Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 54

——————————

Con à, nghe nói ba con không thích trẻ con đấy.

Tài sản của nhà họ Úc được chia rất chi tiết. Ngay cả Úc Nhàn không có mặt cũng được chia một phần cổ phần. Dù chỉ là cổ phần của mấy công ty con, nhưng nghe nói cũng đủ để cô ấy sống cả đời không lo cơm áo gạo tiền, thoải mái làm việc ở công ty hiện tại với vị trí quản lý.

 

Thím hai không mấy vừa ý, cảm thấy ông cụ chẳng cần phải cố chấp quan tâm đến một đứa con gái bất hiếu như vậy, chẳng khác nào đem mặt nóng đi dán vào mông lạnh.

 

Thím ba cũng phụ họa, chỉ trích Úc Nhàn quá nhẫn tâm.

 

Phương Thư Nhã giúp Thư Uyển xem xong hai bản hợp đồng chuyển nhượng nhà cửa, xác nhận không có vấn đề gì mới bảo cậu ký tên, rồi định đưa cậu rời khỏi nơi thị phi này.

 

Lúc ấy chú Hai và chú Ba đã ra khỏi phòng ngủ, còn Úc Hằng Chương vẫn ở lại bên trong.

 

Phương Thư Nhã vỗ vỗ vai Thư Uyển, thấy cậu lo lắng ra mặt thì dịu giọng an ủi: "Không sao đâu, một lát nữa là ra thôi."

 

...

 

Bên ngoài mưa rơi rả rích, tiếng nước tí tách hòa với tiếng gió se lạnh. Úc Hằng Chương xoay bánh xe, chậm rãi đến bên giường Úc Khải Phong.

 

Đôi mắt mờ đục của ông cụ cẩn thận quan sát khuôn mặt của Úc Hằng Chương. Bàn tay gầy guộc, khô héo khó nhọc đặt lên chân anh, cố sức bóp nhẹ: "Cháu càng lúc càng giống cha cháu. Ông già rồi, mắt cũng không còn tinh tường. Đôi lúc nhìn cháu, ông cứ ngỡ mình đang thấy được Vũ Hoành."

 

Úc Hằng Chương im lặng không đáp. Úc Khải Phong lại dời tay sang tay vịn xe lăn, vỗ nhẹ lên đó, khẽ thở dài: "Nhưng chỉ cần thấy chiếc xe này, ông lại nhớ ra, trước mắt mình không phải Vũ Hoành, mà là Hằng Chương. Một vụ tai nạn xe hơi đã cướp đi đứa con trai lớn của ông, cũng khiến cháu trai lớn của ông phải ngồi trên xe lăn mười mấy năm."

 

"15 năm."

 

Căn phòng ngủ trở nên tĩnh lặng. Nước mưa đọng lại rơi xuống bệ cửa sổ, tạo thành một tiếng "tách" nặng nề, Úc Khải Phong thở dài: "Ừ, 15 năm."

 

"15 năm, Hằng Chương, cháu ngồi trên chiếc xe này cũng đủ lâu rồi, cái gì cần buông thì buông đi." Ông như đang ám chỉ điều gì đó, nhưng Úc Hằng Chương vẫn không lên tiếng. Khuôn mặt anh như chiếc mặt nạ được chạm khắc hoàn mỹ, không một gợn sóng cảm xúc.

 

Không đợi được phản ứng từ anh, Úc Khải Phong th* d*c, vô lực dựa vào gối, giọng nói yếu ớt: "Trước đây, ông từng nghĩ cha cháu chính là người thừa kế tốt nhất của gia tộc này. Ông dốc lòng bồi dưỡng nó, tận tay chỉ dạy, còn dạy cả hai đứa em trai của nó, mong bọn chúng cùng nhau phò tá anh trai mình. Anh em đồng lòng đưa Hoàn Vũ ngày càng phát triển hơn."

 

"...Là ông đã quá lý tưởng rồi. Chú hai cháu tầm thường, chú ba thì tâm địa bất chính. Đến giờ nhìn lại, hóa ra lớp trẻ lại đáng tin cậy nhất. Cháu còn chín chắn, trầm ổn hơn cả cha cháu năm xưa. Hoàn Vũ giao vào tay cháu, ông yên tâm."

 

Quyền thừa kế Hoàn Vũ mà bên ngoài vẫn còn đang suy đoán tranh giành, giờ phút này lại được Úc Khải Phong nói ra nhẹ như không. Thế nhưng, người duy nhất nghe thấy lại có ánh mắt bình thản, đôi mắt đen láy không hề gợn sóng.

 

"Chỉ có một điều." Úc Khải Phong nhìn thẳng Úc Hằng Chương, "Chuyện của Tiểu Bách đã hoàn toàn khép lại rồi. Cuộc hôn nhân như trò cười này của cháu... cũng nên kết thúc đi."

 

"Hằng Chương, cháu không còn trẻ nữa. Có một đứa con, ổn định gia đình mới là con đường đúng đắn. Việc này không thể thương lượng."

 

Úc Hằng Chương im lặng một lúc lâu, rồi khẽ cười: "Ông nội, chuyện này có quan trọng đến vậy không?"

 

"Rất quan trọng." Úc Khải Phong ho khan vài tiếng. Sự cố chấp, cổ hủ ẩn sâu trong xương tủy của ông lộ ra một góc: "Truyền thừa của gia tộc, không thể cứ thế mà đứt đoạn."

 

"Truyền thừa của gia tộc..." Úc Hằng Chương nhàn nhạt nói: "Một đứa con là quá ít. Nên ông nói tình yêu duy nhất của đời mình là bà nội, nhưng sau khi bà mất, vẫn lần lượt cưới thêm hai người vợ nữa."

 

"Gia tộc chỉ truyền cho đàn ông, nên dù cô út có cố gắng thế nào, cũng không thể nhận được một ánh mắt coi trọng từ ông."

 

"Cha qua đời, ông chỉ đến bệnh viện nhìn một lần. Khi nghe bác sĩ nói khả năng cháu đứng dậy được rất thấp, ông liền không bao giờ nghe máy của cháu nữa. Tất cả mọi việc, ông đều giao cho trợ lý thay mặt xử lý. Mãi đến khi cháu ngồi trên chiếc xe lăn này, ở công ty bên nước ngoài làm ra thành tích khiến người ta phải ngẩng đầu, ông mới chợt nhớ ra còn có một đứa cháu tàn phế ở nước ngoài."

 

"Cháu... đang trách ông sao?" Giọng Úc Khải Phong vẫn bình thản, "Cháu biết đấy, trước khi cha cháu gặp chuyện, nó đã dần tiếp quản Hoàn Vũ. Cái chết bất ngờ của nó tạo thành cú sốc rất lớn với cả tập đoàn. Tin rằng nếu cháu là ông, ở tình cảnh ấy... cũng sẽ lựa chọn như vậy."

 

"Không phải ông không quan tâm cháu. Ông không đến gặp cháu nữa là vì biết cháu không nguy hiểm đến tính mạng. Còn ra nước ngoài, đó là lựa chọn của chính cháu. Trợ lý đã nhiều lần xác nhận ý định của cháu, cháu kiên quyết muốn đi, ông liền để cậu ta chuẩn bị đầy đủ thủ tục cho cháu."

 

"Cháu không oán trách ông." Úc Hằng Chương bình tĩnh đáp, "Cháu chỉ muốn nói với ông... con cái... thật sự không quan trọng đến thế."

 

"Ông có 4 đứa con. Cuối cùng, người có thể dùng được... cũng chỉ có một đứa cháu tàn phế này."

 

"Úc Hằng Chương!" Úc Khải Phong đột ngột ho sặc sụa, nghĩ đến những tin tức vừa nhận mấy ngày gần đây, lại nhớ tới ánh mắt và thái độ của Úc Hằng Chương khi ngẩng đầu nói chuyện với Thư Uyển lúc nãy, giọng ông khàn khàn mà đầy phẫn nộ: "Cháu điên rồi sao! Cháu định sẽ sống cả đời với một người đàn ông thật hả?!"

 

"Có gì mà không thể?" Úc Hằng Chương ngả người ra ghế, bình thản nói: "Ông nội, nhiều quan niệm của ông... đã không còn phù hợp với thời đại này nữa rồi."

 

"Cháu nghĩ ông thật sự chưa từng cân nhắc giao quyền cho chú Hai hoặc chú Ba của cháu hay sao?" Úc Khải Phong cố gắng duy trì chút uy nghiêm.

 

Úc Hằng Chương đã quay xe lăn, chuẩn bị rời đi. Anh nghiêng đầu nhìn Úc Khải Phong, mỉm cười, rồi nói lại: "Ông nội, điều đó có quan trọng không?"

 

Úc Khải Phong khẽ cau mày. Chỉ trong khoảnh khắc, ông đã nhìn ra điều gì đó trong đôi mắt Úc Hằng Chương. Cả người ông như bị rút hết xương cốt, vô lực ngã vật xuống giường.

 

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi không ngừng. Cái lạnh đầu thu theo khe cửa bị gió thổi mở, len lỏi vào trong phòng.

 

"Hằng Chương, cháu lớn rồi, ông nội quản không nổi cháu nữa... Nhưng cháu nhớ kỹ, chuyện năm đó đã qua quá lâu rồi, đừng đào sâu nữa." Úc Khải Phong quá mệt mỏi, sức lực trong mắt tan biến. Ánh mắt ông nhìn về một nơi xa xăm, về dòng sông thời gian: "... Đợi cháu có con cái, cháu sẽ hiểu thôi. Mất Vũ Hoành, không phải ông không đau, chỉ là, con người cuối cùng phải cân nhắc lợi hại, đưa ra lựa chọn."

 

Úc Hằng Chương lướt qua khung cửa gỗ cũ kỹ, đóng chặt khe hở đang lùa gió. Khi đến cửa, anh dừng lại một chút, rồi khẽ nói: "Đáng tiếc, ông nội, cháu sẽ không có con... nên cũng không có cách nào hiểu được nỗi khó xử của ông rồi."

 

...

 

Sức khỏe của Úc Khải Phong ngày càng xấu đi, các thiết bị y tế tại nhà đã không đủ dùng nữa. Chú Hai và chú Ba bàn bạc xem có nên đưa ông cụ vào bệnh viện hay không, cuối cùng Úc Khải Phong tự mình từ chối, nói muốn ở lại trong nhà.

 

Ba người đàn ông trong nhà, ai nấy đều bận bịu. Thím Hai và thím Ba cũng có việc riêng phải làm, thỉnh thoảng quay về nhà cũ bầu bạn với ông cụ Úc chỉ có Úc Bách và con trai của chú Ba là Úc Huy.

 

Đôi khi Thư Uyển cũng theo Phương Thư Nhã về nhà cũ một chuyến.

 

Giống như Lương Thích biết chuyện nhà họ Úc sớm hơn cả Thư Uyển, thời gian trôi qua, tin Úc Khải Phong sắp không qua khỏi hoàn toàn không thể giấu được. Vừa có chút phong thanh truyền ra, các tờ báo lá cải lập tức như ngửi thấy mùi máu, thi nhau ùa tới. Hết bài này đến bài khác, những tin đồn nửa thật nửa giả nhanh chóng phủ đầy mạng xã hội.

 

Việc tài sản khổng lồ của nhà họ Úc sẽ được chia như thế nào trở thành chủ đề nóng được mọi người bàn tán.

 

Mà Úc Hằng Chương, vừa mới kết thúc chương trình hôn nhân hót hòn họt, đương nhiên thành đối tượng mà truyền thông chú ý nhất. Cư dân mạng đua nhau suy đoán: anh vừa mới bày tỏ tình cảm sâu sắc với bạn đời đồng tính trên truyền hình, liệu sau đó có lợi thế gì khi tham gia cuộc tranh giành tài sản này không.

 

[Dù là điều kiện bản thân hay điều kiện bên ngoài thì Úc Hằng Chương đều không được. Vừa trẻ, lại kém hai ông chú cả một thế hệ, chân lại tàn tật, cũng không có con cái, sao Úc Khải Phong có thể giao gia sản lớn như vậy cho anh ta được.]

 

[Sớm nghe nói Úc Hằng Chương đã rút khỏi trụ sở Hoàn Vũ, sau đó còn đi theo cậu ngôi sao kia tham gia chương trình giải trí. Chắc là biết mình không có khả năng nên buông xuôi, tự bỏ mặc bản thân rồi.]

 

[Nói linh tinh, năng lực của Úc Hằng Chương thế nào, hai ông chú kia ở trình độ nào, mấy người không rõ chắc? Năm đó một mình Úc Hằng Chương mở ra thị trường quốc tế của Hoàn Vũ là để làm cảnh à? Con cái thì có gì to tát, người có tiền có đủ mọi cách, sớm muộn gì cũng có.]

 

[Tôi thấy anh ta và Thư Uyển cũng vậy thôi, chương trình hôn nhân thì nói ngọt ngào lắm, xem một tập mà Thư Uyển cứ lơ đãng suốt. Ngọt ngào ở chỗ nào? Diễn xuất của hai người quá rõ ràng, toàn là diễn, sớm muộn gì cũng chia tay.]

 

[Thư Uyển cũng biết mình không có con sớm muộn cũng bị đá ra khỏi cuộc chơi đúng không? Có thể để Úc Hằng Chương tỏ tình trên chương trình hẹn hò, cũng coi như thông minh. Sau này dù có hết thời, chỉ cần Úc Hằng Chương còn đó, cậu ta có thể lôi đoạn này ra để tạo chiêu trò thêm lần nữa.]

 

[Sớm đã nói rồi, chó cũng không tin tình yêu của giới nhà giàu, toàn là trao đổi lợi ích, cứ xem đi, không quá 3 năm nhất định sẽ ly hôn!]

 

...

 

"Con đừng quá để ý đến những lời trên mạng."

 

Tại hành lang của nhà cũ, Thư Uyển khoác tay Phương Thư Nhã đi chầm chậm. Hai người dừng lại ở một đình nhỏ, ngồi xuống nghỉ ngơi.

 

"Quản lý đã gỡ hết các ứng dụng của con rồi, không cho con xem nữa." Thư Uyển nói.

 

"Ừ, không xem cũng tốt." Phương Thư Nhã cười, "Suy đoán này nọ, toàn đăng mấy thứ nhảm nhí. Người ngoài không biết, còn tưởng bọn họ lắp camera giám sát ở nhà họ Úc ấy chứ. Miêu tả sống động đến mức mẹ cũng suýt tin luôn rồi."

 

Thư Uyển cũng nhếch môi, nhưng trong mắt không có ý cười.

 

Phương Thư Nhã nhìn cậu: "Sao vậy? Không xem trên mạng, nhưng lại nghe người khác nói gì à?"

 

Thư Uyển sững lại, nhận ra mình vừa thất thần, vội vàng lắc đầu: "Không sao ạ... chỉ là dạo này tiên sinh rất bận, mỗi ngày đều không gặp được anh ấy."

 

"Chuyện công ty cần phải bàn giao quá nhiều, phải bận một thời gian đấy." Phương Thư Nhã cười: "Sao, con nhớ nó rồi à?"

 

Thư Uyển lập tức đỏ bừng mặt: "...Không có ạ."

 

Nghĩ một lát, c** nh* giọng nói thêm: "Có... một chút thôi ạ."

 

Không phải cậu nhớ, mà là bé con trong bụng nhớ.

 

"Hahaha, đám trẻ các con." Phương Thư Nhã cười không ngớt, "Trước khi kết hôn, Hằng Chương cứ nói về thỏa thuận này kia, trong lòng đều có tính toán. Bây giờ thì lại bám nhau như sam."

 

Thư Uyển nghiêng đầu, không hiểu lắm.

 

"Gần đây có nhiều lời bàn tán bên ngoài, con cũng không tiện xuất hiện. Hằng Chương sợ con ở nhà một mình buồn chán, đã đặc biệt gọi điện dặn mẹ, không có việc gì thì cứ đưa con ra ngoài cùng." Phương Thư Nhã trêu chọc, "Hai vợ chồng các con không tự bày tỏ sự quan tâm với nhau, lại để mẹ làm người trung gian truyền lời thì coi sao được."

 

"Mẹ..." Thư Uyển xấu hổ không chịu nổi, Úc tiên sinh luôn thế, trước mặt chẳng nói gì, nhưng sau lưng lại sắp xếp mọi việc cho cậu.

 

Mỗi lần phát hiện ra một chút quan tâm lặng lẽ của Úc Hằng Chương, Thư Uyển lại như mở một chiếc rương đầy kẹo ngọt, cảm thấy ngọt ngào hết mức.

 

"Haha, mẹ không biết hai đứa thỏa thuận gì với nhau, nhưng mẹ đã xem chương trình hôn nhân của hai đứa rồi, thằng bé Hằng Chương này không diễn nổi mấy thứ đó đâu." Phương Thư Nhã nhìn cậu đầy dịu dàng: "Mẹ chẳng yêu cầu gì nhiều với Hằng Chương, chỉ cần nó sống vui vẻ là được. Hai đứa ở bên nhau tốt đẹp là đủ, chuyện con cái đừng bận tâm quá."

 

Vẻ mặt Thư Uyển cứng đờ. Phương Thư Nhã thấy cậu như vậy, đoán rằng cậu nói không xem, nhưng thực ra đã đọc hết những nội dung hỗn loạn trên mạng rồi.

 

Bà nắm tay Thư Uyển, nói: "Hằng Chương cũng không quá coi trọng chuyện con cái. Nói đúng hơn là nó luôn không giỏi đối phó với trẻ con, mà bọn nhỏ cũng sợ nó. Nói thật, mẹ không tài nào tưởng tượng nổi cảnh nó chăm sóc trẻ con đâu."

 

"Vậy nên con cũng đừng nghĩ rằng người nhà họ Úc nhất định phải có người nối dõi. Hằng Chương không phải là người tuân theo quy tắc như vậy." Phương Thư Nhã vỗ vỗ vai Thư Uyển, đùa vui, "Đặc biệt là đừng nói chuyện muốn cưới thêm vợ bé nữa, dọa người chết đi được. Ngay cả truyền thông bên ngoài cũng không dám viết như thế."

 

Thư Uyển: "..."

 

Ở hiện đại lâu rồi, đương nhiên cậu cũng biết lời mình nói với Phương Thư Nhã lúc đó kỳ quặc đến mức nào.

 

Những ký ức chết chóc bất ngờ tấn công Thư Uyển.

 

Thư Uyển càng thêm lo lắng.

 

Lời nói của Phương Thư Nhã khiến cậu càng không biết phải thú nhận mình đang mang thai như thế nào.

 

Gần đây nhà có quá nhiều việc, Úc Hằng Chương cũng bận đến mức chẳng thấy bóng dáng. Cậu không muốn gây thêm rắc rối vào lúc này, nhưng nếu cứ kéo dài, đứa bé thật sự sẽ không thể giấu được nữa.

 

...

 

Tối hôm đó, Thư Uyển theo Phương Thư Nhã tham gia một buổi tiệc từ thiện.

 

Vừa thấy Thư Uyển khoác tay bà thân thiết như con ruột, đám phóng viên lập tức xoay ống kính, đèn flash nháy liên hồi không ngừng.

 

May mà những dịp như thế này không cần phải trả lời phỏng vấn. Thư Uyển và Phương Thư Nhã vào trong, đều lén thở phào nhẹ nhõm.

 

Đây là lần đầu tiên Thư Uyển tham dự một buổi đấu giá, hoàn toàn chỉ đến để góp vui. Phương Thư Nhã dẫn cậu giơ biển 2 lần, mua được hai bức tranh sơn dầu.

 

Khi buổi tiệc bước vào nửa sau, cậu chào Phương Thư Nhã rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

 

Không khí bên trong quá ngột ngạt, mấy phóng viên vẫn đang rình rập trong góc. Thư Uyển chỉ kiếm cớ ra ngoài hít thở không khí trong lành.

 

Vừa bước ra khỏi đại sảnh, cậu liền đụng mặt một người quen.

Bình Luận (0)
Comment