Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 56

——————————

Bé cưng, đừng nghe, đó chỉ là bình luận ác ý thôi.

Trở về nhà, như mọi khi, ánh đèn ở hành lang vẫn còn sáng.

 

Trong không gian tĩnh lặng, Úc Hằng Chương nhẹ nhàng thay xe lăn. Anh đi vào phòng ngủ, nơi đó cũng để lại một chiếc đèn ngủ màu vàng ấm áp cho anh.

 

Ánh sáng tuy mờ nhạt nhưng lại đặc biệt ấm cúng.

 

Hơi thở của Thư Uyển rất đều, cậu ngủ rất say.

 

Úc Hằng Chương nghiêng người, khẽ chạm vào gương mặt mềm mại, ấm áp của cậu. Thư Uyển hơi cựa mình, quay mặt đi, vùi vào gối, né tránh kẻ "gây rối", rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu hơn.

 

Khóe môi nở một nụ cười, Úc Hằng Chương cúi đầu, hôn nhẹ lên má Thư Uyển, động tác vô cùng dịu dàng.

 

Tiếng bánh xe lăn dần xa, hướng về phía phòng tắm.

 

Mãi đến khi cửa phòng tắm khẽ đóng lại, người đang nằm duỗi thẳng trên giường, ngủ "say sưa" vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh nào.

 

Thêm một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách, hơi thở vẫn luôn ổn định của Thư Uyển bỗng trở nên dồn dập, cậu đột ngột mở mắt. Trong đôi mắt sáng trong ấy, không hề có chút buồn ngủ nào.

 

Co người lại trong chăn mềm, Thư Uyển đưa tay chạm vào bên má vừa được anh khẽ hôn lúc nãy.

 

Khả năng ghi nhớ rèn luyện từ nhỏ được phát huy tác dụng ngay lập tức, những điều khoản vừa xem qua cách đây chưa đầy 15 phút lần lượt hiện lên trong đầu, khiến Thư Uyển dù muốn quên cũng không thể quên được.

 

Mỗi một chữ trên bản hợp đồng đều rõ ràng như đang hiện ra ngay trước mắt cậu.

 

Sau khi kết hôn theo thỏa thuận, bên A phải giúp bên B ký hợp đồng với giải trí Nhạc Hành.

 

Khi cần thiết, hai bên cần chấp nhận phỏng vấn truyền thông, tham gia các loại hoạt động khác nhau, tham gia một đến hai chương trình tạp kỹ, thể hiện với bên ngoài về cuộc hôn nhân viên mãn, hạnh phúc.

 

Bên A phải cung cấp tài nguyên, nhanh chóng nâng đỡ bên B trở nên nổi tiếng. Sau ba năm, hai bên sẽ ly hôn, khi đó bên B phải hoàn toàn gánh vác dư luận tiêu cực từ việc ly hôn, tuyệt đối không được ảnh hưởng đến danh dự của bên A.

 

Tùy tình hình, bên A có thể trả thêm cho bên B một khoản tiền thù lao xem như bồi thường.

 

Trong thời gian hôn nhân, bên B không được có bất kỳ tin đồn tình cảm nào với người khác. Đồng thời bên A và bên B chỉ là quan hệ hợp tác, sẽ không xảy ra bất kỳ hành vi vượt quá giới hạn nào. Nếu bên A vi phạm, bên B có quyền yêu cầu bồi thường; nếu bên B vi phạm, bên A không chịu trách nhiệm.

 

...

 

Bên A có quyền đơn phương chấm dứt hợp đồng bất cứ lúc nào.

 

Bên A là Úc Hằng Chương, bên B là Thư Uyển.

 

Các điều khoản được liệt kê rất chi tiết, ghi rõ những gì hai bên cần phải bỏ ra và sẽ nhận được trong cuộc hôn nhân giả dối này. Quả nhiên đúng như cư dân mạng đã đoán, đây là một cuộc hôn nhân đầy rẫy sự trao đổi lợi ích.

 

Ký hợp đồng với Nhạc Hành là một phần của giao dịch, những tài nguyên anh trao cho cậu cũng chỉ là bước chuẩn bị cho cuộc ly hôn sau này.

 

Ngay cả việc tham gia chương trình hôn nhân cũng là điều đã được thống nhất ngay từ đầu.

 

Thư Uyển chìm trong cơn hoang mang tột độ. Cậu nhìn dòng chữ trên hợp đồng về "cuộc hôn nhân hạnh phúc" mà cả hai cần cùng nhau duy trì, rồi nhớ lại sự dịu dàng, kiên nhẫn mà Úc Hằng Chương đã dành cho mình suốt mấy tháng qua.

 

Chẳng lẽ tất cả những điều này chỉ là để xây dựng một hình tượng hoàn hảo thôi sao?

 

Vậy ra những gì cậu tưởng là tình yêu, chỉ có mình cậu là thật lòng ư?

 

Trên hợp đồng, thời hạn hôn nhân chỉ vỏn vẹn 3 năm. Ba năm sau hợp đồng kết thúc, đến lúc đó, có phải Úc Hằng Chương sẽ trả thêm cho cậu một khoản tiền, rồi giữa họ sẽ không còn bất kỳ sự ràng buộc nào nữa không?

 

Thậm chí trên thỏa thuận còn đưa ra cách giải quyết cho những tình huống bất ngờ có thể xảy ra trong hôn nhân.

 

Bên A vi phạm, bên B có quyền yêu cầu bồi thường, bên B vi phạm, bên A không chịu trách nhiệm... Thư Uyển nhớ lại đêm tân hôn, vì cậu sợ hãi nên mọi chuyện đã không diễn ra. Lúc đó Úc Hằng Chương đã nói, những gì nên thuộc về cậu sẽ không thiếu, bảo cậu không cần phải miễn cưỡng.

 

Hóa ra mọi thứ đã sai lầm từ lúc đó rồi.

 

Điều cậu nghĩ là đêm động phòng hoa chúc, trong mắt Úc Hằng Chương, chỉ là cậu đang dùng cơ thể của mình để đổi lấy tài nguyên tốt hơn.

 

Thảo nào sau này Úc Hằng Chương lại thường xuyên hỏi cậu muốn gì, khi thì tìm kịch bản cho cậu, khi thì muốn mở phòng thu cho cậu.

 

Những điều này đều là để bồi thường cho cậu sao?

 

Sự thân mật, gắn bó ngày thường, trở thành những con bài trao đổi lợi ích. Thư Uyển không dám nghĩ lại về những chuyện mình từng làm trong khoảng thời gian qua, chúng sẽ trở nên như thế nào trong mắt Úc Hằng Chương.

 

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.

 

Trong cơn hỗn loạn, đầu óc Thư Uyển không nghĩ ra được điều gì, cậu lại nhắm mắt giả vờ ngủ. Một lúc sau, người đàn ông từ phòng tắm đi ra, xe lăn dừng lại bên phía giường.

 

Tấm nệm hơi lún xuống, Úc Hằng Chương mang theo hơi ấm nóng hổi và hương cỏ cây quen thuộc, bao phủ lấy Thư Uyển.

 

Thư Uyển không biết lúc này mình nên phản ứng thế nào. Bình thường, sau khi tỉnh dậy, cậu đều rúc vào lòng Úc Hằng Chương, có phải là trong lúc ngủ say, cậu vô thức tự mình dịch vào lòng anh không...?

 

May mà cậu không cần phải bận tâm nữa, một cánh tay ôm cậu xoay người. Thư Uyển giả vờ nửa tỉnh nửa mê, dựa vào bên cạnh Úc Hằng Chương. Ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ của người đàn ông, Thư Uyển bí mật cắn vào phần thịt mềm bên trong môi, cố gắng không để lộ sơ hở.

 

Bây giờ không có camera, ngay cả cậu cũng đang "ngủ say", vậy thì tiên sinh ôm cậu dịu dàng như thế này... là vì điều gì?

 

Mãi đến khi Thư Uyển tìm được một tư thế thoải mái rúc vào trong lòng anh, Úc Hằng Chương mới tắt đèn, ôm cậu ngủ.

 

Một lúc sau, tiếng hít thở của Úc Hằng Chương dần trở nên đều đặn. Thư Uyển khẽ mở mắt, tầm nhìn dần thích ứng với bóng tối.

 

Cậu dùng ánh mắt phác họa đường nét gương mặt của tiên sinh, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh của đêm cuối cùng ghi hình chương trình. Dưới pháo hoa, Úc Hằng Chương ngẩng đầu lên, khẽ hỏi cậu có bằng lòng cùng anh sống hết phần đời còn lại không.

 

Lúc đó, Úc Hằng Chương là thật lòng hỏi cậu, hay là diễn cho khán giả sau màn hình xem?

 

Thư Uyển không thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

 

Cậu trằn trọc suốt đêm, không sao chợp mắt được.

 

Sáng sớm hôm sau, Thư Uyển không biết đã ngủ say từ lúc nào bị khẽ lay tỉnh, cậu cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy tầm nhìn mờ mịt, mí mắt nặng trĩu.

 

"Thư Uyển, em bị sốt rồi." Bàn tay mát lạnh đặt lên trán mang đến cảm giác dễ chịu. Thư Uyển cọ cọ, muốn dán gò má đang nóng hừng hực vào để hạ nhiệt, nhưng bàn tay đó lại rời đi.

 

Một tiếng "tít" vang lên, giọng của Úc Hằng Chương vọng đến bên tai, như được bao phủ trong một lớp màn: "Anh đưa em đến bệnh viện."

 

Bệnh viện?

 

Thư Uyển đang mơ hồ bỗng giật mình, cố gắng co người lại: "Không đi bệnh viện..."

 

"Nghe lời." Bàn tay to chặn đường lui của Thư Uyển, chỉ hơi dùng sức đã kéo được cậu ngồi dậy. Thư Uyển cố sức gạt tay anh ra, ôm chặt lấy chăn, trốn sang một bên: "Không muốn đi bệnh viện!"

 

Ánh sáng ngoài cửa sổ đã rực rỡ, Thư Uyển sau khi tỉnh táo đôi chút mới nhìn rõ dáng vẻ của Úc Hằng Chương.

 

Người đàn ông ngồi trên xe lăn đối diện với cậu đầy vẻ bất lực, khí thế của Thư Uyển lập tức yếu đi rất nhiều, c** nh* giọng nói: "Tiên sinh, sao ngài không đi công ty..."

 

"Chuẩn bị đi rồi." Úc Hằng Chương ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng là dáng vẻ sắp ra ngoài. "Em chắc chắn không muốn đến bệnh viện?"

 

Thư Uyển kiên quyết lắc đầu, Úc Hằng Chương nhìn đồng hồ: "Vậy anh gọi bác sĩ gia đình đến."

 

Kết quả là Thư Uyển cũng lắc đầu, cậu tự đánh giá tình hình, chắc chỉ là tối qua gội đầu xong không sấy khô, bị lạnh, cộng thêm một đêm không ngủ ngon nên mới thế này.

 

Nghĩ đến cái bụng ngày càng lớn của mình, Thư Uyển sợ bị lộ, kiên quyết không dám gặp bác sĩ.

 

Hai người giằng co rất lâu. Thư Uyển hối thúc Úc Hằng Chương: "Tiên sinh, ngài cứ đi làm đi. Em không sao đâu, ngủ một giấc nữa là khỏe thôi à."

 

Úc Hằng Chương nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, đột nhiên giơ tay giật cà vạt, khí thế của Thư Uyển lại càng yếu hơn: "Tiên sinh...?"

 

Cởi bỏ nút áo cổ, xắn tay áo lên, Úc Hằng Chương bưng ly nước ấm đặt ở đầu giường đưa cho cậu: "Uống chút nước. Anh đi làm bữa sáng cho em, ăn xong rồi ngủ tiếp."

 

Thư Uyển: "..."

 

Buổi sáng hôm đó, Úc Hằng Chương ở nhà, nói muốn theo dõi cậu hạ sốt. Uống cháo kê do chính tay Úc Hằng Chương nấu xong, Thư Uyển nằm trở lại giường. Anh đo nhiệt độ cho cậu, thấy nhiệt đã hạ xuống đôi chút. Vì nhiệt kế điện tử đôi khi không chuẩn, Úc Hằng Chương lại đến tủ thuốc lấy nhiệt kế thủy ngân.

 

Thư Uyển kẹp nhiệt kế vào nách, đồng thời kiên quyết từ chối viên thuốc hạ sốt mà Úc Hằng Chương đưa đến.

 

"Tiên sinh... em không nặng đến mức đó đâu, không uống thuốc được không ạ?" Thư Uyển ấp úng nói.

 

Vẻ mặt Úc Hằng Chương không lộ rõ buồn vui: "Không đi bệnh viện, không gặp bác sĩ, bây giờ đến thuốc cũng không uống?"

 

Bàn tay đang giấu trong chăn khẽ áp lên phần bụng hơi tròn trịa. Cằm Thư Uyển vùi vào mép chăn, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Uống thuốc nhiều không tốt, bệnh nhỏ thế này, hoàn toàn có thể dựa vào khả năng miễn dịch của bản thân để kháng lại."

 

Cảm ơn số lượng lớn bài đăng liên quan đến thai kỳ mà thuật toán đề xuất liên tục đẩy đến, Thư Uyển biết phụ nữ mang thai không thể tùy tiện dùng thuốc, cậu đã ghi nhớ lung tung một số lý thuyết y học sai lệch, cũng không biết có đúng hay không, dù sao cứ lừa gạt Úc Hằng Chương trước đã.

 

Thấy thật sự không khuyên được, Úc Hằng Chương thật sự không có cách nào với đứa nhỏ ngang bướng này, đành đặt thuốc xuống, lôi ra một miếng dán hạ sốt, dán lên trán Thư Uyển một cách không mấy dịu dàng.

 

Thư Uyển bĩu môi, vẻ mặt đầy tủi thân.

 

Bị cái nhìn ấy làm mềm lòng, Úc Hằng Chương lại nhẹ nhàng vuốt tóc Thư Uyển. Anh lấy nhiệt kế từ dưới nách Thư Uyển, nhìn con số, đúng là không còn sốt cao, chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng.

 

Đắp chăn cẩn thận cho đứa nhỏ, Úc Hằng Chương quan sát cái kén tằm đang cuộn tròn trong ổ chăn, chợt phát hiện điều gì đó khác thường: "Có phải dạo này em mập lên không?"

 

Úc Hằng Chương càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, mấy đêm nay khi ôm Thư Uyển ngủ, vòng eo mảnh khảnh vốn dĩ không đầy một bàn tay của cậu, dường như đã biến mất.

 

Miếng dán hạ sốt mát lạnh, dán lên rất thoải mái, Thư Uyển sắp ngủ rồi, nghe thấy thế thì giật mình, lại tỉnh giấc.

 

Cậu không dám nói gì, đầu óc nhanh chóng nghĩ cách trả lời để không bị nghi ngờ. Nhưng dường như Úc Hằng Chương chỉ hỏi bâng quơ. Khi Thư Uyển còn đang nghĩ lý do, Úc Hằng Chương đã nói: "Cũng tốt, trước đây gầy quá anh sợ lỡ tay bóp gãy eo em mất."

 

"Tiên sinh..." Thư Uyển khẽ phản bác, "Eo không dễ gãy vậy đâu ạ."

 

"Thế à." Úc Hằng Chương bật cười, "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi, đợi khỏe rồi chúng ta thử lại nhé."

 

Cứ cảm thấy tiên sinh đang nói những lời không phù hợp với trẻ con.

 

Thư Uyển khẽ thì thầm với đứa bé trong bụng: Con yêu, con không nghe thấy gì hết nhé.

 

Có lẽ đã dời hết công việc sang ngày khác, Úc Hằng Chương không còn bận rộn nữa. Anh thay bộ quần áo ở nhà, nằm lên giường, tựa lưng vào đầu giường xem máy tính bảng, ở cạnh Thư Uyển.

 

Trong phòng ngủ, rèm cửa và rèm che đã được kéo lại, ánh sáng mờ ảo. Thư Uyển mơ màng tựa vào bên cạnh Úc Hằng Chương. Một bàn tay cậu đặt trên bụng anh, vô thức nghịch mấy sợi lông nhỏ trên áo ngủ, vừa giật vừa vo.

 

Một lúc lâu sau, Thư Uyển khẽ hỏi: "Tiên sinh, ngài có thích trẻ con không ạ?"

 

"Trẻ con?" Úc Hằng Chương rời mắt khỏi máy tính bảng, cúi đầu nhìn Thư Uyển: "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?"

 

Thư Uyển lại nhổ thêm một cục lông nhỏ: "Chỉ là... muốn hỏi thôi ạ."

 

Dù Úc Hằng Chương có suy nghĩ kỳ lạ đến đâu, anh cũng không thể nghĩ đến chuyện Thư Uyển có thể mang thai. Anh giống Phương Thư Nhã, cho rằng Thư Uyển đã đọc những lời bàn tán trên mạng, rồi nghĩ quá nhiều.

 

Úc Hằng Chương không suy nghĩ mà nói ngay: "Không thích. Trẻ con ồn ào quá, phiền phức."

 

Thư Uyển: "..."

 

Thư Uyển ngẩng đầu lên, oán trách liếc mắt nhìn Úc Hằng Chương một cái, rồi bỏ mặc đống lông nhỏ đã vo thành một cục trên bụng anh, cuộn mình trong chăn quay lưng về phía anh, giọng uể oải: "Em buồn ngủ rồi, Tiên sinh ngủ ngon."

 

Úc Hằng Chương nhìn đống lông bị giật tung tóe trên áo mình, rồi lại liếc ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng rực rỡ đang chiếu vào.

 

Úc Hằng Chương: "...?"

Bình Luận (0)
Comment