Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 69

——————————

Em đâu phải quái vật nhỏ đâu mà~

Tên ở nhà của Thư Hựu là Hựu Hựu, nhưng không biết từ hôm nào có người gọi cậu bé là bé Bưởi, sau này Thư Hựu Hựu lại có thêm một biệt danh nữa là Bưởi.(*)

 

(*)宥宥 (Hựu Hựu): lặp lại tên chính "" để tạo cảm giác thân mật.

 

小柚子 (tiểu Hựu tử / quả bưởi nhỏ): do đồng âm giữa " (Hựu)" và " (bưởi)" trong tiếng Trung.

 

Bé Bưởi lúc ba tháng tuổi đã vỡ nét ra nhiều, một đôi mắt tròn trong như lưu ly, long lanh lay động lòng người. Khi im lặng nhìn người khác, sẽ khiến người ta cảm thấy cậu bé giống như một thiên thần nhỏ có cánh. Khi mím môi cười, đôi mắt cong cong, đuôi mắt hạ thấp, hàng mi dài cong lên, lập tức biến thành một đứa bé xinh xắn như trong tranh Tết.

 

Bất cứ ai nhìn thấy bé Bưởi cũng phải khen một câu em bé này thật là xinh đẹp.

 

Em bé xinh đẹp cũng thích những thứ xinh đẹp, thích quả bóng nhỏ nhiều màu treo trên xe đẩy, thích bám vào thành xe đẩy, nhoẻn miệng nhìn con chó to màu trắng của mình... nhưng thứ cậu bé thích nhất, đương nhiên là người cha xinh đẹp luôn dịu dàng gọi cậu là "Hựu Hựu".

 

Vòng tay của cha mềm mại ấm áp, bé Bưởi chỉ cần vươn cánh tay đầy ngấn củ sen của mình ra là có thể nắm được mái tóc dài buông trên vai cha, bé tò mò nắm trong tay rồi bóp bóp, cha liền cúi đầu chạm trán bé một cái.

 

Trên người cha có mùi hương của cỏ cây giống như bố, nhưng nhạt hơn, vừa vặn để Thư Hựu Hựu cảm thấy dễ chịu. Ngoài mùi cỏ cây, còn phảng phất một hương thơm ấm áp dịu dàng, khiến Thư Hựu Hựu nằm trong lòng cha một lát là có thể yên tâm ngủ say.

 

Chính vì Thư Hựu Hựu thừa hưởng khuôn mặt xinh đẹp của Thư Uyển, lại ngoan ngoãn dễ dỗ khi nằm trong lòng cậu, nên thường khiến người ta quên mất rằng bé vốn là một đứa nhóc rất hay quậy phá.

 

Đừng nhìn cậu bé có gương mặt thiên sứ mà lầm, tiếng khóc của bé Bưởi chói tai đến mức chỉ cần nghe một lần, Từ Tài Mậu liền kết luận rằng: "Thằng bé này lớn lên chắc chắn sẽ là một giọng ca nốt cao tuyệt vời."

 

Thư Hựu Hựu rất hiếu động, ở tháng tuổi người ta còn đang lật người thì cậu bé đã giãy giụa muốn ngồi dậy, chỉ hận không thể bò trong xe đẩy lúc 3 tháng tuổi.

 

Điều này không khỏi khiến Thư Uyển nhớ lại mấy đêm không ngủ được ở giai đoạn cuối thai kỳ, đều là do Thư Hựu Hựu không ngừng lật người trong bụng cậu, giống như đang nhảy múa, không một khắc nào yên tĩnh.

 

Lúc đó Thư Uyển vừa buồn ngủ lại không ngủ được, cảm xúc dâng lên là không kìm được nước mắt, Úc Hằng Chương nghe thấy động tĩnh liền bật đèn đầu giường, ngồi dậy ôm người vào lòng dỗ dành. Nghe Thư Uyển nói là do đứa nhỏ trong bụng quá nghịch, Úc tổng liền nhíu mày, lòng bàn tay áp lên bụng Thư Uyển, hung dữ nói: "Dám quấy vợ bố à, đợi con ra ngoài xem bố xử lý con thế nào."

 

Đợi đến khi Úc tổng cuối cùng cũng dỗ được vợ cười, Thư Uyển lau khô nước mắt, mới phát hiện đứa nhỏ trong bụng đã ngoan ngoãn, không còn nhúc nhích nữa.

 

"Tiên sinh, ngài nói xem, Hựu Hựu bây giờ vừa thấy ngài đã không cười, không phải là còn nhớ chuyện lúc đó ngài nói muốn xử lý nó chứ?"

 

"Nhớ cũng tốt, để bây giờ nó bớt gào đi vài tiếng, trần nhà sắp bị tiếng khóc của nó lật tung rồi." Giây trước Thư Hựu Hựu còn đang khóc, giấy sau thấy Úc Hằng Chương liền lập tức im bặt, mặt nhỏ căng ra nghiêm túc đến lạ.

 

"Hựu Hựu chỉ khóc khi có nhu cầu thôi." Thư Uyển thử nhiệt độ sữa bằng cổ tay, rồi bế Thư Hựu Hựu đã đến giờ uống sữa từ trong xe đẩy ra.

 

"Trẻ biết khóc thì mới có sữa uống." Úc Hằng Chương chạm nhẹ lên má Thư Hựu Hựu, cười nói: "Sau này chắc chẳng ai bắt nạt được nó đâu."

 

Ngày bé Bưởi tròn 100 ngày tuổi, Thư Uyển và Úc Hằng Chương đưa cậu bé đi chụp ảnh kỷ niệm.

 

Lúc thay cho Thư Hựu Hựu bộ đồ ngủ liền thân bằng lông có tai thỏ nhỏ, ánh mắt của Thư Uyển bỗng dừng lại trên gương mặt của cậu bé, chính xác mà nói, là ở phía dưới đuôi mắt trái.

 

Một nốt ruồi đỏ nhỏ xinh như chu sa điểm trên má của bé Bưởi.

 

Rõ ràng hôm qua vùng da trắng mịn ấy vẫn còn trơn nhẵn, không có gì cả.

 

Thư Hựu Hựu túm lấy đôi tai thỏ dài mềm mại rũ xuống từ trên đầu, suýt chút nữa đã làm mình ngã nhào. Cậu bé cười "khì khì", buông tai thỏ ra rồi đưa tay chạm vào má Thư Uyển. Bàn tay nhỏ dán lên mặt cậu, khẽ sờ đến mắt.

 

Hàng mi của Thư Uyển khẽ run, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ ấy kéo xuống.

 

Ánh mắt cậu khẽ khựng lại, bàn tay kia như thể đang sợ hãi, có chút run rẩy, cẩn thận chạm vào nốt ruồi son dưới mắt Thư Hựu Hựu. Cậu bé còn tưởng cha đang chơi trò chơi mới lạ gì với mình, bèn giãy giụa muốn chạm vào mắt cha lần nữa.

 

Thực ra khi Thư Uyển phát hiện Thư Hựu Hựu thật sự có gương mặt xinh đẹp như lời bác sĩ nói, trong lòng cậu đã có linh cảm.

 

Đứa trẻ do ca nhi sinh ra chỉ có thể là bé trai hoặc ca nhi, vào ngày thứ 100 của đứa trẻ. Nếu khi trẻ tròn 100 ngày, trên mặt vốn không có gì bỗng mọc lên một nốt ruồi đỏ, thì gần như có thể xác định đứa trẻ ấy là ca nhi.

 

Thư Uyển không hy vọng Hựu Hựu là ca nhi, bởi vì ca nhi trong thế giới này định sẵn là một dị loại. Cậu hy vọng con mình có thể lớn lên vui vẻ, không phải chịu bất cứ gánh nặng nào.

 

Nhưng trời không chiều lòng người, ca nhi có nốt ruồi son ở đuôi mắt chỉ càng thêm mềm mại và xinh đẹp. Chẳng ai biết được sự xinh đẹp và mềm yếu này sẽ mang đến điều gì.

 

Đêm đó, Thư Uyển dỗ Hựu Hựu ngủ xong, rồi trở về phòng ngủ chính.

 

Úc Hằng Chương vừa tắm xong bước ra, tự nhiên ôm lấy cậu, vòng tay ôm trọn Thư Uyển như bộ đồ chơi búp bê Nga lồng vào nhau, cằm anh tựa lên vai cậu và hỏi: "Sao thế? Hôm nay lúc chụp ảnh đã thấy em không vui rồi."

 

"Tiên sinh..." Ngoài Úc Hằng Chương ra, Thư Uyển không biết còn có thể nói chuyện này với ai nữa.

 

Úc Hằng Chương chưa bao giờ ép hỏi cậu, nhưng giữa hai người đã có một sự ngầm hiểu: Úc Hằng Chương sớm đã đoán ra Thư Uyển không còn là Thư Uyển ban đầu, mà là một người đến từ thế giới khác.

 

Thư Uyển quay người lại, vùi đầu vào ngực Úc Hằng Chương, khẽ nói: "Hựu Hựu nó... có lẽ sau này cũng sẽ giống như em."

 

"Giống như em?" Úc Hằng Chương dừng lại một chút, anh ôm Thư Uyển di chuyển đến giường, trầm ngâm một lát rồi hỏi, "Ý em là, Hựu Hựu sẽ giống em, tuy là con trai nhưng có khả năng sinh con?"

 

Úc Hằng Chương luôn như vậy, không cần Thư Uyển nói nhiều đã có thể hiểu được ý của cậu.

 

Thư Uyển mím môi, cậu rời khỏi vòng ôm của Úc Hằng Chương, nắm tay anh, cúi đầu nói khẽ: "Em xin lỗi..."

 

"Em xin lỗi cái gì." Úc Hằng Chương bật cười. "Nếu xét theo di truyền học thông thường, việc sinh con trai hay con gái phụ thuộc vào t*nh tr*ng của người bố. Trường hợp của Hựu Hựu, anh đoán cũng tương tự thôi. Vậy thì, có phải anh mới là người nên nói lời xin lỗi với em không?"

 

Thư Uyển nhất thời không phản ứng kịp: "...t*nh tr*ng?"

 

Úc Hằng Chương nắm lấy tay của người cổ đại bé nhỏ không biết đã xuyên không từ triều đại nào đến nhà mình. Anh suy nghĩ một lát, rồi ghé sát vào tai Thư Uyển đổi một từ khác để nói, thấy vành tai của cậu đã đỏ bừng nhưng vẫn còn ngơ ngác, anh bèn dứt khoát phổ cập cho cậu một đoạn kiến thức sinh học cấp hai.

 

Thư Uyển nghe đến mức khuôn mặt đỏ rực cả lên, vội vàng bịt miệng Úc Hằng Chương lại: "Tiên sinh đừng nói nữa!"

 

Úc Hằng Chương thuận thế bị Thư Uyển đẩy ngã ra sau, anh ôm lấy vòng eo thon gọn trước mặt, kéo Thư Uyển cùng nằm xuống giường.

 

"Trong trường cũng dạy học sinh cái này sao?" Thư Uyển không thể tin được, cậu biết trường học hiện đại nam nữ sinh đều học chung, giảng nội dung như vậy thật sự không thấy ngại sao.

 

"Đây là kiến thức sinh lý rất bình thường, không có gì phải ngại cả." Úc Hằng Chương nghiêng người, tay chống đầu, nói với Thư Uyển, "Chuyện của Hựu Hựu, em không cần phải quá lo lắng. Nhìn vào trường hợp của em thì bình thường chắc là thằng bé không khác gì những bé trai khác đâu."

 

Thư Uyển nhẹ nhàng lắc đầu: "Vẫn có khác biệt, người như em... chính là ca nhi, cơ thể của ca nhi sẽ gầy yếu hơn, sức lực nhỏ hơn, tính cách cũng mềm mỏng hơn so với các cậu bé bình thường."

 

"Gầy yếu? Sức lực nhỏ?" Úc Hằng Chương lắc đầu không đồng ý, anh vén mái tóc bên má của Thư Uyển ra, nói: "Em có hiểu lầm gì về bản thân à? Em có thân hình hơi mảnh khảnh, nhưng trong số đàn ông 'bình thường' cũng có rất nhiều người gầy gò, nhỏ bé, chẳng lẽ họ không phải là đàn ông sao?"

 

"Còn về sức lực nhỏ, Thư Uyển, em là người có thể ở trong phòng tập nhảy cả ngày, những động tác nhảy và múa kiếm mà em luyện tập, đòi hỏi sức lực không hề nhỏ chút nào." Từ cơ thể có thể sinh con của Thư Uyển và thái độ cẩn trọng ban đầu của cậu, Úc Hằng Chương đại khái có thể suy đoán được những người như cậu đã phải sống trong hoàn cảnh như thế nào vào thời đại của Thư Uyển.

 

Họ có yếu đuối thật hay không Úc Hằng Chương không dám chắc, nhưng xã hội đó nhất định sẽ khiến họ trở nên yếu đuối, chỉ vì họ có khả năng sinh sản, và trên cơ sở đó, họ lại sở hữu một dung mạo xuất chúng.

 

"Vậy sao?" Thư Uyển chưa bao giờ nhìn nhận sự khác biệt giữa đàn ông và ca nhi từ góc độ này.

 

"Sự khác biệt giữa người với người lớn như vậy, làm sao có thể dùng một hai từ ngữ để khái quát đơn giản một nhóm người được." Úc Hằng Chương véo má Thư Uyển, "Cho nên đừng lo lắng, Hựu Hựu cũng sẽ lớn lên hồn nhiên, không lo gì như bao đứa trẻ khác."

 

"Còn tương lai của con, hãy để chính nó quyết định."

 

"Trước lúc đó, chẳng phải chúng ta sẽ bảo vệ nó thật tốt sao?"

 

Đây không phải là Đại Lương, không có ai quy định ca nhi bắt buộc phải gả cho người khác, sau này Thư Hựu có thể muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi. Nó tự do,không bị giam cầm trong tường cao viện sâu, cũng không cần học những phép tắc nghi lễ rườm rà dành cho ca nhi.

 

Thư Hựu khác cậu, Thư Hựu vốn là đứa trẻ thuộc về thời đại này. Nó lớn lên ở đây, cắm rễ ở đây. Dù khác biệt, nhưng sự khác biệt giữa người với người vốn dĩ đã muôn hình vạn trạng. Tuy nó đặc biệt, nhưng cũng sẽ không cô đơn.

 

Nhất định sẽ có người sẵn lòng chấp nhận và thấu hiểu nó.

 

Giống như Cát Thụy Thu, Từ Tài Mậu, Phương Thư Nhã... đối với Thư Uyển.

 

Nghĩ thông suốt điểm này, nỗi lo của Thư Uyển đã tan đi quá nửa.

 

Úc Hằng Chương bỗng cúi đầu khẽ hôn cậu, nói: "Hựu Hựu sẽ giống như những đứa trẻ bình thường, và em cũng không có gì khác biệt với người bình thường cả."

 

"Thư Uyển, em không phải là quái vật nhỏ, em cũng không hề cô đơn."

 

Bởi vì cậu đã có Úc Hằng Chương, có bé Bưởi, cũng đã quen biết rất nhiều bạn bè ở đây, còn có những người hâm mộ quan tâm đến cậu.

 

Thư Uyển nép vào lòng Úc Hằng Chương, ôm chặt lấy anh, khẽ nói: "Em biết mà, tiên sinh."

 

...

 

Khi mùa xuân lặng lẽ chuyển mình sang hè, Thư Uyển cũng nhân lúc thời tiết ấm dần mà tăng cường luyện tập, thân thể hầu như đã hồi phục đến mức như trước khi mang thai.

 

Chỉ là phần khí huyết hao tổn cần thời gian bồi bổ, chẳng thể vội vàng trong một sớm một chiều.

 

Dù vậy, trạng thái hiện tại của cậu đã đủ để xuất hiện trước công chúng rồi.

 

Sau thời gian dài vắng bóng, Thư Uyển đăng tải một video mới trên Weibo, một cây đàn Phục Hy cổ đặt ngang trên gối, mấy ngón tay khẽ gảy, tiếng đàn vang lên đã đưa người nghe trở lại cung điện xa hoa của Đại Tuyên.

 

[Ngày thứ không biết bao nhiêu vẫn không thấy được mặt vợ... Vãi! Có mặt kìa!]

 

[A a a a a a! Cuối cùng cục cưng cũng lộ mặt rồi! Sắp quay lại rồi đúng không? Đúng không!!]

 

[Cảm giác như đã 800 kiếp chưa thấy được khuôn mặt vĩ đại này! Huhu dạo này bé cưng đã đi đâu vậy!!]

 

[Cuối cùng cũng không cần phải vào Weibo của Úc tổng để xin ảnh nữa rồi! Anh ta thật sự không đăng một tấm nào cả! Đồ keo kiệt!]

 

[Thích Tiểu Uyển đánh đàn quá! Đánh nhiều vào!]

 

[Thư Tiểu Uyển: Sẽ.]

 

[Má ơi? Tiểu Uyển trả lời kìa!!! Xem ra thật sự sắp trở lại rồi!?]

 

...

 

Những ngày Thư Uyển hoạt động trở lại trên Weibo, Từ Tài Mậu cũng bắt đầu liên hệ lại công việc cho cậu. Dù trước đó có một khoảng trống, nhưng độ hot của Thư Uyển từ năm ngoái vẫn còn đó, người có ý định đến bàn bạc hợp tác vẫn không ít, ngay cả kịch bản cũng gửi đến mấy bộ, trong đó không thiếu lời mời đóng vai nam chính, nam phụ.

 

Vì vậy Từ Tài Mậu cũng không vội, mà một mặt để Thư Uyển duy trì hoạt động, một mặt từ từ lựa chọn tài nguyên tốt.

 

Trong thời gian ấy, lại có một người ngoài dự đoán, đã vượt qua Từ Tài Mậu, trực tiếp liên lạc với Thư Uyển.

Bình Luận (0)
Comment