——————————
Tôi có một người bạn...
Trong căn phòng khách yên tĩnh, âm thanh của chiếc tivi được mở rất nhỏ. Thư Uyển ngã người vào ghế sofa, cầm một bản thỏa thuận mỏng trên tay. Rõ ràng là những nội dung đã thuộc nằm lòng, nhưng cậu lại xem đi xem lại, tỉ mỉ từng chút một, như muốn tách từng từ ra để hiểu lại, cố gắng tìm ra bằng chứng rằng thỏa thuận này chỉ là một trò đùa, không phải sự thật.
Nhưng chẳng thu được gì. Xem đi xem lại chỉ thấy, hai bên lập nên thỏa thuận này thật sự không hề quen thân, giữa họ chỉ có Bên A và Bên B với cùng một định hướng lợi ích.
Lật đến trang cuối cùng, phía sau là đơn thỏa thuận ly hôn. Ngón tay lướt qua chữ ký như rồng bay phượng múa ở cuối trang, Thư Uyển có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Úc Hằng Chương khi ký thỏa thuận này, nhất định là hờ hững, không khác gì khi anh ký những hợp đồng thương mại khác. Tất cả đều chỉ là một giao dịch.
Quay đầu lại, chương trình đang chiếu cảnh một buổi trưa nào đó, sau khi ăn cơm xong, cậu và Úc Hằng Chương ngồi trên ghế sofa trò chuyện. Trò chuyện một lúc, cậu buồn ngủ quá, ngả đầu dựa vào vai Úc Hằng Chương rồi ngủ thiếp đi. Úc Hằng Chương nhẹ nhàng đỡ đầu cậu, để cậu gối lên đùi anh.
Người đàn ông lấy một chiếc chăn mỏng từ ghế sofa, đắp cho cậu. Bàn tay lớn đặt trên người cậu, vỗ vỗ chậm rãi như đang dỗ một đứa trẻ.
Cho đến khi cậu cuộn tròn lại, yên tâm ngủ say trên chân Úc Hằng Chương.
Thư Uyển nhớ lại buổi chiều hôm đó, ánh nắng chiếu vào ghế sofa thật đẹp, ấm áp. Cậu vô thức chìm vào giấc ngủ, còn mơ thấy cha, vì cha cũng từng dỗ cậu ngủ như thế khi cậu còn nhỏ.
Ban đầu cứ tưởng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ khiến cậu nhớ lại quá khứ, nhưng lại là tiên sinh ở ngoài đời thực đang dỗ dành cậu.
Khi cậu ngủ, tiên sinh sẽ dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn cậu, khiến cậu có một loại ảo giác rằng Úc Hằng Chương thật sự yêu cậu.
Nhưng rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả, cậu không tài nào phân biệt nổi. Thư Uyển lại nhớ đến dòng bình luận lướt qua khi cậu xem chương trình trên máy tính bảng: Không đến 3 năm họ nhất định sẽ ly hôn.
Kết quả, đúng như cư dân mạng đã nói, họ có một thỏa thuận kéo dài 3 năm.
Cư dân mạng dùng kính hiển vi để quan sát từng chi tiết trong mối quan hệ của họ, phân tích chuyện yêu hay không yêu một cách logic. Thư Uyển càng xem càng không hiểu giữa cậu và Úc Hằng Chương rốt cuộc là gì.
Mà đứa bé trong bụng cậu, rồi sẽ ra sao.
Bước vào giữa thai kỳ, tốc độ phát triển của đứa bé tăng nhanh, bình thường mặc quần áo rộng rãi, bụng cũng đã lộ ra một đường cong. May mà khoảng thời gian này Úc Hằng Chương bận rộn, phần lớn thời gian không có nhà.
Nhưng thời gian còn lại cho Thư Uyển cũng không nhiều. Nếu không nói sớm, đợi đến khi nào đó Úc Hằng Chương chú ý đến bụng cậu, chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Ngày tháng càng kéo dài, lòng Thư Uyển lại càng rối bời. Cậu như một con kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui khắp nhà, tâm trạng bất an, khó mà quyết định được điều gì.
Ban đầu, cậu vốn đã dao động. Nhưng từ khi có bản hôn ước này, trái tim cậu càng thêm bất ổn, chẳng thể đưa ra được quyết định dứt khoát.
Thậm chí Thư Uyển còn nghi ngờ, nếu mình thẳng thắn nói ra sự thật, thứ chờ cậu sẽ chỉ là... ly hôn trước thời hạn.
...
"Thư Uyển, bụng em sao thế? Có phải em bị bệnh không?"
"Tiên sinh... em không bị bệnh, thật ra... em mang thai rồi."
"Cái gì?" Vẻ mặt ôn hòa bỗng trở nên đáng sợ. Úc Hằng Chương không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy ném cho Thư Uyển.
Thư Uyển nhặt tờ giấy rơi xuống đất lên, mở ra thì thấy trên đó viết 5 chữ "Đơn thoả thuận ly hôn", giống hệt tờ giấy trong tay cậu.
Úc Hằng Chương nhìn xuống Thư Uyển đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ bảo trợ lý Trần chuyển thêm cho em một khoản tiền. Em bỏ đứa bé đi. Chúng ta đường ai nấy đi."
...
Thư Uyển bị dọa tỉnh.
Cậu toát mồ hôi lạnh khắp người, việc đầu tiên là vội vàng sờ bụng mình. May quá, bé con vẫn còn ở đó.
Nhịp tim gấp gáp dần trở lại bình thường, người bên cạnh động đậy. Trong bóng tối, Úc Hằng Chương mò lấy điện thoại xem giờ, trời vẫn chưa sáng.
"Gặp ác mộng à?" Úc Hằng Chương quay người, bàn tay thuận thế đặt lên người Thư Uyển, vỗ nhẹ an ủi. Thư Uyển lại cứng đờ.
Tay Úc Hằng Chương đặt lên bụng cậu rồi.
Cậu không dám cử động, khẽ nói: "Không sao ạ, chỉ là tỉnh giấc thôi. Ngủ tiếp đi, ngày mai ngài còn phải dậy sớm mà."
Úc Hằng Chương ừ khẽ, định nhắm mắt ngủ lại.
Lòng bàn tay đột nhiên bị một cái gì đó đẩy lên. Do buồn ngủ nên anh chưa kịp phản ứng, tưởng Thư Uyển còn muốn nói gì, liền mơ màng đáp một tiếng từ mũi: "Ừm?"
Thư Uyển không thể nằm yên nữa, cậu xoay người, chủ động rúc vào lòng Úc Hằng Chương, để tay anh đặt lên lưng mình.
Úc Hằng Chương tưởng Thư Uyển thật sự bị ác mộng dọa sợ nên đang làm nũng. Anh tỉnh táo lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, giọng khàn khàn an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ."
Thư Uyển thì rúc vào trong vòng tay của Úc Hằng Chương, cẩn thận bảo vệ bụng mình không để nó quá gần anh.
Cái đẩy vừa rồi, là bé con đang đạp cậu. Thật ra mấy ngày nay Thư Uyển đã lờ mờ cảm nhận được động tĩnh của đứa bé, nhưng tối nay là lần rõ ràng nhất. Cậu còn chưa kịp vui mừng, đã bị một phen hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
Đêm đen yên tĩnh, dần dần, giọng nói và động tác của Úc Hằng Chương cũng ngừng lại, có vẻ như anh đã ngủ thiếp đi. Thư Uyển khẽ xoa bụng mình, đứa nhỏ vốn nửa đêm hay hiếu động, giờ cũng im lặng không còn cử động.
Trái tim Thư Uyển bỗng mềm nhũn.
Thế nhưng, cơn ác mộng vừa rồi lại khiến cậu nhận ra, từ trước đến nay, cậu chỉ luôn lo lắng nếu Úc Hằng Chương biết sự thật rồi không cần cậu nữa thì phải làm sao, mà chưa từng nghĩ đến việc nếu Úc Hằng Chương biết sự thật rồi không cần đứa nhỏ thì phải làm thế nào.
Khi đó, chẳng phải đứa bé sẽ sinh ra mà không có cha, giống như cậu sao.
Nhưng cha cậu khi ấy là một người rất mạnh mẽ, chỉ một mình cũng có thể chăm sóc cậu rất tốt. Còn cậu thì sao? Liệu cậu có thể một mình nuôi nấng tốt đứa con của mình và Úc Hằng Chương không?
Trong đầu vang lên câu nói dứt khoát "không thích trẻ con" của Úc Hằng Chương, tâm trạng Thư Uyển lại trở nên nặng trĩu.
Chưa kịp để Thư Uyển nghĩ ra cách giải quyết, Úc Khải Phong đã qua đời.
Trong sân vườn trang nhã của nhà cũ, lá cây rụng đầy đất. Người đi lại quá nhiều, cũng không ai để ý đến việc dọn dẹp.
Thư Uyển quấn chặt chiếc áo khoác đen để chống lại cơn gió lạnh cuối thu. Cậu đứng trong góc, nhìn đám người tất bật, trật tự lo liệu hậu sự cho ông cụ Úc.
Dù sao thì bệnh cũng đã lâu, những việc này đều đã chuẩn bị xong từ sớm.
Sự ra đi của Úc Khải Phong không chỉ khiến người nhà họ Úc bận rộn, mà cả giới truyền thông bên ngoài cũng nhốn nháo. Vừa nhận được tin họ đã đổ xô đến, bao vây khắp nơi, rình rập từng người ra vào nhà họ Úc, tìm mọi kẽ hở để nghe ngóng tin tức nội bộ về việc chia gia sản.
Theo yêu cầu của Úc Khải Phong, tang lễ của ông không tổ chức lớn, chỉ có người nhà họ Úc và một vài người bạn cũ của ông tham dự, cũng từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn của truyền thông.
Nhưng vẫn không ngăn được một số phương tiện truyền thông cứ như keo dính, bám lấy người không buông, nhất định phải chụp được vài tấm ảnh của người nhà họ Úc. Phần lớn là để lấy ảnh minh họa cho những câu chuyện bịa đặt về cuộc tranh giành gia sản của các gia đình giàu có, khiến nội dung bịa đặt trở nên chân thật hơn.
Hôm hạ táng, Thư Uyển và Úc Hằng Chương cùng nhau ra ngoài. Dù những ngày qua không cần cậu làm gì nhiều, nhưng theo chân anh cũng rất mệt mỏi. Nhất là gần đây, đứa nhỏ trong bụng ngày càng hiếu động, thỉnh thoảng lại duỗi tay, đạp chân, khiến Thư Uyển nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt khó tránh khỏi tiều tụy.
Kết quả, vừa ra cửa với vẻ mặt mệt mỏi chưa được bao lâu, cậu và Úc Hằng Chương đã bị chụp trúng. Trợ lý Trần lập tức gọi người đuổi theo, nhưng paparazzi núp sau xe chụp trộm đã biến mất không dấu vết.
"Thôi bỏ đi." Úc Hằng Chương kéo Thư Uyển luôn đi sau anh, "Em đi bên này, trợ lý Trần sẽ che cho em."
Thư Uyển kéo chặt áo khoác, gật đầu khẽ đáp: "Vâng."
"Sau khi kết thúc em về nhà ngủ một giấc thật ngon, mấy ngày nay vất vả rồi." Úc Hằng Chương nhìn vẻ tiều tụy không giấu được trên khuôn mặt Thư Uyển, lông mày hơi nhíu lại.
Tang lễ nhanh chóng kết thúc, trên gương mặt mỗi người đều hiện vẻ vô cùng nghiêm trang, nhưng trong lòng họ đang nghĩ gì thì chẳng ai biết.
Thư Uyển và Úc Khải Phong chỉ gặp nhau vài lần, không thể nói là có tình cảm sâu đậm. Cùng lắm là một chút tiếc nuối khi một người lớn tuổi ra đi. Nhưng trên khuôn mặt có vẻ bình tĩnh của Úc Hằng Chương, Thư Uyển đã bắt được một khoảnh khắc buồn bã, và những cảm xúc phức tạp hơn.
Không rõ mình nghĩ gì, Thư Uyển bất chợt vươn tay, lén nắm lấy tay Úc Hằng Chương, nhẹ nhàng sưởi ấm những đầu ngón tay lạnh buốt của anh.
Cùng với sự ra đi của Úc Khải Phong, người thừa kế mới của Hoàn Vũ mà vô số người quan tâm cũng đã có kết quả.
Trong cuộc họp hội đồng quản trị mới, Úc Hằng Chương xuất hiện, điều khiển xe lăn dừng trước vị trí chủ tọa không hề đặt ghế. Bên dưới, chú Hai và chú Ba của nhà họ Úc cùng những thành viên hội đồng khác đồng loạt ngồi xuống.
Kết quả này có vẻ bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán của nhiều người.
[Sớm đã nói rồi, trong nhà họ Úc chỉ có Úc Hằng Chương là có năng lực xuất sắc nhất. Ông cụ Úc chỉ định anh ta làm người thừa kế là điều hiển nhiên.]
[Đừng nói sớm quá, anh ta ngồi lên ghế chủ tịch rồi, có ngồi vững được hay không thì còn phải xem xét]
[Vẫn còn trẻ quá, trong hội đồng quản trị chắc có nhiều người không hài lòng đâu.]
[Không hài lòng thì sao? Cậu xem Úc Trấn Toàn và Úc Phương Tồn, ai có khả năng đẩy Úc Hằng Chương xuống nào? Hai anh em bọn họ còn chẳng bằng Úc Nhàn đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Úc từ lâu. Đừng nói chi đến hai kẻ cùng thế hệ với Úc Hằng Chương, càng là bao cỏ.]
[Câu này chưa chắc đúng đâu. Dù sao họ cũng lớn hơn Úc Hằng Chương cả chục năm, ai biết có giữ lại quân bài gì không. Cứ chờ mà xem.]
...
Giữa những cuộc bàn luận xoay quanh quyền lực trong Hoàn Vũ, bỗng xuất hiện một tin tức giải trí.
Ngay lập tức, nhờ những từ khóa thu hút trong bài viết, càng lúc càng nhiều người bị lôi kéo, khiến chủ đề thảo luận dần lệch hướng.
Đây chính là tin tức mà tay săn ảnh có kỹ năng chạy trốn đỉnh cao biên soạn.
@Giảitríbátnháo: Thư Uyển cùng chồng Úc Hằng Chương tham dự tang lễ, hai vợ chồng đứng cách xa nhau, hoàn toàn khác với hình ảnh ân ái trong chương trình. Suốt buổi, Thư Uyển hoàn toàn không để tâm, nghi ngờ là tỏ vẻ khó chịu. (Ảnh) (Ảnh)
[Thần kinh... Ảnh mờ như thế mà Thư Uyển còn đeo khẩu trang, nhìn được cái mẹ gì mà khó chịu.]
[Ôi, hai người đứng xa thật đấy, không nói thì cứ tưởng là hai người lạ.]
[Sao Thư Uyển lại quấn mình kín mít thế? Đi dự tang lễ cũng sợ bị nhận ra à? Gánh nặng thần tượng lớn vậy sao?]
[Sao, không cho phép người ta cảm thấy lạnh à (/đổ mồ hôi)]
[Fan của Thư Uyển đừng cố bào chữa nữa, rõ ràng là cậu ta đang khó chịu. Trước khi ông cụ Úc qua đời đã nói Úc Hằng Chương phải có người nối dõi mới cho anh ta làm người thừa kế, Úc Hằng Chương đã sớm nhắc đến ly hôn rồi. Kim chủ sắp chạy, Thư Uyển không vui là đúng thôi.]
[Ơ, ông anh đặt máy ghi âm ở đầu giường của ông cụ Úc hay sao mà biết rõ thế? Nói năng bừa bãi.]
[Cái này còn phải đoán sao? Ai có đầu óc nhìn vào là hiểu thôi. Dù sao sớm muộn gì Úc Hằng Chương cũng đá Thư Uyển. Các người cứ xem tài nguyên gần đây của Thư Uyển thì biết, đến cả hoạt động cũng không tham gia nữa. Không phải bị kim chủ đá thì là gì?]
[Nếu Thư Uyển mà tham gia hoạt động khắp nơi, chắc lại nói là cậu ta chẳng hề quan tâm đến tâm trạng của Úc Hằng Chương, hai người chỉ giả vờ hòa hợp. Nói xuôi nói ngược, ai mà chẳng nói được. Dù sao người bịa chuyện vẫn là có lý.]
...
Gần đây, đúng là tần suất xuất hiện của Thư Uyển thấp đến mức gần như không có, cũng không vào đoàn phim. Trên mạng ồn ào ầm ĩ, sau đó không biết thế nào, lại lan truyền tin đồn rằng vì Thư Uyển là đàn ông, không thể sinh con, nên bị Úc Khải Phong chèn ép, cấm hết tất cả các con đường. Trừ phi cậu và Úc Hằng Chương ly hôn, bằng không đừng hòng quay lại giới giải trí.
Nghe thật vô lý, nhưng tin đồn cứ thế lan rộng, bạn bè trong giới của Thư Uyển có không ít người gửi tin nhắn đến hỏi cậu chuyện này thật giả thế nào.
Một số người thật lòng quan tâm, một số thì chỉ đến để hóng hớt.
Thư Uyển chỉ trả lời một vài người, cậu cũng giải thích với Cát Thụy Thu rằng dạo này cơ thể không khỏe nên mới không đi làm, hoàn toàn không có mấy màn kịch máu chó trong giới hào môn như lời đồn.
Cát Thụy Thu dứt khoát gọi điện thoại cho cậu: "Nếu có chuyện gì nhất định phải nói với anh, đừng tự giải quyết một mình. Anh đây không có gì khác, chỉ có kinh nghiệm, ăn không ít 'trái đắng' đâu, chắc chắn có thể giúp em được."
Thư Uyển sờ bụng mình, mím môi, nói: "Em biết rồi, anh Cát... Cảm ơn anh."
"Cảm ơn gì chứ, em đã gọi anh là anh rồi, thì cứ coi anh như anh ruột đi."
Ngoài Cát Thụy Thu, Phương Dương cũng hỏi thăm Thư Uyển: Không sao chứ?
[Thư Tiểu Uyển]: Không sao.
Nếu nói Cát Thụy Thu là một người anh trai sẵn lòng chăm sóc Thư Uyển mọi lúc mọi nơi, vậy thì Phương Dương có lẽ là người bạn có thể tâm sự và trò chuyện với cậu.
Thư Uyển do dự một lúc lâu, rồi gửi một tin nhắn: Cái này... tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
[Thư Tiểu Uyển]: Chuyện là... tôi có một người bạn, cô ấy mang thai, nhưng chồng cô ấy lại không muốn đứa bé này. Cậu nói xem... cô ấy phải làm sao bây giờ?