——————————
Cậu chạy! Anh đuổi! Có mọc cánh cũng không thoát nổi!
Gần đây, nhà họ Úc xảy ra một chuyện lớn: dự án do chú Hai Úc Trấn Toàn phụ trách gặp vấn đề, ông ta bị tình nghi phạm tội kinh tế và có thể sẽ phải ngồi tù.
Sự việc xảy ra bất ngờ, chú Ba Úc Phương Tồn có quan hệ mật thiết với Úc Trấn Toàn cũng bị liên lụy, cùng bị đưa đi thẩm vấn.
Trên mạng lập tức lan truyền đủ loại tin đồn, ai nấy đều nín thở chờ xem cổ phiếu Hoàn Vũ sụt giảm thế nào. Nhưng phía Hoàn Vũ đã kịp thời ra mặt phản hồi, dứt khoát cắt đứt quan hệ với Úc Trấn Toàn. Họ trịnh trọng khẳng định rằng hành vi của Úc Trấn Toàn và Úc Phương Tồn là hành vi cá nhân, không liên quan đến Hoàn Vũ. Hiện tại, công việc của cả hai ở Hoàn Vũ đã bị tạm dừng hoàn toàn, nhưng chức vụ của họ vẫn được giữ lại để đợi kết quả điều tra từ phía cảnh sát rồi mới có điều chỉnh.
Vừa mới thông báo tạm đình chỉ, chưa cần đợi đến hôm sau, nhân sự mới đã lập tức được sắp xếp, hai người khác đã thay thế vị trí của Úc Trấn Toàn và Úc Phương Tồn.
Hai người này đều là nhân viên kỳ cựu của Hoàn Vũ, một người là tổng giám đốc, một người là phó tổng. Họ vừa hoàn thành 3 năm công tác ở nước ngoài trở về, vốn dĩ họ nên được thăng chức, nhưng lại mãi không thấy có động tĩnh gì, mọi người cứ nghĩ là do gần đây cựu chủ tịch Hoàn Vũ qua đời nên phải đợi một thời gian, chờ Úc Hằng Chương có thể hoàn toàn nắm quyền thì mới có sự điều chỉnh về nhân sự.
Thế nhưng khi sự sắp xếp này được công bố, nó giống như thể hai chức vụ này vốn đã được chuẩn bị sẵn cho họ, chỉ chờ hai người chú của nhà họ Úc thoái vị nhường chỗ.
Sự thật cũng đúng là như vậy, sau khi tiếp nhận công việc mới, hai người này không cần phải làm quen mà trực tiếp sắp xếp các nhiệm vụ một cách đâu ra đấy, cho thấy rõ ràng là họ đã tìm hiểu trước về nội dung công việc.
Nhờ vậy, những người dưới trướng Úc Trấn Toàn và Úc Phương Tồn còn chưa kịp hoang mang đã lập tức được trấn an, trở về vị trí cũ. Tất cả gần như không thay đổi gì, thậm chí còn vận hành trật tự hơn trước.
Người thông minh lập tức nhận ra, đây nào phải điều động tạm thời. Rõ ràng Úc Hằng Chương đã nhân cơ hội này, thẳng tay gạt bỏ hai ông chú của mình ra khỏi vị trí quyền lực.
Thậm chí có người còn cho rằng chuyện Úc Trấn Toàn đột nhiên "lật xe" chắc chắn có liên quan đến Úc Hằng Chương. Bởi lẽ, với vị thế của Úc Trấn Toàn, sao lại không có chút thời gian phản ứng nào mà đã bị đưa đi thẩm vấn ngay lập tức như vậy?
Người ta vẫn nói "chó cắn người thì không sủa". Úc Hằng Chương ngồi trên xe lăn nhiều năm, khi ông nội bệnh nặng còn chủ động rút khỏi trụ sở chính, tỏ vẻ không có ý tranh quyền. Kết quả cuối cùng vẫn là anh điều khiển chiếc xe lăn dừng lại ở vị trí người nắm quyền của Hoàn Vũ.
Bây giờ, anh lại trực tiếp ra tay, loại bỏ hoàn toàn hai người chú luôn nhăm nhe vị trí của anh ra khỏi trung tâm quyền lực của Hoàn Vũ.
Một thủ đoạn đầy quyết đoán và dứt khoát.
Sau một loạt thao tác, cổ phiếu của Hoàn Vũ không giảm bao nhiêu, rồi lại tăng trở lại một cách vững vàng.
Bên ngoài đều đồn đoán rằng Úc Hằng Chương lúc này đang đắc chí, mỉm cười nhìn hai người chú tự làm tự chịu của mình đang lao đao, rối bời.
Tuy nhiên sự thật là, vị chủ tịch hội đồng quản trị, vị Úc tổng lừng lẫy, người có thể hô mưa gọi gió bên ngoài, giờ đây đang ngồi trong văn phòng với vẻ mặt lạnh như tiền khi nghe điện thoại.
"Thư Uyển nói cậu ấy chỉ muốn ra ngoài đi dạo, thả lỏng tâm trạng một chút thôi, Úc tổng, ngài cũng đừng lo lắng quá. Vừa rồi nghe ngài nói, tôi còn tưởng Thư Uyển ra đi là không định quay về nữa cơ."
Từ Tài Mậu nhận ủy thác từ nghệ sĩ nhà mình, miễn cưỡng an ủi người nhà của nghệ sĩ: "Cậu ấy là người trưởng thành rồi, muốn có không gian riêng là chuyện bình thường. Ngài càng truy đuổi gắt gao, có khi cậu ấy lại càng chạy xa đấy. Đợi đến khi cậu ấy giải tỏa xong, tự nhiên sẽ quay về thôi."
Từ Tài Mậu bổ sung: "Hơn nữa, bên Nhạc Hành vẫn còn công việc, cậu ấy không muốn về cũng bắt buộc phải về. Đến lúc đó, không cần ngài đi tìm, Lương tổng cũng sẽ phải lùng sục khắp nơi để kéo cậu ấy về thôi. Úc tổng, ngài cứ yên tâm đi."
Nghe xong, Úc Hằng Chương lại càng không yên tâm chút nào.
Im lặng một lúc lâu, Úc Hằng Chương nói với Từ Tài Mậu ở đầu dây bên kia bằng giọng trầm thấp: "Anh không hiểu."
Từ Tài Mậu: "..."
Đúng là anh ta không hiểu được đầu óc của mấy người đang yêu.
Giọng nói của Úc Hằng Chương lạnh băng: "Em ấy bắt máy của anh."
Còn mấy chục cuộc điện thoại anh đã gọi, không có một cái nào được bắt máy.
Từ Tài Mậu: "..."
Từ Tài Mậu cười khan: "Có lẽ là trượt tay thôi."
"Vậy sao." Úc Hằng Chương cười lạnh, "Vậy làm phiền quản lý Từ lần sau hỏi nghệ sĩ của anh, tại sao có thời gian nghe điện thoại của người khác mà lại không có thời gian nghe điện thoại của chồng mình."
Từ Tài Mậu đau đầu muốn vỡ tung, lại không thể trực tiếp cúp máy, thật sự rất khổ sở.
Cánh cửa văn phòng được đẩy ra, trợ lý Trần nhẹ nhàng bước vào, đứng một bên chờ nói chuyện.
Cuối cùng, Úc Hằng Chương cũng chịu tha cho vị quản lý còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Anh cúp máy, màn hình trở lại trang vừa xem trước đó, một tin nhắn đơn độc hiện lên giữa màn hình.
[Tiên sinh, em vẫn ổn, không cần lo lắng]
Có lẽ vì Úc Hằng Chương gọi quá nhiều cuộc, Thư Uyển mềm lòng, hai ngày trước đã gửi một tin nhắn cho anh.
Lần này là 9 chữ.
Không có thêm một dấu chấm câu nào.
Úc Hằng Chương ghi nhớ từng chữ một, chờ Thư Uyển trở về.
"Úc tổng, bảng sao kê giao dịch ngân hàng đã cập nhật rồi." Trợ lý Trần rút ra một tờ giấy in, đặt lên bàn, đẩy về phía Úc Hằng Chương.
Úc Hằng Chương cầm lấy, nhìn kỹ những mục chi tiêu trên đó, tất cả đều ở trong khu vực thành phố.
Nhưng điều khiến anh vừa lo vừa giận chính là, cậu nói muốn ra ngoài "ngắm nhìn thế giới", vậy mà chẳng mua bất kỳ tấm vé nào, thậm chí còn không đặt phòng khách sạn, thẻ ngân hàng cũng không hề có giao dịch tiêu dùng.
Cứ như thế, cậu biến mất giữa biển người mênh mông.
Thời gian càng trôi đi, sự lo lắng trong lòng Úc Hằng Chương càng dâng cao. Thậm chí anh còn cho người đến nhà họ Thư để kiểm tra.
Thư Bá Quần đang hợp tác với Úc Trấn Toàn trong một dự án, nhưng giờ Úc Trấn Toàn đã bị bắt, dự án bị đóng băng vốn, số tiền Thư Bá Quần điều động từ công ty Thần Xán để đầu tư cũng bị giữ lại, có khả năng không thể lấy về.
Nhà họ Thư mấy ngày nay vì chuyện này mà cãi vã ầm ĩ, Lưu Hiểu Lệ cứ hai câu thì chửi Thư Uyển, ba câu lại mắng Úc Hằng Chương. Trong tình cảnh hỗn loạn này, cả nhà càng không thể biết được Thư Uyển vốn đã sớm chặn liên lạc với họ, hiện giờ đang ở đâu.
"Thủy cung... nhà hàng Tây..." Úc Hằng Chương nhìn vào vài giao dịch mới nhất trên sao kê ngân hàng trong tay, mỉm cười, "Còn mua tới ba vé."
"Biết người đi cùng em ấy là ai không?" Úc Hằng Chương nhìn về phía trợ lý Trần.
Là một trợ lý xuất sắc, tất nhiên Trần trợ lý đã tra xét rõ ràng từ lâu: "Là Phương Dương và Tô Vân Hạc của nhóm T. Có fan chụp được ảnh, nhưng không nhận ra người đi cạnh họ là cậu Thư."
"Vậy những ngày này Thư Uyển đều ở nhà Phương Dương?" Giọng Úc Hằng Chương trầm xuống.
"Hiện tại có vẻ là vậy," Trợ lý Trần cẩn thận đáp.
Úc Hằng Chương bật cười, anh nhớ đến Cát Thụy Thu, cũng đã gọi điện thoại hỏi thăm, nhưng không hỏi ra được gì.
Sao lại quên mất Phương Dương chứ.
Lúc quay "Chương trình hôn nhân", đêm Phương Dương đến đã nói chuyện với Thư Uyển rất lâu, Thư Uyển còn bảo nội dung cuộc trò chuyện của họ là bí mật.
Là bí mật kiểu này à.
Úc Hằng Chương nhận lấy điện thoại từ trợ lý Trần, nhìn vào bức ảnh do fan nhóm T chụp được, tìm thấy bóng dáng Thư Uyển ở góc ảnh.
Gần thủy cung có một cửa hàng bán đủ loại kẹp tóc. Thư Uyển đeo khẩu trang, đội một chiếc bờm sừng cừu trên đầu, mặc áo dày cộp, trông tròn trịa như một chú cừu non chưa cạo lông, khác xa hình ảnh thanh thoát như tiên của Nhan Vô Trần. Chẳng trách không ai nhận ra cậu.
Chú cừu non cầm một cái máy tạo bong bóng, "ọc ọc" phun ra những quả bong bóng bảy màu, nhìn có vẻ chơi rất vui.
Ngón tay Úc Hằng Chương khẽ lướt qua hình ảnh Thư Uyển trên màn hình điện thoại, ánh mắt dừng lại một thoáng trên phần bụng bị lớp áo dày che kín của cậu. Trợ lý Trần khẽ ho một tiếng, kịp thời nói: "Úc tổng, lịch trình của cậu Thư cũng đã được cập nhật. Cậu ấy đặt vé máy bay cho ngày mai."
Úc Hằng Chương ngẩng đầu: "Ồ?"
Trợ lý Trần cầm điện thoại, bấm vài cái rồi đưa cho Úc Hằng Chương xem: "Chuyến bay vào sáng mai, nhìn điểm đến, có vẻ cậu Thư đang định đi tìm Cát Thụy Thu."
Cát Thụy Thu...
Ánh mắt của Úc Hằng Chương tối lại, anh ngẩng đầu, giọng nói bình thản nhưng mang theo sức ép không thể kháng cự: "Ngày mai dời toàn bộ lịch trình. Cậu đi tìm hai vệ sĩ, sáng sớm cùng tôi ra sân bay."
Trợ lý Trần: "..."
Mẹ ơi, ai bảo anh ta nên đọc ít tiểu thuyết đi chứ?
Tình tiết này chẳng phải là bước ra từ tiểu thuyết sao!
Vợ yêu bỏ trốn không thành, sắp bị bắt về tại chỗ đây mà!
Cậu ấy chạy! Anh ấy đuổi! Cậu ấy có cánh cũng khó thoát! Hehe!
Trong lòng trợ lý Trần đầy kích động, nhưng vẻ ngoài vẫn giả vờ nghiêm túc: "Vâng Úc tổng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay."
...
"Thật ra có thể chơi thêm vài ngày nữa mà." Phương Dương đưa cho Thư Uyển một túi sữa chua.
"Cảm ơn." Thư Uyển nhận lấy, cầm trong tay, "Mấy hôm nay đã làm phiền cậu quá nhiều rồi. Vốn dĩ chỉ định ở nhờ một ngày thôi."
"Phiền gì chứ, vừa hay có người đi chơi cùng em." Phương Dương cười nói, "Tối nay cuối cùng Tô Vân Hạc cũng đi rồi, Tiểu Uyển, hay là tối nay anh ngủ chung với em nhé?"
Mấy ngày qua, Tô Vân Hạc cứ bám riết ở nhà Phương Dương không chịu đi. Căn hộ Phương Dương thuê chỉ có một phòng ngủ, bình thường khi Tô Vân Hạc đến, anh ta ngủ sofa. Lần này Thư Uyển cũng ở đây, Tô Vân Hạc đành ngủ trong phòng của Phương Dương, nhường sofa cho Thư Uyển.
Dù sao thì Tô Vân Hạc và Phương Dương quen thân hơn, mà Thư Uyển cũng không quen ngủ chung giường với người khác ngoài Úc Hằng Chương.
Mặc dù biết Phương Dương không có ý gì khác, nhưng Thư Uyển vẫn có chút ngại ngùng. Cậu là ca nhi, cơ thể khác với đàn ông bình thường, huống hồ còn đang mang thai, tất nhiên không tiện ngủ chung giường với người khác.
Phương Dương cũng không ép, cậu ta ngã người xuống sofa, chống đầu nhìn Thư Uyển, ánh mắt lướt qua bụng cậu rồi nhanh chóng dời đi, khóe môi cậu ta cong lên, lộ ra một chiếc răng hổ nhỏ, cười hì hì nói: "Thật ra hôm qua anh không nên thanh toán, Úc tổng nhà anh chỉ cần kiểm tra sao kê ngân hàng là biết ngay anh đang ở đâu."
"Không sao, ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây." Thư Uyển bóp túi sữa chua trong tay, nhỏ giọng đáp, "Mấy hôm nay đều là cậu và đội trưởng Tô mời, tôi cứ ăn uống không trả tiền thế này... không hay."
"Anh á, đúng là khách sáo quá." Phương Dương nằm ngửa trên sofa, hỏi: "Nghĩ xong ra ngoài sẽ đi đâu chưa?"
"Ừm... trước tiên tìm thầy Cát, có vài chuyện muốn nhờ anh ấy giúp. Sau đó, chắc sẽ đến một ngôi làng nhỏ," Thư Uyển cũng ngã vào bên khác của ghế sofa.
"Làng nhỏ?"
"Giống như ngôi làng lúc chúng ta quay chương trình ấy, có thể không được trang trí đẹp như vậy, nhưng cũng không sao. Đợi... đợi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ quay về," Thư Uyển nói, giọng điệu đầy vẻ không chắc chắn.
Phương Dương hỏi cậu: "Nếu Úc tổng vẫn luôn tìm anh thì sao."
"..."
Căn phòng cho thuê nhỏ bé yên tĩnh một lúc, Thư Uyển nhỏ giọng nói: "Nếu ngài ấy tìm được tôi, tôi sẽ về cùng ngài ấy."
Phương Dương nghe vậy bật cười ha hả: "Em còn tưởng anh sẽ cương quyết không chịu cơ!"
"Trước khi đi, tôi cũng nghĩ vậy... Nhưng hình như ngài ấy quan tâm đến tôi nhiều hơn tôi tưởng," Thư Uyển nghĩ đến những cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, có rất nhiều lần cậu đã không nhịn được mà muốn bắt máy.
Nếu không phải mỗi lần cúi xuống đều nhìn thấy bụng mình.
"Thật ra tôi cũng hơi lo cho ngài ấy."
Tin tức về nhà họ Úc tràn ngập khắp nơi, Thư Uyển không thể không thấy. Thời gian này Úc Hằng Chương bận rộn như vậy, có lẽ là đang xử lý chuyện của chú Hai nhà họ Úc.
Bận bịu thế rồi mà tiên sinh vẫn lo lắng cho cậu, còn muốn dành thời gian đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra. Vậy mà cậu lại lẳng lặng bỏ đi không nói một lời.
Thư Uyển bắt đầu tự hỏi, có phải mình đã sai rồi không.
"Anh mềm lòng thế này thì không ổn đâu nhé." Phương Dương xoay người ngồi dậy, vỗ nhẹ lên chân Thư Uyển, nói: "Sáng mai, nếu Úc tổng gọi điện cho anh, anh cứ chặn số ngay đi."
Thư Uyển cũng chống người ngồi dậy, ngây người nói: "...Hả?"
Phương Dương nháy mắt với cậu, cười lộ chiếc răng nanh nhỏ tinh nghịch, nói: "Nghe lời em, chắc chắn không sai!"