Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 53

——————————

Úc Khải Phong bệnh nặng

Trở về thành phố, Úc Hằng Chương vừa xuống máy bay đã bị trợ lý Trần chặn lại giữa đường, kéo thẳng đến công ty xử lý công việc.

 

Bên phía Thư Uyển cũng không rảnh rỗi được. Cậu mới nghỉ ngơi được một ngày thì Từ Tài Mậu đã dẫn theo một loạt lời mời phỏng vấn và chụp tạp chí đến, nhanh chóng lấp đầy lịch trình của cậu từng mục một.

 

Lúc ở trong làng thì không cảm thấy gì, nhưng khi về nhà, Thư Uyển mới nhận ra vẫn là ở nhà thoải mái hơn hẳn, không còn những chiếc camera luôn bật đèn xanh soi mói từng giây, muốn nằm thế nào thì nằm thế ấy.

 

Đáng tiếc, cậu còn chưa nằm được bao lâu đã lại phải ra ngoài, cứ chạy đôn chạy đáo gần hai tuần mới xử lý xong hết những buổi chụp ảnh và hoạt động tồn đọng.

 

Bên Úc Hằng Chương cũng đặc biệt bận rộn, hai người một ngày không chắc đã gặp nhau được một lần.

 

Thư Uyển đã cẩn thận cất chiếc nhẫn mà Úc Hằng Chương tặng cậu vào trong tủ, sợ mang theo sẽ bị va chạm.

 

Mà bụng cậu, trong những ngày làm việc vội vã, lại lớn hơn chút nữa. Lúc tắm rửa nghiêng người, đã có thể nhìn thấy một đường cong nhô lên rõ rệt trong gương.

 

Đến cả Từ Tài Mậu cũng dần nhận ra điều bất thường.

 

"Mặt có chút thịt thì đẹp, nhưng cũng đừng nuôi quá đà. Diễn viên lên hình sẽ béo lên một vòng, sau này nếu đóng phim điện ảnh thì phải béo lên hai vòng đấy! Bây giờ cậu thế này là vừa vặn rồi, không thể béo thêm nữa." Từ Tài Mạo cảnh giác, "Tôi xem chương trình của cậu rồi, Úc Hằng Chương đút gì cậu cũng ăn hết, sau này không được thế nữa, anh ta cho cậu ăn xong thì vui rồi, nhưng đến lúc cậu phải giảm cân thì sẽ khóc đến chết đấy."

 

Thư Uyển nhỏ giọng biện minh: "Bây giờ em không ăn lung tung nữa..."

 

Nhưng có tránh thế nào thì bụng còn có một đứa nhỏ đang cần dinh dưỡng mà...

 

Tuổi thai đã lớn hơn một chút, phản ứng nôn nghén của Thư Uyển cũng giảm hẳn, thay vào đó là cơn thèm ăn tăng mạnh. Cậu đã cố gắng kiểm soát chế độ ăn, chia nhỏ bữa, ăn vừa phải và tập luyện đúng lúc. Thế nhưng, thịt cần tăng vẫn cứ tăng, thần tiên đến cũng chẳng giúp gì được.

 

Hiện tại vẫn có thể dựa vào quần áo rộng để che đi một chút, đợi bụng lớn hơn nữa, cậu có muốn giấu cũng không giấu được.

 

Thư Uyển bàn bạc với Từ Tài Mậu: "Chuyện vào đoàn phim mới có thể hoãn lại một chút không? Gần đây có thể em không được tiện cho lắm..."

 

"Không tiện? Cậu có sắp xếp gì à?" Từ Tài Mậu nhìn cậu, "Hai kịch bản cậu chọn tôi đều đã liên hệ rồi, cũng không gấp lắm, cậu định đợi bao lâu?"

 

Thư Uyển bấm ngón tay tính toán, chần chừ nói: "8 tháng?"

 

Từ Tài Mạo: "..."

 

"TÁM THÁNG?!" Cả hành lang đều vang vọng tiếng gầm của Từ Tài Mậu.

 

Thấy Thư Uyển không có ý định phản bác, vậy thì không phải anh ta nghe nhầm rồi, Từ Tài Mậu giận dữ nói: "Sao cậu không nói thẳng là cậu muốn giải nghệ luôn đi!"

 

Thư Uyển tội nghiệp nhìn anh ta, cậu đã tính thời gian nhanh nhất rồi, chỉ tính thời gian đứa bé chào đời và thời gian cậu ở cữ. Hơn nữa cậu cũng không chắc sau khi hết cữ thì có khôi phục được như cũ hay không, chỉ có thể nói là sẽ cố gắng hết sức mà thôi.

 

"Cậu bận chuyện gì? Úc Hằng Chương định cho cậu một công ty để làm quản lý à?" Từ Tài Mậu giận dữ, "Hay là cậu đi ra nước ngoài học tài chính?"

 

"Tài chính?" Thư Uyển ngơ ngác, cậu thật sự không biết nói dối, chỉ có thể yếu ớt giải thích: "Không phải học tài chính... là do cơ thể em, ừm, có chút... không khỏe."

 

"Cơ thể không khỏe?" Từ Tài Mậu lập tức căng thẳng, "Không khỏe chỗ nào? Đã đi khám chưa? Có cần phẫu thuật không? Có nghiêm trọng lắm không?"

 

Anh ta lẩm bẩm: "Phải nghỉ đến 8 tháng, chắc là rất nghiêm trọng rồi. Sao chưa từng nghe cậu nói? Có chuyện gì thì phải nói sớm chứ, mấy ngày nay tôi còn sắp xếp cho cậu nhiều việc như thế này!"

 

"Cũng không phải." Thấy Từ Tài Mậu quan tâm mình như vậy, lòng Thư Uyển ấm áp, an ủi, "Không nghiêm trọng như thế đâu, chỉ là cần thời gian hồi phục hơi lâu một chút, nhưng bây giờ em vẫn có thể lên hình, chỉ là thời gian quay phim của đoàn quá dài, sẽ hơi khó khăn."

 

Không muốn Từ Tài Mậu quá khó xử, Thư Uyển nhanh trí đề nghị: "Hoặc là... nếu bây giờ vào đoàn, với những phim có thể quay xong trong ba tháng, em vẫn có thể nhận."

 

"Bây giờ vẫn có thể?" Từ Tài Mậu nghi ngờ, "Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Cho cậu nghỉ phép cũng được, nhưng ít nhất phải nói rõ cậu định đi đâu làm gì chứ?"

 

Nhất thời Thư Uyển không biết nói gì.

 

"Cốc cốc".

 

Cửa văn phòng Từ Tài Mậu bị gõ, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, rồi cùng lúc bị chói mắt.

 

Cửa văn phòng mở toang, có một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa và quần đùi đi biển đang đứng dựa vào đó. Người nọ tháo kính râm, nháy mắt với Thư Uyển, nói giọng đầy mập mờ: "Nghe nói người đẹp nhỏ đến công ty, tôi qua đây xem thử."

 

Từ Tài Mạo: "..."

 

Từ Tài Mạo: "Lương tổng, thứ lỗi tôi nói thẳng, đây là công ty, không phải bãi biển Maldives. Hơn nữa, hành vi vừa rồi của anh đã có dấu hiệu quấy rối nơi công sở, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

 

Lương Thích: "..."

 

"Sao cậu có thể báo cảnh sát bắt sếp của mình chứ? Tôi bị bắt rồi thì cả công ty này phải làm sao?" Lương Thích vừa nói vừa kẹp chiếc kính râm đã tháo xuống vào cổ áo sơ mi, chậm rãi bước đến bên cạnh Thư Uyển, "Nhưng đúng là tôi vừa từ biển trở về. Mà vừa rồi cũng không tính là quấy rối đâu, dù sao tôi và Tiểu Uyển là bạn tốt mà, đúng không, cục cưng?"

 

Nói xong, Lương Thích thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Thư Uyển, bắt chéo chân, một tay chống cằm, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, như thể đang phóng điện với Thư Uyển.

 

So với sự hoảng loạn lần đầu gặp Lương Thích, Thư Uyển bây giờ đã tiếp xúc với đủ loại người, có thể một mình đối phó với những trò quấy rối nơi công sở từ sếp.

 

Cậu gật đầu, mặt không đổi sắc, khách sáo nói: "Tổng giám đốc Lương."

 

"Ôi, sao em không còn ngại ngùng nữa vậy?" Lương Thích hạ tay xuống, ngạc nhiên cười: "Xem ra khoảng thời gian gần đây làm ngôi sao rất tốt nhỉ? Có tiến bộ đấy."

 

"Tiến bộ cái gì mà tiến bộ," Từ Tài Mậu bực mình nói, "Người ta sắp chạy mất tiêu rồi."

 

"Chạy? Sao vậy người đẹp, cuối cùng em cũng định vứt bỏ tên đàn ông già Úc Hằng Chương đó à?" Mắt Lương Thích sáng rực lên, hứng thú hẳn.

 

Từ Tài Mậu: "..."

 

Úc tổng kết bạn không cẩn thận rồi.

 

Từ Tài Mậu: "Tôi vừa bật ghi âm, bây giờ sẽ gửi ngay cho trợ lý của Úc tổng."

 

Sắc mặt Lương Thích thay đổi: "Có gì từ từ nói!"

 

Vừa đi nghỉ mát về, cái thói quen nói bừa và trêu ghẹo mỹ nhân vẫn chưa sửa được, Lương Thích ho khan một tiếng, thu lại phần nào dáng vẻ bông đùa, rồi tìm hiểu xem hai người đang bàn chuyện gì.

 

"8 tháng? Vậy thì hơi lâu đấy." Hắn sờ cằm, cũng hỏi Thư Uyển: "Em có việc gì à?"

 

Thư Uyển nghĩ ngợi một chút, rồi quyết định lấy Úc Hằng Chương ra làm lá chắn. Dù gì đứa nhỏ trong bụng cũng có phần của anh: "Là chuyện của Úc tiên sinh."

 

"Chuyện của Úc Hằng Chương..." Vốn tưởng Lương Thích sẽ tiếp tục truy hỏi, nào ngờ vừa nghe đến tên Úc Hằng Chương, vẻ bông đùa trên mặt anh ta lập tức biến mất. Anh ta như nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Ừ, dạo này em nên tạm ngừng hoạt động đi, đừng gây chú ý quá... Chỉ e là cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu."

 

"Chẳng còn bao lâu là ý gì?" Từ Tài Mậu nhíu mày.

 

Đừng nói Từ Tài Mậu, ngay cả Thư Uyển cũng chẳng hiểu ra sao.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, họ đã biết Lương Thích đang ám chỉ điều gì.

 

Vì tạm thời không phải vào đoàn phim, lịch làm việc của Thư Uyển bỗng trở nên rảnh rỗi hơn nhiều. Nhưng cậu vẫn rất ít khi gặp Úc Hằng Chương.

 

Mấy ngày này, Úc Hằng Chương như muốn bù đắp hết khoảng thời gian đã lỡ khi ghi hình chương trình. Mỗi ngày anh đều đi sớm về muộn. Thư Uyển lại thường xuyên buồn ngủ, thường thì cậu đã ngủ rồi Úc Hằng Chương mới về, đợi đến khi cậu tỉnh dậy thì Úc Hằng Chương đã lại đi rồi.

 

Chỉ thỉnh thoảng có tiếng xe lăn mơ hồ vang lên trong giấc mơ, và nụ hôn rơi trên má cậu, mới khiến Thư Uyển biết rằng anh đã từng quay về.

 

Những ngày như vậy chẳng kéo dài bao lâu, có hôm Úc Hằng Chương về nhà, nói muốn đưa Thư Uyển đến nhà cũ một chuyến.

 

Ngoài cửa sổ xe, mưa rơi như trút nước. Tiếng sấm trầm đục từ xa vọng lại, không phải một ngày đẹp trời.

 

"Tình trạng của ông nội không tốt lắm." Úc Hằng Chương bình tĩnh nói: "Hôm nay sẽ đọc di chúc, tất cả mọi người đều phải đến."

 

Linh cảm bất an được chứng thực, Thư Uyển không biết phải an ủi người bên cạnh thế nào, chỉ có thể siết chặt tay Úc Hằng Chương.

 

Đến nhà cũ, không khí trong phòng khách nặng nề hơn bao giờ hết.

 

Thấy Úc Hằng Chương và Thư Uyển đến, Phương Thư Nhã ngồi ở ghế chủ vị lên tiếng: "Được rồi, bố vẫn còn ở đây, sao ai nấy lại trưng ra bộ mặt như đưa tang thế? Thu xếp cảm xúc lại, chuẩn bị vào trong đi. Luật sư đã ở bên trong rồi."

 

Chú hai do dự: "Hình như vẫn còn người chưa đến?"

 

Ông ta nhìn chú ba Úc Phương Tồn: "Úc Nhàn đâu? Giờ này rồi mà nó vẫn còn giận bố à?"

 

Úc Phương Tồn bực bội nói: "Tôi và nó không liên lạc mười mấy năm rồi, không biết."

 

"Cô út đã nói sẽ không bước chân vào nhà họ Úc nửa bước, không cần đợi cô, vào đi." Úc Hằng Chương lên tiếng.

 

Thím hai cười khẩy: "Cô em út này đúng là có chí khí. Đã không đến hôm nay, sau này cũng đừng dính dáng gì đến nhà họ Úc nữa."

 

Thím ba không nói gì.

 

Công bố di chúc chính là phân chia tài sản, Thư Uyển nhạy cảm nhận ra, mọi người trong phòng đều căng thẳng, không khí đầy 'mùi thuốc súng'. Ngay cả Úc Bách vốn hay ồn ào cũng im bặt.

 

Thư Uyển đi sát bên Úc Hằng Chương, cùng vào phòng ngủ của ông cụ Úc.

 

Căn phòng rộng lớn bỗng chốc chật kín người. Thư Uyển thấy Úc Khải Phong gầy gò đi rất nhiều. Ông vẫn ngồi, nhưng đã không còn chút sức lực nào, hoàn toàn dựa vào chiếc giường có thể điều chỉnh độ nghiêng.

 

Không có nhiều lời mở đầu, mấy vị luật sư nhanh chóng sắp xếp lại văn kiện. Ông cụ gật đầu, một người trong số họ bước ra, bắt đầu đọc di chúc.

 

Hàng loạt tài sản được liệt kê, những điều khoản phân chia và chuyển nhượng phức tạp. Một dãy con số dài khiến đầu Thư Uyển quay cuồng. Cậu quan sát biểu cảm của mọi người trong phòng, ngoài Phương Thư Nhã và Úc Hằng Chương giữ nét mặt bình thản, những người khác đều hơi nhíu mày. Trông không giống bất mãn, cũng không có vẻ hài lòng.

 

Thư Uyển lại nhìn về phía Úc Khải Phong đang nhắm mắt nghe luật sư đọc di chúc. Bỗng cậu cảm thấy, ông lão nắm trong tay cả một xấp giấy tờ chứng minh tài sản dày cộp ấy, dường như chẳng còn lại gì cả.

 

Trong căn phòng này có rất nhiều người đang đứng, ai nấy đều cúi đầu lắng nghe luật sư đọc từng mục tài sản mình sẽ nhận được. Nhưng không ai nhìn về phía ông lão đang nằm trên giường kia.

 

"...Những điều khoản trên sẽ có hiệu lực sau khi người lập di chúc qua đời. Trước thời điểm đó, trong tình trạng nhận thức minh mẫn, người lập di chúc có quyền sửa đổi bất cứ lúc nào."

 

Luật sư đọc xong câu cuối, ánh mắt mọi người mới đồng loạt nhìn về phía Úc Khải Phong. Đôi mắt nhắm hờ của ông chậm rãi mở ra, đục ngầu nhưng vẫn sắc bén, đảo quanh căn phòng một vòng.

 

Giữa bầu không khí nặng nề, Úc Khải Phong mở miệng, giọng khàn khàn: "Được rồi, di chúc đã đọc xong. Có vài tài liệu cần các người ký. Những người khác ra ngoài cùng luật sư trước đi. Trấn Quyền, Phương Tồn, Hằng Chương, ba đứa ở lại."

 

Thư Uyển cúi đầu, Úc Hằng Chương siết nhẹ tay cậu, khẽ dặn: "Em ra ngoài với mẹ nhé. Nếu có giấy tờ cần ký, cứ để mẹ xem trước, đừng ký bừa."

 

Thư Uyển gật đầu, trước khi đi còn ngẩng lên nhìn Úc Khải Phong. Đúng lúc ấy, ánh mắt của ông lão cũng vừa vặn dừng trên cậu.

 

Giống như lần đầu gặp mặt, Úc Khải Phong nở một nụ cười hiền hòa với cậu.

Bình Luận (0)
Comment