——————————
Anh sẽ đợi em bình an ra ngoài
Bước vào giai đoạn cuối thai kỳ, Thư Uyển còn chưa có biểu hiện gì thì Úc Hằng Chương đã thay đổi trước. Anh tăng thêm cường độ luyện tập, về nhà gần như không còn dùng xe lăn nữa, để tiện cho việc đứng dậy chăm sóc Thư Uyển bất cứ lúc nào.
Trước đây là Thư Uyển mỗi ngày xoa bóp chân cho Úc Hằng Chương, bây giờ đến lượt Úc Hằng Chương mỗi ngày đều xoa bóp cho Thư Uyển.
Chiếc bụng nhô cao cùng thân hình mảnh khảnh của cậu tạo nên một sự tương phản rõ rệt. Úc Hằng Chương đã nhiều lần thử vỗ béo cho Thư Uyển nhưng đều thất bại, không biết là do nhóc con trong bụng hấp thụ dinh dưỡng quá tốt hay do thể chất của Thư Uyển vốn là như vậy, mãi không mập lên được.
Sợ nhóc con lớn quá sẽ làm Thư Uyển mệt mỏi, Úc tổng đành điều chỉnh thực đơn, chế độ ăn uống chủ yếu đảm bảo cung cấp đủ dinh dưỡng cơ bản.
Trong phòng làm việc của Úc đại tổng tài có hai ngăn tủ được dọn ra để chứa sách về chăm sóc thai kỳ và nuôi dạy con cái, dần dần hai ngăn không đủ dùng, anh lại dời bớt một ngăn vốn để sách tài chính. Thậm chí ngay cả văn phòng chủ tịch tập đoàn Hoàn Vũ, cũng có vài quyển bìa hồng lạc lõng giữa không khí nghiêm túc của nơi đó.
Trợ lý Trần không chỉ một lần bắt gặp tổng tài đi làm không xử lý công văn mà xoay ghế lại, chăm chú nghiên cứu xem thai giáo rốt cuộc có tác dụng hay không.
Cơ thể gầy gò phải gánh vác trọng lượng của đứa trẻ 8 tháng, Thư Uyển dần dần bắt đầu bị đau chân, đau xương, đi từ phòng ngủ ra phòng khách cũng thấy mệt, thỉnh thoảng đứng dậy đau đến mức phải vịn vào đồ vật mới đứng lên được. Để phòng ngừa bất trắc, Úc Hằng Chương đặc biệt mời lại một dì từng làm việc ở biệt thự cũ, trước đây cũng từng chăm sóc anh, rất đáng tin cậy.
Ban ngày dì ở cùng Thư Uyển, buổi tối chờ Úc Hằng Chương về nhà thì dì rời đi, đổi anh trực tiếp chăm sóc sát sao.
Thư Uyển từng quen với việc làm chiếc "đuôi nhỏ" bám lấy Úc Hằng Chương, giờ lại đến lượt Úc tổng làm cái "đuôi lớn" theo sát vợ.
Bàn tay ấm áp đặt lên chiếc bụng căng cứng, cẩn thận thoa một lớp kem dưỡng da dày.
Thư Uyển ỉu xìu nhìn động tác của Úc Hằng Chương, miệng trề ra đến mức có thể treo được lọ dầu. Úc Hằng Chương liếc nhìn cậu một cái, đợi đến khi thoa xong cả bụng lẫn gốc đùi, lau sạch dầu trên tay, anh mới ghé lại gần hôn nhanh lên đôi môi mèo con, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Không vui à?"
Thư Uyển mím môi, gượng gạo nặn ra một nụ cười khó coi, ngước mắt nhìn Úc Hằng Chương, rồi lại mím chặt miệng, húc đầu vào vai anh, khó chịu nói: "Em cũng không biết... chỉ là... thôi, em cũng không nói rõ được..."
Giai đoạn cuối thai kỳ đi lại bất tiện cộng với cơ thể đau nhức, cùng với sự thay đổi của nồng độ hormone, việc nảy sinh cảm xúc tiêu cực là rất bình thường. Úc Hằng Chương cẩn thận tránh chiếc bụng vừa thoa kem dưỡng mà ôm cậu vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy, muốn truyền thêm cho cậu chút sức mạnh.
Tựa vào bờ vai rộng, ngửi mùi hương thảo mộc quen thuộc mang lại cảm giác an toàn, Thư Uyển chợt nhỏ giọng nũng nịu: "Muốn hôn hôn."
Úc Hằng Chương khẽ cười, xoay vai Thư Uyển lại, dịu dàng đồng ý: "Được, hôn."
Người đàn ông luôn mạnh mẽ này lại dành cho cậu một nụ hôn vô cùng dịu dàng, triền miên. Thư Uyển lười biếng đáp lại, nhưng hễ Úc Hằng Chương muốn tách ra, cậu lại chủ động vươn theo, dường như chỉ có sự tiếp xúc thân mật không khoảng cách như vậy mới có thể khiến cậu dễ chịu.
Dopamine tiết ra cuốn trôi những u uất khó gỡ trong lòng. Giữa lúc bầu không khí trở nên vừa khéo, Thư Uyển lại vội vã đập nhẹ vai anh, thở hổn hển, vừa xấu hổ vừa bực bội: "...Em muốn đi vệ sinh."
Đi tiểu thường xuyên cũng là một trong những triệu chứng của giai đoạn cuối thai kỳ. Úc Hằng Chương nghiêng mặt đi để ổn định lại nhịp thở bị xáo trộn, Thư Uyển với tay định cầm sợi dây buộc ở thành giường, nhưng bất chợt cả người nhẹ bẫng, bị bế ngang lên.
Ôm chặt vai anh, Thư Uyển mở to mắt. Úc Hằng Chương thì bình tĩnh đứng dậy, bế cậu đi thẳng vào nhà vệ sinh.
"Tiên sinh, bây giờ em nặng lắm..." Thư Uyển ngước mắt nhìn cằm của Úc Hằng Chương.
"Vậy sao? Anh không cảm thấy." Cánh tay rèn luyện nhiều năm phát huy tác dụng, ôm rất vững.
Đặt cậu ngồi xuống bồn cầu, Úc Hằng Chương vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Thư Uyển: "..."
Thư Uyển: "...Tiên sinh, sao ngài không ra ngoài."
Úc Hằng Chương cụp mắt xuống: "Đợi em xong, anh lại bế em về."
Thư Uyển: "..."
Ánh mắt này... sao mà b**n th** quá!
Nếu không phải thân thể hiện tại không cho phép, cậu cảm giác mình sẽ gặp nguy hiểm mất.
Cuối cùng Thư Uyển vẫn đuổi được Úc Hằng Chương ra ngoài, đợi cậu giải quyết xong vấn đề sinh lý, tiên sinh mới vào lại bế cậu về.
Nhét người vào trong chăn cẩn thận, Úc Hằng Chương nắm tay Thư Uyển, lại cúi người hôn lên đôi môi mèo con, thì thầm một câu đầy ẩn ý: "... Nhóc con này đúng là vừa hành em, vừa hành anh."
Nói xong anh đứng dậy vào phòng tắm.
Thư Uyển đỏ bừng cả mặt, quên sạch sành sanh những chuyện không vui trước đó.
...
Nhân cơ hội Cát Thụy Thu đến nhà tặng búp bê bông và cúp giải 'Diễn viên mới xuất sắc nhất', Thư Uyển đã thú nhận với đối phương lý do mình không thể tham dự đêm hội. Thực ra cũng không cần cậu nói, khi Cát Thụy Thu nhìn thấy chiếc bụng tròn vo của cậu đã kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.
Trong lúc Cát Thụy Thu còn đang đứng hình, Úc tổng nhân cơ hội ghé sát bên tai Thư Uyển, thì thầm rằng Cát Thụy Thu gặp chuyện mà không bình tĩnh chút nào, may mà ngày đó Thư Uyển không chạy đến chỗ anh ta thành công.
Tuy vậy, vượt qua cú sốc ban đầu, Cát Thụy Thu lại nhanh chóng chấp nhận chuyện đàn ông cũng có thể mang thai, còn hứa sẽ tuyệt đối giữ bí mật. Anh ta quan tâm nhiều hơn đến việc việc sinh con có gây tổn hại cho Thư Uyển hay không.
Đúng là diễn viên có khác, khả năng đồng cảm cực kỳ cao, khi biết Thư Uyển phải sinh mổ, Cát Thụy Thu xúc động đến rơi nước mắt ngay tại chỗ, cảm thán Thư Uyển thật sự rất dũng cảm.
Khóc xong rồi lại khen trạng thái của Thư Uyển được giữ rất tốt, ngoài cái bụng thì chẳng nhìn ra cậu đã mang thai 8 tháng rồi.
Cả một buổi chiều, Cát Thụy Thu đều ở lại trò chuyện với Thư Uyển, thay đổi đủ cách để khen ngợi sự lợi hại của cậu, khen đến mức đầu óc Thư Uyển quay cuồng, nụ cười trong một buổi chiều còn nhiều hơn cả một tuần vừa qua cộng lại.
Úc Hằng Chương ngồi bên cạnh hoàn toàn không thể xen vào lời nào: "..."
Phải nói sao đây, Úc tổng thật sự thua thảm hại.
Úc Hằng Chương thầm nghĩ: Ừm, đã đến lúc phải đặt mua một cuốn 'Nghệ thuật giao tiếp' về xem rồi.
Học không bao giờ là đủ, Úc tổng không chỉ mua "Nghệ thuật giao tiếp" mà còn mua cả 'Khéo diễn đạt', 'Học cách nói yêu thương', vân vân và vân vân.
Vài ngày sau, trợ lý Trần gõ cửa bước vào văn phòng, phát hiện tổng tài lại đang lơ là công việc để đọc sách, chỉ không biết lần này là đang đọc 'Quan tâm đến cảm xúc của thai phụ' hay là 'Kinh nghiệm nuôi dạy con'.
Thấy anh ta mang tài liệu tới, Úc Hằng Chương liền gấp sách lại, ném vào ngăn kéo.
Hiệu suất làm việc của Úc tổng trước nay luôn cao, bản hợp đồng này cũng đã xem qua trước đó, chỉ cần xác nhận lại một lần nữa rồi ký tên là được.
Nhưng chờ mãi không thấy tổng tài cầm bút, trợ lý Trần: "...?"
Úc Hằng Chương khẽ hắng giọng, cầm bút máy ký xong, lúc đưa lại tập tài liệu thì lại không buông tay ngay, mà nhìn trợ lý Trần dịu giọng nói: "Từ trước đến nay cậu luôn giải quyết công việc rất tốt, mấy năm nay vất vả cho cậu rồi."
Trợ lý Trần: "..."
Trợ lý Trần: "???"
Trong chốc lát, trong đầu trợ lý Trần lướt qua hàng ngàn suy nghĩ, cuối cùng chỉ còn lại gương mặt muốn khóc mà không khóc nổi: "Úc tổng, tôi làm việc cho Hoàn Vũ hoàn toàn không thấy khổ cực gì hết! Nếu tôi có làm sai điều gì, ngài cứ nói thẳng, tôi lập tức sửa ngay. Xin đừng sa thải tôi!"
Úc Hằng Chương: "..."
Úc Hằng Chương thu lại vẻ mặt: "Cút đi."
Cảm giác quen thuộc đã trở lại, trợ lý Trần cũng lập tức trở lại bình thường: "Vâng ạ!"
...
Thực tiễn mới biết được chân lý, tuy thực hành trên người trợ lý Trần có chút sai sót, nhưng Úc tổng tự cho rằng mình đã nắm được bí quyết cốt lõi của việc khen ngợi, tối đó khi Thư Uyển vừa tắm xong đang sấy tóc, anh phát động kỹ năng khen ngợi.
"Bé cưng, em thật sự rất xinh đẹp." Xắn tay áo lên, một cánh tay vòng qua eo ôm lấy cả đứa nhỏ trong bụng, Úc tổng bá đạo đứng phía sau Thư Uyển, một tay chống lên mặt bàn đá cẩm thạch, ánh mắt sắc bén qua gương nhìn thẳng vào cậu.
Thư Uyển: "..."
Cậu đặt máy sấy tóc trong tay xuống, cả gương mặt kinh hãi.
Úc Hằng Chương: "?"
Sao anh cảm thấy phản ứng này không đúng lắm.
Thử lại lần nữa.
Úc tổng xoay người đối diện Thư Uyển, tay kia ôm lấy eo cậu, dịu giọng nói: "Mấy tháng nay vất vả cho em quá rồi, bé cưng, em thật sự rất kiên cường."
Thư Uyển lo lắng đưa tay lên sờ trán Úc Hằng Chương: "Tiên sinh, có phải ngài bị sốt đến hồ đồ rồi không?"
Úc Hằng Chương: "..."
Úc tổng khen ngợi thất bại, đành buồn bực trở về phòng ngủ, nằm úp sấp trên giường.
Thư Uyển ngồi xuống bên cạnh Úc Hằng Chương, cũng giống như khi anh an ủi mình, cậu xoa xoa mái tóc mềm mại đã gội sạch gel của đối phương. Chẳng mấy chốc, với khả năng tự điều chỉnh tâm lý cực mạnh, Úc Hằng Chương xoay mặt sang, giải thích rằng mình không bị sốt, chỉ là muốn dỗ cậu vui.
"Hì." Thư Uyển cố kìm khóe miệng đang cong lên điên cuồng.
Úc Hằng Chương lật người ngồi dậy, véo má Thư Uyển, khẽ nói: "Muốn cười thì cười đi, anh không trách em đâu."
Thư Uyển dùng một tay đỡ bụng, một tay vịn vai Úc Hằng Chương, cố gắng kìm nén cười mấy tiếng.
Cậu cọ vào vai Úc Hằng Chương để lau đi nước mắt vì nhịn cười, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng anh, cong môi nói: "Rõ ràng tiên sinh rất biết dỗ người khác, không cần phải học theo thầy Cát đâu."
Úc Hằng Chương đỡ Thư Uyển tựa vào gối đầu giường: "Anh chỉ muốn em vui vẻ hơn một chút."
"Ngài có lòng này là em đã rất vui rồi." Thư Uyển cười đủ rồi đưa tay xoa bụng, cụp mắt xuống nói, "Thật ra dạo này em cứ nghĩ, có phải mình đã quá đáng lắm không. Tiên sinh đã hết lòng chăm sóc em, vậy mà em còn động tí là cáu kỉnh với ngài."
"Sao lại nghĩ vậy?" Úc Hằng Chương ngồi cạnh Thư Uyển, vươn tay ôm cậu.
"Em thấy những người khác mang thai cũng không được dỗ dành như vậy. Ai cũng vất vả như nhau, tiên sinh đối xử tốt với em như vậy, em cảm thấy mình sắp bị chiều hư rồi." Thư Uyển dựa vào lòng Úc Hằng Chương, khẽ nói.
"Thế này đã là gì đâu." Úc Hằng Chương nắm lấy tay Thư Uyển, bóp nhẹ, "Dùng chính cơ thể của mình để vun đắp nên một sinh mệnh mới, đây là một việc đòi hỏi lòng dũng cảm rất lớn. Anh không thể hoàn toàn đồng cảm được, nhưng nhìn em cả đêm ngủ không yên giấc, chức năng cơ thể bị tiêu hao thấy rõ bằng mắt thường, anh cũng phần nào thấu hiểu nỗi đau ấy."
"Em đang dùng sức khỏe để tạo ra máu thịt, còn anh chẳng phải chịu chút đau đớn nào, chỉ cần động miệng, ra chút sức thôi. Nói gì đến chiều hư, anh chỉ thấy mình vẫn chưa dỗ dành em đủ."
"Thật ra trước đây em không yếu đuối như vậy đâu." Đôi mắt Thư Uyển xa xăm, nhớ lại cảnh tượng cách đây một năm, nay nhìn lại như trăng trong nước, ngỡ như đã cách một đời, "Lúc đó chưa từng có ai dỗ dành em, chuyện khổ cực nào em cũng tự nuốt xuống được."
Vòng tay ôm Thư Uyển siết chặt hơn, Úc Hằng Chương nói: "Trước đây không có ai dỗ, nhưng giờ đã có rồi. Giờ em muốn yếu đuối thế nào cũng được, anh tình nguyện gánh chịu những cơn giận dỗi của em."
"Huống chi những cơn giận của em có đáng là gì, muốn anh hôn em, ôm em mà cũng tính là giận dỗi sao? Vậy thì anh ra lệnh em phải dỗi thêm nhiều lần nữa."
Chuyện cũ như khói sương tan biến, Thư Uyển cười đáp: "Vâng."
Cậu nắm chặt tay Úc Hằng Chương, khóe môi cong lên nói: "Thấy chưa, tiên sinh vốn đã rất giỏi dỗ người, chẳng cần học cũng biết."
...
Rất nhanh, lại một năm mới đến. Phương Thư Nhã từ nước ngoài trở về, vừa về đến nhà đã nhận được một món quà bất ngờ to lớn.
Bà thật sự không dám tin, mới đi một chuyến thôi mà đứa nhỏ của con trai đã sắp chào đời rồi.
Năm xưa khi Úc Hằng Chương tự ý quyết định hôn sự bà còn chưa giận, nhưng lần này thì thật sự nổi nóng: "Chuyện lớn như vậy mà con cũng dám giấu mẹ!"
Chuyện này vốn là cả hai cùng giấu, nhưng người bị mắng chỉ có mình Úc Hằng Chương.
Mấy lần Thư Uyển muốn cùng tiên sinh chịu trận, nhưng lại bị Phương Thư Nhã nắm chặt tay: "Nó có chăm sóc con tốt không? Thời gian này vất vả lắm phải không?"
Úc Hằng Chương muốn giải thích vài câu cho mình, nhưng đáng tiếc bà Phương hoàn toàn không chịu nghe, nhất định phải để Thư Uyển nói mới tin.
Có thể nói là vô cùng hai mặt.
May mà Thư Uyển một lòng hướng về tiên sinh nhà mình, nhanh chóng giải cứu cho Úc tổng đang bị phạt đứng.
Thật ra từ sau vụ tai nạn xe năm đó, Úc Hằng Chương có thể cảm nhận được trong lòng Phương Thư Nhã vẫn luôn áy náy với anh, vì năm đó đã không thể chống đỡ cho anh đứng dậy.
Mỗi khi nhìn đôi chân của Úc Hằng Chương, bà lại chẳng thể nói ra câu nào nặng lời.
Giữa hai mẹ con có một người đã khuất, đó là nỗi đau mà cả hai đều không thể vượt qua được.
Không biết có phải nhờ sinh mệnh mới mang đến sức sống, hay vì Úc Hằng Chương cuối cùng cũng chịu rời khỏi chiếc xe lăn, mà Phương Thư Nhã cũng bắt đầu buông bỏ cảm giác tội lỗi của mình.
Mùa hè đã đóng băng hai người suốt bao năm, sau khi trải qua một trận bão tuyết kéo dài, dường như cuối cùng cũng sắp chào đón một mùa xuân mới.
Mùng một tháng ba, gió lạnh đã tan, vạn vật sinh sôi, là ngày thích hợp để cầu phúc.
Vào ngày đã định sẵn từ sớm, Thư Uyển đã làm xong mọi công tác chuẩn bị và đang nằm trên giường.
Phanh giường được mở ra, các y tá đã ký thỏa thuận bảo mật đẩy giường về phía thang máy, đưa Thư Uyển đến phòng phẫu thuật.
Úc Hằng Chương đi theo bên cạnh, tay anh nắm chặt thành giường, dùng sức đến mức gân xanh nổi lên trên cả cánh tay.
Thư Uyển đã tìm hiểu toàn bộ quá trình phẫu thuật, là người đang nằm trên giường sắp vào phòng mổ, cậu không thể hoàn toàn không sợ hãi, không lo lắng.
Nhưng tất cả những điều đó sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Úc Hằng Chương, lại dường như không còn đáng sợ như vậy nữa.
Thư Uyển đưa tay ra khỏi chăn, chạm vào khớp tay trắng bệch của Úc Hằng Chương, sau đó phủ lên cả mu bàn tay anh, nhẹ nhàng xoa xoa.
Cậu cong mắt, nói với Úc Hằng Chương: "Tiên sinh, em không sợ, ngài cũng đừng sợ."
Buông tay khỏi lan can đã nắm quá lâu, lúc này Úc Hằng Chương mới nhận ra ngón tay mình đã cứng đờ. Anh nắm ngược lại tay Thư Uyển, muốn nói rằng mình không sợ, nhưng lại không thể nói ra lời.
Ra khỏi thang máy đi được vài bước là đến phòng phẫu thuật.
Nắm lấy thời gian cuối cùng, Úc Hằng Chương cúi đầu hôn lên trán Thư Uyển, giọng khàn khàn nói: "Anh đợi em bình an ra ngoài."