——————————
Cha con ở nhà sống những ngày dài đằng đẵng như năm...
Ngày Thư Uyển phải vào đoàn, cậu đặt vé máy bay buổi sáng. Úc Hằng Chương có một cuộc họp quan trọng không thể dời, nên không thể ra sân bay tiễn cậu được.
Sáng sớm, Úc Hằng Chương bế cậu nhóc còn ngái ngủ đứng ở cửa, nắm lấy cánh tay nhỏ của con, vẫy vẫy với Thư Uyển.
Bé Bưởi mở đôi mắt mơ màng, nhìn Thư Uyển trước mặt một lúc. Sau khi ý thức được người đầu tiên bế mình hôm nay không phải là cha mà là bố, cậu nhóc lập tức giãy giụa, giơ hai cánh tay ngắn ngủn lên, "a a" gọi đòi cha bế.
Úc Hằng Chương: "..."
"Hừ, cứ giãy đi. Dù có giãy thế nào thì hai tháng tới cũng chỉ có thể để bố bế thôi." Úc tổng lạnh lùng nói.
Thư Uyển khẽ cười, đặt hành lý trong tay xuống, bước lại gần bế cậu nhóc đang vùng vẫy đòi cha.
Vừa vào lòng Thư Uyển, Thư Hựu Hựu mới nãy còn định cất cao giọng hát bỗng im bặt, túm lấy vạt áo Thư Uyển cười hệt như Cục Bông Tuyết hiền lành vô hại.
"Cha phải ra ngoài làm việc rồi, Hựu Hựu ở nhà ngoan ngoãn nghe lời bố nhé?" Thư Uyển nắm lấy bàn tay nhỏ của Thư Hựu Hựu áp lên má mình, Thư Hựu Hựu dường như ý thức được điều gì đó, tự mình giơ tay còn lại lên, sờ mặt Thư Uyển rồi "a a" gọi.
Úc Hằng Chương túm tên nhóc đang muốn trèo lên cổ Thư Uyển xuống, vững vàng kìm kẹp trong vòng tay mình. Anh ghé sát lại hôn lên má Thư Uyển, nói: "Đi đi, Hựu Hựu có anh trông rồi."
"Vâng." Thư Hựu Hựu vẫn đang vươn tay níu lấy cổ áo Thư Uyển, Thư Uyển cúi đầu, hôn lên trán bé Bưởi một cái, "Vậy cha đi nhé."
Thư Uyển lùi lại một bước, do dự hai giây, rồi lại bước về chỗ cũ, vành tai đỏ ửng ngước lên hôn lên môi Úc Hằng Chương.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức bé Bưởi sắp từ vòng tay Úc Hằng Chương trèo sang người Thư Uyển được rồi, hai người mới tách ra.
Úc Hằng Chương bắt nhóc con lại, nắm tay Thư Uyển, nói: "Đi nhanh đi, lát nữa trợ lý của em sẽ tìm tới đó."
Lần này Thư Uyển đã thành công bấm nút thang máy, thật sự tạm biệt Úc Hằng Chương và con trai.
Cửa thang máy dần khép lại, đi xuống, cậu nhóc mới nãy còn gào khóc cố gắng níu kéo Thư Uyển bỗng ôm lấy cánh tay Úc Hằng Chương, ngẩng đầu nhìn thấy cha đi rồi thì lập tức trưng ra vẻ mặt không cảm xúc nhìn bố, và từ từ ngừng giãy giụa.
"Sao không khóc nữa?" Úc Hằng Chương cúi đầu, chọc vào khuôn mặt mềm mại của con trai, "Bé tí tuổi đã có hai bộ mặt rồi."
Cậu nhóc nghiêm túc đẩy tay bố ra, quay đầu nhìn về phía thang máy.
"Đừng nhìn nữa, có nhìn thì cha con cũng không về ngay đâu."
Ít nhất cũng phải hai tháng, 60 ngày lận.
Úc Hằng Chương bế con trai về phòng khách, nghĩ xem có nên tải một ứng dụng lịch đếm ngược về máy không.
Trong nhà ngoài Úc Hằng Chương ra còn có dì giúp việc trông nom, Thư Hựu Hựu cũng là một đứa trẻ tương đối dễ chăm, hai người họ cũng lo liệu được, lúc Phương Thư Nhã không bận cũng sẽ qua thăm cháu.
Ngày đầu tiên Thư Uyển vào đoàn, Úc tổng cảm thấy vẫn ổn.
Về nhà chăm sóc Thư Hựu Hựu xong, xem con bò trên thảm một lúc, rồi lại đọc cho con nghe hai bài phân tích án lệ tài chính, dỗ con ngủ rồi, anh đi xử lý một vài tài liệu, sau đó cũng đến lúc đi tắm rửa ngủ nghỉ rồi.
Ngày thứ hai Thư Uyển vào đoàn, Úc tổng và con trai nhìn chằm chằm nhau, nhìn một hồi anh phát hiện mắt Thư Hựu Hựu tròn tròn, càng ngày càng giống cha nó.
Tiếp đó Úc tổng lại phát hiện, nốt ruồi son mọc dưới đuôi mắt bé con rất giống nốt ruồi trên mí mắt cha nó, trực giác của Úc Hằng Chương mách bảo rằng mình đã phát hiện ra điều gì đó, chuẩn bị đợi cha của con trai về sẽ hỏi cho rõ.
Ngày thứ năm Thư Uyển vào đoàn, Úc tổng nằm trên giường trằn trọc, luôn cảm thấy vòng tay mình trống rỗng...
...
Ngày thứ 20 Thư Uyển vào đoàn, Úc Hằng Chương về nhà, con trai đang trong lòng dì giúp việc chủ động giơ tay ra, đòi bố bế.
Úc Hằng Chương đón lấy Thư Hựu Hựu, cậu nhóc như một chú ếch nhỏ bám trên vai anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi vào cổ Úc Hằng Chương, cọ cọ đầy quyến luyến.
"Chắc là bé Bưởi nhớ cậu Thư rồi." Dì giúp việc nói, "Trưa nay thằng bé không ngủ, cứ khóc mãi, tôi bế nó đi vòng quanh nhà, mãi cho đến khi vào phòng ngủ của hai cậu nó mới nín khóc, buổi trưa thằng bé ngủ trên giường của hai cậu đấy."
Úc Hằng Chương vỗ nhẹ lưng Thư Hựu Hựu, nói với dì giúp việc: "Vất vả cho dì rồi."
"Tôi có vất vả gì đâu, chỉ là thấy bé Bưởi khóc mà đau lòng." Dì giúp việc thở dài.
Úc Hằng Chương cúi đầu nhìn Thư Hựu Hựu đang túm chặt áo mình không buông, im lặng một lát rồi nói: "Ngày mai tôi sẽ đưa thằng bé đến công ty."
"Vậy có được không? Có bất tiện cho công việc của cậu không?"
"Không sao, hiếm khi thằng bé khóc như vậy, tôi đưa đi một hôm trước đã."
Tiễn dì giúp việc về xong, Úc Hằng Chương vào phòng ngủ thay quần áo, chỉ trong thời gian anh thay đồ, Thư Hựu Hựu đã ngồi trên giường bĩu môi, sắp khóc đến nơi.
Úc Hằng Chương bế cậu con trai hiếm khi quấn quýt mình đến phòng ăn.
Dì giúp việc quen với khẩu phần ăn của Úc Hằng Chương, vừa hay nấu bữa tối đủ cho một mình anh. Thư Hựu Hựu đã ăn dặm xong, lúc này không chịu ngồi ghế ăn dặm, cứ ngồi vào là khóc.
Úc Hằng Chương hết cách, đành phải bế con ăn cơm.
Ăn được nửa chừng, Úc Hằng Chương nhìn chiếc ghế trống không đối diện, cũng nghiêng đầu dụi vào con trai, lẩm bẩm: "Làm sao để cha con mau về nhà đây."
Thời nay liên lạc tiện lợi như vậy, Úc Hằng Chương không phải là không gọi điện, nhắn tin, báo bình an cho Thư Uyển, chỉ là cả hai người bình thường đều bận rộn, thời gian thường không khớp nhau, trò chuyện cứ đứt quãng, rốt cuộc không thể bằng việc đối diện, có thể nắm tay ôm hôn.
Nhìn nhau qua màn hình điện thoại, chỉ càng khiến nỗi nhớ nhung trong lòng trào dâng gấp bội, càng thêm khẩn thiết muốn ôm đối phương vào lòng.
Giống như bé Bưởi vì nhớ cha, nên mới ôm chặt lấy bố không chịu buông. Úc tổng không có ai để ôm, cũng chỉ đành phải ôm bé Bưởi.
Buổi tối, Thư Uyển về đến khách sạn trước 0 giờ, gửi tin nhắn biết Úc Hằng Chương vẫn chưa ngủ, bèn gọi video call qua.
"Sao tiên sinh vẫn chưa nghỉ ngơi vậy?" Thư Uyển liên lạc với Úc Hằng Chương ngay khi vừa vào phòng, chưa kịp tẩy trang, cậu đặt điện thoại lên bồn rửa mặt, vừa nói chuyện vừa vệ sinh cá nhân.
Lúc này Úc Hằng Chương đang đối đầu với bé Bưởi, thằng nhóc này ngủ trưa quá muộn, đến tối lại không buồn ngủ, cứ thức mãi. Úc Hằng Chương đã đọc cho con nghe ba bài phân tích án lệ rồi mà vẫn không hạ gục được.
Vừa nghe thấy âm thanh trong điện thoại, bé Bưởi tò mò bò dậy, đòi xem.
Bình thường lúc Thư Uyển về khách sạn thì Thư Hựu Hựu đã ngủ say rồi, đây là lần đầu tiên bé Bưởi nghe thấy giọng của Thư Uyển qua điện thoại.
Thư Hựu Hựu bò vào lòng Úc Hằng Chương, ngồi trên đùi anh, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Thư Uyển đang đeo băng đô tai mèo để rửa mặt, hình ảnh không được rõ lắm, một lát sau điện thoại lại trượt ngã, chĩa thẳng lên trần nhà. Thư Hựu Hựu rất kiên nhẫn nhìn vào màn hình không có gì cả, muốn tìm hiểu xem giọng nói của cha vừa rồi phát ra từ đâu.
Mãi cho đến khi tiếng nước ngừng lại, một lát sau, Thư Uyển thoa kem dưỡng xong cầm điện thoại lên, dịu dàng hỏi: "Sao ngài không nói gì hết vậy?"
Đợi đến khi Thư Uyển nhìn rõ người trong màn hình, cậu bất giác hơi mở to mắt: "Hựu Hựu?"
Thư Hựu Hựu lập tức ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn Thư Uyển trong màn hình nhỏ, hàng mi rủ xuống chớp chớp, khóe mắt nhanh chóng ngập nước.
"Tách", "Tách".
Hai giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống màn hình điện thoại của Úc Hằng Chương, thấy chuyên gia giọng cao tương lai sắp mở miệng gào khóc, tay của Úc Hằng Chương đã nhanh hơn não cúp máy.
Thư Hựu Hựu: "..."
Một tiếng gào khóc khô khốc cứng ngắc mắc lại trong cổ họng.
Thư Hựu Hựu nhìn màn hình đã tối đen, rồi lại ngẩng đầu nhìn ông bố có ánh mắt hơi né tránh, miệng bĩu ra, định khóc một trận ra trò cho ông bố đã làm cha biến mất xem.
Úc Hằng Chương vội vàng bật sáng màn hình, đưa màn hình khóa cho Thư Hựu Hựu.
"Con xem, đây có phải là cha không." Thư Hựu Hựu khóc hụt, nấc lên một tiếng rồi nghiên cứu màn hình của Úc tổng.
Ủa, cha lại về rồi nè, nhưng sao cha này lại không cử động?
Trong lúc Thư Hựu Hựu cúi đầu nghiên cứu điện thoại, Úc Hằng Chương cầm máy tính bảng trên đầu giường lên trả lời tin nhắn của Thư Uyển.
Thư Tiểu Uyển: Sao cuộc gọi bị ngắt vậy?
Thư Tiểu Uyển: Có phải Hựu Hựu khóc không?
Thư Tiểu Uyển: Sao con vẫn chưa ngủ vậy?
Thư Tiểu Uyển: [Mèo con tò mò.jpg]
Úc Hằng Chương nhìn nhãn dán con mèo, nghĩ đến dáng vẻ đeo tai mèo vừa rồi của Thư Uyển, khóe miệng nhếch lên, bắt đầu gõ chữ.
Úc Hằng Chương: Điện thoại hết pin.
Úc Hằng Chương: Không có, nó ngáp thôi.
Úc Hằng Chương: Ban sáng ngủ nhiều quá, giờ mới buồn ngủ.
Úc Hằng Chương: [Mèo con xoa đầu.jpg]
Không bao lâu sau, Thư Uyển lại gọi đến. Úc Hằng Chương đeo tai nghe Bluetooth rồi nhận cuộc gọi.
"Hựu Hựu không khóc thật sao ạ?" Thư Uyển thấy màn hình bên kia không có bóng dáng Hựu Hựu, lo lắng hỏi.
Úc Hằng Chương chuyển sang camera sau, quay bóng lưng của Thư Hựu Hựu: "Không có, để nó chơi thêm một lát nữa là sẽ ngủ thôi."
"Vậy thì tốt rồi." Thư Uyển thở phào nhẹ nhõm, cậu không bảo Úc Hằng Chương quay mặt của Thư Hựu Hựu nữa, sợ mình nhìn thấy sẽ không nhịn được mà muốn bay từ đoàn phim về nhà.
Úc Hằng Chương vừa nhìn biểu cảm của Thư Uyển đã đoán được cậu đang nghĩ gì, chính vì sợ Thư Uyển thấy Thư Hựu Hựu khóc sẽ không yên tâm, ảnh hưởng đến trạng thái quay phim, nên Úc Hằng Chương mới vội vàng cúp máy.
"Mai em lại phải dậy sớm sao?" Úc Hằng Chương hỏi.
"Vâng, đạo diễn muốn quay một cảnh mặt trời mọc, hai hôm nay thời tiết không tốt, trời cứ nhiều mây, quay lên mờ mịt, xem dự báo thời tiết ngày mai là một ngày nắng đẹp, nên đạo diễn muốn quay lại một lần nữa." Thư Uyển vừa nói vừa ngồi trên giường, nhìn sang Hựu Hựu đang mải mê nghịch cái gì đó, chăm chú tới mức chẳng buồn quay đầu.
Úc Hằng Chương nói: "Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, lát nữa còn phải tắm nữa đúng không?"
"Em hơi mệt rồi, chắc để sáng mai tắm." Thư Uyển lưu luyến rời mắt khỏi con, khẽ nói: "Tiên sinh, ngài xoay lại camera đi... em cũng muốn nhìn ngài."
Úc Hằng Chương chuyển về camera trước, vẻ mặt dịu dàng nói: "Mệt thì ngủ sớm đi, anh cũng phải dỗ Hựu Hựu ngủ rồi."
Thư Uyển ngả người xuống giường, ánh mắt dõi theo gương mặt anh trên màn hình, khẽ khàng nói: "Vậy tiên sinh cũng ngủ sớm nhé."
"Ừm." Úc Hằng Chương lặng lẽ dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt của Thư Uyển trên màn hình.
Thư Uyển thật sự rất mệt, cậu nằm trên giường chưa được bao lâu đã sắp không mở nổi mắt nữa: "Tiên sinh ngủ ngon... cũng nói ngủ ngon với Hựu Hựu giúp em nhé."
Úc Hằng Chương dịu dàng đáp: "Được, anh sẽ nói. Em nhớ tắt đèn, đắp chăn cho kỹ. Ngủ ngon."
Sau khi cúp máy, cậu nhóc bên kia vẫn chưa thể đưa cha ra khỏi màn hình được, bé uất ức quay đầu nhìn Úc Hằng Chương, thấy trong tay bố có một cái màn hình lớn hơn, cậu nhóc liền nhanh như chớp bò qua, định nghiên cứu thêm nữa.
Úc Hằng Chương thấy may mắn vì cuộc gọi này đã kết thúc đúng lúc.
Anh cất cả điện thoại và máy tính bảng đi, bế con trai lên, bắt buộc đặt nó nằm xuống giường, nghiêm nghị nói: "Được rồi, bạn học Thư Hựu Hựu, bây giờ đã muộn lắm rồi, con phải đi ngủ thôi."
Chú rùa nhỏ - Thư bị Ngũ Chỉ Sơn phiên bản bố đè chặt, nhúc nhích tay chân nhưng không thể cử động được chút nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt không còn gì luyến tiếc cuộc đời, như thể đang nói: Cứu mạng. Ai đó đổi dùm ông bố lật mặt còn nhanh hơn lật sách này thành người cha lúc nào cũng dịu dàng đi!
...
Ngày hôm sau, Úc tổng đưa con đi làm.
Trợ lý Trần nhìn bé con thiên thần trong xe đẩy, trái tim mềm nhũn ra, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở Úc tổng: "Ngài làm thế này rất dễ bị nhân viên nhìn thấy rồi chụp lại truyền ra ngoài lắm."
Đến lúc đó lại lên hot search.
Từ Tài Mậu sẽ đến cổng công ty treo cổ mất.
Úc Hằng Chương: "..."
"Tôi biết." Úc Hằng Chương bình tĩnh nói, "Cho nên ngày mai không đến công ty nữa."
Trợ lý Trần: "...?"
"Đặt một vé máy bay, tôi phải đi công tác." Úc Hằng Chương chỉ vào cậu con trai vẫn còn đang ngủ trong xe đẩy, "Mang nó đi cùng."
Đi công tác ở đâu thì không cần phải nói nhiều.
Trợ lý Trần không hề thay đổi sắc mặt, lấy điện thoại ra xem lịch trình hàng ngày của Úc Hằng Chương, nói: "Vâng, Úc tổng, tôi đi sắp xếp ngay."
Đợi đến khi quay người đi, trợ lý Trần âm thầm siết chặt nắm tay.
Ha! Biết ngay mà, tổng giám đốc nhà mình đã sớm chìm sâu vào bể tình, chắc chắn không thể chịu nổi quá một tháng mà!
Từ Tài Mậu vẫn còn tự tin mù quáng vào ý chí của tổng giám đốc.
Cũng không xem xem ý chí đó là dành cho ai.
Đối với vợ, đàn ông không cần một chút ý chí nào cả!
Hi hi, thắng cược rồi, kiếm được 500 tệ của quản lý Từ trong nước mắt nha~