Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 55

——————————

Túi tài liệu được niêm phong

Nói là quen, thực ra Thư Uyển đã gặp hắn nhiều lần như vậy, nhưng vẫn chưa nói chuyện với hắn lần nào.

 

Người thực sự quen biết hắn, phải là "nguyên chủ".

 

Người đó thường có mái tóc dài vừa phải che nửa khuôn mặt, hôm nay lại được buộc gọn ra sau gáy, thành một búi tóc nhỏ, để lộ khuôn mặt trắng bệch và thanh tú. Vẻ u sầu không thể xóa nhòa trên lông mày càng trở nên rõ rệt hơn.

 

Thường Minh Hạo, tay trống của ban nhạc Trường Phong Phá, mặc một chiếc áo phông trắng và quần jean hoàn toàn không hợp với không khí của buổi tiệc. Hai tay hắn đút túi quần, đeo một chiếc túi chéo vai, nửa người dựa vào một góc trong sảnh ngoài, không biết đang đợi ai.

 

Nhân viên phục vụ canh giữ ở cửa đại sảnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, nhưng Thường Minh Hạo chẳng mảy may để ý.

 

Thư Uyển định làm như không thấy người, cứ thế đi qua.

 

Nào ngờ ánh mắt lơ đễnh của Thường Minh Hạo bất chợt quét tới cậu. Lông mày hắn hơi nhướng lên, rồi lập tức đứng thẳng người, trực tiếp đi theo sau Thư Uyển.

 

"Chỗ này người nhiều quá, đổi chỗ khác nói chuyện đi." Thường Minh Hạo khẽ nói một câu khi đi ngang qua Thư Uyển, rồi không quay đầu lại mà cứ thế đi về phía một nơi vắng người hơn.

 

Thư Uyển suy nghĩ một lát, quyết định đi theo, xem Thường Minh Hạo đang có ý đồ gì.

 

"Anh đang đợi tôi à?"

 

"Nếu không thì sao." Trong khu vườn treo phía sau đại sảnh, ánh sáng mờ tối, những tán cây che khuất cả một góc. Thường Minh Hạo dừng bước, hắn kéo khóa túi đeo chéo, "Tôi không có thiệp mời nên không vào được, còn đang nghĩ nếu ở đây cũng không đợi được cậu thì phải làm sao."

 

"Kết quả là tự cậu đi ra." Thư Uyển nhìn Thường Minh Hạo lấy ra một thứ gì đó từ trong túi. Chưa kịp nhìn rõ là gì thì thứ đó đã bị ném về phía cậu. Cậu vội vàng đón lấy, mới phát hiện Thường Minh Hạo ném cho mình là một túi hồ sơ được niêm phong.

 

"Để đồ ở chỗ tôi rồi không thèm quan tâm nữa. Số điện thoại cũng đổi. Trong chương trình không nói chuyện với chúng tôi, ngoài chương trình thì bảo người quản lý đuổi chúng tôi đi. Thư Uyển, cậu thù dai thật đấy." Thường Minh Hạo dùng giọng nói nhẹ nhàng để nói ra những lời châm chọc, Thư Uyển thì nhìn lên nhìn xuống cái túi tài liệu trong tay, được niêm phong kín, không có dấu hiệu bị mở ra.

 

"Yên tâm, tôi không hứng thú với bí mật của cậu." Thường Minh Hạo chế giễu: "Để lại ở chỗ tôi rồi không thèm lấy, bây giờ lại phải kiểm tra. Rốt cuộc thứ này quan trọng hay không quan trọng với cậu đây?"

 

Thư Uyển không thể trả lời. Cậu nói trước: "Tôi không bảo người quản lý đuổi các anh."

 

"Vậy sao? Ai mà biết được." Ánh mắt Thường Minh Hạo lạnh lùng, rõ ràng là không tin. Hắn lại lấy ra một thứ khác từ trong túi, lần này nặng hơn chiếc túi hồ sơ nhiều, một tập dày cộp, được bọc trong phong bì.

 

Nhét chiếc phong bì nặng trịch vào tay Thư Uyển, giọng Thường Minh Hạo lại đầy châm chọc: "Tất cả các tài khoản đều đã đổi, tôi biết cậu không muốn có bất kỳ liên hệ nào với chúng tôi nữa, trả lại cho cậu, như vậy đủ chưa?"

 

Phong bì lần này không có niêm phong, Thư Uyển cầm trong tay nhìn một chút, bên trong là một xấp tiền giấy dày cộp.

 

Thường Minh Hạo nhìn đi chỗ khác, bóng tối che khuất vẻ mặt của hắn, giọng nói vốn đã mềm nhẹ, lúc này vì mất đi vẻ âm trầm mà cũng trở nên yếu ớt hơn: "Ba khoản tiền cậu chuyển cho bố tôi một cách ẩn danh, tôi đều tính hết rồi, bây giờ trả lại cho cậu, chúng ta coi như xong."

 

Thư Uyển nắm trong tay một khoản tiền mặt không nhỏ này, dừng một chút, nói: "Tiền chuyển nặc danh, sao anh chắc chắn là tôi?"

 

"Hừ, Thư Uyển, cậu nói vậy có ý nghĩa gì chứ? Ngoài cậu ra, ai còn rảnh rỗi đi lo chuyện nhà chúng tôi?" Thường Minh Hạo quay lại, vẻ mặt đầy khó chịu: "Tôi không cần cậu hy sinh bản thân mình ở phía sau làm người tốt thầm lặng."

 

Cứ thế này thì không thể giao tiếp hiệu quả được. Thư Uyển mím môi, nói: "Tôi có thể hỏi, tài liệu này, tôi đã giao cho anh bảo quản từ khi nào không?"

 

Thấy Thường Minh Hạo khẽ cau mày, ánh mắt lộ ra chút nghi ngờ, Thư Uyển nhìn đi nơi khác, giọng nói không hề gợn sóng: "Thật ra, tôi bị ngã xuống nước một lần, va đầu vào đâu đó nên bị mất trí nhớ."

 

"Cậu đang nói đùa gì vậy?" Thường Minh Hạo bật cười, nhưng nhìn vẻ mặt không hề đùa của Thư Uyển, nụ cười chế giễu trên mặt hắn dần biến mất, thay vào đó là đôi lông mày nhíu chặt hơn.

 

"Cậu thật sự bị mất trí nhớ?" Thường Minh Hạo không thể tin được, "Vậy cậu còn nhớ những gì?"

 

Thư Uyển lắc đầu: "Những chuyện trước khi ngã xuống nước, đều rất mơ hồ."

 

Thường Minh Hạo: "Vậy còn chuyện của Trường Phong Phá?"

 

Thư Uyển: "..."

 

Như không biết nên nói thêm gì, Thường Minh Hạo liên tục cười khẩy mấy tiếng, rồi đột ngột quay người, giơ tay đấm vào cây cột phía sau. Trước khi nắm đấm chạm vào cột, bàn tay cầm dùi trống của hắn khựng lại, cuối cùng chỉ vỗ mạnh một cái.

 

Trong vườn không có mấy người, chỉ có gió đêm se lạnh thổi qua làm lá cây xào xạc.

 

Rất lâu sau, Thường Minh Hạo mới bình tĩnh lại. Hắn quay người, vẫn cảm thấy không thể tin được. Hắn nhìn Thư Uyển từ trên xuống dưới, lo lắng nói: "Đồ này cậu đưa cho tôi trước khi về nhà. Cậu nói để ở nhà không an toàn, cũng không có chỗ nào khác để cất, nên bảo tôi giữ giúp... Cậu còn nói không lâu nữa sẽ đến lấy."

 

Kết quả là Thư Uyển đã thay đổi tất cả các phương thức liên lạc.

 

"Tôi biết rồi." Xem ra Thường Minh Hạo cũng không biết trong túi hồ sơ chứa gì, đành đợi về nhà tự mở ra xem. Thư Uyển giơ xấp tiền trong chiếc phong bì lên: "Tôi đã nói rồi, tôi không nhớ những chuyện trước đây, nên tôi cũng không thể chắc chắn số tiền này có phải tôi chuyển cho anh hay không. Anh vẫn muốn trả lại cho tôi sao?"

 

Thư Uyển suy nghĩ một chút, nói: "Nếu khi đó là chuyển khoản ẩn danh đến nhà anh, thì tức là để cho nhà anh dùng. Cho dù có phải là tôi chuyển hay không, thật ra anh cũng không cần trả lại."

 

"Tôi đã tra rồi, xác định là do cậu chuyển." Biết Thư Uyển đã "mất trí nhớ", Thường Minh Hạo không còn thái độ công kích như trước, mà chỉ nhìn Thư Uyển với ánh mắt phức tạp, hắn nói: "Tôi không muốn nợ bất cứ ai, cho nên trả lại cho cậu, cậu cứ cầm lấy. Số tiền tôi kiếm được khi tham gia chương trình đã đủ dùng rồi."

 

Thư Uyển suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì tôi sẽ dùng số tiền này để quyên góp ẩn danh, được không?"

 

Thường Minh Hạo: "Đã đưa cho cậu, cậu muốn dùng thế nào thì dùng."

 

Thư Uyển gật đầu tỏ ý đã hiểu, cậu đã ra ngoài quá lâu, Phương Thư Nhã đang nhắn tin hỏi thăm.

 

Thấy Thường Minh Hạo có lẽ không còn chuyện gì nữa, Thư Uyển khách sáo nói: "Cảm ơn anh đã giữ gìn món đồ này rồi còn mang đến trả lại cho tôi, người quản lý của tôi không cố ý cản anh, anh ấy không biết chuyện, cũng chỉ lo lắng cho tôi. Tôi thay anh ấy nói lời xin lỗi với anh."

 

"Nếu không có chuyện gì khác, thì tôi về trước đây."

 

Thư Uyển chờ một lát, thấy Thường Minh Hạo không có ý định nói gì, bèn cầm đồ rời đi.

 

Nhưng khi cậu đi được hai bước, Thường Minh Hạo đang đứng bất động lại lên tiếng: "Thư Uyển."

 

Thư Uyển quay đầu lại, Thường Minh Hạo cũng quay người nhìn cậu: "Tôi sắp rời khỏi đây rồi."

 

Thư Uyển chớp mắt, khó hiểu nói: "Vậy, chúc anh tiền đồ tươi sáng?"

 

Thường Minh Hạo: "..."

 

Thường Minh Hạo đột nhiên sốt ruột nói: "Tôi không định làm nhạc nữa, sẽ nghe theo sự sắp xếp của gia đình, đi làm một nhân viên văn phòng mà trước đây tôi ghét nhất."

 

"Cậu nói đúng, tổ chương trình rất khó đối phó. Hoàn cảnh gia đình chúng tôi đều rất phức tạp, ở một nơi như sân khấu ấy, muốn giữ bình tĩnh thật sự quá khó. Chỉ vài câu dẫn dắt của MC cũng đủ khiến bọn tôi nói ra những tâm sự vốn dĩ không định để ai biết, trước bao nhiêu khán giả."

 

"Cuối cùng, những nỗi đau khổ được bộc bạch ra, đều trở thành chất dinh dưỡng để tổ chương trình quảng bá bản thân."

 

"Là do tôi quá tự phụ, cho rằng cuối cùng vẫn có thể dựa vào thực lực để nói chuyện." Giọng Thường Minh Hạo dần chậm lại: "Tôi thừa nhận, lúc trước vì chút ghen tị trong lòng, tôi đã nhận ra Thư Trạch đang cố tình ly gián mối quan hệ giữa cậu và Trường Phong Phá, nhưng tôi không ngăn cản. Tên ngốc Đinh Tề Tuyên thực sự hiểu lầm cậu, tôi cũng làm ngơ. Tôi xin lỗi."

 

"Thư Uyển, hai năm trước cậu đến tìm tôi, nói muốn thành lập ban nhạc, lúc đó tôi thực sự muốn cùng ban nhạc bước tiếp thật lâu dài. Nhưng cuối cùng Trường Phong Phá lại trở nên như thế này, cũng có một phần lỗi của tôi."

 

"Xin lỗi."

 

Gió đêm thổi bay mái tóc của Thường Minh Hạo. Hắn không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào Thư Uyển, dường như muốn nghe một điều gì đó từ cậu.

 

Nhưng Thư Uyển không thể cho hắn ta bất kỳ câu trả lời nào.

 

Không thể thăm dò ra kết quả mong muốn, ngay khi Thường Minh Hạo tưởng rằng Thư Uyển sẽ trực tiếp rời đi, giọng nói trong trẻo của cậu vang lên một cách bình tĩnh trong gió đêm.

 

"Không cần nói xin lỗi."

 

"Lời xin lỗi của anh, Thư Uyển của trước kia đã không thể nghe được nữa rồi."

 

Những sợi tóc bay bay làm mờ đi tầm nhìn của Thường Minh Hạo. Hắn nhìn bóng lưng quen thuộc nhưng xa lạ đó biến mất trong màn đêm, cứ như người bạn từng nằm cười sảng khoái, từng ôm đầu khóc cùng nhau thực sự đã không còn nữa.

 

Người bạn từng không có nhiều tiền tiêu vặt, vẫn lén lút chuyển tiền cho gia đình hắn để giảm bớt gánh nặng, sẽ không bao giờ nghe được câu "cảm ơn" mà hắn luôn không thể thốt ra nữa.

 

...

 

Hoàn cảnh không phù hợp, dù Thư Uyển có tò mò đến đâu, cậu cũng không thể mở chiếc túi hồ sơ mà Thường Minh Hạo mang đến tại buổi tiệc.

 

"Nguyên chủ" đã nói với Thường Minh Hạo rằng thứ này để ở nhà không an toàn, vậy khả năng lớn nhất là đang đề phòng nhà họ Thư.

 

Ngay cả máy tính của mình, 'nguyên chủ' cũng không mang đi, vậy tại sao lại giao một túi hồ sơ cho một đồng đội từng xảy ra xích mích để bảo quản?

 

Bởi vì cậu ấy tin tưởng Thường Minh Hạo, và Thường Minh Hạo quả thực đã không mở chiếc túi này ra.

 

Nhưng, bên trong túi tài liệu này chứa gì?

 

Thư Uyển càng nghĩ càng thấy khó hiểu, cậu đợi đến khi buổi tiệc kết thúc, xử lý số tiền mà Thường Minh Hạo mang đến cũng mất một chút thời gian.

 

May mà Phương Thư Nhã đã quen thuộc với quy trình quyên góp. Số tiền này đối với Thư Uyển và Thường Minh Hạo của ngày xưa là một khoản "tiền khổng lồ", nhưng trong buổi tiệc này chỉ được xem là một khoản đóng góp thêm vào, và chúng vẫn được xử lý một cách thỏa đáng.

 

Bản thân Phương Thư Nhã cũng đang điều hành một quỹ từ thiện. Buổi tiệc hôm nay cũng có sự tham gia của Quỹ từ thiện Vũ Hoành, nên tất cả số tiền đều có thể đảm bảo được sử dụng đúng mục đích.

 

Thư Uyển lại đi cùng Phương Thư Nhã gặp gỡ một vài người quen, làm quen một chút.

 

Khi về đến nhà, đã gần 12 giờ đêm, mà Úc Hằng Chương vẫn chưa về.

 

Thư Uyển mệt đến mức chỉ muốn ngã xuống ngủ ngay lập tức. Cậu vội vào phòng tắm tắm qua một lượt, thay bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, rồi ngã xuống giường. Toàn thân cậu như tan rã, vừa mỏi vừa dễ chịu.

 

Mặc dù nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay, nhưng Thư Uyển vẫn cố gắng chống đỡ tinh thần.

 

Cậu vẫn còn đang nghĩ về túi hồ sơ bí ẩn kia.

 

Chiếc túi được mang vào phòng ngủ, đặt ngay đầu giường. Trong lúc đang tháo niêm phong, Úc Hằng Chương đang tăng ca ở công ty đã gửi tin nhắn trả lời Thư Uyển, nói rằng anh sắp xong việc, bảo cậu buồn ngủ thì cứ ngủ trước, không cần đợi anh.

 

Thư Uyển nhắn lại cho Úc Hằng Chương một biểu tượng cảm xúc chú mèo gật đầu, rồi mở túi hồ sơ.

 

Trong túi chỉ có vài tờ giấy mỏng.

 

Ngón tay thon dài lần lượt rút hết tất cả ra, tổng cộng có hai tập tài liệu.

 

Tài liệu thứ nhất dày hơn, bìa ngoài in mấy chữ lớn: THỎA THUẬN TRƯỚC HÔN NHÂN.

 

Tài liệu thứ hai chỉ có một tờ giấy, tiêu đề viết 5 chữ "Đơn thoả thuận ly hôn", ở phần tên bên dưới, rõ ràng đã điền tên của Thư Uyển và Úc Hằng Chương.

 

(*) 离婚申请书: Đơn thoả thuận ly hôn (5 chữ)

 

Sau đó, tất cả các thông tin đều đã được điền đầy đủ, bao gồm cả chữ ký ở hàng cuối cùng.

 

Thư Uyển chỉ liếc qua cũng nhận ra ngay nét chữ ở phần ký tên ấy, chính là bút tích của Úc Hằng Chương.

Bình Luận (0)
Comment