Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 52

***
——————————

Thế giới rất đẹp, thật muốn để con đến xem một chút.

Nhiều lúc chính là như vậy, không biết thì chẳng có cảm giác gì, nhưng một khi đã biết, thì cả người từ trên xuống dưới đều bắt đầu thấy không ổn.

 

Kể từ khi phát hiện có lẽ mình đã mang thai, phản ứng thai kỳ của Thư Uyển càng trở nên nghiêm trọng hơn.

 

Sáng sớm thức dậy đánh răng, đánh được một lúc cậu bắt đầu nôn khan trước bồn rửa mặt, may mà Úc Hằng Chương không ở bên cạnh, nếu không lại phải nghe anh bảo đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra.

 

Bây giờ Thư Uyển không dám tùy tiện ra vào bệnh viện nữa, trong bệnh viện có quá nhiều thiết bị kỳ lạ, ai mà biết được cái nào có thể kiểm tra ra trong bụng cậu đang mang một đứa bé.

 

Việc ghi hình chương trình đã sắp kết thúc, Thư Uyển có chút lơ đãng, khi không có việc gì thì cứ ôm điện thoại, luôn tìm kiếm đủ loại tài liệu.

 

Cậu đã tìm hiểu rồi, quả nhiên ở thế giới này đàn ông không thể tự nhiên mang thai, trừ phi là người song tính, nhưng cậu không phải là song tính. Cậu là ca nhi, mà thế giới này lại không hề tồn tại ca nhi.

 

Thư Uyển giống như một con quái vật nhỏ cô độc, ôm ấp bí mật khổng lồ trong lòng, một mình thấp thỏm bất an, thỉnh thoảng lại tưởng tượng đến phản ứng của Úc Hằng Chương nếu biết cậu đã mang thai.

 

Liệu anh sẽ vui mừng vì cưới một người đàn ông mà vẫn có thể có con ư?

 

Hay là sẽ cảm thấy sợ hãi, thấy việc người đàn ông cùng mình chung chăn gối lại có thể mang thai vừa quái dị vừa kinh khủng?

 

Thư Uyển lúc thì nghĩ Úc Hằng Chương tốt như vậy, dịu dàng như vậy, nhất định sẽ không bỏ rơi cậu. Lúc lại nghĩ mình quá khác biệt, Úc Hằng Chương chắc chắn sẽ bị dọa sợ, thậm chí còn có thể cảm thấy cậu rất ghê tởm.

 

Tâm trạng của cậu ngày nào cũng lên xuống thất thường, có lẽ cũng liên quan đến đứa bé trong bụng.

 

Thư Uyển lo lắng sờ sờ bụng dưới, hoàn toàn không biết phải giải thích với Úc Hằng Chương thế nào về việc cậu có thể mang thai. Chẳng lẽ nói rằng cậu không phải người của thế giới này sao?

 

Vậy Úc Hằng Chương không chỉ đưa cậu đi khám cơ thể, mà còn phải đưa cậu đi khám não nữa.

 

"Đang nghĩ gì đấy?" Đúng lúc đang suy nghĩ miên man, giọng nói của Úc Hằng Chương vang lên từ phía sau, Thư Uyển giật mình run rẩy, tay nhanh chóng rút khỏi bụng dưới, cọ cọ lên chiếu tatami: "Không, không nghĩ gì cả."

 

Úc Hằng Chương nhìn cậu một cái, ánh mắt sâu xa.

 

Chiếc xe lăn dừng ở một bên, Úc Hằng Chương cúi người đặt nửa quả dưa hấu trên đùi xuống bên cạnh Thư Uyển: "Hôm nay trời nóng, cái này lấy từ tủ lạnh ra để ngoài một lúc rồi, bây giờ ăn là vừa."

 

"Cảm ơn tiên sinh." Thư Uyển nói vậy, nhưng lại không có ý định bưng lên ăn.

 

"Không muốn ăn à?" Úc Hằng Chương hỏi cậu.

 

"Em... em để lát nữa ăn." Thư Uyển ngượng ngùng dời tầm mắt đi chỗ khác.

 

Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ sát đất rải xuống tấm tatami, góc nghiêng vừa khéo bao lấy Thư Uyển, khiến làn da trắng như sữa của cậu tỏa sáng lấp lánh.

 

Người mang thai không nên ăn đồ lạnh, hơn nữa cũng nên tắm nắng vừa phải.

 

Những điều này là những chú ý mà Thư Uyển đã tổng kết được, dựa trên tình hình thực tế mà cậu từng thấy khi các di nương ở hậu viện mang thai, và những kiến thức tra được trên mạng.

 

Mấy ngày nay cậu đang học bù kiến thức liên quan đến thai kỳ, vừa nghĩ đến việc trước đây mình còn bị nhốt trong phòng vũ đạo ngày ngày tập nhảy, làm nhiều động tác mạnh như thế, là cậu lại lạnh hết cả sống lưng.

 

Sợ đứa nhỏ trong bụng trước đây không được ăn uống đầy đủ, bị suy dinh dưỡng, ngay cả thực đơn nấu ăn cậu cũng đổi thành các bữa ăn dinh dưỡng dành cho mẹ bầu mà cậu tìm trên mạng.

 

Hiện tại Úc Hằng Chương vẫn chưa phát hiện Thư Uyển đã "động tay động chân" vào bữa ăn, nhưng mấy ngày nay, cứ nhìn thấy Úc Hằng Chương là cậu lại nghĩ đến việc tìm cơ hội thú nhận, áp lực lớn đến mức cậu vô thức muốn né tránh anh.

 

Chắc chắn tiên sinh đã ít nhiều nhận ra sự khác thường của cậu rồi.

 

Ánh mắt Úc Hằng Chương hạ xuống, nhìn Thư Uyển tắm mình trong nắng, lông mi khẽ run, không dám ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Em có giấu tôi chuyện gì không?"

 

Hàng mi mảnh như cánh bướm run rẩy dữ dội hơn, Thư Uyển lắp bắp: "Không... không có ạ."

 

"Ừ." Cũng không biết Úc Hằng Chương có tin hay không, anh đưa tay chạm vào má Thư Uyển được nắng làm ấm, ngón tay vô tình cọ qua nốt ruồi đỏ trên mí mắt mỏng, luôn cảm thấy màu sắc của nốt ruồi đó đã trở nên tươi tắn hơn nhiều, dưới ánh nắng chiếu rọi, lại càng làm cho Thư Uyển toát lên vẻ thánh thiện không thể tả.

 

Những điều đẹp đẽ luôn dễ dàng biến mất.

 

Úc Hằng Chương vén gọn sợi tóc rơi trước trán của Thư Uyển ra sau tai, khẽ nói: "Có chuyện gì thì đừng giấu tôi, có thể cùng nhau bàn bạc."

 

Trái tim Thư Uyển khẽ rung lên, do dự một lát rồi mím môi: "Em biết rồi, tiên sinh."

 

......

 

Ngày ghi hình cuối cùng, các thành viên trong ba gia đình tách ra, cùng đi chơi với người nhà của hai gia đình khác.

 

Thư Uyển cùng Cát Thụy Thu và Viên Hân thành một nhóm; Úc Hằng Chương cùng Thường Tiên Giác và Tôn Gia Di thành một nhóm.

 

Họ chia nhau ngồi hai chiếc xe, đến một khu phố cổ gần đó.

 

Khi đã tách khỏi người nhà, ba người trên đường nói chuyện đủ thứ. Cát Thụy Thu than phiền rằng tối qua lúc anh ta rất mệt, Thường Tiên Giác vẫn nhất quyết kéo anh ta đi làm việc nhà. Viên Hân thì phàn nàn Tôn Gia Di mỗi khi bận là chẳng quản gì nữa, thái độ vô cùng hờ hững.

 

Đến lượt Thư Uyển, cậu ngập ngừng hồi lâu, nói: "Úc Tiên sinh luôn dỗ dành em như dỗ một đứa nhỏ vậy."

 

Cát Thụy Thu: "..."

 

Viên Hân: "..."

 

Có lẽ cũng không thể trách Úc Hằng Chương được...

 

Thư Uyển chẳng phục lắm, trong bụng cậu đã mang một đứa nhỏ rồi, sao còn có thể coi cậu là trẻ con được chứ.

 

Tất nhiên, lời này cậu không thể nói ra.

 

Viên Hân hâm mộ nói: "Trong mắt của Úc tổng, em luôn đáng yêu như một đứa nhỏ ấy, như vậy rất tốt mà, tôi thì lại muốn người nhà tôi dỗ dành mình một chút, nhưng cô ấy chỉ biết chọc tôi tức giận rồi sau đó dập lửa cho tôi."

 

Cát Thụy Thu cười nói: "Tôi phát hiện Tiểu Uyển không thích người khác nói cậu ấy chưa lớn."

 

"Không phải là không thích." Thư Uyển giải thích, "Nhưng em thật sự đã trưởng thành rồi, không phải trẻ con nữa."

 

Thư Uyển nhất thời không nghĩ ra phải miêu tả tâm trạng này thế nào, chính cậu cũng không diễn tả nổi cảm giác tinh tế ấy.

 

"Thực ra trong tình cảm, thỉnh thoảng làm nũng với đối phương như trẻ con một chút, cũng là một loại chất bảo quản cho tình yêu đấy chứ." Cát Thụy Thu nói, "Dù sao những gia đình như chúng ta thường không có con cái, muốn tìm lại một chút hồn nhiên thì cũng chỉ có thể dựa vào hai người nuông chiều nhau thôi."

 

"Thật ra trước đây chúng tôi có nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa con, nhưng cả hai chúng tôi đều quá bận, dù có đón con về nhà cũng không thể đảm bảo có thể đồng hành cùng con khôn lớn một cách tốt nhất được." Viên Hân nói.

 

Cát Thụy Thu cảm thán: "Tôi cũng khá thích trẻ con. Có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ từ bé đến khi trưởng thành cũng là một trải nghiệm cuộc đời. Nhưng có những lúc phải đưa ra sự lựa chọn, có thể quen biết và ở bên Thầy Thường, có con hay không đối với tôi không còn quá quan trọng nữa rồi."

 

Hai người họ nhanh chóng chuyển chủ đề từ chuyện con cái sang chuyện khác, nhưng Thư Uyển vẫn còn dừng lại ở phần con cái. Mấy ngày nay cậu đều đọc những nội dung về thai kỳ, ấn tượng về em bé cũng chỉ dừng lại ở hình ảnh một em bé sơ sinh nhỏ xíu.

 

Nghe lời của Viên Hân và Cát Thụy Thu, Thư Uyển chợt nhận ra rằng, em bé sơ sinh sẽ lớn lên, sẽ trở thành một đứa trẻ, sẽ trở thành một người lớn giống như cậu.

 

Thật là, một cảm giác kỳ diệu đến lạ.

 

Trong bụng cậu đang mang dòng máu của cậu và Úc Hằng Chương, đứa bé này sẽ lớn lên giống hai người họ, sẽ cất tiếng gọi "cha", sẽ từng chút một lớn lên, nhận biết thế giới này, bắt đầu một cuộc đời thuộc về riêng nó.

 

Thư Uyển chưa từng nhận ra một sinh mệnh bé nhỏ lại chứa đựng sức mạnh lớn lao đến vậy, đại diện cho một kỳ tích như thế nào. Bây giờ cậu chỉ cần tưởng tượng đến tương lai mà đứa bé trong bụng có thể có, là đã cảm thấy lòng mình mềm mại, bỗng dưng rất muốn khóc.

 

Đến trấn cổ, họ không chỉ đến chơi mà còn mang theo một nhiệm vụ nhỏ, đó là cần chuẩn bị một món quà bất ngờ cho nửa kia của mình. Hình thức không hạn chế, mọi người tự do phát huy.

 

Hai nhóm người được sắp xếp ở các khu vực khác nhau, cũng không sợ đụng mặt.

 

Nhóm Thư Uyển vừa đi vừa trò chuyện, lần lượt đều tìm thấy những món quà ưng ý. Buổi chiều mọi người nghỉ ngơi một lát ở một quán trà, một ngày trôi qua rất nhanh.

 

20 ngày, gần 3 tuần ghi hình, người của 3 gia đình từ xa lạ trở nên thân quen, tên nhóm chat cũng từ "Mở ra chương mới của tình yêu" đổi thành "Một nhà thân ái".

 

Hình như là thầy Cát đổi, còn bị cô Viên chê rằng trong điện thoại đã có ba bốn nhóm như thế rồi.

 

Vì giờ bay ngày hôm sau của mỗi người đều khác nhau, nên sau khi tạm biệt hôm nay, mọi người sẽ tạm thời chia tay.

 

...

 

Về đến ngôi làng nhỏ, hai nhóm người gặp nhau ở ngã ba, mỗi người đi về phía nửa kia của mình.

 

Món quà bất ngờ mà mọi người chuẩn bị trước đó đã được nhân viên sắp xếp đặt sẵn trong biệt thự, chỉ có người chuẩn bị mới biết giấu ở đâu, đợi đến thời điểm thích hợp sẽ lấy ra tặng cho người thương.

 

"Thư Uyển, lần trước tôi nói muốn hợp tác với cậu không phải đùa đâu nhé, kịch bản bộ phim tiếp theo của tôi vẫn đang được viết, nhưng tôi thấy vai diễn này rất hợp với cậu, sau khi xem diễn xuất của cậu trong Thịnh Thế An, cảm giác này càng mạnh mẽ hơn. Đến lúc bản thảo kịch bản hoàn thành tôi sẽ gửi cho cậu, nếu cậu có lịch trống thì có thể cân nhắc đạo diễn mới như tôi nhé." Tôn Gia Di cười nói, "Đồ ăn của đoàn phim chúng tôi ngon hơn bên đạo diễn Mạnh nhiều lắm đấy!"

 

Viên Hân gật đầu: "Tôi có thể làm chứng cho lời này."

 

Cát Thụy Thu xen vào góp vui: "Có vai nhỏ nào cho tôi diễn khách mời không?"

 

Tôn Gia Di cười lớn: "Nếu có nhất định sẽ gọi cậu, thầy Cát, cậu có thể dẫn theo người nhà đến nữa."

 

Đi đến ngã rẽ, ba gia đình mỗi nhóm đi về một hướng khác nhau. Thư Uyển vẫy tay tạm biệt họ, trong lòng thoáng dâng lên chút lưu luyến.

 

Những ngày tháng ở ngôi làng nhỏ quá đỗi yên bình, những người bạn mới quen cũng có tính cách rất tốt, khiến người ta rất muốn cứ thế ở lại mãi.

 

Đáng tiếc thời gian nhàn nhã rất ngắn ngủi, ăn xong bữa cơm cuối cùng ở ngôi làng nhỏ này, Thư Uyển và Úc Hằng Chương cùng nhau dọn dẹp bát đũa, không khỏi nhìn nhau mỉm cười.

 

Úc Hằng Chương hỏi Thư Uyển trước: "Em đã chuẩn bị bất ngờ gì thế?"

 

Ừm, ngài sắp làm cha rồi, chuyện này có đủ bất ngờ không.

 

Suy nghĩ của Thư Uyển lạc trôi trong một giây, rốt cuộc vẫn không đủ dũng khí để nói ra lời quan trọng như vậy vào lúc này.

 

Trong nhà có vô số camera đang chĩa về phía họ.

 

Thư Uyển đi vào tủ quần áo trong phòng ngủ lấy ra món đồ đã nhờ nhân viên giấu đi, đó là một bức tranh.

 

Buổi chiều khi đi ngang qua một tiệm thư họa, Thư Uyển đã vào đó mượn bút, mực, giấy, nghiên, tự tay vẽ một bức tranh phác thảo chân dung của Úc Hằng Chương.

 

Người trong tranh có mày mắt anh tuấn, đường nét sắc sảo, tóc đen buộc cao, ánh mắt bình thản nhìn về phía trước, khóe môi mỉm cười, khí chất phi phàm.

 

"Cổ trang à?" Úc Hằng Chương hứng thú nhìn bức tranh của Thư Uyển.

 

"Trước đây khi quay phim ở đoàn, em có nghĩ nếu tiên sinh mặc đồ cổ trang sẽ thế nào..." Thư Uyển khẽ giải thích.

 

Thật ra, cậu đã từng nghĩ, nếu Úc Hằng Chương sống ở Đại Lương, chắc chắn cũng là công tử thế gia, nho nhã đoan trang, được vô số ca nhi ngưỡng mộ.

 

"Vậy à." Úc Hằng Chương không vạch trần rằng trang phục trong tranh chẳng liên quan gì đến Thịnh Thế An, anh chỉ để tâm đến một điều: "Thì ra trong mắt em, tôi trông như thế này. Đẹp đến mức tôi cũng không dám nhận."

 

"Đâu có, tiên sinh vốn dĩ là như vậy mà." Thư Uyển hỏi, "Tiên sinh có thích món quà nhỏ này không?"

 

"Thích chứ." Úc Hằng Chương nghiêng đầu hôn nhẹ Thư Uyển, "Muốn mang về treo ở văn phòng."

 

Thư Uyển suy nghĩ nghiêm túc một chút rồi nói: "...Trợ lý Trần sẽ nổi giận mất."

 

Úc Hằng Chương ra vẻ hôn quân nói: "Mặc kệ cậu ta."

 

"Tiên sinh, vậy còn món quà bất ngờ của ngài đâu?"

 

Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ sáng rực lên, một tiếng "bùm" vang dội theo sau.

 

Có người bên ngoài bắn pháo hoa, không rõ là chương trình sắp xếp hay do hai cặp đôi còn lại chuẩn bị bất ngờ.

 

Thư Uyển và Úc Hằng Chương cùng bước ra hiên nhà, nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ chiếu sáng màn đêm.

 

Trong mắt Thư Uyển phản chiếu ánh sáng lấp lánh của pháo hoa, khóe môi khẽ cong, cậu quay đầu lại, phấn khích kéo tay Úc Hằng Chương: "Tiên sinh! Ngài xem..."

 

Úc Hằng Chương nắm lấy tay Thư Uyển, siết vào lòng bàn tay anh.

 

Lời Thư Uyển còn chưa nói hết dần dần dừng lại.

 

Úc Hằng Chương cười một tiếng rồi nói: "Nói trước nhé, pháo hoa này không phải tôi sắp xếp đâu."

 

"Nhưng mà, mượn hoa hiến Phật." Úc Hằng Chương lấy từ phía sau ra một chiếc hộp nhỏ xinh, "Đây là món quà nhỏ tôi chuẩn bị, cũng là đồ thủ công."

 

Mở hộp ra, một chiếc nhẫn pha lê trong suốt long lanh dưới ánh pháo hoa.

 

"Dù bây giờ nói những lời này có hơi kỳ lạ, nhưng anh tin rằng ý nghĩa của chiếc nhẫn này vẫn đặc biệt." Úc Hằng Chương ngước nhìn Thư Uyển, ánh sáng pháo hoa nhấp nháy giữa hai người, "Hôm nay là ngày thứ 100 kể từ khi chúng ta kết hôn, Thư Uyển, anh muốn hỏi em lần nữa."

 

"Tương lai dù nghèo khó hay giàu sang, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, anh đều sẽ yêu em, trân trọng em."

 

"Em có bằng lòng cùng anh đi hết quãng đời còn lại không?"

 

Ngón áp út trên tay trái Thư Uyển đang đeo một chiếc nhẫn, là chiếc Úc Hằng Chương đeo cho cậu vào ngày cưới. Sau này đi đóng phim, cậu đã tháo ra. Lần này đến quay chương trình, Từ Tài Mậu đã cố ý lục tủ trong căn hộ, rồi bảo Thư Uyển đeo lại. Nói là sợ cư dân mạng soi mói, mượn cớ để thổi phồng.

 

Với Thư Uyển, chiếc nhẫn này không mang ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng với người hiện đại, nhẫn cưới tượng trưng cho một lời thề.

 

Chiếc nhẫn cậu đang đeo không phải bản thiết kế riêng thì cũng là hàng giới hạn, giá trị cực cao. Còn chiếc nhẫn trong tay Úc Hằng Chương, chỉ là sản phẩm thủ công anh tỉ mỉ làm ra tại một cửa hàng nhỏ ở cổ trấn, tốn chưa đến vài chục đồng.

 

Cái nào có giá trị hơn thì quá rõ ràng, nhưng cả hai đều hiểu ý nghĩa mà hai chiếc nhẫn này đại diện là khác nhau.

 

Cái trước là công cụ họ phải có để hoàn thành một màn trình diễn hoàn hảo, còn cái sau là lời hứa của Úc Hằng Chương dành cho Thư Uyển.

 

Môi Thư Uyển run run, đột nhiên hiểu ra cảm xúc mà sáng nay cậu không thể giải thích rõ ràng khi trò chuyện với nhóm Cát Thụy Thu là gì.

 

Cậu không hy vọng Úc Hằng Chương chỉ coi cậu là một đứa trẻ chẳng hiểu gì, lúc nào cũng cần dỗ dành, cậu muốn trở thành người đứng bên cạnh Úc Hằng Chương, là một người bạn đời có thể cùng anh đối mặt với nghèo khó hay giàu sang, ốm đau hay khỏe mạnh.

 

Hóa ra Úc Hằng Chương cũng nghĩ như vậy, anh gọi cậu là đứa nhỏ, nhưng cũng xem cậu là bạn đời của mình.

 

Bỏ qua cuộc hôn nhân đã được sắp đặt này, Úc Hằng Chương vẫn muốn hỏi cậu lần nữa: Thư Uyển, em có bằng lòng cùng anh đi hết quãng đời còn lại không?

 

Thư Uyển nhỏ giọng nói: "Em bằng lòng..."

 

Tiếng pháo hoa quá lớn, Thư Uyển lại trả lời thêm một lần nữa: "Em bằng lòng!"

 

Úc Hằng Chương cười, anh tháo chiếc nhẫn bạch kim trên tay Thư Uyển mà Trợ lý Trần đã tranh thủ đi chọn lựa, rồi đeo vào đó chiếc nhẫn thủy tinh do chính anh tự nung và mài dũa từng chút một ở bên đường.

 

Nắm lấy tay Thư Uyển, Úc Hằng Chương kéo cậu cúi người xuống, ngước mặt lên kề sát lại nói: "...Cảm ơn vì em đã bằng lòng."

 

Dưới pháo hoa rực rỡ, họ tiếp tục hôn nhau, tư thế rất giống ngày cưới, nhưng với một tâm trạng hoàn toàn khác biệt.

 

Thực ra Thư Uyển đã từng do dự, rốt cuộc có nên mạo hiểm bị mọi người xem là dị loại để sinh đứa bé trong bụng này không.

 

Nhưng lúc này cậu nghĩ, thế giới này có những phong cảnh rất đẹp, có những người bạn muôn màu muôn vẻ.

 

Còn có một loại cảm xúc gọi là "tình yêu", tồn tại một cách nồng nhiệt và chân thật.

 

Cậu muốn mời sinh mệnh bé nhỏ bất ngờ xuất hiện trong bụng mình này, cùng đến nơi đây... ngắm nhìn thế giới một chút.

Bình Luận (0)
Comment