Dương từng chút một. Còn Phương Dương dường như cũng đã quen với sự chăm sóc này, đón nhận rất tự nhiên, thỉnh thoảng sẽ cười với đội trưởng, để lộ chiếc răng khểnh tinh nghịch.
Nhìn ánh mắt Tô Vân Hạc dành cho Phương Dương, Thư Uyển chợt mơ hồ cảm nhận được thế nào là tình yêu.
Giữa Tô Vân Hạc và Phương Dương không có quan hệ hôn nhân, cũng chưa chính thức công khai yêu đương. Nhưng từ ánh mắt của Tô Vân Hạc, Thư Uyển thấy được cảm xúc tương tự như ở Thường Tiên Giác.
Đó là sự để tâm của một người dành cho một người khác.
Không chỉ là ánh mắt, Thư Uyển nghĩ, mấy lần Tô Vân Hạc ngăn Phương Dương đến nói chuyện với cậu, chắc cũng vì lo Phương Dương bị cư dân mạng công kích.
Dù sao thân phận Thư Uyển đặc biệt, nếu quá thân mật, rất dễ bị nói là hám lợi.
"Ăn đi."
Thư Uyển cúi đầu, trong bát đã có thêm một miếng sườn. Cậu nhìn sang bên cạnh, Úc Hằng Chương đang thản nhiên gắp một miếng sườn cho mình.
Ăn xong bữa tối, mọi người cùng dọn dẹp bát đũa. Mặt trời cũng đã lặn một nửa, không khí mát mẻ hơn nhiều.
Úc Hằng Chương lên lầu xử lý một vài công việc, Thư Uyển dẫn hai vị khách đi dạo quanh làng. Đi ngang qua một cây có quả dại, cậu tiện tay hái một ít.
"Những quả dại này đều có thể tự hái ăn được." Thư Uyển giải thích.
Phương Dương cầm quả, tùy tiện lau vào quần áo rồi cắn một miếng. Vị chát xen lẫn chút ngọt, cậu ta cảm thán: "Sống ở đây thích thật, không khí trong lành, cũng không có tiếng ồn, trừ việc mua đồ không tiện ra, thì đây đúng là nơi ẩn cư lý tưởng."
Tô Vân Hạc đang chụp ảnh hoàng hôn gần đó cau mày liếc nhìn quả dại không biết đã được lau sạch chưa của Phương Dương. Lời trách móc đã đến miệng, nhưng lại bỗng đổi hướng: "Vậy sau này tôi không hát được nữa, cậu cũng không còn nhảy được nữa, chúng ta cùng tìm một ngôi làng nhỏ để sống nhé."
Phương Dương cầm nửa quả dại chát, quay đầu nhìn Tô Vân Hạc, cười để lộ chiếc răng khểnh nhỏ, đáp lại rất dứt khoát: "Được ạ."
Nghe có vẻ không thật lòng lắm.
Ánh mắt Tô Vân Hạc khẽ trầm xuống, nhìn Phương Dương một lúc, rồi im lặng quay đầu tiếp tục chụp cảnh hoàng hôn sắp lặn xuống đường chân trời.
Đi dạo xong, Úc Hằng Chương vẫn đang họp trực tuyến trên lầu, Thư Uyển dẫn hai vị khách ngồi dưới hiên nhà đan đồ thủ công bằng tre. Lần trước đến xưởng học nghề, người thợ đã nhiệt tình tặng Thư Uyển khá nhiều nguyên liệu.
Phương Dương và Tô Vân Hạc mỗi người cầm vài thanh tre học đan theo Thư Uyển. Đan chưa được bao lâu, Phương Dương đã ngồi không yên. Cậu ta nhét mớ tre vào tay Tô Vân Hạc, đứng dậy hét lên: "Em ngồi không nổi nữa! Đi ra vườn sau 'trộm' rau đây!"
"Vốn là rau trong vườn nhà mình, đào thì đào thôi, sao phải nói là 'trộm'?" Tô Vân Hạc nói với vẻ bất lực.
"Đội trưởng, anh không hiểu đâu, đây là một cái 'meme'. Nông trại vui vẻ, trộm rau, anh chưa chơi bao giờ à? Không đúng, tầm tuổi anh chắc phải biết chứ?"
Tô Vân Hạc: "..."
Trước khi cái cốc đầu của Tô Vân Hạc kịp giáng xuống, Phương Dương đã vọt đi như tên bắn.
Thư Uyển nhìn theo hướng cậu ta rời đi.
Kiểu đan đơn giản chỉ cần học đoạn đầu, phần sau đều là lặp đi lặp lại. Thư Uyển ngồi thêm một lúc, đặt chiếc giỏ trái cây nhỏ đã thành hình xuống, chào Tô Vân Hạc rồi cũng đi ra vườn sau.
Khu vườn rau tối đen chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn từ ngôi biệt thự.
Phương Dương đang ngồi xổm ở ranh giới sáng tối, vô thức nhổ lá củ cải, bên cạnh không có quay phim đi theo. Nghe tiếng bước chân của Thư Uyển, cậu ta quay lại cười: "Biết ngay anh sẽ đi theo mà."
Thư Uyển tắt micro cài trên cổ áo, cùng Phương Dương ngồi xổm trong vườn rau, giống như hai củ cải lùn đang u sầu.
"Anh đã lén nhìn em và đội trưởng cả ngày rồi, chắc chắn có chuyện muốn hỏi." Củ cải Phương Dương cười nói: "Anh hỏi đi, chuyện gì nói được em sẽ nói hết."