***
——————————
Thế thì bản thỏa thuận này hủy bỏ nhé.
Không đợi Thư Uyển bày tỏ sự kháng cự, Úc Hằng Chương đã siết chặt tay cậu, mở miệng nói: "Sẽ không có quá nhiều hạng mục kiểm tra, và anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Tay Thư Uyển được đặt lên đùi Úc Hằng Chương, cơ thể bất giác bị kéo gần lại.
Thư Uyển nghi ngờ tiên sinh cố ý làm vậy.
Úc Hằng Chương hạ thấp tầm mắt nhìn cậu, ánh mắt sau tròng kính chứa đầy sự dịu dàng và kiên nhẫn.
Ngón tay bị nắm chặt khẽ cử động, Thư Uyển hít hít mũi, nghiêng đầu dụi vào vai Úc Hằng Chương, khàn giọng hỏi: "Vì sao nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra ạ."
Chỉ cần nghĩ đến những thiết bị lạnh lẽo ấy, Thư Uyển liền thấy sợ hãi.
Cậu mềm giọng năn nỉ: "Tiên sinh, có thể không đi được không? Chẳng phải ngài đã biết rồi sao... về... bụng của em..."
Trong xe còn có tài xế và trợ lý Trần, lời của Thư Uyển không nói hết. Cậu lại ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe ướt át, nhìn chằm chằm vào Úc Hằng Chương, mím môi uất ức nói: "Hay là... ngài không tin em..."
"Anh tin." Úc Hằng Chương cắt ngang dòng nước mắt sắp trào ra của Thư Uyển, dùng tay còn lại véo nhẹ chóp mũi cậu, dịu giọng dỗ dành bạn nhỏ đang có tâm trạng không ổn định: "Đi bệnh viện kiểm tra là chuyện bình thường, nhất là với tình trạng của em, đáng ra phải kiểm tra định kỳ từ lâu rồi."
"Không phải anh không tin em, mà là muốn xác nhận em... và con, đều khỏe mạnh, hiểu không?"
Thư Uyển cắn môi, do dự hồi lâu, cuối cùng dưới sự kiên trì của Úc Hằng Chương, vẫn gật đầu đồng ý.
Nhận được câu trả lời xác nhận, Úc Hằng Chương lập tức lấy điện thoại liên lạc với bác sĩ: "Alô, bác sĩ Lưu, là tôi đây. Đúng, chính là tình huống mà vừa rồi tôi đã trao đổi với ông. Chúng tôi sẽ đến ngay, khoảng 20 phút nữa sẽ tới nơi."
Tài xế không cần dặn dò thêm, lập tức điều chỉnh lộ trình, lái xe thẳng đến bệnh viện tư nhân trực thuộc nhà họ Úc.
Còn trợ lý Trần ngồi ở ghế phụ thì giơ điện thoại, ngơ ngác: Sao Úc tổng lại tự liên lạc với bác sĩ? Liên lạc từ lúc nào vậy??
Trợ lý Trần biết vị bác sĩ họ Lưu này, là bác sĩ mà nhà họ Úc rất tin tưởng, bình thường những bệnh vặt vãnh không bao giờ tìm đến ông.
Chẳng lẽ tình trạng của Thư Uyển rất nghiêm trọng?
Trợ lý Trần lập tức trở nên nghiêm túc. Anh ta chỉ biết bụng của Thư Uyển có vấn đề, nhưng không rõ tình hình cụ thể.
Nhưng vừa rồi Úc tổng đã nói "Muốn xác nhận em và con đều khỏe mạnh"...
Em và con...
Trợ lý Trần cảm thấy mình nên bớt đọc tiểu thuyết và xem video cắt ghép CP chồng chồng Ngọc Thụ (Úc và Thư) lại.
Vậy mà anh ta lại có một khoảnh khắc nghi ngờ, có phải Thư Uyển thật sự mang thai không.
Haha, sao có thể chứ, anh ta đã xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Thư Uyển mà.
Thư Uyển rõ ràng là một người đàn ông đích thực!
......
Trợ lý Trần đứng trước cửa khoa sản, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Khi đến bệnh viện, bọn họ đi thẳng qua lối VIP, không có y tá nào đi theo, bác sĩ Lưu đích thân xuống đón người.
Trợ lý Trần đã đến bệnh viện này vài lần nên khá quen thuộc với cách bố trí các phòng khoa.
Vì vậy, anh ta tận mắt nhìn thấy bác sĩ Lưu dẫn bọn họ đi thẳng đến khoa phụ sản.
Sắc mặt Úc Hằng Chương và Thư Uyển đều không hề thay đổi.
Trợ lý Trần: "..."
Chẳng lẽ thế giới phát triển nhanh quá, đàn ông đã có thể mang thai mà không ai báo cho anh ta biết?
Bên khoa sản chỉ bố trí một bác sĩ, cô trao đổi vài câu với bác sĩ Lưu, rồi bước đến bên Thư Uyển, dịu dàng nói: "Đừng căng thẳng, tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cậu trước."
Đến bệnh viện, Úc Hằng Chương lại ngồi xe lăn, lúc này anh nắm tay Thư Uyển, an ủi: "Đừng sợ, anh ở ngay đây."
Vừa nãy trên xe, Úc Hằng Chương đã tra cứu không ít tài liệu, không phải không có trường hợp đàn ông mang thai, nhưng đọc kỹ thì đa phần là những người song tính, bẩm sinh có hai hệ thống sinh sản. Những người mang thai thường có đặc điểm ngoại hình nữ tính.
Rõ ràng Thư Uyển không thuộc trường hợp này, Úc Hằng Chương không chắc về cấu trúc cơ thể bên trong của Thư Uyển, nhưng anh biết rõ đặc điểm bên ngoài của cậu, hoàn toàn là nam tính.
Trường hợp đàn ông mang thai quá hiếm, nếu lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý.
Úc Hằng Chương không thể để Thư Uyển gánh chịu những ánh mắt khác thường đó, cho nên chuyện này chỉ có một số ít người biết.
Trợ lý Trần ở lại ngoài phòng kiểm tra, Úc Hằng Chương đi cùng Thư Uyển làm kiểm tra, mọi hạng mục đều do hai bác sĩ thường chỉ xem báo cáo thực hiện.
Khi Thư Uyển nằm trên giường siêu âm, thực ra hai vị bác sĩ đã có kết luận.
"Thư tiên sinh đúng là đang mang thai."
Sắc mặt Úc Hằng Chương không hề thay đổi, anh cúi đầu, còn Thư Uyển thì cẩn thận quan sát nét mặt anh.
Úc Hằng Chương nắm tay Thư Uyển, giúp cậu an tâm.
Chiếc áo len rộng được kéo lên, để lộ cái bụng tròn trịa, hơi lạnh, cảm giác giống như làm điện tâm đồ.
Thư Uyển vẫn xấu hổ lại sợ hãi, nhưng lần này có Úc Hằng Chương bên cạnh, cậu cảm thấy mình có thể chịu đựng được.
"Đừng căng thẳng, kiểm tra này không đau." Chất gel mát lạnh được bôi lên bụng, Thư Uyển siết chặt tay Úc Hằng Chương.
Rất nhanh, đầu dò đặt trên bụng phản hồi hình ảnh lên màn hình.
Hình ảnh đen trắng trên màn hình dao động, bác sĩ nói: "Đã có thể thấy rõ đường nét của thai nhi, khớp với thời gian phản ứng thai nghén của Thư tiên sinh, là thai nhi khoảng 5 tháng rưỡi đến 6 tháng."
Bác sĩ Lưu đứng bên cạnh chỉ vào hình ảnh trên màn hình cho hai người một nằm một ngồi: "Đây là phần đầu của thai nhi, đây là tứ chi... Ở giai đoạn này, đứa bé đã bắt đầu có một số tương tác, như đạp bụng, trở mình..."
Thư Uyển ngẩn ngơ nhìn hình ảnh trên màn hình, cậu nhận ra đường nét của thai nhi. Dù chỉ là hình ảnh đen trắng, nhưng sự rung động trong lòng cậu chẳng hề giảm bớt.
Cậu không ngờ giờ đã có thể thấy được hình dáng của con, nhỏ bé như vậy, nhưng lại tồn tại chân thực đến thế... Đứa con của cậu và tiên sinh đã lớn đến mức này trong bụng cậu rồi.
Trong lòng không biết là chua xót hay xúc động, Thư Uyển chỉ biết nắm chặt tay Úc Hằng Chương, tìm kiếm chút an ủi.
Khi quay đầu lại, cậu phát hiện Úc Hằng Chương cũng đang nhìn màn hình không chớp mắt.
Trên gương mặt vốn luôn bình tĩnh của anh, lần đầu tiên xuất hiện vẻ sững sờ.
"Hiện tại, tình trạng của thai nhi rất tốt, rất khỏe mạnh, chúng ta có thể nghe nhịp tim của bé." Bác sĩ đổi sang một thiết bị khác, không lâu sau, từ chiếc máy hình hộp vuông phát ra âm thanh "tộc tộc" có nhịp điệu, như tiếng vó ngựa phi nước đại, mạnh mẽ xông thẳng vào trái tim của hai người chuẩn bị làm cha.
Úc Hằng Chương bất ngờ kéo tay Thư Uyển, áp lên má mình.
Đôi môi mỏng hôn lên mu bàn tay Thư Uyển, Úc Hằng Chương thì thầm: "Thư Uyển, em chẳng có gì kỳ lạ cả, em thực sự là một kỳ tích."
Dù có chuẩn bị tâm lý thế nào, cũng không bằng khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy sự thật này.
Úc Hằng Chương chưa từng nghĩ đến chuyện con cái, cũng chẳng bận tâm.
Nhưng khi Thư Uyển thực sự mang đến cho anh sự bất ngờ này, trong lòng anh bỗng dậy sóng. Lần đầu tiên anh hiểu được cảm giác "máu mủ tình thâm" là thế nào.
Anh sắp trở thành một người cha rồi.
Kết thúc toàn bộ kiểm tra, Thư Uyển được trợ lý Trần còn đang nghi ngờ nhân sinh dẫn đi ăn cơm trước, Úc Hằng Chương thì ở lại xác nhận thêm một số tình huống với bác sĩ.
"Trước mắt, sự phát triển của thai nhi không có vấn đề gì, tình trạng sức khỏe của Thư tiên sinh cũng không tệ. Nhưng nói thật, chúng tôi không thể chắc chắn điều gì sẽ xảy ra khi đến giai đoạn sinh nở. Cơ thể Thư tiên sinh đúng là hoàn toàn mang cấu trúc nam giới, chỉ có thêm một cơ quan tương tự t* c*ng bên trong, giúp cậu ấy mang thai với cơ thể nam giới."
"Chúng tôi không quen thuộc với cơ quan này và hệ thống hoạt động của nó, nên rủi ro của sinh thường có thể khá lớn. Sau khi thảo luận, tôi và bác sĩ Trần đều cho rằng sinh mổ sẽ an toàn hơn."
"Rủi ro của sinh mổ là bao nhiêu?" Úc Hằng Chương hỏi.
"Úc tiên sinh, ngài cũng biết, phẫu thuật không thể đảm bảo 100%. Nhưng tôi đã thực hiện hàng nghìn ca mổ lấy thai, kinh nghiệm đủ dày dặn, lại có bác sĩ Trần hỗ trợ bên cạnh, xin hãy tin rằng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho cả Thư tiên sinh và đứa bé."
Dù bác sĩ đưa ra bao nhiêu lời đảm bảo, cũng chỉ là an ủi người nhà. Tình trạng của Thư Uyển quá đặc biệt, không có tiền lệ để tham khảo. Kế hoạch phẫu thuật cụ thể còn phải điều chỉnh và tối ưu dựa trên các lần kiểm tra định kỳ sau này.
Úc Hằng Chương chỉ nói với bác sĩ: "Dù trong hoàn cảnh nào, Thư Uyển không được gặp nguy hiểm."
......
Trải nghiệm của ngày hôm nay quá mệt mỏi, huống chi Thư Uyển đang mang thai, cảm xúc lên xuống thất thường, trên đường về nhà, cậu tựa vào vai Úc Hằng Chương ngủ thiếp đi.
Xe dừng ở bãi đỗ dưới tầng hầm, tài xế tắt máy.
Úc Hằng Chương nhìn Thư Uyển đang ngủ say bên vai mình, bàn tay phải không bị cậu nắm khẽ bóp lên đùi, cảm giác mơ hồ.
Cuối cùng, sợ làm rơi Thư Uyển và đứa nhỏ trong bụng, Úc Hằng Chương lại đợi một lát mới nhỏ giọng đánh thức Thư Uyển: "Đến nhà rồi, chúng ta lên nhà ngủ tiếp nhé."
Trở lại môi trường quen thuộc, Thư Uyển trong cơn ngái ngủ cũng quên mất chuyện bỏ nhà đi, cậu vùi mặt vào cổ Úc Hằng Chương làm nũng: "Tiên sinh, buồn ngủ quá à."
"Vậy phải làm sao đây? Em có muốn ngồi trên đùi anh để anh đưa em lên không?"
Giữa việc để tiên sinh bế lên theo kiểu "xếp chồng" và tự mình đi, Thư Uyển cố gắng tỉnh táo, quyết định tự đi.
Vẫn là không nên "xếp chồng" thì hơn, quá nguy hiểm.
Tuy trong lúc kiểm tra, hình như bác sĩ có nhắc qua rằng ở giai đoạn này, làm một số việc vừa phải cũng không phải không được...
Khi ở nhà Phương Dương, cậu không thấy sofa khó ngủ, nhưng giờ nằm lại trên giường ở căn hộ, Thư Uyển thoải mái đến mức ngủ một mạch đến khi mặt trời lặn.
Nếu không phải Úc Hằng Chương sợ cậu ngủ lâu quá tối sẽ khó ngủ mà đánh thức cậu dậy, thì Thư Uyển vẫn có thể ngủ tiếp được.
"Ở nhà Phương Dương, em không nghỉ ngơi tốt sao?" Úc Hằng Chương vừa hỏi vừa chỉnh lại mái tóc rối của cậu.
Thư Uyển đang định vươn vai, nhưng giơ được nửa chừng lại ngượng ngùng rụt về, ấp úng nói: "... Tiên sinh, ngài biết hết rồi ạ."
"Anh thấy ảnh các em đi thủy cung rồi." Giọng Úc Hằng Chương nhàn nhạt: "Em chơi với họ rất vui vẻ."
Thư Uyển nhích lại gần, kề bên Úc Hằng Chương, như chú cún con cọ cọ vào cổ anh: "Lúc đó em đã nghĩ, giá như có tiên sinh ở đó thì tốt biết bao."
"Vậy sao?" Khóe miệng của Úc Hằng Chương nhếch lên.
"Giờ thì biết làm nũng rồi." Anh xoa xoa gáy Thư Uyển, rồi giọng bỗng trầm xuống: "Đêm hôm khuya khoắt lén bỏ đi, sao lúc đó em không nghĩ đến anh?"
"Thà chạy đến nơi xa tìm Cát Thụy Thu, cũng không chịu nói với anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, xem ra độ đáng tin của anh trong lòng em thấp lắm."
Không rõ Úc Hằng Chương là đang trách móc hay tự giễu, Thư Uyển luống cuống giải thích: "... Lúc đó, em sợ tiên sinh sẽ cảm thấy em là một kẻ quái dị... Dù chỉ có một chút khả năng như vậy thôi, em cũng không dám mạo hiểm... Em thật sự rất sợ..."
"Chỉ vì lý do này thôi sao?"
Thư Uyển không hiểu ý anh, mờ mịt đi theo Úc Hằng Chương ra khỏi phòng ngủ. Trên bàn ở phòng khách, cậu nhìn thấy một tập tài liệu quen thuộc.
"Tiên sinh..." Bước chân của Thư Uyển khựng lại, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
"Anh thấy nó khi thu dọn hành lý của em." Thấy Thư Uyển đứng im, Úc Hằng Chương quay lại nắm lấy tay Thư Uyển: "Em căng thẳng gì vậy?"
Hai người cùng ngồi trước bàn trà ở phòng khách. Lúc này, Thư Uyển mới phát hiện trên bàn không chỉ có bản thỏa thuận của cậu, mà còn một bản thỏa thuận trước hôn nhân y hệt đặt bên cạnh.
Úc Hằng Chương không có ý định dọa Thư Uyển, anh cầm bản thỏa thuận của mình, lật vài trang, nói: "Đây là thỏa thuận anh ký với Thư Uyển trước khi rơi xuống nước trên du thuyền Thế Gia, giờ người ký thỏa thuận này hình như gặp chút vấn đề..."
Thư Uyển mơ hồ nhìn Úc Hằng Chương, không biết tiên sinh định làm gì.
"Xoẹt——"
Bản thỏa thuận trước hôn nhân cùng với giấy ly hôn bị xé toạc.
Úc Hằng Chương nói: "Bản thỏa thuận này, hủy đi nhé."