Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 62

——————————

Đúng vậy, chúng tôi có một đứa con

"Vậy sao em lại chạy?"

 

Bóng dáng cao lớn của người đàn ông bao phủ phía trên, Thư Uyển ngẩng đầu nhìn, góc nhìn này hoàn toàn khác so với khi cậu thường tựa vào chân Úc Hằng Chương.

 

Trên mạng vẫn thường có người nói rằng dáng vẻ cậu tựa vào chân Úc Hằng Chương trông thật thấp hèn. Thư Uyển chưa bao giờ cảm thấy vậy, nhưng cũng không biết phải phản bác thế nào.

 

Cho đến lúc này, cậu mới hiểu ra. Khi cậu tựa vào chân Úc Hằng Chương, đó đúng là biểu hiện của sự dựa dẫm, nhưng sự dựa dẫm ấy là chủ động, là cậu tự nguyện quan tâm, chăm sóc và nhường nhịn người bị hạn chế trong việc đi lại như anh.

 

Từ trước đến giờ, tiên sinh chưa từng nói gì, chỉ lặng lẽ cho phép cậu đối xử với mình như một người cần được chăm sóc.

 

Nhưng giờ phút này, Úc Hằng Chương đứng sừng sững như núi trước mặt cậu, không còn là người đàn ông suốt ngày phải ngồi xe lăn nữa. Trên gương mặt tuấn mỹ vẫn là nét ôn hòa quen thuộc, nhưng khí thế đã hoàn toàn khác hẳn.

 

Huống chi bây giờ Úc Hằng Chương đang tức giận.

 

Bàn tay đang áp sát mặt cậu khẽ v**t v*, dùng chút lực, buộc Thư Uyển phải nhìn thẳng vào đôi mắt của anh. Trong ánh mắt sâu thẳm ấy, những dằn vặt và bất an mà cậu cố gắng che giấu bấy lâu phút chốc không thể trốn tránh, giọng cậu run run, yếu ớt thốt ra: "Vì, vì... vì em có thai rồi..."

 

"Nếu em sợ đi bệnh viện, có thể nói thẳng..." Úc Hằng Chương khựng lại, nhận ra câu trả lời của Thư Uyển không giống như anh dự đoán.

 

Thư Uyển đã đưa ra một câu trả lời mà anh hoàn toàn không ngờ tới, cũng tuyệt đối không nghĩ đến.

 

Úc Hằng Chương nghi ngờ mình nghe nhầm.

 

Thư Uyển vừa nói gì?

 

Có thai?

 

Tay Úc Hằng Chương khựng lại, mày khẽ nhíu, hỏi: "Em nói gì?"

 

Thư Uyển c*n m** d***, tay trái nhanh chóng đặt lên mu bàn tay Úc Hằng Chương, kéo bàn tay sắp buông xuống áp lại má mình.

 

Hàng mi đen như cánh chim khẽ rũ xuống, giống như không dám nhìn thẳng vào Úc Hằng Chương nữa.

 

Ánh mắt lướt qua ống tay áo phẳng phiu, Thư Uyển áp má vào hơi ấm trong lòng bàn tay tiên sinh, ngón tay cậu siết chặt lại. Cậu nắm tay Úc Hằng Chương, lí nhí nói: "Là... là cái đó... ngài, ngài sắp làm cha rồi!"

 

Úc Hằng Chương: "..."

 

Lần này Úc Hằng Chương đã nghe rõ từng chữ của Thư Uyển.

 

Anh sắp được làm cha rồi.

 

Làm thế nào?

 

Úc Hằng Chương bật cười: "Bạn nhỏ, nếu em sợ đi bệnh viện, cũng không cần viện cớ thế này..."

 

Không đúng, không phải cớ.

 

Những hình ảnh không hợp lý lần lượt hiện lên trong đầu Úc Hằng Chương, nụ cười trên môi anh dần tắt.

 

Mấy ngày nay Thư Uyển hay buồn ngủ, buồn nôn, khẩu vị đột nhiên từ thích ngọt chuyển sang thích chua... Còn cả hôm quay chương trình hôn nhân, khi thấy bình luận đùa giỡn về chuyện mang thai, phản ứng của cậu lại mãnh liệt bất thường.

 

Và lần không lâu trước đây, Thư Uyển đột nhiên hỏi anh có thích trẻ con hay không.

 

Có thai rồi...

 

Lực siết tay mạnh đến mức khiến mu bàn tay Úc Hằng Chương đau nhói dần dần giảm bớt. Khi anh bừng tỉnh, chỉ thấy Thư Uyển cúi đầu, nửa gương mặt lộ ra thoáng hiện nét thất vọng rõ rệt, đôi môi vốn hồng hào bị mím chặt đến trắng bệch.

 

Cuối cùng, cậu buông tay anh ra, rồi vùi mặt vào ngực mình, hai bàn tay thay vì nắm tay anh thì lại siết chặt lấy vạt áo len, đến nỗi các đốt ngón tay căng cứng.

 

Tầm mắt anh dịch xuống theo bàn tay ấy, dừng lại nơi áo len rộng thùng thình. Dù quần áo khá rộng, nhưng vẫn lờ mờ thấy được một đường cong nhô lên. Úc Hằng Chương chợt nhớ đến một đêm nào đó, khi tay anh đặt lên người Thư Uyển, lòng bàn tay đột nhiên bị đụng một cái.

 

Giờ nghĩ kỹ lại, cái động tác nhỏ bé mà đột ngột ấy tuyệt đối không phải Thư Uyển đẩy anh.

 

Những hình ảnh không hợp lý từng bị anh bỏ qua nhưng vô thức ghi nhớ trong đầu, giờ phút này liên kết lại với nhau. Đối diện với câu "Em có thai rồi" của Thư Uyển, Úc Hằng Chương lại không dám nghi ngờ cậu viện cớ nữa.

 

So với việc đi lại tự nhiên, động tác của Úc Hằng Chương mang theo chút cứng ngắc, nhưng anh vẫn khuỵu gối, nửa quỳ trước mặt Thư Uyển.

 

Nhìn từ dưới lên, Úc Hằng Chương thấy rõ gương mặt buồn bã bị che giấu.

 

Đôi mắt thỏ long lanh chớp chớp, đối diện với ánh nhìn của Úc Hằng Chương.

 

Bàn tay to rộng đặt lên bụng Thư Uyển, cách lớp áo, động tác dịu dàng hơn cả lúc chạm vào gương mặt cậu.

 

Cảm nhận đường cong rõ rệt dưới lòng bàn tay, Úc Hằng Chương nhìn Thư Uyển, giọng khàn khàn: "Thật sao?"

 

Đôi mắt tròn xinh đẹp của bạn nhỏ chớp một cái, giọt lệ đọng trong khóe mắt rơi xuống, giọng nói kìm nén tiếng nấc chứa đầy sự ấm ức: "... Em không lừa ngài."

 

Loa phát thanh trên sân bay thông báo chuẩn bị lên máy bay, những người ngồi khu vực này lần lượt đứng dậy, thu dọn đồ đạc để xếp hàng.

 

Thư Uyển ngồi ở hàng ghế phía sau, và Úc Hằng Chương đang quỳ trước mặt cậu dần bị chú ý.

 

Sân bay là nơi điển hình cho các cặp đôi cãi nhau, giận dỗi, hay quấn quýt ngọt ngào, người qua đường chẳng lạ gì, chỉ mang tâm lý xem kịch vui, lén để ý cặp đôi ở góc kia.

 

Có vẻ như người đàn ông mặc vest đã chọc cho cậu nhóc mặc áo len khóc, giờ đang quỳ xuống dỗ dành.

 

Ấy da, đúng là tên tệ bạc.

 

Nhìn thêm vài lần, có người tinh mắt không chắc chắn lắm: "Sao tôi thấy cậu trai ngồi kia giống Thư Uyển thế nhỉ..."

 

"Không thể nào... nhưng nghe cậu nói vậy..." Góc nhìn của họ thấy được mặt Thư Uyển, còn Úc tổng chỉ thấy được cái ót, "Trời ạ, càng nhìn càng giống, thế người quỳ kia là ai? Không lẽ là Úc Hằng Chương."

 

"Nói linh tinh gì thế, Úc Hằng Chương phải ngồi xe lăn chứ!"

 

"Vậy chẳng lẽ... Thư Uyển ngoại tình!?"

 

"Khoan, nhìn bên kia kìa!"

 

Theo hướng tay bạn chỉ, một người rõ ràng là trợ lý đang đẩy chiếc xe lăn đứng ở góc.

 

"... Mẹ ơi, rốt cuộc là chuyện gì..."

 

Mặc kệ là chuyện gì, cứ dùng điện thoại chụp lại trước đã.

 

Úc Hằng Chương nhận ra tiếng xì xào xung quanh càng lúc càng ồn ào. Anh lấy từ túi Thư Uyển ra một chiếc khẩu trang, lau sạch hàng mi ướt lệ của cậu, sau đó đeo khẩu trang lên cho cậu.

 

"Hình như bị nhận ra rồi, chúng ta về nhà trước, được không?" Nói xong, anh nắm chặt tay Thư Uyển, còn khẽ bóp nhẹ một cái.

 

Không nói lời nào thì coi như là ngầm đồng ý.

 

Úc Hằng Chương dùng tay còn lại chống vào ghế bên cạnh, mượn lực đứng dậy một cách vững vàng.

 

Anh muốn mang Thư Uyển rời đi.

 

Nhưng vừa bước một bước, tay đã bị kéo lại.

 

Quay đầu, Thư Uyển đã đứng lên, nhưng không có ý muốn đi cùng anh.

 

Lần đầu tiên Thư Uyển nhìn Úc Hằng Chương từ góc độ này.

 

Một tay cậu được tiên sinh nắm trong lòng bàn tay, tay kia siết chặt tấm vé máy bay sắp đến giờ lên. Trong lòng Thư Uyển chỉ muốn xác nhận một điều: "Tiên sinh... ngài không cảm thấy em như vậy rất kỳ lạ sao?"

 

Vốn nhìn thấy đường cong trên môi của Úc Hằng Chương biến mất, trái tim Thư Uyển như chìm xuống đáy. Cậu buồn đến mức không kìm được nước mắt, chỉ có thể cúi đầu.

 

Kết quả là Úc Hằng Chương cũng quỳ xuống theo cậu.

 

Thư Uyển càng không hiểu nổi rốt cuộc Úc Hằng Chương đang nghĩ gì.

 

Cậu siết chặt tấm vé máy bay trong tay, nghẹn ngào nói: "... Ngài sẽ không thấy... một người chẳng nam chẳng nữ như em... là quái thai chứ?"

 

"Nghĩ gì vậy." Thư Uyển bị kéo về phía trước một bước, suýt nữa ngã vào lòng Úc Hằng Chương.

 

Hương cỏ cây thanh mát vây quanh cậu, Thư Uyển ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm sau cặp kính của Úc Hằng Chương.

 

Úc Hằng Chương cúi đầu, nhẹ giọng thì thầm bên tai Thư Uyển: "Bạn nhỏ, em xuất hiện trên thế giới này đã là một kỳ tích rồi, nam hay nữ quan trọng đến vậy sao?"

 

Đôi mắt của Thư Uyển khẽ mở to.

 

Chỉ trong khoảnh khắc dừng lại ấy, đã đủ để ngày càng nhiều người qua đường nhận ra thân phận của hai người.

 

Sự thật chứng minh, độ hot của Thịnh Thế An không thể xem thường. Nói đến Thư Uyển, người không quan tâm giới giải trí có thể chưa nghĩ ra là ai, nhưng hễ nhắc đến Nhan Vô Trần, đám đông xung quanh liền dần xôn xao hơn.

 

Đã có người lôi bút ra định chạy đến xin chữ ký của Thư Uyển.

 

Rõ ràng đây không phải lúc thích hợp để giao lưu với fan, Úc Hằng Chương nắm tay Thư Uyển với đôi mắt thỏ hoe đỏ, dựa vào khí thế lạnh lùng khó gần của mình mà dẫn cậu chen qua đám đông đang dần tụ lại.

 

Vô số ống kính điện thoại chĩa về phía họ, Thư Uyển chỉ biết trốn sau lưng Úc Hằng Chương. Cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của tiên sinh, bên tai vẫn văng vẳng câu nói:

 

Em xuất hiện trên thế giới này, đã là một kỳ tích rồi.

 

......

 

Bản tính thích xem náo nhiệt khiến có người chẳng biết chuyện gì, thấy đám đông cầm điện thoại chụp ảnh thì cũng muốn chạy theo xem.

 

Hai vệ sĩ Úc Hằng Chương mang theo phát huy tác dụng, kịp thời ngăn những người quá khích muốn chen đến trước mặt Úc Hằng Chương và Thư Uyển để chụp ảnh, hộ tống hai người nhanh chóng rời khỏi sảnh chờ.

 

Trợ lý Trần nước mắt lưng tròng, lặng lẽ đi sau đám đông đẩy xe lăn của Úc tổng, cùng với vali bị hai người mải yêu đương bỏ quên tại chỗ.

 

A, tổng tài bá đạo đã dỗ được vợ nhỏ bỏ trốn về nhà, tình tiết ngược tâm bị cắt ngang, thật là một cảnh tượng tuyệt đẹp.

 

Chỉ là có lẽ đội ngũ PR của Hoàn Vũ và Nhạc Hành sẽ không vui vẻ đến thế.

 

Nhìn vô số ống kính điện thoại, trợ lý Trần đặt vali của Thư Uyển lên xe lăn của Úc Hằng Chương, cuối cùng rảnh được một tay để vội vàng báo tin cho phòng PR.

 

......

 

#ThưUyển_tại_sân_bay

 

#ThưUyển_khóc_rồi

 

#Tổng_tài_bá_đạo_và_vợ_nhỏ_bỏ_trốn

 

#ÚcHằngChương_quỳ_một_gối_để_giữ_ThưUyển

 

#Vì_tình_mà_đứng_lên

 

#ÚcHằngChương_có_thể_đi_lại

 

Hàng loạt hashtag leo lên bảng hot search, muốn gỡ xuống cũng không kịp.

 

Dù sao thì có quá nhiều người quay được, góc quay đủ mọi hướng, không sót một chi tiết nào, toàn diện ghi lại cảnh tổng tài bá đạo truy đuổi vợ nhỏ tại sân bay.

 

Thậm chí khi Úc Hằng Chương vừa đứng dậy khỏi xe lăn, đã có người nhận ra anh, lén quay video.

 

May mà sân bay ồn ào, chẳng ai nghe được hai người nói gì, chỉ thấy qua hình ảnh: ban đầu Úc Hằng Chương đứng nói chuyện với Thư Uyển, sau đó Thư Uyển cúi đầu khóc, Úc tổng lập tức quỳ xuống, lau nước mắt cho cậu.

 

[Trời ơi, màn kịch quá xuất sắc! Tôi xin gọi đây là màn trình diễn đỉnh nhất năm!]

 

[Ngôi sao nhỏ giận dỗi bỏ đi, tổng tài bị tật ở chân vội vàng mang vệ sĩ đến sân bay đuổi theo, gấp đến mức đứng dậy khỏi xe lăn! Ôi mẹ ơi, đây là tiểu thuyết bước ra đời thực, tiểu thuyết còn chẳng dám viết như vậy ấy chứ!]

 

[Hóa ra Úc Hằng Chương có thể đứng lên, tôi cứ tưởng chân anh ta phế hoàn toàn rồi...]

 

[Đúng vậy, chúng ta đều nghĩ thế... Anh ta giấu kỹ thật...]

 

[Giấu bao năm, cuối cùng vì giữ vợ mà lộ tẩy~]

 

[Tôi có mặt tại hiện trường, hóng hớt đến suýt lỡ chuyến bay (/đổ mồ hôi). Thư Uyển khóc thảm thương lắm, không biết hai người họ đã nói gì. Hai vị chính chủ có thể ra mặt thoả mãn chút tò mò của tôi không?!]

 

[Đồng ý!]

 

[Tôi cũng muốn nghe! Úc tổng còn đưa tay sờ bụng Thư Uyển nữa! Có phải vợ định mang thai bỏ chạy bị chặn lại không!]

 

[Tôi phục sát đất mấy người thuộc đảng 'mang thai'... Sao ở đâu cũng có các người thế này...]

 

[Mấy hôm trước còn bảo hai người họ sắp ly hôn, nhìn cái cảnh yêu đương sống chết này, đến bệnh chân cũng chữa khỏi rồi, giống sắp ly hôn không!? Tôi ly hôn trước họ còn chẳng ly đâu!]

 

......

 

"Ừm... em không qua nữa... Xin lỗi thầy Cát..." Cúp điện thoại của Cát Thụy Thu, Thư Uyển cầm tấm vé máy bay đã hết hạn, bẻ qua bẻ lại, lòng trống rỗng chẳng biết đâu mà lần.

 

Xe sắp vào nội thành, có lẽ vì trong xe còn có tài xế và trợ lý Trần, nên Úc Hằng Chương đã không nói gì suốt chặng đường đi.

 

Anh cầm máy tính bảng, lật xem vài tài liệu đầy chữ chi chít, thỉnh thoảng khẽ nhíu mày.

 

Đến khi xe xuống cao tốc, Úc Hằng Chương gập máy tính bảng, đưa một tay ra cho Thư Uyển.

 

Thư Uyển giật mình, ánh mắt hoảng hốt giống như chú nai nhỏ vừa bị bắt gặp đang lén lút nhìn chân anh, cuối cùng mới phát hiện ra tiên sinh không phải định "bắt quả tang" cậu.

 

Cậu do dự nắm lấy bàn tay đang chờ trong không trung của Úc Hằng Chương.

 

Mười ngón tay đan vào nhau, Úc Hằng Chương nắm tay Thư Uyển, hạ tầm mắt xuống nói: "Anh muốn bàn với em một chuyện."

 

"Giờ chúng ta đi bệnh viện làm kiểm tra, được không?"

Bình Luận (0)
Comment