***
——————————
Tại sao lại không thể có thai thật chứ?!
"Trưa nay mấy giờ ăn cơm vậy?" – Mạnh Huy Viễn vừa hỏi vừa giơ điện thoại lên quay xung quanh, cảm thán: "Phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp, bầu không khí cũng vô cùng dễ chịu tự nhiên, khiến người ta cảm thấy thư thái, sống ở đây chắc chắn rất thoải mái."
Hôm nay khác hẳn hôm đến cùng Phương Dương, trời mờ sương vừa mới tạnh mưa, nghe nói tối còn có mưa nữa, nhiệt độ không cao, rất mát mẻ.
Rừng trúc bao quanh ngôi làng bị sương mù bao phủ, mơ hồ không rõ, tạo nên một vẻ đẹp hư ảo.
"Chúng ta ăn cơm lúc nào thì còn tùy thuộc vào việc anh đi cùng chúng tôi về nhà lúc nào." Cát Thụy Thu nói: "Về đến nhà rồi thì đầu bếp của chúng tôi mới có thể bắt đầu nấu cơm chứ, đạo diễn Mạnh."
Mạnh Huy Viễn nghe vậy, đặt điện thoại xuống, nghiêm túc phê bình: "Sao cậu không nói sớm."
"Anh cũng có hỏi đâu." Cát Thụy Thu kéo Thư Uyển lại: "Hơn nữa, một người to tướng đứng đây, anh không thấy sao? Cậu ấy không về thì ai nấu cơm cho anh ăn?"
Mạnh Huy Viễn nhìn khuôn mặt này, khí chất này của Thư Uyển, đứng trên những bậc đá phủ rêu xanh trông thật thuần khiết. Hắn lại thấy tay ngứa ngáy muốn rút điện thoại.
Cảm hứng là thứ thoắt đến thoắt đi, nếu không kịp nắm bắt lúc này, giây sau nó sẽ lập tức biến mất khỏi đầu. Mạnh Huy Viễn đành lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp mấy tấm ảnh của Thư Uyển.
Đảm bảo lần này đã chụp đủ, hắn mới bỏ điện thoại vào túi, còn kéo khóa cẩn thận, rồi quay người tìm nhân viên để lấy lại chiếc điện thoại đang dùng để livestream, chuẩn bị xem khán giả đang bình luận gì, nhằm phân tán sự chú ý.
Nhân viên do dự một lúc, xác nhận chuyện "mang thai" kia đã trôi qua, lúc này mới dám đưa điện thoại cho Mạnh Huy Viễn.
"'Viên Hân và Tôn Gia Di đâu rồi?' cái này tôi đã hỏi rồi, hôm nay họ ra ngoài chơi. Đợi đến khi bản chính thức phát sóng, mọi người sẽ biết bọn họ đã đi đâu hưởng thụ thế giới hai người."
"'Muốn xem nữ thần Viên', cái này phải xem chiều nay họ có quay về không đã, nếu về thì tôi sẽ dẫn mọi người qua chào hỏi. Tôi cũng đã từng hợp tác với Viên Hân và Gia Di rồi, người quen cả mà."
Mạnh Huy Viễn tiếp tục đọc bình luận: "'Đạo diễn Mạnh, anh đợi cơm của Thư Uyển lâu lắm rồi đúng không?'. Đúng vậy! Sáng nay tôi còn chưa ăn sáng, chỉ chờ bữa trưa này thôi!"
Cát Thụy Thu vỗ vai Thư Uyển: "Nghe thấy chưa, vị này lại bắt đầu bóng gió gây áp lực cho người khác rồi."
Thư Uyển nghiêm túc cân nhắc: "Hay em thêm một món nữa nhé?"
"Đoàn phim đóng máy rồi, đừng chiều cái thói hư tật xấu của anh ta nữa."
"Cát Thụy Thu! Cậu suốt ngày như vậy, sao không dạy cậu ấy điều gì tốt đẹp hả!" Mạnh Huy Viễn tức giận, "Lần này đóng máy, lần sau không hợp tác nữa đúng không?"
"Cái này đều học từ anh mà." Cát Thụy Thu đắc ý, "Đạo diễn, anh vừa nói 'lần sau' à. Vậy là lần sau chúng ta còn hợp tác nữa sao? Nhanh lên, Tiểu Uyển, nhớ kỹ nhé, đạo diễn Mạnh nói lần sau còn hợp tác nữa đó."
Mạnh Huy Viễn: "..."
Ba câu nói, ép một vị đạo diễn nổi tiếng hứa thêm một cơ hội hợp tác.
Thư Uyển vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt như đã học được rồi.
Mạnh Huy Viễn tố cáo với khán giả: "Mọi người nhìn xem, hai người họ ở trong đoàn phim cứ bắt nạt tôi như thế này đấy."
Nhưng khán giả lại chỉ "hahaha", cùng với màn hình tràn ngập bình luận: [Đã chụp màn hình, đạo diễn Mạnh nói muốn hợp tác lần hai.]
Mạnh Huy Viễn nghiến răng nghiến lợi: "Cứ cười đi, lát nữa tôi sẽ là người duy nhất được ăn món do chính tay Thư Uyển nấu, còn các người thì không được ăn, hahaha!"
Cư dân mạng: [...]
Xem ra đạo diễn mới là phản diện lớn nhất của Thịnh Thế An!
Vì là Thư Uyển nấu cơm, nên bữa trưa sẽ được làm ở nhà cậu. Ba người vào nhà, bên trong yên tĩnh đến lạ thường, phần bình luận rộ lên, ai nấy đều hỏi hai vị tiên sinh có phải đang mắt to trừng mắt nhỏ, xem ai định lực mạnh hơn không.
Hai vị tiên sinh không nhàm chán như vậy, nhưng cũng không khác mấy.
Đi đến gần bếp, mới có tiếng động nhỏ truyền ra.
"Cạch" một tiếng, Úc Hằng Chương hạ quân cờ trắng.
Thường Tiên Giác đặt dao xuống, lau tay, nghiên cứu ván cờ. Úc Hằng Chương thì thay thế công việc của hắn, tiếp tục thái rau.
Hai người này đúng là nhân tài. Bị vợ bỏ lại ở nhà xử lý nguyên liệu, thế mà vừa làm vừa chơi cờ vây.
Mạnh Huy Viễn giơ điện thoại: "..."
Nghe Cát Thụy Thu nói rằng khi Thư Uyển nấu cơm, Úc Hằng Chương sẽ ở bên cạnh giúp đỡ, hắn còn nửa tin nửa ngờ, không tưởng tượng nổi cảnh Úc tổng làm phụ bếp. Nào ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến.
Hai vị Tiên sinh ngẩng đầu lên khỏi công việc riêng của mình, phá vỡ sự im lặng, và chào Mạnh Huy Viễn: "Đạo diễn Mạnh."
Phần bình luận đã cười đến mức điên rồi.
[Không phải chứ, hai người này là sao vậy?Không thích nói chuyện đến thế cơ à?? Chẳng phải vẫn nói chuyện bình thường với người khác sao hahaha.]
[Cùng giới tính nên bài xích nhau à hahaha.]
[Nói bài xích mà còn chơi cờ với nhau, trời ơi, tôi cười chết mất, cảm giác có thể xem cảnh sinh hoạt hằng ngày của 4 người này đến 100 tập luôn ấy.]
[Thần tán thành! Làm 100 tập đi!]
...
[Khoan đã tôi đột nhiên nhận ra từ khi vào nhà, đạo diễn nói ít đi hẳn.]
[Sao mà không ít được, Úc Hằng Chương đích thân vào bếp nấu cơm cho anh ta, chẳng lẽ bạn không thấy đạo diễn luôn trong trạng thái sẵn sàng chờ lệnh à?]
[Tôi còn tưởng đang tạo hiệu ứng chương trình cơ, đâu cần khoa trương thế chứ? Úc Hằng Chương nấu ăn thì cứ nấu thôi, chẳng lẽ anh ta không phải người à, nấu một bữa cơm mà quý giá đến vậy sao?]
[Không phải vấn đề quý giá hay không. Úc Hằng Chương đã đầu tư tiền cho đoàn phim đấy, anh thử nghĩ xem ông chủ của mình đích thân vào bếp nấu cơm cho anh ăn, anh có ngồi yên được không?]
Đương nhiên là không thể nào ngồi yên rồi.
Mạnh Huy Viễn cũng muốn vào bếp phụ giúp, chần chừ hồi lâu mới tìm được cơ hội, hắn lập tức xông lên, giành lấy việc bóc tỏi cho ông chủ.
Cái bếp vốn không lớn, thoáng chốc đã chen chúc 5 người.
Thư Uyển đang cầm xẻng đảo thức ăn, cánh tay vung lên chẳng đủ chỗ, cuối cùng cậu không thể chịu đựng thêm được nữa, giận dữ đuổi thẳng cả 3 người -- ngoài Cát Thụy Thu, ra khỏi bếp, ngay cả bàn cờ đang đánh dở cũng bị ném ra ngoài.
Cậu thở phào một hơi: "Cuối cùng cũng có chỗ đứng rồi."
Cát Thụy Thu cười đến mức vỗ bàn: "Không tệ nha, Tiểu Uyển, em đã trưởng thành rồi! Phải có khí thế như này mới được chứ!"
Lúc này Thư Uyển mới nhận ra mình vừa làm những việc mà trước đây cậu không dám nghĩ tới.
Thế mà cậu không nói hai lời đã đuổi cả phu quân ra ngoài!
Nhưng hình như... chuyện này cũng không có gì kỳ lạ lắm.
Có lẽ tất cả đều nhờ sự bao dung của Úc Hằng Chương. Trong vô thức, Thư Uyển dần dần hòa nhập vào nhịp sống của xã hội hiện đại, không còn cảm thấy bản thân thấp kém hơn người khác.
Những trải nghiệm ở kiếp trước, đối với cậu mà nói, giờ đây đã dần trở thành một giấc mơ sắp bị quên lãng.
...
Khi ăn cơm, Mạnh Huy Viễn với tâm lý trả thù đã cẩn thận quay từng món ăn cho khán giả xem trực tiếp. Kết hợp với ngôn ngữ máy quay chuyên nghiệp và lời mô tả sinh động, anh ta đã thành công khiến một loạt khán giả phẫn nộ, thề sẽ đưa vị đạo diễn vô lương tâm này lên hot search.
Mạnh Huy Viễn vô cùng hài lòng nhìn nhiệt độ phòng livestream tăng vọt, sau đó đặt điện thoại cố định, vui vẻ ngồi xuống bắt đầu ăn.
Cuối cùng cũng được nếm thử món ăn đã "cám dỗ" biết bao bạn bè trên mạng xã hội thèm thuồng bấy lâu nay của Thư Uyển. Quả nhiên danh bất hư truyền, mùi vị còn ngon hơn cả hình ảnh!
Nhìn gương mặt hạnh phúc của đạo diễn khi vùi đầu ăn uống, khán giả càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Càng không thể có được thì lại càng muốn, những món ăn trên màn hình càng nhìn càng thấy thơm ngon. Cùng với đó, tài nấu nướng của Thư Uyển và cái tên Mạnh Huy Viễn cùng lúc leo thẳng lên hot search.
Khi đã tích lũy đủ độ hot, cũng là lúc bước vào giai đoạn tuyên truyền bộ phim. Thực ra cũng không cần Thư Uyển và Cát Thụy Thu phải làm gì đặc biệt, chỉ cần hai người họ ngồi đó, là đã có thể đưa khán giả trở lại bối cảnh của Thịnh Thế An.
Điều mọi người mong chờ nhất, đương nhiên là cảnh Thư Uyển đánh đàn.
Địa điểm được chọn là khu tatami có ánh sáng tốt. Thư Uyển lấy ra chiếc cổ cầm mới mua, cùng Cát Thụy Thu ngồi đối diện ống kính. Chỉ vài âm thanh đơn giản giống như khi còn ở phim trường, đã lập tức đưa Cát Thụy Thu vào vai diễn.
Sự chuyển biến cảm xúc trong khoảnh khắc đó khiến khán giả xem trực tiếp cảm nhận rõ ràng diễn xuất của hai người đỉnh đến mức nào.
Cho dù không có phục trang, cho dù cảnh quay không đúng, nhưng khí chất giữa hai người đủ để khiến người xem tin rằng ngồi ở đây không phải là Thư Uyển và Cát Thụy Thu, mà chính là Nhan Vô Trần và Lạc Vương.
Họ không nói quá nhiều lời thoại, chỉ ngẫu hứng diễn cảnh Lạc Vương tranh thủ lúc phê duyệt công văn, gọi Nhan Vô Trần đến gảy đàn.
Một số khán giả đã mua tài khoản VIP của trang web xem phim lập tức liên tưởng đến cốt truyện mới nhất, nơi Nhan Vô Trần tự hủy đôi mắt để chứng minh sự trong sạch.
[Aaaaaa, không ngờ lại được xem ngoại truyện ở đây... Nếu Lạc Vương không đa nghi như vậy thì tốt rồi, họ sẽ luôn có thể trò chuyện thoải mái như bây giờ. Đáng tiếc, Nhan Vô Trần cũng bắt đầu sợ Lạc Vương rồi...]
[Sao lại sợ? Tên Lạc Vương chó má đó lại làm gì nữa?! Là tình tiết nào vậy aaaaa? Trong đoạn giới thiệu không phải Nhan Vô Trần bị mù rồi sao? Có phải vì chuyện này không?]
[Nội dung mới cập nhật của tài khoản VIP ngày hôm qua. Lạc Vương nghi ngờ Nhan Vô Trần, vì để chứng minh bản thân tuyệt đối trung thành, Nhan Vô Trần đã tự hủy đôi mắt QAQ]
[Thằng cha nào viết kịch bản vậy! Không thể chịu nổi, Nhan Vô Trần ngốc quá, vậy mà chỉ vì ân tri ngộ lúc đó, sẵn sàng bỏ đi đôi mắt của mình!]
[Cảm giác chuyện không đơn giản vậy đâu... Đạo diễn! Có thể tăng tốc chiếu phim được không! Tôi gấp lắm rồi!]
Đạo diễn Mạnh ngồi sau màn hình, nhìn bình luận mà cười hớn hở: "Đừng gấp, 'dao lớn'(*) cần đến thì sẽ đến thôi."
(*) 大刀: ở đây là cách nói ẩn dụ, ám chỉ drama lớn, biến cố, hoặc tình tiết gay cấn sắp xảy ra trong phim/truyện.
"Đạo diễn Mạnh, anh còn nói nữa tôi sợ fan sẽ chặn anh ở sân bay rồi đánh cho một trận đấy." Thư Uyển đánh đàn xong. Cát Thụy Thu nhanh chóng thoát khỏi trạng thái vai diễn, khí chất u ám, thần kinh biến mất sạch, trở lại thành thầy Cát ôn hòa, vui vẻ đùa giỡn với đạo diễn.
Thường Tiên Giác ngồi sau ống kính, ánh mắt nhìn Cát Thụy Thu sáng lấp lánh.
Cát Thụy Thu nhận ra ánh mắt của hắn, cười nói: "Sao? Bị diễn xuất của em mê hoặc rồi à?"
'Cái hũ nút' như Thường Tiên Giác lại thẳng thắn gật đầu: "Ừ, rất mê người."
Nói xong, mặt Cát Thụy Thu đỏ bừng.
Nghe thấy giọng của Thường Tiên Giác, khán giả ào ạt yêu cầu hai vị tiên sinh cũng vào khung hình để cùng tương tác.
Thực ra, một vị "cao thủ" điều khiển xe lăn nào đó đã lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Thư Uyển, giúp cậu buộc gọn những lọn tóc rối che khuất tầm nhìn lúc nãy khi diễn.
[Tôi cứ nghĩ trên cổ tay Úc tổng đeo cái gì... cứ tưởng là một loại công nghệ đen mới nào đó, hóa ra thật sự là dây chun à! Luôn sẵn sàng buộc tóc cho vợ đúng không??]
[Tôi vừa định nói tóc Tiểu Uyển dài quá, có nên cắt ngắn đi không, hóa ra tóc dài dùng để làm việc này, thất kính rồi!]
[Kỹ thuật điêu luyện quá... búi tóc củ tỏi đáng yêu quá... Úc tổng, bình thường ở nhà chắc không ít lần buộc tóc cho vợ đúng không?]
[Hình như Uyển bảo vẫn chưa thoát khỏi vai diễn, không nói gì, ngoan ngoãn quá. Cảnh 'người lớn chăm sóc tỉ mỉ cho bạn nhỏ hơn' này, ai hiểu được chứ các bạn ơi!]
Dù sao đây cũng là chương trình tạp kỹ, không thể chỉ ngồi livestream tuyên truyền phim mãi. Một lát nữa, Thư Uyển và Cát Thụy Thu sẽ tiếp tục tương tác, trả lời một vài câu hỏi của khán giả, sau đó cả nhóm sẽ ra ngoài tham quan.
Đúng lúc ruộng lúa của ông lão nhà bên đang thu hoạch, bọn họ có thể đến trải nghiệm thử.
Theo yêu cầu của khán giả, 5 người ngồi vào trước ống kính theo vị trí so le. Đạo diễn dẫn hai diễn viên trả lời các câu hỏi liên quan đến phim, còn hai vị tiên sinh thì tập trung vào việc "theo dõi vợ", ánh mắt dịu dàng như nước.
Mạnh Huy Viễn chen giữa cảm thấy vô cùng thừa thãi.
"'Nhan Vô Trần thà mất đi đôi mắt cũng muốn ở lại bên Lạc Vương, có phải có mục đích khác không?'. Cái này không thể nói được đâu nhé, mọi người muốn biết thì hãy tiếp tục theo dõi các tập mới của Thịnh Thế An nha..." Được mọi người hỗ trợ, Thư Uyển dần nắm bắt được cách nói chuyện khi livestream, phối hợp với Cát Thụy Thu và đạo diễn Mạnh tương tác với khán giả.
Úc Hằng Chương ở bên cạnh không có việc gì làm, chu đáo bóc một múi quýt cho Thư Uyển. Cát Thụy Thu thấy vậy, nhất thời không biết nói gì: "Hai người vẫn còn ăn quýt này hả..."
Quýt ở nhà anh ta chua không tả nổi, để trong tủ lạnh rồi không bao giờ lấy ra nữa.
Thư Uyển bẻ một nửa đưa cho Mạnh Huy Viễn đang tò mò, còn mình ăn nửa kia, nhỏ giọng nói: "Thật ra rất ngon... Lần trước em cũng đã nói rồi, ăn quen là được mà."
Mạnh Huy Viễn thấy Thư Uyển ăn ngon lành, liền không suy nghĩ mà bỏ luôn nửa múi quýt vào miệng.
Ngay lập tức, gương mặt hắn vặn vẹo, tối sầm, không còn kiểm soát nổi biểu cảm.
Mạnh Huy Viễn bị chua đến mức mặt nhăn lại. Hắn cầm lấy khăn giấy mà Cát Thụy Thu đã chuẩn bị sẵn, nhổ quýt ra khỏi miệng, phàn nàn: "Thứ này cũng có thể ăn quen sao?? Thư Uyển, cậu đỉnh thật sự."
"Thật ra em còn định hỏi thầy Cát xem quýt này mua ở đâu để mang về một ít..." Trong tủ lạnh chỉ còn đúng một quả, mấy hôm nay Thư Uyển đã ăn rất tiết chế rồi.
Cát Thụy Thu: "..."
Cát Thụy Thu nói với vẻ khó tả: "Lát nữa tôi sẽ đi xem ông chú kia còn ở đó không."
Nhưng trong lòng anh ta có dự cảm rằng ông chú đó chắc đã đổi chỗ bán rồi, nếu không sẽ dễ bị người ta đánh lắm.
Sự cố nhỏ kết thúc, mọi người đang định tiếp tục xem bình luận để trả lời câu hỏi, thì nhân viên ngồi ngoài ống kính bỗng lên tiếng: "Mọi người còn câu hỏi nào muốn hỏi các thầy không? Đừng chỉ spam một câu mãi thế, như vậy khó nhìn thấy nội dung lắm!"
Trong phần bình luận, các khán giả đang điên cuồng lặp đi lặp lại cùng một câu. Sau lời nhắc nhở, cuối cùng mới dần dần xuất hiện những câu hỏi khác.
Bình luận nhảy quá nhanh, 4 người còn lại chưa kịp nhìn rõ nên không phản ứng gì.
Chỉ có Thư Uyển là người đầu tiên nhìn thấy tên mình, rồi lập tức chú ý đến một từ khóa — "có thai".
[Thư Uyển thích ăn chua, thích ngủ, ăn uống thất thường nhưng lại tăng cân. Tại sao lại không thể là mang thai chứ!]
Mang thai...
Là cái 'mang thai' mà cậu nghĩ sao...
Bình luận đã trôi đi rồi, Thư Uyển cũng mới chậm rãi phản ứng lại được ý nghĩa của câu nói đó.
Đầu óc cậu bỗng chốc trống rỗng, ngây người tại chỗ.