Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 70

——————————

Nhận vai mới

"Thầy Thư, nếu gần đây thầy đang xem kịch bản thì có thể cân nhắc thêm vai Hạ Minh Duyệt này."

 

Giọng điệu của người ở đầu dây bên kia rất chân thành.

 

Thư Uyển có chút ngạc nhiên: "Tôi tưởng bộ "Hạ Sinh" đã khởi quay từ lâu rồi chứ?"

 

Tôn Gia Di thở dài một tiếng, nói: "Chuyện này nói ra dài dòng lắm, ban đầu đúng là định vừa vào xuân là sẽ khai máy."

 

Người liên lạc với Thư Uyển chính là nhà biên kịch nổi tiếng đang chuyển hướng làm đạo diễn, Tôn Gia Di, người đã từng cùng tham gia show thực tế về hôn nhân với cậu.

 

Vào ngày cuối cùng quay show, cô đã từng ngỏ lời mời Thư Uyển tham gia vai nam chính trong bộ phim mới của mình, sau này khi bản thảo đầu tiên của kịch bản hoàn thành, cô cũng đã gửi một bản cho Từ Tài Mậu.

 

Nhưng lúc đó Thư Uyển đang "nghỉ phép", không khớp với thời gian quay dự kiến của bộ phim, nên Từ Tài Mậu đã thay Thư Uyển từ chối.

 

Sau này Thư Uyển có xem qua tóm tắt cốt truyện của "Hạ Sinh". Trong thời gian mang thai, vì buồn chán nên cậu cũng hay xem phim, tình cờ xem được tác phẩm đầu tay đã giúp Tôn Gia Di giành giải Đạo diễn mới xuất sắc nhất. Cậu khá hứng thú với nội dung kịch bản của "Hạ Sinh"và cũng rất thích phong cách làm phim của Tôn Gia Di.

 

Hạ Minh Duyệt là nam chính của "Hạ Sinh", nếu vẫn chưa chọn được diễn viên, Thư Uyển cũng sẵn lòng thử một lần.

 

Tôn Gia Di giải thích: "Kịch bản của "Hạ Sinh" chắc cậu cũng đã biết, nữ chính đã chọn Viên Hân nhà tôi, vai diễn quan trọng còn lại chính là Hạ Minh Duyệt, vốn dĩ chọn xong nam chính là có thể khai máy, kết quả việc tuyển chọn mãi không thuận lợi, Viên Hân lại đột xuất đi cứu nguy cho người khác, phải vào đoàn phim khác, nên việc quay "Hạ Sinh" đã bị hoãn lại."

 

"Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn phỏng vấn nam chính, số diễn viên đến thử vai có đến mấy chục người, nhưng không có ai khiến tôi thật sự hài lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, đều là vì đã có ngọc sáng là thầy Thư đây rồi. Hình tượng của cậu và Hạ Minh Duyệt quá hợp nhau, không phải các diễn viên thử vai khác không tốt, mà là mỗi lần xem họ diễn, tôi đều không nhịn được mà so sánh với cậu, họ thiếu một loại cảm giác, ừm... tôi cũng không nói rõ được cảm giác tinh tế này cụ thể là gì, nhưng chính là trên người cậu có, có lẽ tương tự như khí chất thiếu niên? Cũng không chỉ là khí chất thiếu niên."

 

"Vừa hay nghe nói bên quản lý Từ lại bắt đầu nhận kịch bản, tôi suy nghĩ rồi quyết định vẫn nên trực tiếp hỏi cậu, xem cậu có ý muốn này không."

 

Thư Uyển bị nói đến ngại ngùng: "Cô Tôn, tôi sợ tôi không diễn ra được cảm giác mà cô muốn, lại làm cô thất vọng mất."

 

"Hãy tin vào mắt nhìn của tôi đi thầy Thư!" Tôn Gia Di cười nói, "Nói vậy là cậu có ý rồi đúng không? Vậy tôi gửi kịch bản cho cậu nhé, dạo này tôi vừa chỉnh sửa lại nội dung kịch bản một lần nữa, có khá nhiều thay đổi so với bản đầu."

 

Tôn Gia Di làm việc nhanh như gió, không bao lâu đã gửi kịch bản cho Thư Uyển, rồi lại liên lạc với Từ Tài Mậu: "Quản lý Từ, xin lỗi nhé, đợi bên anh nói với thầy Thư thì chậm quá, nên tôi đã chạy đi chen ngang một suất, để thầy Thư xem kịch bản của tôi trước rồi."

 

Từ Tài Mậu: "..."

 

Tôn Gia Di: "Vậy chúng ta định thời gian thử vai nhé?"

 

Trán Từ Tài Mậu lập tức nổi gân xanh: "Cô tự nói Thư Uyển hợp với vai này, kết quả lại còn muốn thử vai? Ý là cũng có khả năng thử xong lại thấy không hợp, để chúng tôi đi một chuyến công cốc!?"

 

Tôn Gia Di cũng biết mình làm vậy không hợp lý, nhưng không còn cách nào khác, cô phải chịu trách nhiệm cho bộ phim của mình. Nếu không thì tại sao thử vai mấy chục diễn viên mà không tìm được một người vừa mắt?

 

Cũng không phải do cô quá kén chọn, mà là cô luôn cố gắng để đạt được sự hoàn hảo nhất.

 

Nếu không phải cậu ngốc Thư Uyển kia đã bị dỗ dành đồng ý rồi, thì Từ Tài Mậu thật sự muốn từ chối thẳng.

 

Thành thật mà nói, trong khi Tôn Gia Di đang chọn diễn viên giỏi, thì anh ta cũng đang chọn đạo diễn giỏi cho Thư Uyển. Dù gì Tôn Gia Di cũng mới chuyển sang làm đạo diễn không lâu, tác phẩm lại thiên về phong cách nghệ thuật.

 

Mà thị trường phim nghệ thuật những năm gần đây nhỏ đến đáng thương, gần như chỉ làm ra để đi tranh giải, mà còn là giải thưởng nước ngoài.

 

Những giải thưởng đó có ích cho đạo diễn, nhưng với diễn viên thì lại chẳng giúp được bao nhiêu, chỉ là nói ra nghe hay, còn không bằng đóng vai phụ trong phim Tết của đạo diễn lớn.

 

Với bối cảnh và thực lực của Thư Uyển, cậu hoàn toàn có thể giành được vai có vị thế cao hơn.

 

"Anh Từ, em biết anh đang nghĩ cho sự phát triển trong tương lai của em, muốn em nổi tiếng hơn, nhưng em cảm thấy mức độ hiện tại đã rất tốt rồi." Khi nhận được điện thoại 'hỏi tội' của Từ Tài Mậu, Thư Uyển đã nói ra kết quả mà cậu đã suy đi nghĩ lại trong khoảng thời gian này, "Em càng nổi tiếng, ánh mắt nhìn vào em sẽ càng nhiều, khả năng Hựu Hựu bị chú ý cũng càng lớn."

 

"Cho nên anh Từ, em cảm thấy bây giờ như vậy là rất tốt rồi."

 

Từ Tài Mậu lập tức bị chặn họng, anh ta nói với giọng điệu phức tạp: "Cậu quyết định để sự nghiệp nhường bước cho gia đình rồi sao?"

 

"Cũng không hẳn ạ?" Thư Uyển cười nói, "Chẳng phải em vẫn đang xem kịch bản đây sao."

 

Điều mà Từ Tài Mậu không biết, nếu là Thư Uyển của trước đây, có lẽ cậu sẽ không do dự mà chọn rút khỏi giới giải trí, ở nhà chăm sóc chồng con. Nhưng Thư Uyển của bây giờ lại sẵn lòng đi thêm vài bước trên con đường diễn viên, để nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.

 

Thay đổi một tư tưởng đã ăn sâu bén rễ rất khó, may mà phía sau cậu luôn có một người kiên định ủng hộ cậu đi tìm kiếm mảnh trời của riêng mình.

 

Cuối cùng, Từ Tài Mậu vẫn đồng ý với lựa chọn của Thư Uyển, thực ra Thư Uyển cảm thấy kịch bản của "Hạ Sinh" cũng không kén khán giả như Từ Tài Mậu nghĩ.

 

Từ kịch bản, cậu thấy rõ Tôn Gia Di muốn truyền tải điều gì qua tác phẩm này. Đó là cảm xúc hoàn toàn khác so với khi cậu đọc "Thịnh Thế An". "Thịnh Thế An" thuộc về thể loại tự sự hoành tráng, còn "Hạ Sinh" lại khai thác từ một góc nhìn tinh tế hơn, chỉ bàn luận câu chuyện giữa hai người, và nói nhỏ hơn nữa, có lẽ nó chỉ kể về quá trình trưởng thành của một con người.

 

Không phải Hạ Minh Duyệt, mà là nữ chính do Viên Hân thủ vai - Tô Mạn Mạn.

 

"Vẫn đang xem kịch bản à?" Úc Hằng Chương về đến nhà liền thấy diễn viên nhỏ nhà mình đang cuộn tròn trên chiếc ghế lười ngoài ban công đọc kịch bản. Nhóc con nằm bên cạnh cha, đôi mắt to đen láy mở tròn xoe, nhưng cũng không làm phiền Thư Uyển, chỉ yên lặng ở bên cạnh cậu.

 

Thư Uyển ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng hư ảo: "Tiên sinh, ngài về rồi."

 

Thư Hựu cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, giống hệt nét biểu cảm của cha mình.

 

Úc Hằng Chương bước nhanh đến gần, rút lấy kịch bản trong tay Thư Uyển, nói: "Tỉnh táo lại đi."

 

Thư Uyển chớp mắt: "Em tỉnh mà."

 

Úc Hằng Chương khẽ cau mày, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, chăm chú quan sát: "Sao anh lại thấy không giống."

 

Thư Uyển ghé lại gần hôn Úc Hằng Chương một cái, lông mày giãn ra, cười nói: "Tỉnh thật mà."

 

"Để anh kiểm tra một chút." Úc Hằng Chương chống tay sau lưng Thư Uyển, kéo dài nụ hôn đó, làm nó thêm sâu hơn.

 

Thư Hựu Hựu ở bên cạnh cố gắng ngồi dậy nhưng không thành, thật sự là làm nhóc con sốt ruột chết đi được.

 

Xác định Thư Uyển không bị kịch bản ảnh hưởng đến tâm trạng, Úc Hằng Chương bế Thư Hựu Hựu đang lăn qua lăn lại trên thảm lên. Nhóc con vươn tay đòi vào lòng Thư Uyển, nhưng lại bị Úc tổng kiên quyết ngăn lại.

 

"Gần đây tâm trạng của em rất sa sút, là vì nhân vật này sao?"

 

"Em muốn thử tìm lại cảm giác của Hạ Minh Duyệt." Thư Uyển đưa một ngón tay cho bé Bưởi, bé lập tức nắm lấy, bật cười khanh khách, khiến Thư Uyển cũng mỉm cười theo, ánh mắt dịu dàng hẳn đi.

 

"Vai diễn này quá hao tổn tâm sức." Úc Hằng Chương nói.

 

"Nhưng em muốn thử." Thư Uyển ngẩng đầu.

 

Thấy được sự kiên trì trên gương mặt Thư Uyển, Úc Hằng Chương khựng lại một chút rồi nói: "Nếu em không chịu đựng nổi cảm xúc của nhân vật, thì phải nói cho anh biết."

 

Thư Uyển cong mắt, hứa với anh: "Vâng."

 

Chẳng mấy chốc đã đến ngày thử vai của Thư Uyển, Từ Tài Mậu đích thân đi cùng cậu.

 

Buổi thử vai hôm nay chỉ có một mình Thư Uyển, nhưng hiện trường được bố trí khá trang trọng, ngoài đạo diễn Tôn Gia Di, còn có phó đạo diễn và nhà sản xuất, cả nữ chính của "Hạ Sinh", là Viên Hân cũng có mặt.

 

Gặp lại Thư Uyển, Tôn Gia Di vô cùng vui mừng, cô lờ đi cái liếc xéo của Từ Tài Mậu, tiến lên bắt tay Thư Uyển: "Cảm ơn thầy Thư đã đến tham gia buổi thử vai của "Hạ Sinh"!"

 

Viên Hân cũng gật đầu với Thư Uyển.

 

"Ôi chao, quả nhiên vẫn phải là cậu." Tôn Gia Di nhìn Thư Uyển từ trên xuống dưới, "Tôi đã nói mà, trên người cậu có một cảm giác rất khác biệt. Con trai ở độ tuổi của cậu, rất khó tìm được khí chất trong sạch thuần khiết thế này, không chỉ là khí chất thiếu niên, mà thứ trong ánh mắt cũng không giống."

 

"Đạo diễn Tôn còn chưa thử vai đã khen rồi." Nhà sản xuất cười nói, "Để thầy Thư thử vai trước đi đã."

 

"Được." Tôn Gia Di chỉ vào máy quay đặt phía trước, nói với Thư Uyển, "Tất cả các buổi thử vai của đoàn phim đều cần phải lưu lại hồ sơ thống nhất, không có vấn đề gì chứ?"

 

Đã đến rồi thì còn có vấn đề gì được. Thư Uyển lắc đầu.

 

Tôn Gia Di lấy tập kịch bản đã được in sẵn, chọn ra ngẫu nhiên một đoạn đưa cho Thư Uyển: "Đoạn này đi, cuộc đối thoại đầu tiên của Tô Mạn Mạn và Hạ Minh Duyệt. Thầy Thư xem lời thoại trước, lát nữa thử vai cô Viên sẽ diễn cùng thầy, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn, cũng tiện cho thầy tìm được cảm xúc."

 

"Chuẩn bị xong thì gọi chúng tôi nhé."

 

Thư Uyển lướt qua tờ giấy thoại, nói: "Lời thoại tôi đều nhớ cả rồi, có thể bắt đầu luôn."

 

Tôn Gia Di: "..."

 

Cô còn chưa ngồi lại vào ghế.

 

"Trước đây nghe thầy Cát nói cậu xem lời thoại một lần là nhớ, hôm nay coi như đã được chứng kiến." Tôn Gia Di cảm thán, cô quay đầu nhìn Viên Hân bên cạnh, "Thế nào, cô Viên? Lời thoại đoạn này em đã nhớ chưa?"

 

Viên Hân lườm cô một cái: "Chị nghĩ em bị chị lôi đến diễn cùng người khác mấy lần rồi?"

 

Nếu cả hai bên đều không có vấn đề gì thì cũng không cần phải nói nhiều nữa.

 

Nhân viên bên cạnh bật máy quay, buổi thử vai chính thức bắt đầu.

 

Sau khi tự giới thiệu đơn giản, Thư Uyển ngồi xuống sàn đối diện với ống kính, một chân co lại tự nhiên, hai tay chống ra sau, dáng vẻ vô cùng thong dong.

 

Phóng tầm mắt về phía chân trời xa xăm, Hạ Minh Duyệt dường như cảm thấy ánh nắng chói chang, bèn giơ một tay lên che mắt. Nhưng cánh tay cậu vươn ra rất xa, so với che nắng thì càng giống đang muốn chạm đến mặt trời hơn, qua kẽ tay nhìn ngắm một vầng hoàng hôn lúc tỏ lúc mờ.

 

"Này, cậu bạn, ngày nào cậu cũng ở đây, không cần phải đi học à?" Giọng nói từ phía sau truyền đến, cắt ngang việc ngắm hoàng hôn của Hạ Minh Duyệt.

 

Những ngón tay trắng nõn khẽ cong, Hạ Minh Duyệt buông tay xuống, quay đầu lại.

 

Trong một thoáng, trên người cậu toát ra sự cô tịch tràn đầy đến mức không thể chứa nổi, nhưng trong phút chốc, tất cả dường như chỉ là ảo giác.

 

Hạ Minh Duyệt ngẩng đầu nhìn vị khách không mời đã làm phiền mình, cười nói: "Vậy còn chị thì sao? Ngày nào cũng ở đây, không cần đi làm sao?"

 

"Hóa ra cậu cũng chú ý đến tôi." Tô Mạn Mạn chậm rãi bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh Hạ Minh Duyệt, cô ôm lấy đầu gối, không nhìn Hạ Minh Duyệt bên cạnh, mà cũng giống như Hạ Minh Duyệt, thả tầm mắt đến một nơi nào đó rất xa.

 

"Cậu nói cho tôi biết tại sao cậu không đi học, tôi sẽ nói cho cậu biết tại sao tôi không đi làm." Tô Mạn Mạn đặt cằm lên đầu gối nói.

 

"Ừm..." Ánh mắt của Hạ Minh Duyệt từ nơi xa xôi vô định rút về bên cạnh, cậu nhìn Tô Mạn Mạn, khí chất xa cách trên người đột nhiên tan biến.

 

Khóe môi cong lên một nụ cười vô cùng tinh nghịch, Hạ Minh Duyệt thu chân lại giống như Tô Mạn Mạn, ôm lấy đầu gối nói: "Tôi trốn học ra ngoài chơi đó."

 

Tô Mạn Mạn như hơi bất ngờ vì sự thẳng thắn của cậu, quay đầu hỏi:"Thật sao?"

 

Lúc này, trên người Hạ Minh Duyệt đã hoàn toàn không còn thấy được cảm giác cô độc khi một mình ngắm nhìn mặt trời nữa, ngược lại giống như một cậu nhóc hư hỏng với nụ cười rạng rỡ: "Thật mà!"

 

"Được, được rồi!"

 

Tôn Gia Di hô dừng, cô nhìn Thư Uyển bằng ánh mắt rực lửa, nói: "Không cần thử nữa, thầy Thư, vai diễn này là của thầy rồi."

Bình Luận (0)
Comment