Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 68

***
——————————

Là một bé con thích cười nha~

[Chú thích của editor: Bé con gọi công là bố, thụ là cha.]

Một tiếng khóc vang dội xé toang sự yên tĩnh trong phòng phẫu thuật.

Thư Uyển khẽ mở mắt, hàng mi run rẩy. Mặt nạ dưỡng khí che mất nửa tầm nhìn, trong tầm mắt mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy bóng đèn phẫu thuật đang lắc lư.

 

Ánh sáng loang lổ trên trần nhà cao vời vợi, lay động như mặt nước mà cậu đã từng nhìn thấy trong dòng sông lạnh giá vào đầu xuân năm ấy.

 

Trên mặt nước vốn đen kịt u ám, chợt có vài tia sáng xuyên xuống, kéo cậu thoát khỏi cơn ngạt thở kéo dài.

 

Cảm giác như được tái sinh.

 

"Là một bé trai rất xinh đẹp." Lần đầu tiên thực hiện ca phẫu thuật sinh mổ cho đàn ông, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ theo kế hoạch, không phát sinh tình huống bất ngờ nào, em bé thuận lợi chào đời, các bác sĩ và y tá có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Y tá bế đứa trẻ đã được lau sạch sẽ, cân đo xong xuôi liền đưa cho Thư Uyển nhìn thoáng qua.

 

Nhóc con vẫn đang gào khóc oa oa, nó cũng thật tự giác, bác sĩ còn chưa kịp vỗ, nó đã tự mình khóc lên rồi, coi như thoát được một cái tét mông.

 

Đôi tay đứa nhỏ khum lại, tay chân vẫy loạn xạ, chỉ lo nhắm chặt mắt, khóc oang oang.

 

Mặt nạ dưỡng khí bị hơi thở làm mờ đi, Thư Uyển nghiêng đầu, rốt cuộc cũng nhìn rõ sinh linh đã ở trong bụng cậu gần 10 tháng này.

 

Đôi mắt hoe đỏ khẽ cong cong, Thư Uyển muốn nói, nhóc quỷ này xinh đẹp chỗ nào chứ, rõ ràng nhăn nhúm xấu xí.

 

Xấu chết đi được.

 

Bé tí xíu, nhưng lại chứa đựng một sức sống mạnh mẽ vô cùng.

 

Thật kỳ diệu.

 

Chỉ nhìn thoáng qua, đứa bé đã được bế đi, đưa ra ngoài trước.

 

Nước mắt lặng lẽ rơi, Thư Uyển nhắm mắt lại, trong lòng khe khẽ gọi: Cha ơi, con cũng có đứa con của riêng mình rồi.

 

Uyển nhi của cha đã trưởng thành rồi.

 

...

 

Khâu vết mổ hoàn tất, ca phẩu thuật mới thực sự kết thúc. Bác sĩ thở phào, đưa Thư Uyển còn hơi mê man ra khỏi phòng phẫu thuật.

 

Đầu ngón tay hơi lạnh được nắm lấy, Thư Uyển mở mắt ra, nhìn thấy Úc Hằng Chương.

 

"Tiên sinh...?" Cậu tưởng Úc Hằng Chương đã theo con đến phòng bệnh rồi.

 

Úc Hằng Chương khẽ vuốt mái tóc ướt mồ hôi trên trán cậu, hốc mắt đỏ bừng: "Em vất vả rồi."

 

"Mẹ chăm con rồi, em đừng lo." Giống như trước khi vào phòng phẫu thuật, Úc Hằng Chương cúi đầu hôn lên trán Thư Uyển, khẽ nói, "Đã hứa là sẽ đợi em ra mà."

 

Thư Uyển nắm ngược lại tay Úc Hằng Chương, lòng đầy an tâm, khẽ cười đáp: "Vâng."

 

Quá trình hồi phục sau phẫu thuật suôn sẻ hơn Thư Uyển tưởng tượng một chút, chỉ là lần đầu xuống giường đi lại cậu đau đến mức toát hết mồ hôi, hoàn toàn dựa vào Úc Hằng Chương chống đỡ mới đi được một vòng quanh phòng bệnh, quá trình này còn gian nan hơn cả sinh con.

 

Úc Hằng Chương cũng đổ mồ hôi hột vì lo lắng, chỉ hận không thể chịu đau thay Thư Uyển.

 

Đứa bé được Phương Thư Nhã bế ra phòng ngoài cho bú, đợi đến khi quay lại, Thư Uyển đã nằm xuống giường, hai người đều thở hổn hển vì mệt.

 

Từ khi Úc Hằng Chương trưởng thành, đây là lần đầu tiên Phương Thư Nhã thấy anh chật vật như vậy.

 

Đưa đứa trẻ cho Úc Hằng Chương, Phương Thư Nhã cùng dì giúp việc đi chuẩn bị khăn lau người cho Thư Uyển.

 

Úc Hằng Chương ôm chặt bé con trong lòng, hai tay cứng ngắc.

 

Trong thời gian Thư Uyển mang thai, anh đã đặc biệt đi học cách bế trẻ con, nhưng đến lúc thật sự bế một đứa nhỏ mềm nhũn, bé tí thế này, anh chỉ cảm thấy chẳng biết nên dùng lực thế nào, vừa sợ quá nhẹ vừa sợ quá mạnh.

 

"Tiên sinh, ngài căng thẳng quá rồi." Thư Uyển đã lại sức, cậu nghiêng đầu nhìn Úc Hằng Chương khẽ cười.

 

"Anh thật sự rất căng thẳng." Úc Hằng Chương thẳng thắn thừa nhận.

 

Vừa ăn no, nhóc con đã ngủ rất say. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, khuôn mặt nhăn nhúm khi nãy dường như đã dãn ra đôi chút.

 

Úc Hằng Chương bế đứa bé đến bên giường cho Thư Uyển xem: "Mắt và mũi của con đều giống em."

 

"Thật à?" Thư Uyển nghi ngờ, cậu chăm chú nhìn nhóc con đang ngủ say sưa một lúc, băn khoăn: "Em trông thế này sao?"

 

Úc Hằng Chương có thể hiểu được cảm giác của Thư Uyển, đứa trẻ còn quá nhỏ, hai ông bố mới vào nghề thực sự không thể giống như bác sĩ kinh nghiệm phong phú, có thể nhìn ra được đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo đó.

 

Úc Hằng Chương không chắc chắn nói: "Bác sĩ nói chờ lớn lên sẽ rõ. Con của chúng ta sinh ra đã là một thằng nhóc đẹp trai rồi."

 

Thư Uyển cười cười: "Đẹp trai hay không cũng chẳng sao, chỉ cần khỏe mạnh là được."

 

Úc Hằng Chương gật đầu: "Ừ, chỉ cần khỏe mạnh là được."

 

Thực ra ngày thứ ba là Thư Uyển đã có thể xuất viện, nhưng Úc Hằng Chương vẫn để cậu nằm viện thêm một tuần, xác định cơ thể hoàn toàn ổn rồi mới đưa về nhà.

 

Lúc này Thư Uyển đã có thể xuống giường đi lại bình thường, cũng có thể tự mình bế con.

 

Trẻ sơ sinh tầm này đúng là mỗi ngày một khác, dần dần Thư Uyển đã có thể nhìn thấy đường nét của Úc Hằng Chương trên khuôn mặt của bé con. Miệng và tai đều giống bố, làn da thì đã bớt nhăn đỏ, trắng nõn, giống hệt Thư Uyển.

 

Chỉ cần bé con nằm trong lòng Thư Uyển là không khóc cũng không quấy, đôi mắt to tròn long lanh chăm chú nhìn cậu, chẳng mấy chốc lại "khanh khách" cười vang.

 

Đôi mắt cong cong khi cười, y hệt Thư Uyển.

 

Vì Thư Uyển vẫn đang trong giai đoạn dưỡng sức, Úc Hằng Chương không cho cậu bế con nhiều, anh tự mình pha sữa bột, đến bế nhóc con đi cho bú.

 

Trải qua mấy ngày luyện tập, Úc tổng đã có thể bế con, cho con bú một cách thuần thục, một loạt động tác liền mạch trơn tru.

 

Nhóc con bị bế khỏi lòng cha, bé vừa định gào lên, nhưng thấy là Úc tổng thì tiếng khóc bỗng nghẹn lại trong họng. Không giống dáng vẻ vui tươi khi nhìn Thư Uyển, bé con mới tí tuổi đầu đã khẽ nhíu mày, rất nghiêm túc ngậm bình sữa, vừa uống sữa vừa nhìn chằm chằm người bố còn lại của mình.

 

Thư Uyển ngó đầu qua, nhóc con liền cười toe toét, Thư Uyển lùi lại, nhóc con lại trở nên nghiêm túc hẳn.

 

"Nó đang bắt chước người lớn sao?" Thư Uyển vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

 

Úc Hằng Chương nhướng mày, cúi đầu nhìn nhóc con đang làm bộ làm tịch, anh  thực sự cảm thấy có chút uy nghiêm từ đứa bé nhỏ xíu này.

 

Anh rút bình sữa ra, nhóc con cũng không khóc không quấy, mà nhìn anh nghiêm túc hơn, đôi mắt đen như hạt nho ẩn chứa sự trách móc.

 

"Rất tốt." Úc Hằng Chương trả lại bình sữa cho nhóc con nhà mình, "Rất có phong thái của một chủ tịch hội đồng quản trị."

 

Thư Uyển: "..."

 

Để hai người đàn ông chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh, Phương Thư Nhã vẫn thấy không yên tâm lắm, dù cho nhóc con là do Thư Uyển sinh ra.

 

Trong mắt bà, Thư Uyển vẫn còn quá trẻ.

 

Vì vậy dì giúp việc trong nhà tiếp tục ở lại để chăm sóc bé con và Thư Uyển.

 

Thỉnh thoảng Phương Thư Nhã cũng sẽ ghé qua thăm.

 

Bé con vừa nhìn thấy bà nội là cười cong cả mắt, có lần Phương Thư Nhã mang Tuyết Cầu đến, nhóc con thấy Tuyết Cầu cũng cười.

 

Chỉ riêng gặp Úc Hằng Chương thì bé lại không cười, khiến cho Úc tổng gần như nghi ngờ cuộc đời.

 

Cát Thụy Thu cũng tranh thủ thời gian nghỉ quay phim ghé qua nhà Thư Uyển một chuyến, thăm đứa cháu lớn của mình. Vừa nhìn đứa nhỏ anh ta liền quả quyết cho rằng, bé con hoàn toàn di truyền ưu điểm từ cả hai người bố, lớn lên chắc chắn là một cậu trai siêu đẹp.

 

Bé con đưa tay ra với Cát Thụy Thu, nắm nắm trong không khí. Anh ta liền đưa một ngón tay, bé cầm lấy, miệng cười toe toét.

 

Úc Hằng Chương đứng bên cạnh: "..."

 

Sao gặp ai cũng cười, chỉ riêng gặp anh thì không?

 

Thư Uyển an ủi tiên sinh: "Có lẽ bé thấy ngài có uy nghiêm của người cha đấy."

 

Úc Hằng Chương: "..."

 

Cảm ơn, nhưng anh thực sự không cần loại uy nghiêm này lắm.

 

"Đặt tên cho bé chưa?" Cát Thụy Thu vừa trêu chọc đứa nhỏ vừa hỏi.

 

"Đặt rồi." Thư Uyển chọc chọc má bé, cười nói: "Tên là Thư Hựu, chữ Hựu trong khoan dung. Hy vọng sau này bé rộng lượng, chính trực, lương thiện."

 

Họ của bé theo Thư Uyển, là do Úc Hằng Chương quyết định. Dù sao cậu đã cực khổ sinh con, tất nhiên phải mang họ Thư.

 

Cũng lúc này, Úc Hằng Chương mới nói với Thư Uyển là trước khi mất, Úc Khải Phong đã để lại một phần tài sản thừa kế cho đứa con tương lai của anh. Vốn là muốn dùng điều này để kìm hãm Úc Hằng Chương, khiến anh sớm ly hôn với Thư Uyển.

 

Tiếc là dù Úc Hằng Chương không có được chỗ cổ phần đó, thì với sự chuẩn bị nhiều năm của mình, anh vẫn đủ khả năng kiểm soát Hoàn Vũ.

 

Hiện tại, phần di sản ấy vẫn do văn phòng gia tộc quản lý. Nếu sau này đến kỳ hạn mà Úc Hằng Chương không có người thừa kế, toàn bộ sẽ được chuyển cho con cháu của Úc Bách và Úc Huy.

 

Thực ra chỉ cần làm xét nghiệm quan hệ cha con, thì bây giờ Úc Hằng Chương đã có thể lấy được quyền đại diện cho phần di sản đó, nhưng anh không cần, mà vẫn để tạm cho người của văn phòng gia tộc quản lý trước, đợi sau này Thư Hựu lớn lên thì tự mình tiếp quản.

 

Nói cách khác, Thư Hựu còn nhỏ đã sở hữu tài sản khổng lồ.

 

Thư Uyển nghĩ thầm: bảo sao Hựu Hựu cứ thấy bố nó là cau mày.

 

Còn chưa ra khỏi tã đã phải gánh vác trọng trách tương lai.

 

Úc Hằng Chương cười nói: "Anh đâu phải ông nội, đâu nhất định phải duy trì doanh nghiệp gia tộc. Một sự vật có thể tồn tại được bao lâu vốn không chịu sự kiểm soát của bất kỳ ý chí cá nhân nào. Tương lai nếu Hựu Hựu có ý tiếp quản công ty, anh sẽ dạy nó, nếu nó không có ý đó, vậy nó muốn làm gì thì cứ làm, không phải anh đã nói rồi sao, chỉ cần con khỏe mạnh vui vẻ là được."

 

"Tiên sinh, ngài tốt quá à." Thư Uyển ôm bé con dựa vào lòng Úc Hằng Chương, Úc tổng nhân cơ hội cúi đầu hôn lên má vợ.

 

Trong lòng vang lên tiếng cười khúc khích. Thư Uyển cúi đầu, phát hiện không biết bé con đã tỉnh từ lúc nào, bé cười híp mắt nhìn hai người họ, đôi mắt cong lên thành vầng trăng khuyết.

 

"Giờ thì cười rồi hả?" Úc Hằng Chương chọc chọc má con, nghi ngờ nói, "Chẳng lẽ con lo lắng cho di sản của ông cố thật đấy à?"

 

...

 

Thời hạn nghỉ ngơi mà Thư Uyển từng nói với Từ Tài Mậu sắp hết.

 

Từ quản lý cũng không làm gì được nghệ sĩ nhỏ có hậu thuẫn vững chắc nhà mình, dù sao thì ngay cả cấp trên của anh ta là Lương Thích đi dò hỏi tin tức, cũng không hỏi ra được Thư Uyển rốt cuộc đã làm gì.

 

Giờ nhận được điện thoại của Thư Uyển, Từ Tài Mậu mang một bụng nghi vấn, hùng hổ xông đến tận cửa. Ai ngờ lại thấy nghệ sĩ nhà mình đang ôm một bé con trắng trẻo đáng yêu, cất giọng nhẹ nhàng hát một bài đồng dao du dương.

 

Khí chất hiền dịu rạng ngời trên người cậu suýt chói mù mắt anh ta.

 

Từ Tài Mậu: "...Cậu sinh con được thật à?"

 

Thư Uyển kinh ngạc: "...Em còn chưa nói là em sinh mà."

 

"Thật sự là cậu sinh??!" Từ Tài Mậu nghe rõ tiếng thế giới quan của mình vỡ tan tành.

 

...

 

"...Hôm qua tôi mới xem xong một bài phân tích của fan, nói cậu biến mất lâu như vậy là đi sinh con. Tôi còn cười họ hoang tưởng." Từ Tài Mậu tức đến bật cười, "Hoá ra người duy nhất bị lừa là tôi??"

 

Bé con trong lòng Thư Uyển khẽ kêu một tiếng, Từ Tài Mậu lập tức im bặt.

 

Thư Uyển đưa bé con đã được dỗ ngủ cho dì giúp việc bế vào phòng trẻ, Từ Tài Mậu nhìn khuôn mặt vừa giống Thư Uyển vừa giống Úc Hằng Chương của nhóc con, liền dự cảm rằng đứa nhỏ này lớn lên chắc chắn sẽ càng giống hệt hai người cha.

 

Nếu sau này bị tay săn ảnh liều lĩnh nào đó chụp được cận mặt đăng lên, không biết trên mạng sẽ nổ ra chủ đề kinh thiên động địa nào nữa.

 

"Trước đó em đã định nói với anh rồi, nhưng không phải anh Từ đang nghỉ phép sao, ngay sau đó lại là Tết..." Thư Uyển rót cho Từ Tài Mậu một ly nước, để anh hạ hỏa.

 

Từ Tài Mậu cau mày nói: "Bây giờ tôi càng nghĩ càng thấy bài đăng hôm qua đúng là thần thánh, phân tích có trật tự rõ ràng, logic chặt chẽ, từ lúc cậu ốm nghén đến lúc cậu và Úc tổng cãi nhau, rồi đến đi khám thai sau đó biến mất, không xuất hiện... thảo nào bên dưới có nhiều người hùa theo như vậy, hóa ra họ đã phục dựng lại toàn bộ sự thật rồi..."

 

Từ Tài Mậu vỗ đùi cái đét, rồi ngẩng đầu nói: "Không được, tôi phải đi báo cáo bài đăng đó, nếu không sau này để họ lớn mạnh thật sự rồi đào ra sự thật thì sao!"

 

"Không cần." Úc Hằng Chương bưng ly nước trái cây vừa ép xong từ trong bếp đi ra, "Báo cáo thì càng giống giấu đầu hở đuôi."

 

"Cho dù Hựu Hựu có bị chụp được, chỉ cần không thừa nhận, ai có thể chắc chắn thằng bé là do Thư Uyển sinh?"

 

"...Cũng phải." Thấy Úc Hằng Chương, bộ não bị sốc vì chuyện Thư Uyển sinh con của Từ Tài Mậu dần dần bình tĩnh lại, "Thư Uyển là đàn ông, người bình thường thấy loại bài viết này chỉ cho là fan bịa đặt, chẳng ai tin thật."

 

Giống như hôm qua anh ta đọc bài, cũng chỉ nghĩ fan tự biên tự diễn, nào ngờ...

 

Cho dù Hựu Hựu bị chụp được, nhiều lắm cũng chỉ khiến người ta tưởng bé được chọn nuôi dưỡng vì giống cả hai người, chứ ai mà nghĩ một người đàn ông như Thư Uyển có thể sinh con chứ.

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, có thể không lộ mặt thì vẫn nên giữ kín.

 

Điểm này Úc Hằng Chương và Thư Uyển cũng đã thống nhất với nhau.

 

Từ Tài Mậu dần khôi phục phong thái quản lý vàng, nghĩ đến phương án dự phòng để xử lý khủng hoảng nếu lỡ xảy ra vấn đề truyền thông. Bây giờ điều anh ta cần biết là: "Bao giờ cậu định trở lại?"

 

Đây cũng là chuyện Thư Uyển đang phân vân.

 

Kỳ hạn nói với Từ Tài Mậu đã đến, nhưng Hựu Hựu còn quá nhỏ, cậu thật sự không yên tâm.

 

Từ Tài Mậu nhìn Thư Uyển từ trên xuống dưới, thân hình chưa đến mức biến dạng nghiêm trọng, nhưng vẫn cần thời gian lấy lại vóc dáng.

 

Trước khi đến đây, anh ta còn nghĩ: chỉ cần Thư Uyển không có vấn đề gì, thì bằng mọi giá phải để cậu sớm trở lại đoàn phim, đỡ cho fan ngày nào cũng réo tên anh ta 800 lần.

 

Nhưng nhìn dáng vẻ lưu luyến không nỡ rời bé con này, Từ Tài Mậu mặt lạnh tim mềm nói: "Thôi, để tôi sắp xếp cho cậu vài buổi tập luyện. Đợi khi nào cơ thể hoàn toàn hồi phục rồi hãy tính chuyện trở lại."

Bình Luận (0)
Comment