Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 49

***
——————————

Cái nick phụ của cậu bị lộ mất một nửa rồi QAQ

Tiên sinh bắt đầu nhìn cậu lâu hơn.

 

Đây là điều Thư Uyển mới phát hiện gần đây.

 

Hơn nữa, ánh mắt của tiên sinh không còn né tránh, mà thẳng thắn dõi theo mọi hành động của cậu. Có vẻ như anh đang quan sát, nhưng cũng có thể chỉ là đang nhìn cậu mà ngẩn ngơ.

 

Thư Uyển không thể đoán được Úc Hằng Chương đang nghĩ gì chỉ qua ánh mắt ấy, nhưng cậu biết anh chắc chắn đang nghĩ về một số chuyện, một số chuyện liên quan đến cậu.

 

Tiên sinh cũng có bí mật giấu cậu.

 

Ban đầu Thư Uyển có hơi lo lắng rằng liệu Úc Hằng Chương có phát hiện ra cậu không phải Thư Uyển thật hay không. Nhưng ánh mắt trầm tĩnh của anh lại giống như một vũng nước ấm, từ từ đun sôi chú ếch nhỏ Thư Uyển. Đun mãi, chú ếch nhỏ Thư Uyển quen với nhiệt độ nước ấm, liền quên đi nguy hiểm tiềm ẩn.

 

Úc Hằng Chương không có ý tra hỏi cậu, Thư Uyển dần cảm thấy việc quay đầu lại là có thể chạm phải ánh mắt của anh, dường như cũng không phải là chuyện gì cần phải chột dạ.

 

Thậm chí, cậu còn cảm thấy điều này... mang lại một cảm giác an tâm rất kỳ diệu.

 

Chỉ cần cậu quay đầu, sẽ có một người cậu tin tưởng ở phía sau, dịu dàng dõi theo cậu, đáp lại từng lời nói của cậu.

 

"Trước đây em thích gì?" Chiều hôm đó, sau khi tiễn Phương Dương và Tô Vân Hạc rời đi, Thư Uyển và Úc Hằng Chương ngồi ở khu vực chiếu sáng rất tốt trên sàn tatami, trò chuyện một cách vu vơ.

 

Câu hỏi bất ngờ của Úc Hằng Chương khiến Thư Uyển suy nghĩ một hồi rồi mới lưỡng lự đáp: "Chắc là... đánh đàn ạ?"

 

"Vậy thì khi về có thể mở cho em một studio âm nhạc, sau này em thu âm hay phối khí đều tiện. Hay em muốn ra ngoài biểu diễn? Cũng được." Úc Hằng Chương trầm tư: "Với trình độ của em, sẽ không thiếu lời mời đâu, hoàn toàn có thể thử những sân khấu lớn hơn."

 

Thư Uyển: "..."

 

Thư Uyển không theo kịp mạch suy nghĩ của Úc Hằng Chương: "Tiên sinh, em đâu có định làm âm nhạc đâu..."

 

"Không phải em nói thích chơi đàn à?" Úc Hằng Chương nhìn cậu, "Thích, thì sẽ muốn đào sâu hơn ở lĩnh vực này. Hay em muốn làm đầu bếp hơn? Tôi thấy em làm điểm tâm rất giỏi. Chúng ta có thể thành lập một thương hiệu."

 

Thư Uyển: "..."

 

Thư Uyển không biết nên khóc hay cười: "Dù là nấu ăn hay đánh đàn, những thứ đó chỉ là sở thích của em thôi, để giải trí là chính. Sao tự nhiên tiên sinh lại muốn giúp em phát triển sự nghiệp vậy? Công việc bây giờ của em không phải là diễn viên sao?"

 

"Nhưng làm diễn viên... có phải là ước muốn ban đầu của em không?" Úc Hằng Chương hỏi, giọng ẩn ý.

 

"Cái này thì không ạ..." Dù sao trong suy nghĩ ban đầu của Thư Uyển, "diễn viên" là tầng lớp thấp kém.

 

Nhưng thời đại đã khác, thật sự trở thành diễn viên ở đây Thư Uyển cảm thấy khá vui. Cậu cười nói: "Trước đây em đã nói với tiên sinh rồi mà, em cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc."

 

Úc Hằng Chương nhìn cậu rất lâu mới chuyển tầm mắt đi, nói: "Ừm."

 

Câu hỏi của Úc Hằng Chương đến một cách vô cớ, và kết thúc cũng đột ngột.

 

Cho đến tối hôm đó, khi Thư Uyển đang mơ màng gần ngủ, bỗng nhiên bị người bên cạnh ôm vào lòng. Giọng nói của Úc Hằng Chương áp vào mặt cậu, rất nhẹ, anh hỏi: "Thư Uyển, một ngày nào đó em có đột nhiên biến mất không?"

 

"Hả?" Bộ não đang nửa tỉnh nửa mê của cậu không kịp phản ứng với những lời thì thầm như đang ru ngủ kia. Cậu cố gắng ghép nối từng âm tiết, bàn tay nặng nề giơ lên, khó khăn nắm lấy vạt áo của Úc Hằng Chương, lẩm bẩm: "Không... biến mất đâu..."

 

Úc Hằng Chương nghe được giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi của Thư Uyển, anh nắm lấy bàn tay mềm mại đang giữ vạt áo mình, kéo đặt lên ngực trái.

 

Dưới ánh trăng mờ ảo, Úc Hằng Chương cúi đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú, hiền hòa đang say ngủ, và nốt ruồi nhỏ màu đỏ không thể bỏ qua trên mí mắt cậu.

 

Ngày "Thư Uyển" bước lên du thuyền Thế Gia, có người đã chụp được ảnh lúc cậu cụp mắt xuống.

 

Bởi vì mở chế độ chụp liên tục, trong loạt ảnh ấy rõ ràng không hề có nốt ruồi son nào trên mí mắt.

 

Chỉ một nốt ruồi, vốn dĩ không đủ để khiến Úc Hằng Chương nảy sinh nghi ngờ về những chuyện hoang đường, kỳ lạ.

 

Nhưng kết hợp với sự thay đổi đột ngột trong tính cách của Thư Uyển sau khi từ biển trở về, cùng với những kỹ năng như đàn cổ cầm, tỳ bà, múa, thêu thùa... vốn không hề có chút dấu vết nào trong suốt 22 năm trước của Thư Uyển, và cả kết quả xét nghiệm cho thấy cậu và Thư Trạch không có quan hệ huyết thống...

 

Loại bỏ tất cả các câu trả lời sai, điều còn lại, dù có hoang đường đến đâu, cũng có thể là sự thật.

 

Cuối tháng 3, trên biển cả mênh mông xa bờ, chàng trai chuyên ngành piano của Học viện Điện ảnh, người đã ký thỏa thuận với anh để lợi dụng hôn nhân đổi lấy tài nguyên, đã rơi xuống từ du thuyền... Và người được vớt lên, lại là một chàng trai thậm chí không biết dùng thẻ phòng của du thuyền.

 

Bác sĩ cấp cứu tại hiện trường nói, lúc đó Thư Uyển mặc một bộ trang phục ngắn kiểu cổ xưa, rất gọn gàng, không giống với Hán phục hiện đại. Lúc đó vì bận cấp cứu nên không kịp nghĩ nhiều. Sau đó, không biết những bộ đồ bị ướt ấy đã được thay đi đâu.

 

Sau một cuộc cấp cứu, một chàng trai không biết dùng thẻ phòng, dùng dao nĩa vụng về, cũng không biết đi thang máy, đã trở thành "Thư Uyển".

 

Những vết sẹo không rõ nguồn gốc, cách nói chuyện nửa văn cổ nửa văn hiện đại, cùng những giá trị sống không phù hợp... Tất cả những điều bất hợp lý ấy dường như đều có thể tìm thấy lời giải thích từ điểm khởi đầu này.

 

Cầm một xấp báo cáo điều tra dày cộp, trợ lý Trần không để lại bất kỳ kết luận nào ở cuối, nhưng những nội dung này đã chỉ ra một điều không thể rõ ràng hơn.

 

Thư Uyển hiện tại, rất có thể là một người không thuộc về thời đại này.

 

Úc Hằng Chương ôm chặt người đã ngủ say trong lòng, khẽ thì thầm: "...Em sẽ không rời đi thật chứ?"

 

"Nhưng em chẳng muốn gì cả, làm sao có thể tìm thấy cảm giác thuộc về nơi này."

 

Cái đầu tựa trên ngực anh khẽ động đậy. Úc Hằng Chương nới lỏng vòng tay, thấy Thư Uyển đã bước vào giấc mơ, như bị tiếng nói của anh kéo quay lại.

 

Cậu cố gắng mở mắt, dẫu sắp ngủ đến nơi, nhưng vẫn kiên định nói: "...Tiên sinh chính là nơi em thuộc về."

 

Ánh mắt Úc Hằng Chương thoáng tối lại.

 

Anh nhẹ nhàng vuốt lưng Thư Uyển, lần này thực sự dỗ cậu ngủ say. Anh cũng đã đưa ra quyết định của mình.

 

Nếu Thư Uyển đã bước vào cuộc đời anh, vậy anh sẽ giữ chặt cậu trai không rõ lai lịch này lại, không để cậu rời đi nữa.

 

...

 

Trước khi chương trình Mở Ra Chương Mới Của Tình Yêu kết thúc ghi hình, bộ phim Thịnh Thế An đã được phát sóng thuận lợi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã vươn lên đứng đầu bảng xếp hạng các bộ phim truyền hình hot nhất gần đây.

 

Nhờ cách kể chuyện theo lối đan xen, ngay từ 6 tập đầu tiên, nhân vật Nhan Vô Trần do Thư Uyển thủ vai đã sớm xuất hiện.

 

Cuối tập 6, mạch phim tiến đến cảnh Lạc Vương mở yến tiệc linh đình.

 

Trong yến tiệc xa hoa tột cùng, Nhan Vô Trần mặc một thân áo trắng ôm đàn xuất hiện, khí chất thoát tục, tựa như thần tiên giáng thế.

 

Y thong thả ngồi xuống, gảy một khúc đàn. Trong lúc đó, y và Lạc Vương nhiều lần chạm mắt, khiến "radar CP" của khán giả đồng loạt reo vang.

 

Nhờ những lần xây dựng trước đó, mà màn thể hiện xuất sắc của Thư Uyển trong phim đã đẩy nhân vật Nhan Vô Trần l*n đ*nh cao. Chỉ vừa xuất hiện, cậu đã chiếm 3 từ khóa trên hot search liên tiếp. Dù là fan yêu thích nhan sắc hay fan xem trọng kỹ năng, họ đều tìm thấy niềm tự hào nơi Thư Uyển.

 

Thấy chưa, người mà tôi hâm mộ xuất sắc như vậy đấy! Năng lực không thể nghi ngờ!

 

Và những phân cảnh đối diễn giữa Nhan Vô Trần và Lạc Vương cũng trở thành tâm điểm chú ý của đông đảo fan CP. Chỉ có điều, việc chờ đợi tập mới quá khổ, khiến mọi người không khỏi nhớ đến 2 diễn viên đóng vai này, đang cùng nhau ghi hình cho một chương trình.

 

Lại còn là một chương trình về hôn nhân nữa chứ!

 

Mặc dù 2 người họ không kết hôn với nhau.

 

Nhưng cũng không thể bỏ qua được.

 

Tổ chương trình Mở Ra Chương Mới Của Tình Yêu vui mừng đón nhận làn sóng lưu lượng này, đồng thời thầm khen ngợi sự sáng suốt của mình khi ký hợp đồng với 2 gia đình của Thư Uyển và Cát Thụy Thu.

 

Mà đạo diễn Thịnh Thế An là Mạnh Huy Viễn cuối cùng cũng đạt được mong muốn, sau khi trao đổi với tổ chương trình đã giành được một tập để quảng bá.

 

Vì chương trình Mở Ra Chương Mới Của Tình Yêu sắp kết thúc ghi hình, nên đạo diễn Mạnh đã khẩn cấp dành một ngày, ngồi máy bay rồi chuyển sang xe riêng, mang theo một chiếc gimbal(*), chạy thẳng đến ngôi làng hẻo lánh nơi 3 cặp đôi đang sống.

 

(*) Gimbal là thiết bị chống rung thông minh, giúp giữ ổn định hình ảnh khi quay video hoặc livestream, đặc biệt hữu ích khi quay lúc di chuyển, mang lại chất lượng hình ảnh mượt, chuyên nghiệp.

 

Chiếc gimbal của đạo diễn Mạnh chủ yếu để giữ ổn định chiếc điện thoại đang livestream.

 

Sau một cuộc thảo luận nhanh chóng với tổ chương trình, hai bên quyết định thử livestream một lần.

 

Mục đích của Mạnh Huy Viễn là để kịp thời gian quảng bá, "thêm củi" cho bộ phim của mình, còn tổ chương trình thì muốn thử nghiệm một bước đột phá mới.

 

Vì thời gian gấp rút không kịp dựng dàn thiết bị livestream chuyên nghiệp, nên lần này họ quyết định dùng điện thoại để phát sóng. Thêm nữa, màn hình điện thoại có giới hạn, chắc cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến lượt xem của tập đó. Coi như đây là một lần thử nghiệm.

 

Hai bên nhất trí, Mạnh Huy Viễn lập tức cầm điện thoại do tổ chương trình chuẩn bị, dẫn khán giả "đột nhập" vào hậu trường của "Lạc Vương" và "Nhan Vô Trần".

 

[Aaaaaa, con đường này đã xuất hiện trong tập 1, chắc sắp đến rồi!]

 

[Hồi hộp quá! Sắp được gặp bé Uyển rồi đúng không! Hai tuần này quay chương trình cùng chồng là bé Uyển biến mất luôn, Weibo cũng không cập nhật nữa, đúng là chỉ biết có yêu đương mà, tôi chịu thua luôn.]

 

[Đạo diễn Mạnh, tôi đã PR Thịnh Thế An vào group chat của gia đình rồi, cô hai của tôi xem xong còn khen hay nữa! Xin đạo diễn hãy quay bé Uyển và Úc tổng nhiều hơn nữa aaaaa!]

 

[Điện thoại đang ở trong tay đạo diễn Mạnh, chắc anh ấy sẽ quay nhiều cảnh Thư Uyển và Cát Thụy Thu cùng khung hình nhỉ? Tôi thích lắm, muốn 'ship' Lạc Vương và tiểu cầm sư của anh ấy phiên bản hiện đại!]

 

"Cái màn hình bé như vậy, tôi quay được ai đây? Nhìn khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của tôi mà vẫn chưa hài lòng sao?" Mạnh Huy Viễn vừa nói vừa sờ cằm, còn nháy mắt một cái về phía ống kính.

 

Cư dân mạng: [...]

 

Lượng người xem livestream nhanh chóng giảm xuống.

 

"Ối ối, quay lại nhanh nào, tôi đùa thôi mà!" Mạnh Huy Viễn hét lên, "A, các fan trong livestream đừng thoát nhé, chúng ta sắp đến nơi rồi, tôi đã thấy bóng dáng của Tiểu Uyển và Thụy Thu rồi!"

 

Cư dân mạng vừa trêu xong liền nhanh chóng quay lại livestream. Họ thấy màn hình rung nhẹ, hình ảnh hiện ra không còn là gương mặt trung niên cố làm màu của Mạnh Huy Viễn, mà là hai người đang đứng nói chuyện ở ngã tư đường.

 

"Thư Uyển! Thụy Thu!"

 

Cả hai người cùng quay đầu lại. Lượt xem trực tiếp tăng vọt, phòng livestream lập tức bùng nổ.

 

[Aaaa! Lạc Vương và Vô Trần phiên bản hiện đại!! Trời ơi, họ thật sự quá hợp nhau!!!]

 

[Sao không thấy Úc tổng với thầy Thường đâu nhỉ? Họ không lên hình à?]

 

[Hahaha có phải lại để hai người họ ở nhà không, tập 1 thấy họ ở trong bếp mà tôi cười muốn chết. Đúng là không nói lấy một câu, tôi không dám tưởng tượng bây giờ trong nhà yên tĩnh đến mức nào.]

 

[Mọi người 'ship' văn minh nhé~. Hai người đều là người đã có gia đình rồi~]

 

"Đạo diễn Mạnh, lâu rồi không gặp." Cát Thụy Thu ôm Mạnh Huy Viễn một cái, Mạnh Huy Viễn cười: "Lâu cái gì, tôi còn thấy như mới vừa đóng máy hôm qua thôi."

 

Hắn quay sang Thư Uyển: "Tôi và Tiểu Uyển mới là lâu rồi không gặp, lần trước cậu đến nhà người ta ăn ké mà không thèm rủ tôi, tôi nhớ kỹ chuyện này đấy."

 

Cát Thụy Thu bất lực: "Rõ ràng là anh không có thời gian."

 

"Đạo diễn Mạnh." Thư Uyển cũng nhẹ nhàng ôm Mạnh Huy Viễn một cái.

 

Mạnh Huy Viễn vỗ vai Thư Uyển, nhìn kỹ cậu 2 lần, bệnh nghề nghiệp của đạo diễn tái phát, lập tức nhận ra sự khác biệt của Thư Uyển. Hắn hơi ngạc nhiên: "Đồ ăn ở chỗ này tốt đến vậy sao? Tôi thấy Tiểu Uyển tròn trịa hơn so với lúc quay phim nhiều đấy."

 

"Thật không? Chắc do chúng tôi gặp nhau thường xuyên nên tôi không nhận ra." Cát Thụy Thu cũng lùi lại hai bước, nhìn Thư Uyển từ trên xuống dưới, "Nhưng mà anh nói thế thì..."

 

"Tiểu Uyển, hình như em thật sự mập lên một chút đấy?"

 

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Thư Uyển, cậu véo má mình, rồi lại sờ bụng một cách lo lắng. Cát Thụy Thu cũng véo một cái vào má mềm mại của Thư Uyển, dùng khuỷu tay chọc Mạnh Huy Viễn, cười nói: "Làm gì có chuyện Thư Uyển mập lên? Tôi thấy cậu ấy bây giờ mới vừa vặn! Rõ ràng là đồ ăn trong đoàn phim không ngon nên cậu ấy mới gầy đi, đây là công sức Úc tổng vất vả nuôi mới được như này đấy."

 

"Cậu vu khống tôi đấy nhé!" Mạnh Huy Viễn lên tiếng giải thích trước ống kính: "Khán giả đừng nghe người này nói linh tinh, đồ ăn trong đoàn phim của chúng tôi rất ngon nha! Tôi có video hậu trường làm bằng chứng!"

 

Mấy người vừa nói vừa cười đi vào làng, chẳng ai để ý đến màn hình. Còn nhân viên theo sau đang cầm điện thoại livestream và theo dõi bình luận, đã đổ mồ hôi hột.

 

Khoan đã, sao trên màn hình toàn thấy mọi người bình luận là Thư Uyển có thai vậy??

 

Mập lên là có thai ư? Đây là một 'meme' mới à? Thư Uyển dù có xinh đẹp đến mấy thì cũng là một người đàn ông chính hiệu mà!?

 

Cứ thế này thì phòng livestream có bị khóa không đây...

Bình Luận (0)
Comment