Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 61

——————————

Sao em lại chạy O.o

......

 

Vào đông, trời sáng muộn hơn. Tô Vân Hạc lái xe, cùng với Phương Dương đưa Thư Uyển ra sân bay.

 

Đường cao tốc thông thoáng, khi mặt trời nhô lên khỏi tầng mây dày, xe cũng vừa dừng trước cửa nhà ga.

 

"Em và đội trưởng không tiễn anh vào nữa, một mình anh đi được chứ?" Phương Dương có chút lo lắng hỏi.

 

"Được mà." Thư Uyển gật đầu, khẽ nói: "Đã làm phiền hai người nhiều rồi."

 

"Này, không được khách sáo nữa đâu," Buổi sớm trời se lạnh, Phương Dương giúp Thư Uyển chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ bị tuột, rồi vỗ vai cậu: "Nhớ những gì em nói tối qua nhé, lúc cần ra tay thì phải ra tay, đừng mềm lòng!"

 

Thư Uyển hơi do dự đáp một tiếng. Phương Dương nhận vali từ cốp xe do Tô Vân Hạc lấy ra, đưa cho Thư Uyển: "Đi đi, cẩn thận trên đường, nhớ bảo vệ mình thật tốt."

 

Câu "bảo vệ mình thật tốt" nghe có chút kỳ lạ, Thư Uyển mơ hồ nhận lấy vali.

 

"Vào đi, chỗ này không tiện dừng lâu, bọn em đi trước đây!"

 

Nhìn Thư Uyển bước đến cửa vào ga, Phương Dương vẫy tay chào tạm biệt. Khi ngồi vào ghế phụ, đóng cửa xe, cậu ta lập tức đổi sang vẻ mặt khác, giục Tô Vân Hạc còn chưa thắt dây an toàn: "Đi, đi nhanh đi!"

 

Xe từ từ rời khỏi nhà ga, Tô Vân Hạc chế giễu: "Sao cứ như có sói rượt sau lưng cậu vậy."

 

"Haha..." Phương Dương liếc gương chiếu hậu, cười gượng, "...Biết đâu thật sự có đấy."

 

"Biết có sói mà còn dẫn chú cừu non của người ta đi," Tô Vân Hạc liếc cậu ta, "Cậu lại bày cho Thư Uyển mấy trò vớ vẩn gì nữa hả?"

 

"Đã nói không phải trò vớ vẩn mà!" Rời khỏi khu vực sân bay, Phương Dương mới thở phào, ngả lưng vào ghế phụ, lẩm bẩm: "Con người thường không biết quý trọng những gì dễ dàng có được. Thư Uyển lại quá mềm lòng, dễ dàng bị dắt mũi. Em chỉ muốn anh ấy cho Úc tổng một liều thuốc trợ tim thôi."

 

"Cẩn thận kẻo Úc tổng quay lại cho cậu một liều thuốc trợ tim đấy." Tô Vân Hạc bất đắc dĩ nói, "Đã bảo cậu đừng xen vào chuyện này, sao cứ phải tiếp cận Thư Uyển vậy?"

 

"Vì em thích anh ấy, không được à?!" Phương Dương hừ một tiếng.

 

Trong xe bỗng lặng ngắt.

 

Lời của Phương Dương lơ lửng trong không khí, hồi lâu không được đáp lại, cậu ta đành ngượng ngùng tự chữa cháy: "Ý là thích kiểu muốn làm bạn bè ấy..."

 

"Ha." Tô Vân Hạc cười lạnh, ngắt lời, "'Con người ta thường không trân trọng những thứ dễ dàng có được'."

 

Tô Vân Hạc mỉa mai: "Phương Dương, cậu chơi trò đẩy kéo tình cảm này quen lắm nhỉ."

 

Phương Dương: "..."

 

Phương Dương: "... Cũng không quen lắm."

 

Tô Vân Hạc thông qua gương chiếu hậu, nhìn sâu vào mắt Phương Dương: "Vậy cậu có biết đạo lý kéo đẩy cũng phải có mức độ không?"

 

Anh ta ám chỉ: "Cẩn thận kẻo Thư Uyển bị cậu hại thảm."

 

Phương Dương nắm chặt dây an toàn, không mấy tự tin đáp lại: "...Sao thế được."

 

......

 

Sau mấy ngày chung sống, Thư Uyển đã xác định một chuyện, Tô Vân Hạc không thích cậu.

 

Có lẽ là bởi vì cậu và Phương Dương quá thân thiết.

 

Dù vậy, Tô Vân Hạc chưa từng trực tiếp bày tỏ sự khó chịu với cậu. Ngược lại, mấy ngày đi chơi, anh ta còn chủ động chăm sóc cậu.

 

Chắc cũng vì Phương Dương.

 

Tóm lại, Thư Uyển rất biết ơn vì được làm bạn với Phương Dương.

 

Những trải nghiệm mấy ngày qua là điều cậu chưa từng có: được ở nhà bạn, cùng bạn đi chơi, nằm dài trên sofa trò chuyện.

 

Ở Phương Dương, cậu thấy được nhiều điều khác biệt và học được không ít.

 

Nhờ kinh nghiệm lên máy bay khi quay chương trình trước đó, Thư Uyển kéo vali Phương Dương tặng, thuận lợi qua kiểm tra an ninh, vào sân bay.

 

Trước mắt vẫn chưa có ai nhận ra cậu, nhưng khi tìm cổng đăng ký, Thư Uyển đã thấy có người đang ngồi trên ghế ở sân bay xem Thịnh Thế An trên máy tính bảng.

 

Dạo này nhiều chuyện quá, cậu chưa kịp xem tập cuối của Thịnh Thế An. Nghe nói cảnh Nhan Vô Trần ngã từ tường thành và cảnh Lạc Vương quỳ trên chiến trường đan xen nhau, khiến khán giả khóc cạn nước mắt.

 

Nhắc đến Lạc Vương, không thể không nhắc đến Cát Thụy Thu.

 

Thư Uyển liên lạc với Cát Thụy Thu hai ngày trước khi mua vé máy bay.

 

Nghe nói cậu muốn đến tìm mình, phản ứng của Cát Thụy Thu giống hệt Phương Dương, lập tức hỏi có phải cậu và Úc Hằng Chương cãi nhau không.

 

Lúc này Thư Uyển mới biết, Úc Hằng Chương đã gọi điện cho Cát Thụy Thu trước, để hỏi thăm tung tích của cậu.

 

"Úc Hằng Chương bắt nạt em à?" Cát Thụy Thu lập tức bênh vực, "Em đến chỗ anh đi, yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không nói với anh ta một lời nào!"

 

"... Không có." Thư Uyển cọ nhẹ điện thoại vào bên má, thấp giọng nói, "Tiên sinh không bắt nạt em... nhưng thầy Cát, anh cũng đừng nói với ngài ấy là em đến tìm anh nhé."

 

"Được, anh biết rồi." Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Cát Thụy Thu vẫn không chút do dự lựa chọn đứng về phía Thư Uyển, "Em cứ đến đi, dạo này vừa đúng lúc anh đang nghỉ phép, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi du lịch luôn."

 

"Cảm ơn anh, thầy Cát." Thư Uyển ngừng một chút, nói, "Khi gặp, em muốn nói với anh một chuyện."

 

Cát Thụy Thu không vội hỏi là chuyện gì, chỉ sảng khoái đáp: "Được thôi."

 

Vậy là chuyện này được quyết định dễ dàng như thế.

 

Thư Uyển định đợi đến khi gặp Cát Thụy Thu, sẽ nói với anh ta về bí mật của mình.

 

Thực ra cậu cũng từng nghĩ, tại sao cậu lại sẵn lòng nói cho Cát Thụy Thu biết chuyện mình mang thai, nhưng lại không muốn nói với Úc Hằng Chương.

 

Có lẽ thật sự giống như Phương Dương nói, là vì cậu không đủ tin tưởng.

 

Là bạn bè, Thư Uyển tin rằng dù Cát Thụy Thu biết cậu có thể mang thai, anh ta cũng sẽ không nhìn cậu bằng con mắt khác. Họ vẫn sẽ là bạn tốt, vì Cát Thụy Thu luôn thể hiện sự quan tâm và để ý đến con người Thư Uyển.

 

Nhưng đối mặt với Úc Hằng Chương, Thư Uyển luôn sợ chuyện này chuyện kia. Nói cho cùng, cậu sợ trong mắt Úc Hằng Chương, cậu trước tiên là một người bạn đời phù hợp, sau đó mới là Thư Uyển.

 

Thư Uyển chính là Thư Uyển, không thể bị thay thế, nhưng bạn đời thì có thể.

 

Thư Uyển không chắc về tình cảm của Úc Hằng Chương, sợ nhận được kết quả không mong muốn, vì vậy cậu thà chọn cách trốn tránh.

 

Sự thiếu tin tưởng này bắt nguồn từ cuộc hôn nhân bị ép buộc giữa hai người, và càng trở nên sâu sắc hơn khi Thư Uyển phát hiện ra bản hợp đồng hôn nhân chỉ kéo dài 3 năm kia.

 

...Lần này rời đi, chắc sẽ phải rất lâu nữa mới được gặp lại tiên sinh...

 

Nhìn những chiếc máy bay đang xếp hàng chờ cất cánh ngoài cửa sổ thủy tinh, trong lòng Thư Uyển vẫn đang giằng co dữ dội.

 

Mấy ngày nay, Úc Hằng Chương không ngừng gọi điện cho cậu, lại dò hỏi tin tức của cậu khắp nơi... Điều này có phải chứng tỏ rằng, ngoài mối quan hệ hợp đồng, tiên sinh còn có tình cảm khác với cậu không?

 

Trong thời đại giao thông phát triển như bây giờ, chỉ cần vài tiếng đồng hồ là có thể bay đến bất cứ nơi đâu.

 

Cậu thật sự muốn rời đi mà không nói một lời sao...

 

Liệu tiên sinh có lo lắng cho cậu hơn những gì cậu nghĩ không... Và liệu có thất vọng không...

 

Nhưng nếu ở lại, cậu có sẵn sàng tin tưởng Úc Hằng Chương và nói ra sự thật không?

 

Càng gần giờ lên máy bay, cuộc đấu tranh nội tâm của Thư Uyển càng gay gắt.

 

Cậu ôm điện thoại, rất muốn gọi lại cho Phương Dương để xin lời khuyên.

 

Ngay khi cậu còn đang bối rối lướt đi lướt lại trên màn hình, một cuộc gọi bất ngờ hiển thị.

 

Điện thoại trên tay suýt nữa rơi xuống đất.

 

Nhìn hai chữ quen thuộc đang nhấp nháy trên màn hình, Thư Uyển không dám nghe, cũng chẳng nỡ tắt. Mãi cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt, cậu chỉ biết ngẩn người nhìn thông báo "cuộc gọi nhỡ", trong lòng càng thêm rối loạn.

 

Không đợi cậu kịp định thần, màn hình lại sáng lên lần nữa.

 

Thư Uyển lập tức bật chế độ im lặng, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hai chữ "Tiên sinh" hiển thị trên màn hình, hoàn toàn không biết phải làm gì.

 

Có lẽ vì sắp phải rời đi, trái tim cậu đập thình thịch dữ dội, như thể Úc Hằng Chương đang đứng ngay trước mặt, chất vấn cậu vì sao lại bỏ trốn.

 

Khi điện thoại đổ chuông lần thứ ba, Thư Uyển chợt nhớ đến lời Phương Dương đã dặn, cắn chặt răng, dứt khoát chặn luôn số điện thoại đó.

 

Màn hình điện thoại cuối cùng cũng tối lại.

 

Thư Uyển thở phào, nhưng trong lòng lại càng hoảng loạn hơn.

 

Không được mềm lòng... Đã quyết định đi rồi, thầy Cát cũng đang chờ đón cậu... Không được mềm lòng...

 

Mở điện thoại, nhìn tên trong danh sách đen, Thư Uyển thoáng muốn bỏ chặn, nhưng rồi lại nghĩ: thôi, dù sao cũng sắp lên máy bay, đợi lên máy bay rồi từ từ cân nhắc tiếp... có thể sẽ báo bình an cho tiên sinh sau.

 

Cuối cùng cũng quyết định xong, Thư Uyển ngẩng đầu định xem bảng điện tử thông báo tình trạng chuyến bay, nhưng tầm mắt còn chưa kịp nhìn rõ, khóe mắt đã thoáng thấy một bóng dáng mà mấy giây trước cậu vẫn còn đang tưởng tượng trong đầu.

 

Lần này, điện thoại trong tay Thư Uyển thực sự rơi xuống đất.

 

Cách đó không xa, Úc Hằng Chương nhìn khuôn mặt đầy hoang mang của Thư Uyển, rồi chậm rãi hạ chiếc điện thoại đang cầm bên tai xuống.

 

Trợ lý Trần bên cạnh nghe thấy tiếng "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được" thoát ra từ ống nghe, rồi lại nhìn màn hình điện thoại sáng lên dưới chân Thư Uyển, ánh mắt lộ vẻ xót xa.

 

Thật sự là xong rồi.

 

Sợ rằng vé máy bay kia chỉ là mồi nhử, còn thực tế Thư Uyển sẽ mua vé khác ở quầy khác để rời đi, nên ngay từ sáng sớm, Úc Hằng Chương đã dẫn người đến đợi sẵn trong nhà ga.

 

Khi nhìn thấy Thư Uyển bước xuống từ xe của Phương Dương, anh còn bật cười tự giễu: "Là tôi nghĩ nhiều rồi."

 

Nhưng ngay sau đó, anh liền nhìn thấy cảnh Phương Dương giúp Thư Uyển chỉnh lại khăn quàng cổ.

 

Trợ lý Trần dám chắc, nếu ánh mắt của tổng tài có thể trở thành vũ khí, thì tay Phương Dương đã thủng hai lỗ rồi.

 

Suốt quãng đường theo Thư Uyển vào trong sân bay, Úc Hằng Chương vẫn luôn do dự, liệu có nên để cậu đi hay không.

 

Giống như lời Từ Tài Mậu nói, Thư Uyển đã là người trưởng thành, muốn có không gian riêng cũng rất bình thường.

 

Có không gian thì được, nhưng ra ngoài chơi ít nhất cũng phải có tiền trong túi chứ.

 

Nhìn từ xa thấy Thư Uyển len lỏi qua đám đông, cẩn thận che chắn bụng mình, sự lo lắng cuối cùng đã áp đảo lý trí trong lòng Úc Hằng Chương.

 

Thẻ ngân hàng anh đã mang đến đây, nhưng trước khi để cậu rời đi, anh phải hỏi rõ ràng về tình trạng cơ thể của cậu, xem có nguy hiểm gì không.

 

Sợ xuất hiện đột ngột làm Thư Uyển giật mình, Úc Hằng Chương quyết định gọi điện trước.

 

Một cuộc không nghe, hai cuộc không nghe, không sao, anh có thừa kiên nhẫn.

 

Cuộc thứ ba bị ngắt.

 

Úc Hằng Chương nhìn cậu nhóc cách đó không xa đang hoảng loạn chọc chọc vào điện thoại, quyết định gọi thêm lần nữa.

 

Dù sao đây là lần đầu Thư Uyển ngắt máy anh.

 

Lỡ đâu cậu muốn nghe nhưng nhấn nhầm thì sao.

 

Thế là lần này ngay cả tiếng "tút" cũng không có.

 

Giọng thông báo lạnh lùng nói đối phương đã tắt máy.

 

Mà cậu nhóc vẫn đang nhìn màn hình điện thoại.

 

Úc Hằng Chương cảm thấy anh phải rút lại những suy nghĩ mềm yếu vừa rồi.

 

Gì mà 'cho Thư Uyển không gian', hay 'sợ cậu không có tiền nên mang thẻ ngân hàng đến' toàn là cái cớ.

 

Đợi anh xuất hiện trước mặt Thư Uyển, anh sẽ hỏi rõ chuyện cái bụng của cậu, dù cậu nói không sao cũng không tính, nhất định phải tự anh đưa cậu đi kiểm tra mới yên tâm.

 

Chỉ yên tâm thôi còn chưa đủ, vì bụng tự nhiên to lên như vậy, tuyệt đối không thể coi là bình thường. Cậu phải dưỡng khỏe lại trước, mọi chuyện khác tính sau.

 

... Úc Hằng Chương thừa nhận, từ đầu anh đã không định để Thư Uyển đi.

 

Sự dịu dàng giả tạo không che giấu nổi nữa, nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Thư Uyển, trong lòng Úc Hằng Chương dâng lên vô số ý nghĩ xấu xa.

 

Anh không để ý mình đã đứng dậy, trợ lý Trần định lên tiếng nhắc nhở, nhưng thấy thần sắc của Úc Hằng Chương, thì đã kịp thời ngậm miệng lại.

 

Úc Hằng Chương bước từng bước vững vàng đến trước mặt Thư Uyển.

 

Anh cúi xuống nhặt điện thoại rơi dưới đất của Thư Uyển.

 

Mở khóa màn hình không có mật khẩu, nhìn vào danh sách đen trên đó, anh rũ mắt cười nói: "Tôi nhớ đã nói với em là không có lần sau, đúng không?"

 

Thư Uyển không biết nên kinh ngạc vì Úc Hằng Chương đột nhiên xuất hiện ở sân bay, hay vì anh đứng dậy từ xe lăn bước đến trước mặt cậu mà không chút trở ngại nào.

 

"Tiên... tiên sinh..."

 

"Em lại đang run kìa." Bàn tay Úc Hằng Chương khẽ nâng khuôn mặt Thư Uyển lên, ngón tay nhẹ nhàng v**t v*, giọng nói dịu dàng đến mức đáng sợ: "Sợ tôi đến vậy sao?"

 

Thư Uyển hoảng hốt lắc đầu.

 

"Đã không sợ." Úc Hằng Chương cúi xuống nhìn cậu, từng chữ từng chữ ép sát,  "Vậy sao em lại chạy?"

Bình Luận (0)
Comment