Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 64

——————————

Em chỉ muốn ở bên ngài mà thôi

Những mảnh giấy vụn xếp chồng lên nhau được đặt trên bàn, ánh mắt Thư Uyển dõi theo bàn tay Úc Hằng Chương, rồi ngẩng đầu lên đầy ngỡ ngàng.

 

Úc Hằng Chương cũng đang nhìn cậu.

 

Thấy cậu nhìn lại, Úc Hằng Chương bình tĩnh nói: "Anh không muốn cuộc hôn nhân này kết thúc sau 3 năm nữa."

 

"Thư Uyển, những lời anh nói với em trong chương trình không phải là đang diễn. Anh nói muốn cùng em đi hết quãng đời còn lại là thật lòng."

 

Môi Thư Uyển run lên, không thể thốt nên lời. Úc Hằng Chương một lần nữa đưa tay về phía cậu, lòng bàn tay ngửa lên, lặng lẽ chờ đợi Thư Uyển đặt tay mình lên đó.

 

Bàn tay mềm mại trắng nõn đặt vào lòng bàn tay rộng lớn của Úc Hằng Chương. Những ngón tay thu lại, như cánh chim mỏi trở về rừng, Thư Uyển lại một lần nữa được Úc Hằng Chương giữ chặt trong lòng bàn tay.

 

Đối diện với ánh mắt của Thư Uyển, Úc Hằng Chương tiếp tục nói: "Anh không chắc mình bắt đầu để tâm đến em nhiều hơn từ lúc nào. Có lẽ ngay từ khoảnh khắc ở trước cửa từ đường của nhà cũ, nhìn thấy em quỳ yên tĩnh trên bồ đoàn, anh đã vô thức chú ý đến em rồi."

 

"Dù là sự yếu đuối mà anh từng lầm tưởng, hay về sau phát hiện thật ra em rất kiên cường, luôn cố gắng hết sức để thích nghi với những điều xa lạ, đối xử chân thành với người khác và với chính mình... Tất cả những điều ấy khiến anh dần không thể rời mắt khỏi em."

 

"Sự quan tâm của anh dành cho em không phải vì những điều khoản trong hợp đồng, và những lời anh nói với em bây giờ cũng không phải vì trong bụng em đang có đứa con của chúng ta."

 

"Không có bất kỳ yếu tố bên ngoài nào ảnh hưởng cả, chỉ là Úc Hằng Chương muốn nói với em rằng, anh thích em, anh quan tâm em, và muốn ở bên em. Bất kể em là ai, mang thân phận gì, người anh thích vẫn là em. Anh thích sự kiên cường thông minh của em, cũng thích sự nhút nhát hay khóc của em."

 

"Bé con à, là tự em bước vào lãnh địa của anh. Một khi đã để ý đến em rồi, anh sẽ không dễ dàng để em rời đi nữa."

 

"Anh nói như vậy, em có cảm nhận được chút tâm ý của anh không?"

 

Úc Hằng Chương nắm tay Thư Uyển, hỏi cậu: "Còn điều gì khiến em cảm thấy lo lắng không? Hoặc có điều gì em muốn biết nữa không? Anh đều có thể nói cho em biết."

 

Những giọt nước mắt cứ chực chờ cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, chúng lăn dài, nhuộm hồng đuôi mắt và làm ướt mi. Đúng như lời Úc Hằng Chương nói, Thư Uyển thật sự rất dễ khóc, miệng cậu mím chặt, chóp mũi cũng hồng hồng, trông vừa xấu vừa đáng yêu.

 

Khóe môi Úc Hằng Chương hơi cong lên, bất lực lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi của Thư Uyển, hạ giọng dỗ dành: "Sao lại khóc nữa rồi? Anh nói những lời này không phải là để em khóc."

 

"Em..." Vừa cất tiếng, tiếng khóc nghẹn ở cổ họng không thể kìm lại được nữa, Thư Uyển nức nở, nghẹn ngào nói: "Em... biết... hu hu... nhưng... không nhịn được..."

 

"Được rồi, không khóc nữa." Úc Hằng Chương dang tay ra, Thư Uyển lao vào lòng anh.

 

Ôm lấy tiên sinh, Thư Uyển hoàn toàn không kìm chế được nữa, vùi vào người Úc Hằng Chương, vừa khóc vừa nói: "Tiên sinh, lẽ ra em phải... hu hu... nói với ngài sớm hơn..."

 

"Em còn tưởng... còn tưởng..."

 

"Còn tưởng anh sẽ bị em dọa cho sợ hãi mà lập tức đòi ly hôn? Không cần em mà cũng không cần cả con nữa à?" Úc Hằng Chương cười hỏi.

 

"Hu hu... Ngài... không phải, đã nói, không thích... trẻ con..."

 

Úc Hằng Chương kéo nhóc mít ướt đang vùi vào cổ mình ra, ôm lấy eo Thư Uyển, rồi rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà, lau mặt cho đứa nhỏ đang khóc nhè: "Ngốc quá."

 

Úc Hằng Chương bóp nhẹ chóp mũi Thư Uyển, khẽ lắc lắc: "Con do em sinh, sao anh lại không thích được."

 

Thư Uyển lại "oà" lên một tiếng.

 

"Thôi nào, khóc nữa sẽ làm hỏng mắt đấy." Úc Hằng Chương nói, "Em nhìn xem, nước mắt và nước mũi của em làm bẩn cả cổ áo của anh rồi."

 

Thư Uyển cố gắng nén tiếng khóc, nhận lấy khăn giấy từ tay Úc Hằng Chương, tự mình xì mũi, rồi lại lấy một tờ khăn giấy sạch khác, lau cổ áo và cổ Úc Hằng Chương đã bị ướt.

 

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

 

Úc Hằng Chương ngẩng đầu nhìn hàng mi của Thư Uyển vẫn còn vương hơi nước, còn có nốt ruồi nhỏ xinh đỏ mọng trên đôi mắt trong veo, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi môi hơi hé mở.

 

Anh đưa tay, ấn lên gáy Thư Uyển.

 

Động tác lau chùi dừng lại, tay Thư Uyển đặt trên vai Úc Hằng Chương, từ từ, chiếc áo sơ mi vừa mới được lau sạch lại bị cậu nắm nhăn nhúm.

 

Hơi thở quấn quýt, Thư Uyển ôm chặt lấy cổ Úc Hằng Chương, bàn tay phía sau lưng mạnh mẽ đỡ lấy cậu, nhưng không đến mức chèn ép bụng cậu.

 

Khi bàn tay kia luồn vào dưới vạt áo Thư Uyển, chạm đến làn da mềm mịn, Úc Hằng Chương đột ngột tìm lại chút lý trí từ giữa cơn nóng rực đang bùng lên.

 

Anh buông cậu ra, chủ động lùi lại, nhưng Thư Uyển lại đuổi theo, hôn tiếp.

 

"...Đừng châm thêm lửa." Úc Hằng Chương cắn nhẹ vào môi dưới của Thư Uyển.

 

Thư Uyển khẽ th* d*c, môi vẫn còn vương chút ẩm ướt, ánh mắt cũng long lanh, thật khiến người ta yêu thương.

 

Úc Hằng Chương cúi xuống cắn nhẹ vào xương quai xanh của Thư Uyển.

 

"Đau..." Kêu đau, nhưng Thư Uyển vẫn nghiêng đầu, mặc cho Úc Hằng Chương để lại dấu vết trên người mình.

 

"Giờ có thể xác định rõ tâm ý của anh chưa?" Úc Hằng Chương biết điểm dừng, hôn nhẹ lên xương quai xanh của Thư Uyển, rồi ngẩng đầu hỏi: "Sau này gặp chuyện còn im lặng bỏ đi như lần này không?"

 

Thư Uyển lắc đầu, cụp mắt xuống, ngoan ngoãn nói: "Sẽ không nữa."

 

Cậu mím môi, đột nhiên cúi đầu khẽ chạm vào khóe môi Úc Hằng Chương, mang theo chút ý làm nũng, nịnh nọt và nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, em xin lỗi..."

 

"Anh đã không nói rõ tâm ý của mình, cũng không thể cho em đủ cảm giác an toàn để em tin tưởng anh. Thế nên lần này em lén chạy đi cũng không sao." Úc Hằng Chương nâng mặt Thư Uyển lên xoa xoa, "Nhưng chuyện chặn liên lạc, anh đã nói với em trước đó rồi, không có lần sau."

 

"Anh sẽ ghi sổ đấy."

 

Lúc này Thư Uyển mới thấm thía lời khuyên của Tô Vân Hạc. Quả nhiên, tin lời Phương Dương là sắp xong đời rồi.

 

Cậu sợ sệt chờ Úc Hằng Chương đưa ra hình phạt, nhưng anh chỉ bóp nhẹ má cậu, nói: "Sau này dù có xảy ra chuyện gì, cũng không được để anh không liên lạc được với em, nhớ chưa?"

 

Thư Uyển nghiêm túc gật đầu đáp: "Vâng ạ."

 

...

 

Đến tối, Thư Uyển không tài nào ngủ được. Cậu dựa vào người Úc Hằng Chương, cảm thấy dường như đã trải qua một khoảng thời gian rất rất dài kể từ lúc nửa đêm lén lút bỏ đi cho đến khi lại được nằm cạnh tiên sinh.

 

Cậu không hề nói dối Úc Hằng Chương. Khi cùng hai người Phương Dương đến thủy cung, trong đầu cậu quả thực vẫn luôn nghĩ về tiên sinh.

 

Cậu nghĩ, nếu hôm đó tiên sinh có mặt, liệu có cùng cậu đội chiếc bờm tai cừu kia không; khi đi ngang qua xe bán kẹo bông, nếu tiên sinh thấy cậu tò mò, liệu có mua cho cậu một cái không; nếu cậu cắn một miếng kẹo bông, nhất định cũng muốn tiên sinh nếm thử, tiên sinh có chịu đỡ tay cậu cùng ăn một miếng không...

 

Thế nhưng chân của tiên sinh không tiện, ngoại trừ khoảng thời gian tham gia chương trình hôn nhân, Thư Uyển rất ít khi ra ngoài cùng Úc Hằng Chương.

 

Phương Dương hỏi họ thường đi hẹn hò ở đâu, Thư Uyển nói tiên sinh đến trường quay đón cậu tan làm, cùng nhau đi nhà hàng ăn tối có được tính là hẹn hò không.

 

Phương Dương nghe vậy chỉ bảo cậu nên để tâm hơn.

 

Thực ra Thư Uyển không quá bận tâm đến việc có thể ra ngoài hẹn hò hay không. Cậu chỉ nghĩ, nếu một ngày nào đó tiên sinh có thể đứng lên, có thể cùng cậu đi thủy cung, đi công viên giải trí mà Phương Dương đã nói, hoặc chỉ là đi xem một bộ phim trong rạp, thì như vậy có phải chứng tỏ tiên sinh đã bước ra khỏi bóng ma của quá khứ rồi không?

 

Phương Thư Nhã đã từng nói, chân của Úc Hằng Chương có thể đứng dậy được, chỉ là anh không muốn.

 

Giống như đang dùng cách này để trừng phạt chính mình.

 

Trước đây, mỗi khi rảnh rỗi, Thư Uyển đều sẽ xoa bóp chân cho Úc Hằng Chương. Ngồi xe lăn nhiều năm như vậy, nhưng đôi chân tiên sinh cũng không bị teo cơ quá nghiêm trọng. Thư Uyển luôn tin rằng, chỉ cần Úc Hằng Chương buông bỏ khúc mắc trong lòng, nhất định có thể hồi phục như người bình thường.

 

Thế mà hôm nay ở sân bay, Úc Hằng Chương đã bước đi như một người bình thường đến trước mặt cậu, còn nửa quỳ xuống để nói chuyện với cậu rất lâu.

 

Thư Uyển rất muốn hỏi Úc Hằng Chương về tình trạng chân của anh, nhưng sau đó đến bệnh viện, tiên sinh lại ngồi xe lăn trở lại, cũng không có dấu hiệu muốn đứng lên nữa.

 

Thư Uyển không dám hỏi thêm, sợ vô tình chạm vào cấm kỵ trong lòng Úc Hằng Chương.

 

"Không ngủ được à?" Úc Hằng Chương đặt máy tính bảng xuống, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa bên má Thư Uyển.

 

Thư Uyển ngẩng mặt. Ánh đèn đầu giường ấm áp, làm dịu đi những đường nét sắc sảo trên gương mặt tiên sinh, khiến Thư Uyển lại nhớ đến những lời Úc Hằng Chương đã nói khi nắm tay cậu hôm nay.

 

Tiên sinh đã rất kiên nhẫn với cậu, vậy có phải cậu cũng nên thử buông bỏ sự đề phòng trong lòng, để thực sự tin tưởng Úc Hằng Chương không?

 

Hàng mi khẽ run rẩy, bàn tay Thư Uyển ở dưới lớp chăn nhẹ nhàng chạm vào chân Úc Hằng Chương, khẽ v**t v*, rồi cất tiếng hỏi: "... Tiên sinh, chân ngài... có thể đi được mà."

 

"Không ngủ mà lại nghĩ đến chuyện này sao?" Úc Hằng Chương khẽ cười, nắm lấy bàn tay Thư Uyển, rồi cũng nằm xuống cạnh cậu.

 

"Hôm nay em thực sự đã chọc giận anh. Vừa tức giận, anh chẳng thể ngồi yên đẩy xe lăn tránh đám đông để đến bên em nữa." Úc Hằng Chương nói, "Chỉ muốn lập tức đi đến bên cạnh em, hỏi em tại sao lại chặn số của anh."

 

Thư Uyển le lưỡi, làm nũng, kéo tay Úc Hằng Chương về phía mình, cọ cọ như làm lành.

 

Cậu biết Úc Hằng Chương chưa nói đúng trọng tâm: "Nhưng ngài đi rất vững."

 

Úc Hằng Chương im lặng một lúc, mới thừa nhận: "Anh vẫn luôn tập phục hồi chức năng."

 

"Tập phục hồi chức năng?" Thư Uyển chống người ngồi dậy, ngạc nhiên nói: "Em không biết..."

 

Úc Hằng Chương: "Phòng nghỉ ở văn phòng công ty có lắp phòng tập chuyên dụng, anh đều tập ở đó xong mới về nhà."

 

Bảo sao hôm nay Úc Hằng Chương đi lại mà trợ lý Trần hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào.

 

Tay Thư Uyển lại tò mò sờ lên đùi Úc Hằng Chương: "Hôm nay ngài đi vững như vậy, là đã hồi phục rất tốt rồi đúng không?"

 

"Khó nói lắm." Úc Hằng Chương suy nghĩ một chút rồi đáp.

 

"Khó nói... là sao?"

 

Úc Hằng Chương nhìn Thư Uyển: "Có lúc anh có thể chạy được, nhưng cũng có lúc ngay cả đứng cũng không vững."

 

"Tại sao lại như vậy..." Thư Uyển mím môi, nhỏ giọng nói: "Là vì yếu tố tâm lý sao?"

 

Úc Hằng Chương không nói gì.

 

Thư Uyển nằm trở lại bên cạnh Úc Hằng Chương. Lâu đến mức cậu nghĩ tiên sinh sẽ không nói nữa, thì Úc Hằng Chương mới thấp giọng nói: "Thực ra chuyện xảy ra trước và sau vụ tai nạn, anh hoàn toàn không nhớ gì cả... Chỉ nhớ chiếc xe đi vào đường cao tốc, đến khi tỉnh lại, anh đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Sau đó, nghe nói ba được đưa đến bệnh viện ngay lập tức, nhưng đã không qua khỏi."

 

"Anh vẫn luôn nghĩ, nếu hôm đó anh kiên quyết tự mình đi sân bay, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra."

 

"Điều tra sau đó cho thấy, khi xe bị tông, nếu cha anh đánh tay lái sang hướng khác, cả ông và mẹ đều sẽ không sao."

 

"Nhưng trong khoảng thời gian không đến một giây đó, ông đã chọn để bản thân mình đối diện với nguy hiểm."

 

"Tính mạng của anh là do ông ấy đổi cho anh."

 

"Thế nhưng anh lại chẳng nhớ nổi khoảnh khắc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

 

"... Ký ức của con người không đáng tin đến vậy, nên Thư Uyển, anh sợ rằng nếu anh đứng lên, anh sẽ quên mất cảm giác đau đớn và bất lực khi nằm trên giường mà không thể làm gì lúc ấy."

 

Mọi lời an ủi vào lúc này đều trở nên nhạt nhẽo, huống chi Úc Hằng Chương cũng không cần an ủi.

 

Thư Uyển im lặng một hồi lâu, rồi từng chút từng chút dịch lại gần anh. Cậu nằm úp lên người Úc Hằng Chương, áp tai vào lồng ngực anh, thì thầm: "Tiên sinh, sau này em sẽ cùng ngài tập phục hồi chức năng nhé?"

 

Bàn tay rộng lớn khẽ xoa đỉnh đầu cậu, giọng nói của Úc Hằng Chương vọng lên từ lồng ngực, hơi trầm và đục: "Anh ngã trông xấu lắm."

 

"Tiên sinh sợ em nhìn thấy sao?" Thư Uyển muốn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Úc Hằng Chương.

 

Nhưng bàn tay đang vuốt tóc cậu lại dùng lực thêm một chút, để cậu gối đầu trở lại.

 

"Sợ." Úc Hằng Chương nói, "Sợ em nhìn thấy rồi, sẽ cảm thấy thất vọng."

 

Không ngờ Úc Hằng Chương lại nói như vậy. Thư Uyển có thể lờ mờ nghe thấy tiếng tim đập rất đều và mạnh mẽ, cậu siết chặt eo Úc Hằng Chương, nhỏ giọng nói: "Em sẽ không đâu."

 

"Một mình quá vất vả, em chỉ muốn ở bên cạnh ngài thôi."

Bình Luận (0)
Comment