——————————
Một tương lai rộng mở với vô vàn khả năng
[Ghim bài] @Úc Hằng Chương: Duy nhất. (hình ảnh) (hình ảnh)
[Má ơi ảnh cưới nền đỏ!]
[Là ai đang ghen lên tiếng tuyên bố chủ quyền thì tôi không nói đâu nha ~]
[Úc tổng đang thể hiện thái độ chỉ công nhận một mình Thư Uyển thôi đó! Mọi người giải tán đi, là tình yêu đích thực rồi.]
[@Bátquáigiớigiảitrí còn dám tung tin đồn nhảm nữa không hả!? Chờ bị khóa tài khoản đi!!]
[Tấm đầu tiên còn bình thường, tuy là đứng sát rạt vào nhau, nhưng là ảnh cưới mà, có thể hiểu được. Nhưng còn... tấm thứ hai là sao đây! Ống kính còn đang quay mà, sao lại bắt đầu nhìn nhau say đắm như thế chứ! Úc tổng có cần phải thâm tình đến thế không, còn Uyển Bảo, sao lại bày ra ánh mắt cún con vô tội như thế! Giây tiếp theo là hôn nhau rồi chứ gì! Chắc chắn là hôn rồi! Người đâu! Mau ấn đầu hai người họ vào nhau đi! (/phấn khích)]
[Uyển Bảo không thích tự sướng, sau này Úc tổng đăng nhiều ảnh của Tiểu Uyển lên nhé! Vợ đẹp như vậy sao có thể để anh ngắm một mình được!]
[Hahahaha chị em ơi, bà có chắc là nói vậy rồi Úc tổng còn chịu chia sẻ ảnh thường ngày của Tiểu Uyển không đấy.]
Úc Hằng Chương cố ý tìm lại tài khoản đã bỏ để bác bỏ tin đồn vợ chồng bất hòa, thuận tiện phát cơm chó, khiến cho những lời đồn nhảm nhí kia tự sụp đổ.
Nào là Thư Uyển bị đóng băng hoạt động, Úc Hằng Chương lợi dụng xong liền vứt bỏ,... tất cả đều là tin vịt.
Tình cảm của hai người họ vẫn tốt đẹp lắm!
Chỉ là, có một vài fan không hiểu tại sao Thư Uyển lại không tham dự đêm hội cuối năm, Úc Hằng Chương nói rằng khoảng thời gian này Thư Uyển không có hoạt động gì là vì ở bên cạnh chăm anh chữa chân, nhưng mọi người vẫn nghĩ dù bận đến đâu, chắc cũng rảnh được một ngày chứ?
Tuy nhiên, dù mọi người có tiếc nuối và muốn xem đoàn làm phim Thịnh Thế An tụ họp đông đủ thế nào đi nữa, Thư Uyển thật sự cũng đành bất lực. Với tình trạng hiện tại của cậu, đừng nói là đi thảm đỏ, ngay cả ra ngoài cũng đã khó khăn rồi. Dù có mặc quần áo rộng thùng thình, bụng của cậu cũng không thể giấu được.
Cuối tháng 12, đêm diễn ra lễ trao giải cuối năm, vô số máy quay chĩa thẳng vào tấm bảng ký tên. Thảm đỏ kéo dài 2 tiếng đồng hồ đã kết thúc. Khi mọi người đều đã có chút mệt mỏi, người dẫn chương trình gọi tên tiếp theo - Đoàn làm phim Thịnh Thế An.
Máy quay lập tức chuyển hướng về phía lối vào, đèn flash liên tục nhấp nháy, tiếng màn trập vang lên dồn dập.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Mạnh Huy Viễn dẫn đầu đoàn diễn viên cùng bước lên thảm đỏ, các nam diễn viên trong bộ vest lịch lãm, các nữ diễn viên trong bộ váy dài lộng lẫy, ngoại trừ việc ai nấy đều rét cóng đến mức phải nín thở, thì không có vấn đề gì khác.
Thư Uyển đắp chăn nhỏ dựa vào lòng Úc Hằng Chương, nhìn các diễn viên người này mặc đồ còn bó hơn người kia trên màn hình, cậu bất giác rùng mình một cái.
"Lạnh quá."
Úc Hằng Chương lập tức ôm cậu chặt hơn, kéo chăn đắp kỹ lại, giọng trầm thấp: "Ừm."
Trên thảm đỏ mọi người đua nhau khoe sắc, mỗi người một vẻ, chỉ có Mạnh Huy Viễn là mặc một chiếc áo nỉ có mũ dài tay lót lông, khoác thêm một chiếc áo vest len bên ngoài cho có lệ.
"Đạo diễn Mạnh của chúng ta ăn mặc thật là... gần gũi với quần chúng quá!"
Mạnh Huy Viễn vẫy tay với người dẫn chương trình: "Tôi mặc đẹp làm gì chứ, mau phỏng vấn các diễn viên của chúng tôi đi, phỏng vấn xong để họ còn xuống mặc áo phao, sắp chết cóng cả rồi."
Mọi người đều bật cười, người dẫn chương trình cũng nói: "Xem ra đạo diễn Mạnh lúc ở đoàn phim cũng rất quan tâm đến mọi người nhỉ?"
"Xem anh ta giả vờ kìa." Có người cười nói.
Có thể đùa giỡn như thế chứng tỏ quan hệ riêng tư giữa họ rất tốt, không hề có khoảng cách, không khí trong đoàn phim quả thực rất hòa thuận.
Khi phỏng vấn đến Cát Thụy Thu, MC hỏi: "Thầy Cát, sao trong tay anh còn cầm một con búp bê vậy?"
Cát Thụy Thu giơ con búp bê bông mặc trang phục cổ trang màu trắng trong tay lên chào ống kính: "Mọi người đều biết đoàn phim của chúng ta có một diễn viên vì có việc nên không thể đến dự đêm hội được, tôi mang búp bê của cậu ấy đến, cũng coi như là cậu ấy đã đến rồi!"
Bình luận trong phòng livestream nhanh chóng lướt qua [Lạc Trần szd! Thu Uyển yyds!]
"Thì ra 'món quà bất ngờ' mà thầy Cát nói là chỉ cái này." Thư Uyển nhìn con búp bê mô phỏng nhân vật mình trong tay Cát Thụy Thu, nhỏ nhắn xinh xắn, quả thật có vài phần giống cậu.
Nhưng sự chú ý của Úc Hằng Chương lại không nằm ở đây: "Szd là gì?"
Trong khoảng thời gian ở nhà dưỡng thai, Thư Uyển rảnh rỗi cũng học được cả bảng chữ cái tiếng Anh và phiên âm Hán ngữ. Cậu thường lướt mạng nhiều nên vốn từ mạng cũng phong phú hơn Úc Hằng Chương, bèn giải thích: "Là viết tắt của /shi zhen de/, nghĩa là 'là thật đó', 'yyds' là viết tắt của /yong yuan de shen/, nghĩa là 'vị thần vĩnh hằng'."
"Vậy nên họ đang bình luận 'Lạc Trần là thật', 'Thu Uyển là vị thần vĩnh hằng'?" Giọng điệu của Úc Hằng Chương nghe có vẻ không ổn lắm.
Lần trước Thư Uyển định lẻn đi tìm Cát Thụy Thu, Úc Hằng Chương đã ghen một trận ra trò, chỉ vì đã hứa với Thư Uyển sẽ không truy cứu nữa nên mới không nhắc lại. Từ đó về sau, mỗi lần Thư Uyển gọi điện cho Cát Thụy Thu, cậu đều có thể cảm nhận rõ rệt một ánh mắt nóng rực từ không xa, như thể muốn thiêu cháy chiếc điện thoại trong tay cậu vậy.
Thư Uyển vội vàng dỗ dành, nhẹ giọng giải thích: "Bọn họ chỉ đang ship CP nhân vật thôi, em và thầy Cát chỉ là bạn bè bình thường."
"Vậy sao." Úc tổng thông minh sớm đã tự mình lướt vào siêu thoại của CP Thu Uyển, còn mở ra một fanfic đồng nhân tên "Người Yêu Lỡ Mất Nhau", chỉ quét qua hai dòng, khóe môi liền nhếch lên, nụ cười như có như không.
Thư Uyển vội vàng giật lấy điện thoại của Úc Hằng Chương, nhét vào trong chăn rồi đè xuống dưới người, cứng ngắc chuyển chủ đề: "Chúng ta xem livestream tiếp đi!"
Tay của Úc Hằng Chương luồn vào trong chăn để tìm điện thoại, Thư Uyển ngọ nguậy mấy cái, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của tiên sinh, đặt lên chiếc bụng tròn vo của mình, miệng yếu ớt giải thích: "CP fanfic hoàn toàn không liên quan tới đời thật, nhân vật là vô tội, nếu tiên sinh có hứng thú sao không thử vào siêu thoại của Ngọc Thụ xem? Ở đó fic siêu ngọt, đảm bảo hàng thật đấy!"
Tay bị giữ ở nơi trọng yếu, Úc Hằng Chương cũng không thể chọc ghẹo Thư Uyển được nữa. Anh vòng tay ôm người trong lòng, xoa xoa cái bụng dưới lòng bàn tay, cười nói: "Dạo này em lướt mạng không ít đâu nhỉ, mấy câu này học thuộc làu luôn."
"Em có nói sai đâu, Ngọc Thụ ngọt thật mà." Thư Uyển nghiêng đầu cọ cọ vào cằm Úc Hằng Chương.
Một đêm hội cũng kéo dài khá lâu, giữa chừng Thư Uyển và Úc Hằng Chương ăn cơm xong thì nhận được điện thoại của Cát Thụy Thu.
Cát Thụy Thu hỏi Thư Uyển có thích con búp bê bông đó không, lát nữa anh ta sẽ mang đến nhà cho cậu: "Đây là con búp bê thay em đến dự đêm hội đó, nhất định phải đưa cho em!"
"Vâng..." Thư Uyển hơi do dự rồi nói, "Được ạ."
Thực ra, Cát Thụy Thu đã nhắc đến chuyện muốn gặp Thư Uyển vài lần rồi, nhưng vì trong bụng có em bé, Thư Uyển luôn kiếm cớ để trì hoãn.
Lâu ngày không xuất hiện, cũng có không ít người quan tâm đến cậu. Đầu tiên là Phương Thư Nhã, khi Thư Uyển và Úc Hằng Chương lên hot search, bà đã gọi điện hỏi tại sao họ lại đến bệnh viện, có phải bị bệnh không; còn Cát Thụy Thu vẫn canh cánh trong lòng chuyện ở sân bay hôm đó, khi Thư Uyển nói rằng có điều muốn kể, nhưng sau lại không nói. Anh ta nghi ngờ việc Thư Uyển ở nhà chỉ để chăm sóc Úc Hằng Chương hồi phục, nhiều lần vòng vo hỏi có cần giúp đỡ gì không.; Từ Tài Mậu cũng đã gọi đến 2 lần, hỏi Thư Uyển nghỉ phép thế nào rồi.
Úc Hằng Chương có thể chắn tất cả những sự chú ý này cho Thư Uyển, kể cả từ Phương Thư Nhã. Anh chỉ muốn cậu đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần quan tâm đến cảm giác của bản thân, sao cho thoải mái là được.
Thư Uyển nghĩ đi nghĩ lại, dù sao chờ đến khi em bé chào đời, chuyện này chắc chắn cũng không thể giấu được. Vì vậy, cậu vẫn nên tìm cơ hội để nói ra việc mình mang thai, chỉ là trước giờ vẫn chưa tìm được dịp thích hợp.
Lần này Cát Thụy Thu nói muốn đến thăm cậu, có lẽ cậu có thể thử nói cho anh ta biết.
Đêm hội tiến đến phần trao giải, vì là giải thưởng của nền tảng, mà Thịnh Thế An lại gần như chiếm trọn mọi chủ đề nóng nửa cuối năm, nên đoàn phim nhận được rất nhiều giải thưởng.
Dù Thư Uyển không có mặt cũng nhận được một chiếc cúp, đó là giải Diễn viên mới xuất sắc nhất.
Trên màn hình phát đoạn cắt ghép của Thịnh Thế An, Nhan Vô Trần bịt mắt đứng trên tường thành, trong tiếng gió rít gào, y gỡ dải lụa trắng trên mắt, đôi mắt trống rỗng nhìn về hướng mặt trời lặn.
Từ ngày chôn giấu thân phận, trà trộn vào bên cạnh Lạc Vương với vai trò một nhạc sư rơi vào cảnh khốn cùng, đã trôi qua 5 năm. Trong 5 năm ấy, y giả vờ đắm chìm trong âm nhạc, tỏ ra không hiểu chuyện đời, từng bước tiếp cận Lạc Vương.
Y đã nghe lén vô số cơ mật, đánh cắp những bức mật hàm quan trọng và bí mật truyền ra ngoài. Không phải Lạc Vương chưa từng nghi ngờ y, nhưng để đạt được mục đích, y tình nguyện hủy đôi mắt của mình để lấy được lòng tin của Lạc Vương.
Thế nhưng, Lạc Vương đa nghi, dù y đã mù vẫn e sợ y có thể tường thuật lại những gì đã nghe thấy, nên tiếp tục cho y uống rượu độc, khiến y câm lặng.
Y là cầm sư không thể nhìn, không thể nói, chỉ có thể nghe âm đánh đàn của Lạc Vương, Lạc Vương tưởng y chỉ biết chơi đàn mà không biết chữ, đâu ngờ từ nhỏ y đã luyện chữ, chỉ cần nhắm mắt cũng có thể viết được một nét chữ ngay ngắn.
Nội ứng liên lạc với y từng hỏi khi đại sự thành công có muốn rời đi hay không, Nhan Vô Trần lắc đầu, không tự mình chứng kiến sự thất bại của Lạc Vương, sao y có thể yên lòng được.
Giờ đây Lạc Vương thật sự đã bại trận, tên điên dưới tường thành lớn tiếng hô "Lạc Vương chết rồi!". Người từng chỉ cần một bàn tay là có thể bóp cổ y, khiến y cận kề cái chết, rốt cuộc cũng đã đi trước y một bước.
Mối thù diệt môn đã được báo, trong thế giới đen tối mịt mùng này, Nhan Vô Trần chỉ còn lại một mình.
Dây cung trong lòng y cuối cùng cũng buông lỏng. Y ôm cây đàn đã đứt hết âm điệu, nhảy vào vực sâu vô tận.
...
Cát Thụy Thu cầm búp bê bông của Nhan Vô Trần, lên sân khấu nhận giải thay Thư Uyển.
Sau khi cảm ơn đơn giản nền tảng và đoàn phim, Cát Thụy Thu cầm micro nói: "Tôi chỉ là người thay mặt nhận giải. Nhưng nhân dịp này, tôi muốn gửi lời nhắn đến người bạn tốt của tôi, Thư Uyển. Trong đoàn phim, ai cũng thấy được nỗ lực của cậu. Sự nghiêm túc và khổ luyện của cậu chắc chắn sẽ được đền đáp. Người có thiên phú sẽ không bao giờ bị chôn vùi, và giải thưởng này chính là minh chứng tốt nhất. Nó là bước khởi đầu của cậu trên con đường bước vào nơi hoa lệ này, là một khởi đầu đầy hứa hẹn."
"Cậu là một diễn viên có linh khí, Nhan Vô Trần sẽ không phải là giới hạn của cậu, còn nhiều khả năng hơn nữa đang chờ cậu khám phá. Hy vọng cậu có thể tiếp tục bước đi trên con đường diễn xuất này, và ngày càng đi xa hơn. Mong chờ những tác phẩm mà cậu sẽ mang đến cho mọi người trong tương lai, cũng mong chờ lần hợp tác tiếp theo của chúng ta."
Úc Hằng Chương rút một tờ khăn giấy lau nước mũi cho Thư Uyển, anh vuốt lại tóc cho cậu, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, lần sau đợi cơ thể em hồi phục rồi, em sẽ có thể cùng mọi người đến dự trực tiếp."
Đây là giải thưởng đầu tiên mà Thư Uyển nhận được, dù nó không đủ uy tín, nhưng cũng là một sự công nhận đối với cậu và nhân vật Nhan Vô Trần mà cậu thể hiện, không thể tự mình đến hiện trường, nói cậu không thất vọng chắc chắn là giả.
Nhưng may mắn là cậu vẫn còn bạn bè, thầy Cát mang theo búp bê bông của nhân vật cậu đi nhận giải, dùng một bài phát biểu để khẳng định khả năng vô hạn của Thư Uyển trên con đường diễn viên.
Thư Uyển rất biết ơn tất cả những gì mình đang có, những điều này khiến cậu bắt đầu mong chờ tương lai.
Dù là sự phát triển với tư cách một diễn viên, hay thân phận mới làm cha mà cậu sắp có.
Tương lai của cậu sẽ không còn tăm tối nữa.
Quan trọng nhất là, bên cạnh cậu còn có một người, sẽ cùng cậu chào đón một ngày mai với vô vàn khả năng.
Thư Uyển ngẩng đầu để Úc Hằng Chương lau mặt cho mình, vừa lau vừa nấc nghẹn nói: "Vậy lần sau đứng trên bục nhận giải, em muốn nói lời cảm ơn chồng của em, đã luôn ở bên cạnh chăm sóc em."
"Chẳng phải là em đang chăm sóc anh sao." Úc Hằng Chương lau khô cho chú mèo hoa nhỏ ngày càng nhạy cảm trong giai đoạn cuối thai kỳ, dịu dàng cười nói, "Vậy lần sau đứng trên bục nhận giải, em đừng quên cảm ơn thêm một người nữa."
"Em phải cảm ơn chính mình, đã kiên cường như vậy, còn xuất sắc như vậy."