——————————
Ngài ghen rồi đấy~
Thực tế thì tính cách của Thư Uyển và Hạ Minh Duyệt hoàn toàn khác nhau. Tôn Gia Di chọn Thư Uyển không phải vì cậu giống với nhân vật, mà vì trên người cậu mang một lớp khí chất mơ hồ, và phần lớn là dựa vào trực giác nghệ thuật của cô.
Cô vốn không kỳ vọng Thư Uyển có thể thể hiện chính xác trạng thái cảm xúc của Hạ Minh Duyệt ngay tại buổi thử vai, đặc biệt là ở cảnh cuối, nụ cười tươi rói, tinh nghịch đó hoàn toàn không giống tính cách thực của Thư Uyển.
Thế nhưng Thư Uyển không chỉ cười được, mà còn cười rất tự nhiên và rạng rỡ. Tôn Gia Di đã có thể tưởng tượng ra khi chính thức khởi quay, dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, nụ cười này sẽ có sức lan tỏa đến nhường nào, chắc chắn có thể trở thành một trong những cảnh phim kinh điển.
"Nụ cười này của cậu làm tôi nhớ đến Phương Dương. Khi cậu ta đến thử vai cũng bốc trúng đoạn này, chỉ là cười hơi nghịch quá thôi. Cậu thì đang giả làm một cậu trai hư, còn cậu ta là thật sự hư." Tôn Gia Di nói.
"Phương Dương cũng từng thử vai sao?" Thư Uyển đứng dậy, thuận tay kéo Viên Hân lên.
"Đã thử rồi," Viên Hân nhìn Thư Uyển và nói, "Phân cảnh này tôi đã diễn cùng hơn chục người, kiểu cười nào cũng có, đa phần đều cho tôi cảm giác họ chính là một cậu trai hư thật. Theo lý thì Hạ Minh Duyệt vốn dĩ đang giả làm một cậu trai hư, cười như vậy cũng không sai. Nhưng vừa rồi xem cậu cười, tôi lại có cảm giác như vừa vén được tấm màn sương, rốt cuộc thấy rõ được hình dáng thật của Hạ Minh Duyệt."
Cát Thụy Thu từng nói, Thư Uyển là một diễn viên kiểu nhập tâm, diễn tay đôi với cậu sẽ rất có cảm giác về bối cảnh, dù chưa hẳn đã hoàn toàn nhập cảnh cũng vẫn khiến người ta thấy như đang ở trong phim.
Viên Hân quả thật đã cảm nhận được điều đó. Khi ngồi trên sàn diễn cùng Thư Uyển, cô có cảm giác như thực sự đang ngồi bên bãi cỏ ven sông cùng Hạ Minh Duyệt.
Thư Uyển gãi gãi má: "Thật ra lúc đọc kịch bản tôi cũng đã nghĩ đến Phương Dương, vừa rồi lúc diễn chính là tham khảo biểu cảm của cậu ấy."
"Xem ra mắt nhìn của tôi quả nhiên sắc bén." Tôn Gia Di cười lớn, rồi lại nghiêm mặt nói, "Bây giờ tôi đã biết cái cảm giác không nói nên lời ở cậu là gì rồi, ừm... cảm giác mong manh? Tựa như cậu có thể biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, nhưng sự mong manh đó lại vừa dịu dàng vừa kiên cường."
"Nói vậy nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng chắc cậu hiểu ý tôi."
"Cảm giác này không dễ thể hiện ở các diễn viên nam, giống như Phương Dương, cậu ta có thể cười ra một nụ cười phù hợp với ống kính, nhưng ống kính cũng có thể bắt được sự mạnh mẽ bên trong nội tâm cậu ta. Muốn bộc lộ một cách tự nhiên những cảm xúc mềm mại trong nội tâm là rất khó, nhưng cậu đã làm được."
"Chỉ có điều..." Giọng Tôn Gia Di đổi khác, "Cảm giác mong manh này của cậu thể hiện trong Thịnh Thế An còn tốt hơn, đặc biệt là cảnh ngã lầu đó. Cảm xúc của chúng ta cần phải bình lặng hơn cảnh đó một chút, nhưng về bản chất thì tương tự. Bây giờ cậu... cũng rất tốt rồi, chỉ là còn thiếu một chút... Hiện tại có hơi dịu dàng quá, cậu hiểu ý tôi chứ? Cần phải tan vỡ hơn một chút, dửng dưng hơn một chút nữa."
"Có lẽ vì chưa chính thức quay nên còn chưa hoàn toàn nhập tâm, đến khi hóa trang xong, hòa vào không gian phim thì cậu sẽ thể hiện tốt hơn."
Lời này có nghĩa là đã xác định chọn Thư Uyển vào đoàn rồi. Tôn Gia Di lại nhìn Thư Uyển từ đầu đến chân một lượt, vỗ tay một cái, mỉm cười: "Về phần diễn xuất thì cậu tự tìm thêm cảm giác nhé, còn một việc nữa là cân nặng của cậu, có lẽ phải giảm thêm một chút."
...
Thư Uyển vốn đã hồi phục lại thân hình bình thường, nay lại tiếp tục gầy đi, gần như sắp trở lại dáng vẻ lúc Úc Hằng Chương lần đầu gặp cậu. Xương bả vai mỏng manh đến mức chỉ cần đặt tay lên cũng sợ dùng chút lực là sẽ gãy mất.
Mái tóc dài chấm vai đã được cắt ngắn để phù hợp với nhân vật, bàn tay Úc Hằng Chương luồn qua những sợi tóc mềm mượt, cúi người cắn một miếng lên xương bả vai của Thư Uyển.
Chạm phải phần xương cứng qua lớp da thịt, cuối cùng anh vẫn không nỡ cắn mạnh, bèn di chuyển đến bên gáy, cắn ra một vòng dấu răng rồi nói: "Em gầy đến mức này là đủ lắm rồi, không được giảm nữa."
Việc đạt tiêu chuẩn hay không là do đạo diễn quyết, Thư Uyển cũng chẳng thể định đoạt. Vì thế dù đang nằm gọn trong tay Úc tổng, cậu vẫn cố vùng vẫy biện bạch: "Em vốn là dáng người gầy sẵn, dù không cố tình giảm thì cũng sẽ từ từ xuống dưới mức tiêu chuẩn thôi. Giờ chỉ là vì sắp vào đoàn nên em rút ngắn thời gian một chút..."
"Hừ." Ánh mắt Úc Hằng Chương hơi trầm xuống, "Là người trong đoàn phim nói với em như vậy?"
"Không phải..." Nhận ra Úc Hằng Chương không chấp nhận lý lẽ này của mình, Thư Uyển xoay người lại, đáng thương nói, "Là tự em nói..."
"Em cũng thẳng thắn thật." Úc Hằng Chương bế Thư Uyển dậy, hôn lên khóe môi cậu, "Nhưng thẳng thắn cũng không được gầy thêm nữa."
Ngón tay anh vuốt dọc theo vòng eo, chạm đến vết sẹo ngang bụng dưới, vết thương vẫn chưa lành hẳn, còn để lại một vệt sẹo không dài không ngắn. Úc Hằng Chương ngẩng đầu: "Vì một bộ phim mà hủy hoại thân thể, chẳng đáng chút nào."
Thư Uyển vòng tay qua vai Úc Hằng Chương, yếu ớt nói: "Chắc cũng gần được rồi ạ..."
"Chắc?" tuyệt đối không chấp nhận kiểu báo cáo mơ hồ như vậy, anh giữ chặt tay Thư Uyển lại rồi cắn lên môi dưới của cậu một cái: "Nếu Tôn Gia Di còn bắt em giảm cân, thì em không được phép đóng bộ phim này nữa."
Thư Uyển đau đến hít một hơi khí lạnh, nhỏ giọng nói: "Vậy chẳng phải uổng công hết rồi sao... Ngài làm dự án dang dở có bao giờ vì một vấn đề nhỏ mà bỏ giữa chừng không?"
Úc Hằng Chương: "..."
Úc Hằng Chương nheo mắt lại đầy nguy hiểm: "Bây giờ em học đâu ra cái thói lanh mồm lanh miệng này vậy."
Bị Úc tổng hóa thân thành quả cầu tuyết đè xuống cắn ra mấy dấu răng, cuối cùng Thư Uyển thật sự chịu không nổi, cậu a một tiếng, cũng ngậm lấy vai Úc Hằng Chương nghiến răng ken két, Úc tổng có đau hay không thì không biết, còn răng Thư Uyển thì mỏi nhừ.
Nhưng bị cắn một cái, Úc tổng rốt cuộc cũng có phần kiềm chế, tạm tha cho Thư Uyển.
Hôm nay bé Bưởi đã được đón về nhà bà nội chơi, giờ này chắc đã được Tuyết Cầu canh cho ngủ say rồi.
Hiếm hoi lắm mới có một đêm không phải trông con, có thể yên tâm ngủ ngon, Thư Uyển tắm xong bước ra thì thấy Úc Hằng Chương ngồi dựa đầu giường đọc kịch bản của cậu.
Cũng giống như khi quay Thịnh Thế An, Thư Uyển rất dễ dàng học thuộc lời thoại, nhưng cậu vẫn ghi chú rất nhiều vào kịch bản, bên lề trang sách còn dán những mẩu giấy nhớ ghi lại các điểm nhấn của cốt truyện.
Úc Hằng Chương chọn vài cái để xem, lúc Thư Uyển đi đến bên giường thì ánh mắt anh đã dừng lại trên một trang từ lâu, dường như cũng không có ý định lật trang nữa.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thư Uyển, Úc Hằng Chương thong thả ngẩng đầu, nhướng mày, cười như không cười nói: "Thì ra em và Viên Hân còn có cảnh hôn?"
Thư Uyển giật mình, má lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: "Không phải cảnh hôn! Không... không hôn thật đâu..."
"Ồ." Úc Hằng Chương bình thản đọc lên lời chú thích mà Thư Uyển viết bên cạnh dòng gợi ý hành động chỉ có một câu duy nhất, "'Đoạn này Hạ Minh Duyệt định hôn, có thể nhận ra cậu ta biết Tô Mạn Mạn vẫn đang thức, nên đến khi sắp chạm vào thì dừng lại'."
Lúc xem kịch bản, Thư Uyển hoàn toàn đắm chìm trong góc nhìn của nhân vật, phân tích nội tâm nhân vật nên không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng bây giờ tình tiết này được Úc Hằng Chương đọc ra từng chữ một cách rõ ràng, Thư Uyển nghĩ đến việc mình phải diễn một cảnh thân mật như vậy với người khác, lại còn được chiếu trên màn ảnh rộng, mà cậu còn chẳng xin phép chồng mình trước.
Thật quá đáng.
Chủ yếu là vì giáo viên lớp diễn xuất luôn nhấn mạnh phải phân biệt rõ trong phim và ngoài đời, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của một diễn viên. Thư Uyển nhớ kỹ, cũng tuân thủ như vậy, nên hoàn toàn quên mất chuyện này.
Úc Hằng Chương nhìn cậu một lúc, rồi gập kịch bản lại nói: "Muộn rồi, sáng mai còn phải đi đón Hựu Hựu, ngủ sớm đi."
Anh đặt kịch bản lại lên tủ đầu giường phía bên Thư Uyển, tắt đèn bên mình, rồi tháo kính ra nằm xuống.
Thư Uyển đứng bên giường lo lắng bất an, không chắc Úc Hằng Chương có thật sự giận không.
Nhưng chuyện này đổi lại là ai thì cũng sẽ tức giận thôi. Thư Uyển thử đặt mình vào vị trí của anh mà suy nghĩ, nếu Úc Hằng Chương phải chụp một bức ảnh gần gũi đến thế với người khác, tâm trạng cậu cũng chẳng khá hơn.
Thư Uyển do dự đứng bên giường, Úc Hằng Chương đổi hướng, quay lưng về phía cậu.
Một ngón tay thò ra chọc chọc vào chăn, không có động tĩnh, Thư Uyển dùng thêm chút lực, vẫn không có động tĩnh.
Cậu dứt khoát duỗi cả hai tay ra cùng đẩy đẩy Úc Hằng Chương, "ngọn núi" nhô lên dưới lớp chăn cuối cùng cũng động đậy. Úc Hằng Chương xoay người lại, vừa mở miệng lạnh giọng hỏi "Làm gì đấy", liền thấy Thư Uyển ngồi xổm bên mép giường, cằm và tay đặt lên cạnh nệm, đôi mắt ướt rượt, y như chú cún nhỏ bị chủ cấm leo lên giường.
Úc Hằng Chương: "..."
Úc Hằng Chương: "...Anh có nói không cho em lên giường đâu."
"Dạ?" Thư Uyển không biết tiên sinh nhà mình lại đang ví cậu với chó con.
Thư-Chó-Con bám vào mép giường chớp chớp mắt, nhìn Úc tổng cuối cùng cũng chịu quay người lại, mím môi nói: "Tiên sinh... hay là em không diễn nữa nhé..."
Ánh mắt Úc Hằng Chương hơi khựng lại, anh bật đèn đầu giường rồi cúi xuống nhìn Thư Uyển. Bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt mềm mại của cậu lên, giọng trầm thấp: "Vừa rồi không phải còn kiên quyết nói nhất định phải diễn cơ mà?"
"Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ ngài tức giận rồi..." Thư Uyển nắm tay Úc Hằng Chương, nghiêng mặt cọ cọ vào, dịu dàng nói, "Em không muốn ngài giận."
"Anh tức giận thì em không diễn nữa? Chuyện này còn quan trọng hơn cả việc em hủy hoại sức khỏe của mình sao?"
Thư Uyển không chút do dự gật đầu.
Úc Hằng Chương: "..."
Thư Uyển lại lắc đầu nhè nhẹ, biện minh cho mình: "... Thật ra cũng không đến mức hủy hoại sức khỏe đâu ạ, anh Từ đã tìm huấn luyện viên chuyên nghiệp để theo dõi tình trạng của em rồi."
Cậu nói thêm: "Nhưng nếu ngài không vui, em sẽ không diễn nữa."
Úc Hằng Chương mỉm cười, luồn hai tay dưới nách Thư Uyển, bế người lên giường: "Em không sợ làm mất lòng đạo diễn và nhà sản xuất à."
Thư Uyển vòng tay qua cổ Úc Hằng Chương, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Những thứ đó đều không quan trọng bằng tiên sinh."
Úc Hằng Chương im lặng một lúc, cười thở dài nói: "Thư Uyển, anh không cấm em quay, cũng không giận."
"Anh chỉ là có chút ghen thôi."
"Nhưng bây giờ đã được em dỗ dành xong rồi."
Thư Uyển hơi mở to mắt: "Ghen?"
"Sao, không cho phép anh ghen à?" Khóe môi Úc Hằng Chương hơi nhếch lên, hôn Thư Uyển một cái rồi nói, "Với tư cách là người nhà của em, anh sẽ lo lắng cho sức khỏe của em, với tư cách là người yêu của em, anh sẽ ghen khi em ở quá gần người khác."
"Nhưng anh tôn trọng lựa chọn của em, cũng tin tưởng vào tình cảm em dành cho anh và đạo đức nghề nghiệp của em."
"Giả vờ tức giận, chỉ là muốn em dỗ anh một chút thôi."
Trong phòng ngủ mờ tối, Thư Uyển chủ động quỳ thẳng người dậy, cúi đầu hôn lên môi Úc Hằng Chương, một lúc lâu sau mới buông ra.
Úc Hằng Chương đỡ eo cậu, ngẩng đầu nhìn cậu cười nói: "Sao thế? Không muốn ngủ nữa à?"
Thư Uyển nghiêm túc: "Em đang dỗ ngài mà."
Úc Hằng Chương: "Không phải đã dỗ xong rồi sao."
Thư Uyển đột nhiên dang tay ôm chặt lấy người trước mặt, vùi đầu vào hõm vai Úc Hằng Chương, giọng nói nghèn nghẹn: "Em muốn dỗ thêm chút nữa."
"... Tiên sinh, em thích ngài nhiều lắm."
Úc Hằng Chương cũng ôm chặt lấy Thư Uyển, khóe môi nở một nụ cười, dịu dàng nói: "Ừm, anh nhận được tình cảm của em rồi."
...
Trước khi Hạ Sinh khởi quay, Thư Uyển đã đi chụp ảnh tạo hình và poster nhân vật vài lần, còn tham gia buổi đọc kịch bản cùng cả đoàn.
Không lâu sau, thời gian và địa điểm quay phim chính thức đã được xác nhận, là ở một tỉnh khác, dự kiến quay suốt 2 tháng.
Khi thật sự xác định phải một mình đi tỉnh khác, trong lòng Thư Uyển dâng lên sự luyến tiếc mãnh liệt, vừa không nỡ xa Hựu Hựu dạo này đang tập bò, vừa không nỡ xa Úc Hằng Chương.
Từ Tài Mậu lặng lẽ sắp xếp để Thư Uyển có thể trống toàn bộ lịch trình, dành thời gian trọn vẹn bên gia đình.
Cùng lúc đó, đoàn phim Hạ Sinh cũng mở tài khoản Weibo chính thức, chọn một tấm poster bóng lưng của Thư Uyển và Viên Hân để chính thức công bố hợp tác.
Bài đăng nhanh chóng được fan hai bên chia sẻ rầm rộ, leo thẳng lên hotsearch.
Dù sao cũng là người quen từng cùng tham gia chương trình và có mối quan hệ không tệ, nên bình luận phần lớn là sự mong đợi và ủng hộ từ người hâm mộ.
Nhưng khi độ hot tiếp tục tăng cao, dần dần có những thứ kỳ lạ xen vào.
[Hả? Nam chính phim mới của Tôn Gia Di không phải đã định là Đỗ Bạch Trác rồi sao??]
[Sao lại là Thư Uyển nữa vậy?? Cậu này nghiện cướp tài nguyên của người khác hay gì? Không định để mấy diễn viên trẻ khác sống nữa hả (/cạn lời)]