Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 51

——————————

Quyết định trước hết cứ làm con rùa rụt đầu đã.

Có một khoảnh khắc, Thư Uyển cảm thấy trong tai mình ù ù, đầu óc trống rỗng. Cậu nhớ lại trước đây ở Đại Lương, cậu luôn đi ngủ vào giờ Hợi, thức dậy vào giờ Mão. Đến hiện đại cũng chỉ dời thời gian lại nửa canh giờ, ngủ lúc 10 giờ tối và dậy lúc 6 giờ sáng.

 

(*)Giờ Hợi: 21h -23h
Giờ Mão: 5h -7h, 1 canh giờ = 2h

 

Trừ những ngày thức trắng đêm ở đoàn phim, đồng hồ sinh học của cậu chưa bao giờ thay đổi. Nhưng không biết từ lúc nào, cậu lại buồn ngủ mọi lúc mọi nơi, tinh thần giảm sút nghiêm trọng, ngay cả ngủ trưa cũng có thể ngủ 1 canh giờ, nếu Úc Hằng Chương không gọi, rất có thể cậu sẽ ngủ thẳng đến chiều.

 

Còn nữa, bụng dưới của cậu, rõ ràng chưa từng có mỡ thừa, bây giờ lại nhô lên một chút, tạo thành một đường cong không rõ rệt.

 

Thư Uyển cứ nghĩ là do mình ăn nhiều, nhưng thời gian đầu cậu mới chuyển đến nhà họ Úc, dì giúp việc trong nhà được Úc Hằng Chương dặn dò, mỗi ngày đều nấu những món ăn bổ dưỡng, tốt cho dạ dày cho cậu. Lúc đó cậu thấy cái gì cũng lạ, ăn cũng không ít, vậy mà cuối cùng chỉ có mặt thêm chút thịt, sắc mặt trông tốt hơn, vòng eo thì không có bất kỳ thay đổi nào.

 

Và điều rõ ràng nhất là, cứ ngửi thấy mùi dầu mỡ là cậu lại buồn nôn.

 

Không chỉ bát canh gà ngày đầu tiên đến đây, những ngày sau Thư Uyển cũng từng có những khoảnh khắc buồn nôn, chỉ là cậu không thể hiện ra, mà cố ăn quýt để kìm lại.

 

Quýt... Hồi ở hậu viện Thư phủ, mấy di nương khi mang thai cũng thay đổi khẩu vị, có di nương bỗng thích ăn chua. Thư Uyển từng làm bánh táo chua cho một di nương...

 

Ca nhi mang thai chắc cũng giống nữ tử, phản ứng sẽ không khác mấy. Sao cậu lại hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mang thai này, mà cứ nghĩ rằng mình chán ăn là vì trời hè quá nóng, nên mới muốn ăn chút đồ chua cho khai vị.

 

Rõ ràng thời tiết ở đây cũng không nóng.

 

Chẳng lẽ thật sự không còn khả năng nào khác sao?

 

Thư Uyển hoảng hốt nghĩ, chẳng lẽ cậu thật sự mang thai rồi sao? Nhưng không phải ca nhi rất khó mang thai sao?

 

Ca nhi nào có nốt chu sa càng nổi bật và đẹp thì càng dễ thụ thai. Nốt chu sa của Thư Uyển không ở giữa lông mày mà nằm trên mí mắt, vừa mở mắt ra là không thấy, màu sắc cũng không đủ tươi tắn.

 

Ban đầu, nhà họ Lưu còn lấy đó làm cái cớ, đổ lỗi rằng tân nương về nhà nửa năm mà bụng vẫn chưa có động tĩnh là do thể chất của Thư Uyển không tốt, không có phúc khí.

 

Còn cậu và Úc Hằng Chương, trừ đêm đầu tiên cậu say rượu làm càn, những lần sau cả hai đều làm tốt các biện pháp phòng tránh.

 

Các biện pháp phòng tránh cũng là Úc Hằng Chương dạy cậu. Anh nói tuy cậu là con trai, nhưng cũng phải chú ý, nếu không sau đó dễ bị sốt.

 

Ca nhi thì thường không bị sốt, nhưng cũng vì Úc Hằng Chương nhắc đến, Thư Uyển mới biết thời hiện đại có cách tránh thai tiện lợi như vậy. Cậu bỏ ý định lén làm xạ hương, sau đó mỗi lần đều chú ý phòng tránh kịp thời.

 

Vì thế cậu không hề nghĩ tới chuyện mình có thể mang thai.

 

Dù sao, xác suất này cũng quá thấp.

 

Vậy bây giờ là sao đây... Không lẽ thật sự là đêm say rượu hôm đó, chỉ một lần đã...

 

"Thư Uyển? Em không sao chứ? Sao sắc mặt kém vậy?" Giọng Cát Thụy Thu cứ như vọng lại từ rất xa.

 

Thư Uyển hoàn hồn, tình trạng ù tai dần dần dịu đi, cậu thấy mọi người đều đang nhìn mình, bình luận cũng đang hỏi cậu bị sao thế.

 

"Em... em hơi chóng mặt..."

 

Đây không phải là cái cớ tạm thời mà Thư Uyển tìm ra, mà vì đột nhiên phát hiện rất có khả năng mình đã mang thai, cậu thật sự có chút không ngồi yên được.

 

Bàn tay hơi lạnh được người bên cạnh nắm lấy, Thư Uyển quay đầu lại, nhưng Úc Hằng Chương lại không nhìn cậu, mà dịu giọng giải thích với ống kính: "Hai ngày trước em ấy bị cảm vẫn chưa khỏi hẳn, tôi đưa em ấy đi nghỉ ngơi một lát."

 

Bàn tay đó dùng chút lực, kéo cậu đứng dậy. Lúc này Thư Uyển mới nhận ra chân mình cũng đang run rẩy.

 

Úc Hằng Chương một đường dắt cậu rời khỏi ống kính, rời khỏi phòng khách, về đến phòng ngủ chỉ có hai người.

 

Anh tiện tay lấy vài chiếc áo che camera trong phòng lại, rồi rót một ly nước đặt bên cạnh Thư Uyển.

 

Vươn tay vén tóc mái ướt mồ hôi của Thư Uyển, Úc Hằng Chương sờ trán cậu, xác nhận cậu không sốt.

 

"Em có ổn không?" Bàn tay ấm áp, khô ráo dán vào má Thư Uyển, ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ, giọng nói dịu dàng, "Em thấy khó chịu ở đâu?"

 

Thư Uyển há miệng, nhưng chẳng thể nói ra lời nào, cậu chỉ có thể nghiêng đầu áp vào lòng bàn tay Úc Hằng Chương, khàn giọng nói: "Em không sao, tiên sinh."

 

"Trông em bây giờ không giống không sao chút nào." Úc Hằng Chương đưa ly nước cho Thư Uyển, còn định nói gì đó thì cửa phòng ngủ bị gõ.

 

Lông mày hơi nhướng lên, Úc Hằng Chương buông tay ra, quay đầu nói: "Mời vào."

 

Nhân viên phụ trách theo dõi livestream lúc nãy thò đầu vào, thận trọng nói: "Xin lỗi đã làm phiền..."

 

Một nhân viên vừa bước vào đã cúi đầu xin lỗi Thư Uyển: "Thật sự xin lỗi thầy Thư, chuyện hôm nay là do sơ suất của tổ chương trình!"

 

Thư Uyển vẫn chưa lấy lại tinh thần, biểu cảm trông khá hờ hững, nhân viên đành liều mình giải thích: "Chuyện là thế này, chương trình của chúng ta đã phát sóng được hai kỳ, rất nhiều cư dân mạng dùng các đoạn cắt trong chương trình để dựng video, rồi những đoạn cắt của thầy và Úc tiên sinh... bị cư dân mạng ghép thành một video... ừm... đại loại là video dàn dựng..."

 

Nhân viên nhắm mắt, liều mạng nói thẳng: "Nói đơn giản là video cắt ghép theo kịch bản thầy mang thai!"

 

Thư Uyển: "..."

 

Tâm trạng vừa mới tốt lên một chút lại trở nên nặng trĩu.

 

Nhân viên khẽ hé mắt nhìn, thấy sắc mặt Thư Uyển cực kỳ tệ, trong lòng lạnh hẳn đi.

 

Xem ra, đúng là vị thiếu gia này nhìn thấy những bình luận tràn ngập trên màn hình mới đột nhiên muốn rời khỏi. Chắc là cậu rất để ý đến chuyện này... Dù sao, tình hình của nhà họ Úc rất đặc biệt, ai cũng nói sớm muộn gì Úc Hằng Chương cũng đá Thư Uyển để có con của riêng mình, cư dân mạng chỉ là cắt ghép video cho vui, nào ngờ loại video này chẳng khác nào rắc muối lên vết thương của Thư Uyển...

 

Nhân viên đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị thiếu gia trút giận, nên trước khi trở thành bao cát, nhanh chóng nói hết lời: "Video đó được lan truyền với tốc độ rất nhanh. Chương trình không kịp thời phát hiện và ngăn chặn việc lan truyền những video gây tổn hại đến danh dự của thầy, đây là sự sơ suất của chúng tôi."

 

"Với cả hôm nay chúng tôi cũng chưa chuẩn bị đầy đủ các phương án ứng phó với tình huống bất ngờ về bình luận, đây là lỗi từ phía chương trình chưa chuẩn bị chu đáo. Tiếp theo, chương trình sẽ liên hệ riêng với bên đăng video, yêu cầu họ xóa bỏ video xâm phạm danh dự của thầy. Ngoài ra, nếu ngài còn có yêu cầu gì khác, cũng có thể nêu ra."

 

Úc Hằng Chương thấy Thư Uyển vẫn ngẩn ngơ, như chưa kịp phản ứng, bèn dứt khoát lên tiếng: "Trước mắt chưa cần liên lạc với người cắt video. Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một hình thức giải trí của cư dân mạng. Đã tham gia chương trình thực tế thì khả năng bị người ta cắt ghép video trêu chọc là điều khó tránh. Huống hồ, mục đích của đối phương không phải là để bôi nhọ Thư Uyển."

 

"Càng cấm đoán, cư dân mạng càng dễ nảy sinh tâm lý phản nghịch."

 

Thư Uyển vẫn không có ý định nói chuyện. Úc Hằng Chương quay sang dặn nhân viên: "Chuyện này cứ để chúng tôi bàn bạc rồi sẽ liên hệ với chương trình sau. Bình luận trên mạng cũng không phải điều cô có thể kiểm soát, đừng quá căng thẳng. Cô đi làm việc khác đi."

 

Lúc này, nhân viên còn ngơ ngác hơn cả Thư Uyển.

 

Vừa rồi Úc Hằng Chương trực tiếp dẫn Thư Uyển rời đi, vào phòng ngủ thì che máy quay, tắt luôn cả micro thu âm. Lãnh đạo tổ chương trình đều muốn nổ tung, trực tiếp nghĩ đến tình huống xấu nhất, lo lắng Thư Uyển vì tức giận mà rời khỏi chương trình. Họ vội vã gọi điện cho nhân viên tại hiện trường, bảo cô đến xin lỗi chân thành và nhân tiện thăm dò thái độ.

 

Kết quả, mọi chuyện lại bị gạt qua nhẹ hều như thế này sao?

 

Đợi nhân viên còn đang ngơ ngác rời khỏi phòng, Thư Uyển mới nhìn Úc Hằng Chương, rồi khẽ nói: "Vậy ra mọi người đều đã thấy bình luận đó rồi sao?"

 

"Thấy rồi." Úc Hằng Chương bất lực, "Chỉ là không ngờ phản ứng của em lại lớn như vậy. Thông thường gặp phải tình huống này, mọi người sẽ giả vờ như không thấy, để chuyện này trôi qua, cư dân mạng cũng chỉ nói cho vui miệng mà thôi."

 

Úc Hằng Chương một lần nữa nắm lấy tay Thư Uyển, xác nhận với cậu: "Vậy là... em bị dọa sợ vì mọi người đều đang nói em mang thai? Chuyện này khiến em cảm thấy rất khó chịu sao?"

 

Thư Uyển không biết phải trả lời thế nào.

 

"Trong giới fan, sẽ có rất nhiều kiểu người khác nhau, phần lớn họ không có ác ý. Nhưng nếu điều đó khiến em khó chịu, em có quyền thể hiện thái độ của mình. Để tổ chương trình ra mặt thì hơi quá chính thức, dễ khiến cư dân mạng phản cảm. Em có thể dùng tài khoản của mình đăng một bài Weibo, nội dung thế nào thì cần bàn bạc với người quản lý của em."

 

Úc Hằng Chương suy nghĩ một lát, cong mắt nhìn Thư Uyển, "Nếu Từ Tài Mậu không cho em đăng, tôi cũng có thể tìm lại mật khẩu Weibo của mình, dùng tài khoản của tôi đăng một tuyên bố, mong các cư dân mạng tôn trọng chồng tôi, thế nào, như vậy được không?"

 

Thư Uyển được Úc Hằng Chương dỗ dành một cách kiên nhẫn như vậy, ngược lại càng cảm thấy tủi thân. Cậu rất muốn hỏi Úc Hằng Chương, nếu cậu thật sự mang thai, anh sẽ nghĩ thế nào?

 

Liệu anh có nghĩ cậu là một quái thai không ra nam không ra nữ không?

 

"Tiên sinh, em không để tâm đến những bình luận đó..." Lời muốn nói mấy lần đã đến bên miệng, nhưng lại không thốt ra được, Thư Uyển chỉ đành nói, "Tóm lại, video và bình luận đều không liên quan, em không hề khó chịu."

 

"Thật sao? Vậy sao môi em lại trề ra thế kia?" Úc Hằng Chương nắm tay Thư Uyển, đột nhiên ghé sát lại hôn lên đôi môi khô khốc của cậu, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần phải chiều theo mọi người, nếu em cảm thấy 'trò đùa' này quá đáng, thì nó không còn là 'trò đùa' nữa, em có thể từ chối, không ai sẽ chỉ trích em vì điều đó, nếu có, thì đó là lỗi của họ."

 

Trong nhận thức của Úc tổng, người vợ của anh đến từ một xã hội cổ đại, nơi khoa học kỹ thuật chưa phát triển. Mặc dù không rõ tại sao Thư Uyển có thể dễ dàng chấp nhận chuyện kết hôn với một người đàn ông, nhưng thông qua lời nói và hành động của cậu, anh có thể nhận ra nơi cậu xuất thân có phong tục tập quán bảo thủ, rất coi trọng lễ nghi, phân biệt tôn ti và lễ nghĩa liêm sỉ.

 

Văn hóa cởi mở của xã hội hiện đại có lẽ vẫn còn quá sức đối với cậu nhóc cổ đại này.

 

Cậu nhóc cổ đại này không tiếp nhận được cũng là chuyện bình thường.

 

Tự cho rằng mình đã nắm bắt được tâm lý của vợ, Úc tổng tự tin lên tiếng: "Hơn nữa em cũng không thể mang thai thật, không cần để những lời này trong lòng."

 

Thư Uyển: "..."

 

Úc Hằng Chương trơ mắt nhìn môi Thư Uyển càng trề ra hơn, lần này khóe mắt còn đỏ hoe.

 

Úc Hằng Chương: "..."

 

Thư Uyển hiếm khi được người khác dỗ dành, Úc Hằng Chương sẵn lòng kiên nhẫn an ủi cậu từng câu từng chữ như vậy, đối với Thư Uyển đã là quá đủ rồi.

 

Dù những lời của tiên sinh chẳng câu nào nói trúng trọng điểm cả.

 

Phòng ngủ và phòng khách không cùng hướng, đóng cửa lại, bên trong rất yên tĩnh. Trước khi quay lại tiếp tục ghi hình chương trình, Thư Uyển đã ở trong căn phòng bị che camera này, hôn Úc Hằng Chương.

 

Bàn tay của tiên sinh đặt trên gáy cậu, không nhẹ cũng không nặng.

 

Trong vòng tay người đàn ông ngồi trên xe lăn, hơi thở quấn quýt, hòa quyện.

 

Thư Uyển chìm đắm trong lòng Úc Hằng Chương, dần dần, trong sự trấn an như dỗ dành một đứa trẻ của tiên sinh, trái tim bất an của cậu dần dần trở nên bình tĩnh.

 

Dù thế nào đi nữa, tiên sinh vẫn ở bên cạnh cậu, vẫn đang ôm cậu. Thư Uyển không dám chắc chắn 100%, nhưng cậu nghĩ, có lẽ Úc Hằng Chương sẽ không từ chối một đứa con thuộc về họ...

 

Chỉ là bây giờ cậu thật sự thiếu dũng khí để nói ra sự thật rằng mình khác với tất cả mọi người.

 

Huống chi, có phải là mang thai thật không, Thư Uyển cũng còn chưa thể xác định được.

 

Vậy nên cứ đợi thêm chút nữa... Đợi một cơ hội thích hợp, cậu sẽ nói sự thật với Úc Hằng Chương...

Bình Luận (0)
Comment