Sau Khi Xuyên, Tôi Lại Gả Vào Hào Môn

Chương 74

——————————

Món quà bất ngờ nhỏ của tiên sinh~ OvO

Hôm nay đoàn phim 'Hạ Sinh' quay các cảnh nội trường, bối cảnh là một căn hộ chung cư không lớn, được bố trí gọn gàng, ngăn nắp.

 

Trong phòng khách, Thư Uyển và Viên Hân, một người ngồi trên thảm, một người ngồi trên ghế sô pha.

 

Bên ngoài phạm vi máy quay là một vòng nhân viên công tác, sau khi xác nhận mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, phim trường dần dần yên tĩnh lại, hai diễn viên cất kịch bản đi, đạo diễn nhìn vào màn hình giám sát, hô một tiếng "Bắt đầu".

 

Một nhân viên đứng cạnh huyền quan phòng khách lùi lại một bước, suýt nữa thì va phải người.

 

Anh ta quay đầu lại, nhìn rõ người đến thì thoáng kinh ngạc, theo phản xạ muốn lên tiếng. Đối phương giơ ngón trỏ khẽ chạm vào môi, ý bảo anh ta không cần nói.

 

Nhân viên công tác che miệng lui sang một bên, nhường chỗ cho người nọ, nhưng người nọ lại không tiến lên, vẫn đứng ở góc khuất bị che một nửa, lặng lẽ nhìn Thư Uyển đang được bao quanh bởi các thiết bị trong phòng khách.

 

Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu vào phòng khách, kéo ra một vệt bóng dài trên sàn nhà. Tô Mạn Mạn mặc một chiếc quần thể thao màu xám rõ ràng là kiểu của nam, ngồi trên sô pha đánh giá cách bài trí trong phòng.

 

Đây là một căn nhà nhỏ của một gia đình ba người.

 

"Bác trai bác gái sẽ không đột nhiên về chứ?"

 

"Không đâu, vẫn chưa tới giờ họ tan làm." Hạ Minh Duyệt ngồi ở góc chéo của sô pha, cách Tô Mạn Mạn khá xa, dáng vẻ thoải mái tựa lưng vào ghế, trên gương mặt trắng trẻo là một vệt sáng rực rỡ.

 

"Em thật sự rất thích phơi nắng." Tay Tô Mạn Mạn chống lên sô pha, người hơi nghiêng về phía trước, cười nói, "Còn rất thích ngắm sông nữa."

 

Hạ Minh Duyệt về đến nhà mình lại càng yên tĩnh hơn lúc ở ngoài. Cậu vẫn nhìn cô, giọng khẽ khàng: "Ừm."

 

Nụ cười của Tô Mạn Mạn dần dần nhạt đi, nhưng rất nhanh lại cong khóe môi lên lần nữa, đột ngột hỏi: "Ngày đầu tiên chị bắt chuyện với em, có phải em định nhảy xuống sông không?"

 

Hạ Minh Duyệt không đưa ra câu trả lời, mà hỏi ngược lại: "Vậy còn chị thì sao? Hôm nay chị đi xuống sông, là định nhảy xuống à?"

 

"Có lẽ vậy." Tô Mạn Mạn buông thõng tay, ngả người vào lưng ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, "Có lẽ cũng không muốn đến thế."

 

Thế là Hạ Minh Duyệt nói: "Ngày chị bắt chuyện với tôi, có lẽ tôi đã từng nghĩ đến việc nhảy xuống, có lẽ cũng không muốn đến thế."

 

Tô Mạn Mạn cười nói: "Câu trả lời thật xảo quyệt."

 

"Là tự chị nói như vậy mà."

 

Sau một hồi im lặng kéo dài, Tô Mạn Mạn khẽ nói: "Thật ra lúc đó chị chỉ đang nghĩ về cuộc đời chẳng ra sao của mình thôi."

 

Cô ngồi thẳng dậy lần nữa: "Một bà dì gần 40t nói với em mấy chuyện này, có phải nặng nề quá không?"

 

"Chị à, năm nay chị 32 tuổi, không phải 39 tuổi." Hạ Minh Duyệt gác cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Tô Mạn Mạn, "Chẳng lẽ chị muốn nghe tôi kể với chị về những phiền não của một học sinh bị thành tích trói buộc đến không thể thở nổi sao?"

 

"Thôi được, đều ngột ngạt cả." Tô Mạn Mạn lại cười lên, cô ngồi xuống tấm thảm dưới sô pha giống như Hạ Minh Duyệt, ôm gối nói, "Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là sống đến 30 tuổi, ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện ra suốt chặng đường mình đã đi qua đều sống một cách mơ hồ, chẳng nắm bắt được gì, cũng chẳng lưu lại được gì."

 

"Cứ cho là chị yếu đuối đi, yếu đuối đến mức muốn trốn tránh một cuộc đời tay trắng."

 

"Không có gì cả sao..." Hạ Minh Duyệt đột nhiên nói, "Nếu đã không có gì cả, vậy chẳng phải có nghĩa là sau này chị có được bất cứ thứ gì cũng đều là lời rồi sao."

 

Tô Mạn Mạn sững sờ: "Thế à?"

 

"Chị à, chị có muốn thứ gì không?" Hạ Minh Duyệt nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên nói, "Ví dụ như bây giờ chị muốn một thanh sô cô la, chị có thể có được một thanh sô cô la."

 

Không biết thiếu niên lấy từ đâu ra một thanh sô cô la, ném cho Tô Mạn Mạn: "Giờ thì chị đâu còn tay trắng nữa, chị có sô-cô-la rồi."

 

Tô Mạn Mạn bật cười, cúi đầu nhìn thanh sô-cô-la trong lòng bàn tay, các ngón tay dần siết lại: "... Nhưng chị đã quên mất mình từng muốn gì rồi."

 

"Nếu như..."

 

Hạ Minh Duyệt nhìn cô, ánh mắt điềm đạm xen chút tò mò: "Nếu như sinh mệnh của chị chỉ còn lại một tháng, chị sẽ muốn làm gì?"

 

"À..." Tô Mạn Mạn bóc thanh sô cô la đen đó ra, cho vào miệng, không ngọt mà còn hơi đắng, "Đi du lịch chăng? Nhuộm tóc hồng? Hoặc là..."

 

Cô liếc thấy cây đàn dương cầm đứng ở góc nhà, cười: "Học đánh đàn?"

 

Một bàn tay đưa ra trước mặt Tô Mạn Mạn.

 

Cô hơi sững người.

 

"Không cần đợi đến khi sinh mệnh của chị chỉ còn lại một tháng." Hạ Minh Duyệt đứng dậy nắm lấy cổ tay Tô Mạn Mạn, kéo cô dậy, "Những việc này bây giờ có thể làm được ngay."

 

"Cắt!"

 

Thư Uyển buông tay Viên Hân ra, hai người cùng nhìn về phía đạo diễn.

 

Một lát sau, Tôn Gia Di nói: "Qua."

 

Vì cảnh quay này tương đối dài, lại rất tĩnh, chú trọng cảm giác không khí, nên phải tận dụng ánh sáng tự nhiên. Nếu không tìm được trạng thái tốt ngay từ đầu, rất dễ quay đi quay lại một cách sốt ruột, đợi đến khi mặt trời lặn thì lại phải mất thêm một ngày.

 

Vì vậy, có thể thuận lợi hoàn thành chỉ trong một lần quay là điều tốt nhất.

 

Những cảnh quay sau đó đơn giản hơn nhiều, tranh thủ trước khi mặt trời lặn, đạo diễn đã quay được những cảnh cận mà cô cần. Sau nhiều lần diễn lặp lại, phần quay của tình tiết này cuối cùng cũng đã hoàn thành thuận lợi.

 

Nhân viên công tác ở cửa hỏi người đàn ông vẫn luôn khiêm tốn đứng ở trong góc: "... Tôi qua gọi thầy Thư nhé?"

 

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu." Người đàn ông cất bước, đi về phía Thư Uyển đang đứng cạnh đạo diễn để kiểm tra lại cảnh quay.

 

Thư Uyển vẫn đang thảo luận với Viên Hân về phần diễn xuất hoàn chỉnh của cảnh quay đầu tiên, Tôn Gia Di là người nhìn thấy người đang đi tới trước.

 

Cô cong khóe môi, lặng lẽ tránh sang một bên.

 

Bờ vai bị ai đó vỗ nhẹ, Thư Uyển quay đầu lại, nhưng người cậu nhìn thấy lại không phải là đạo diễn.

 

"Tiên sinh?" Đôi mắt tròn xinh đẹp mở to, không dám tin mà chớp chớp, Thư Uyển kinh ngạc nói, "Sao ngài lại ở đây!"

 

Mi mắt Úc Hằng Chương hơi cong lên, anh nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên hông của Thư Uyển, nhẹ nhàng siết lại, nói: "Anh đến thăm đoàn phim của em."

 

Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay khiến Thư Uyển tưởng như mình đang nằm mơ. Sự điềm tĩnh trên gương mặt mà cậu giữ suốt để nhập vai chợt tan biến, thay bằng nét rạng rỡ hẳn lên.

 

Thư Uyển bất ngờ nhào vào lòng Úc Hằng Chương, ôm chặt lấy anh.

 

Nụ cười bên môi càng sâu hơn, Úc Hằng Chương cũng ôm trọn Thư Uyển vào lòng, bàn tay áp lên lưng cậu vỗ về.

 

Thư Uyển ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh như những vì sao nhỏ, vui vẻ nói: "Tiên sinh, ngài đến lúc nào vậy ạ?"

 

"Lúc các em quay cảnh đầu tiên đã đến rồi." Úc Hằng Chương rũ mắt nhìn cậu, "Đạo diễn vừa hô bắt đầu là em liền như biến thành một người khác, anh còn nghi ngờ mình nhận nhầm người đấy."

 

Thư Uyển nắm lấy tay Úc Hằng Chương áp lên má mình, cười nói: "Vậy bây giờ ngài còn cảm thấy mình nhận nhầm không ạ?"

 

Úc Hằng Chương thuận thế véo má Thư Uyển, dịu dàng nói: "Không thấy nữa rồi."

 

Đạo diễn tỏ vẻ chịu không nổi mà quay đầu đi, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Viên Hân, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hai người này sao cứ dính nhau như trong chương trình vậy."

 

Viên Hân cũng cười theo: "Cũng tốt mà."

 

Một lúc sau, Tôn Gia Di thật sự không chịu nổi nữa bèn cắt ngang: "Được rồi được rồi, ôm nữa tôi lại tưởng hai người không phải một tháng không gặp, mà là một năm không gặp đấy."

 

Lúc này Thư Uyển mới nhận ra mình vẫn đang ở phim trường, cậu hơi đỏ mặt buông Úc Hằng Chương ra, nhưng chưa đến một giây sau lại lén nắm lấy tay anh.

 

Tôn Gia Di lắc đầu cười nói: "Sáng nay Úc tổng hỏi xin tôi lịch trình, tôi sợ cậu ấy đến sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của cậu, nên không nói với cậu. Giờ xem ra, may mà không nói, chứ không chắc cảnh quay hôm nay khó mà quay xong được."

 

Thư Uyển có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy. Giờ cậu vui quá, chẳng còn tìm được cảm xúc u buồn của nhân vật Hạ Minh Duyệt nữa.

 

Tuy bề ngoài ra vẻ không chịu nổi, nhưng đạo diễn Tôn vẫn rất tâm lý nói: "Hôm nay có thể kết thúc ở đây rồi, hai người muốn hẹn hò thì cứ đi hẹn hò đi."

 

"Nhưng mà," Cô đảo mắt nhìn Thư Uyển, nói đầy ẩn ý: "Sáng mai nhớ đúng giờ lên phim trường, đừng có đột nhiên gọi điện nói mình ốm đấy nhé."

 

Cô lại nhìn Úc Hằng Chương, giọng điệu vô cùng ý vị sâu xa: "Tôi tin là Úc tổng sẽ chăm sóc tốt cho 'diễn viên trọng điểm cần bảo vệ' của đoàn chứ?"

 

Úc Hằng Chương hơi nhướng mày, mỉm cười nói: "Đương nhiên."

 

Sau khi thay đồ xong, Thư Uyển cùng Úc Hằng Chương rời khỏi phim trường. Trên đường đi, cậu mới hỏi: "Tiên sinh qua đây rồi, còn Hựu Hựu thì sao? Đưa về nhà mẹ rồi ạ?"

 

"Anh còn tưởng em thấy anh mừng quá nên quên mất nó rồi." Úc Hằng Chương cười nói, nhưng không cho biết Thư Hựu Hựu đã đi đâu, mà hỏi Thư Uyển, "Hôm trước xem kịch bản của em, anh tưởng em và Viên Hân diễn vai người yêu. Nhưng hôm nay xem em diễn thật thì cảm giác lại khác hẳn."

 

Nói đến chuyện kịch bản, dòng suy nghĩ của Thư Uyển đã bị Úc Hằng Chương dẫn dắt thành công, cậu giải thích: "Đạo diễn nói giữa họ có thể là tình yêu, có thể là tình bạn, thậm chí là tình thân của chị gái đối với em trai. Giữa họ có thể là bất kỳ mối quan hệ nào, bởi vì cảm xúc vốn không chỉ có một dạng duy nhất, nó có thể là tổng hợp của rất nhiều thứ."

 

"Em và chị Viên Hân khi diễn không cần phải định nghĩa tình cảm giữa họ, cứ để lại một khoảng trống nhất định, phần còn lại rốt cuộc phải giải mã thế nào thì giao cho khán giả."

 

Lúc trước trong chương trình kết hôn, Viên Hân còn hỏi Tôn Gia Di, tình yêu giữa họ có phải đã biến thành tình thân rồi không, lần này ở phim trường, Tôn Gia Di nói họ đã tìm được một câu trả lời phù hợp cho mình, đó chính là không cần phải phân chia rạch ròi như vậy, tình cảm sẽ tự nhiên trở thành hình dạng phù hợp vào thời khắc con người cần đến nó.

 

Có lúc tình thân nhiều hơn, có lúc tình yêu nhiều hơn, chỉ cần hai người còn sẵn lòng gìn giữ nó, thì rốt cuộc cái nào nhiều cái nào ít, cũng không cần phải quá đi sâu vào nữa.

 

Thư Uyển cũng từng băn khoăn về vấn đề này, nhưng suốt những ngày nhập tâm vào vai Hạ Minh Duyệt, cậu dường như cũng dần hiểu ra điều gì đó.

 

Mãi cho đến khi về tới khách sạn, Úc Hằng Chương không phân tích tình cảm nhân vật với Thư Uyển nữa, Thư Uyển mới mơ màng nhớ ra: "Lúc nãy không phải em đang hỏi ngài chuyện của Hựu Hựu sao, sao lại thành ra nói chuyện kịch bản rồi."

 

Úc Hằng Chương đã dỗ vợ suốt cả chặng đường mà vẫn không bị phát hiện, bật cười: "Anh cảm thấy em có hơi 'mang thai ngốc 3 năm' rồi đấy."

 

Anh không để Thư Uyển về phòng của mình, mà trực tiếp dẫn cậu đến một căn suite ở tầng cao.

 

Vừa mở cửa ra, Thư Uyển đã nghe thấy giọng của trợ lý Trần: "Tổ tông ơi! Tiểu tổ tông của tôi ơi! Lão nô cầu xin ngài! Đừng bò lung tung nữa! Lỡ mà bị va vào đâu, ông bố hoàng đế của ngài sẽ lấy cái đầu trên cổ của tôi đó!"

 

Úc Hằng Chương: "..."

 

Anh biết ngoài giờ làm việc trợ lý Trần có tư duy bay bổng, nhưng không ngờ anh ta lại có sở thích nhập vai cosplay sau lưng mình.

 

Trợ lý Trần đang quá nhập vai dỗ đứa nhỏ hiếu động nên không để ý cửa mở. Nhìn Thư Hựu Hựu vừa nghe anh ta nói xong liền vui vẻ bò khắp giường, anh ta biết ngay là nhóc vẫn chưa nghe đủ.

 

Trợ lý Trần đang chuẩn bị éo giọng diễn thêm một đoạn nữa, thì sau lưng truyền đến một tiếng ho khan vô cùng quen thuộc.

 

Trợ lý Trần: "..."

 

Anh ta cứng đờ quay đầu lại, thì thấy Thư Uyển dời ánh mắt đi, gãi gãi má, như thể đang ngại ngùng thay cho anh ta.

 

Mà "ông bố hoàng đế" sau lưng anh ta đang có vẻ mặt khó lường.

 

Trợ lý Trần cứng đờ quay người lại, bế cậu nhóc vẫn đang như một con bê con đâm ngang đâm dọc trên giường lên, bình tĩnh nói: "Tiểu điện hạ, hai vị phụ thân của ngài đã đến rồi, lão nô xin phép cáo lui trước."

 

Lần cáo lui này là vĩnh viễn!

Bình Luận (0)
Comment