Chương 100
Hướng Hành nhìn nơi Hạ Tuyên làm việc rồi rời đi. Hôm nay ông không muốn nói chuyện với Hạ Tuyên. Họ đã nói mọi điều cần nói từ lần đầu gặp mặt và cũng đã bày tỏ quan điểm của mình với nhau rồi. Hạ Tuyên cũng đã giải thích với Hướng Hành về thái độ của mình đối với mối quan hệ ngay hôm đó, nên hai người không còn gì để nói thêm nữa.
Ở một mức độ nào đó, Hướng Hành cảm thấy Hạ Tuyên rất giống Hướng Biên Đình, cho nên ông có thể hiểu được vì sao Hướng Biên Đình lại bị người này hấp dẫn.
Và ngoài những trải nghiệm phức tạp đó ra, Hạ Tuyên thực sự rất xuất sắc.
Hạ Tuyên vẫn cúi đầu đi nét, không hề biết bố của Hướng Biên Đình đã đến.
Sau khi rời khỏi studio, Hướng Hành đến nhà bà ngoại của Hướng Biên Đình, muốn thăm bà cụ. Cuối tuần này, Hướng Biên Đình cũng đến nhà bà ngoại và hai bố con đã gặp nhau.
Hướng Biên Đình đang chải lông cho Hoành Hoành trong sân. Cậu khá ngạc nhiên khi thấy bố mình: “Bố.”
Hướng Hành gật đầu, “Ừm”.
“Sao bố tới đây?”
Hướng Hành đi tới, nói: “Bố đi công tác ngang qua đây, nên muốn tới thăm bà ngoại. Bà ngoại con đâu?”
“Trong bếp ạ.”
Hướng Biên Đình đã không nói chuyện nghiêm túc với bố mình trong một tháng, thời gian này hai bố con khá căng thẳng. Hôm nay, cuối cùng thì đã tan băng và ít nhất họ có thể nói với nhau vài lời.
Hướng Hành không nói thêm lời nào nữa, đi thẳng vào nhà. Có thể thấy được bố vẫn không muốn để ý đến mình nên Hướng Biên Đình cũng không đi theo mà tiếp tục chải lông cho Hoành Hoành. Với tính cách của ông, không phải cứ tuỳ tiện nói vài lời hay là có thể giải quyết tình hình hiện tại. Hơn nữa, nói lời hay tức là đã nhượng bộ và từ bỏ nguyên tắc, điều này đối với Hướng Biên Đình là không thể.
Một lúc sau, bố cậu đi ra, liếc nhìn cậu nhưng không nói gì. Ông đến hay đi đều vội vàng, dường như sắp sửa rời đi.
Hướng Biên Đình đứng dậy, phủi phủi lông chó trên người rồi hỏi: “Bố đi ngay à?”
“Giờ bố còn việc khác phải làm.”
Hướng Biên Đình gọi ông: “Bố.”
Hướng Hành quay lại nhìn cậu.
“Con còn có chuyện khác muốn nói với bố.”
Hướng Hành gật đầu: “Được, con nói đi.”
“Bố đã từng nói, con và Hạ Tuyên không hợp nhau. Con nghĩ chúng con có hợp nhau hay không không phải là suy luận chủ quan. Ít nhất bố cũng nên hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng con rồi hãy đưa ra kết luận.”
Hướng Hành không nói gì, ông hiểu ý Hướng Biên Đình.
“Bố, suy nghĩ của bố có thay đổi chút nào trong thời gian này không?”
Hướng Hành im lặng hồi lâu rồi nói: “Bố không muốn nói thêm nữa. Con chỉ cần chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình là được.”
Ý nghĩa của câu này rất rõ ràng. Ánh mắt Hướng Biên Đình sáng lên: “Bố…”
Hướng Hành nhìn xuống đồng hồ rồi nói: “Bố đi trước đây. Nhớ tự chăm sóc bản thân nhé.”
“Vâng.” Hướng Biên Đình tươi cười gật đầu.
Việc này khiến Hướng Biên Đình vui mừng đến nỗi vừa về đến nhà đã vội vã chạy đến gặp Hạ Tuyên. Ngay khi bước vào phòng khách, cậu đã nhảy lên ôm chặt hắn. Đôi chân thon dài của cậu vắt trên hông chú Hạ, mặt cũng cọ vào cổ chú Hạ.
Hạ Tuyên nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nâng hai chân cậu lên, để cậu cọ xát vào mình. Hạ Tuyên vừa mới tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm. Hướng Biên Đình hít một hơi thật sâu từ cổ hắn: “Chú Hạ ơi, thơm quá.”
Nói xong, cậu lại hít một hơi rồi hôn hắn lần nữa. Cứ thế hôn nhiều lần, còn cố ý tạo ra tiếng động rất lớn.
Trạng thái này giống như say rượu vậy. Hạ Tuyên quay đầu hôn lên tai cậu: “Tiêm máu gà hay sao vậy?”
“Tiêm nhiều ấy.” Hướng Biên Đình ôm cổ hắn, hôn môi hắn, trong mắt tràn đầy ý cười: “Anh Tuyên, thái độ của bố em đã thay đổi rồi.”
Tuy Hướng Biên Đình tin tưởng sớm muộn gì bố mình cũng sẽ chấp nhận chuyện này, nhưng không ngờ ngày đó lại đến sớm như vậy. Suy cho cùng, cậu cũng không muốn bị bố lạnh nhạt mãi. Nếu cậu buồn, chắc chắn bố cũng sẽ không vui. Bây giờ bố đã nhượng bộ khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm và thực sự vui mừng.
Hạ Tuyên nhìn cậu, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng: “Anh đã nói rồi, họ đều toàn tâm toàn ý vì em.”
Hướng Biên Đình dựa đầu vào vai hắn, ghé môi vào tai hắn thì thầm: “Chúng ta nên làm gì để ăn mừng đây?”
Hạ Tuyên không nói gì, chỉ ôm cậu vào lòng, lùi lại vài bước rồi ngồi xuống ghế sofa. Nhân cơ hội này, Hướng Biên Đình ngồi lên đùi hắn.
“Chỉ thế này thôi ư?” Hướng Biên Đình cúi đầu hỏi hắn, giọng nói đã hơi dính dính.
Hạ Tuyên ậm ừ, nghiêng đầu hôn lên yết hầu của Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình khẽ ngâm nga rồi nhắm mắt lại. Hạ Tuyên ấn vào lưng dưới của cậu, răng nhẹ nhàng cọ xát yết hầu cậu. Nửa đầu, Hướng Biên Đình ngồi trên người Hạ Tuyên, nửa sau, hai người di chuyển vào phòng. Hạ Tuyên ôm cậu vào lòng, đi từ phòng khách đến phòng ngủ, không dừng lại một phút nào.
Ngày mai là chủ nhật, bạn học Hướng không phải đi học nên chú Hạ cũng chẳng biết kiềm chế bản thân, ăn mừng xong thì đã gần hai giờ sáng.
Hai người vào phòng tắm tắm cùng nhau. Sau khi trở về nằm trên giường, Hướng Biên Đình trực tiếp nằm lên người Hạ Tuyên. Cậu chôn mặt vào cổ Hạ Tuyên, chiều cao chênh lệch vài cm khiến chân cậu và chân Hạ Tuyên chạm vào nhau. Hạ Tuyên vòng tay ôm chặt lấy cậu, chặt đến nỗi cậu có thể cảm nhận được mạch đập của Hạ Tuyên khắp cơ thể mình. Sau khi nằm xuống một lúc, Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên: “Em nặng không?”
Hạ Tuyên: “Không đâu.”
Cơ thể không những không đè nặng mà còn trở nên ngày càng mềm mại hơn. Hạ Tuyên đã hiểu rõ cơ thể cậu và có thể dễ dàng khống chế. Hạ Tuyên chạm vào vòng eo thon nhỏ của Hướng Biên Đình và nói: “Vòng eo em rất khỏe.”
Đây là lời khen ngợi cho màn trình diễn của cậu trên ghế sofa vừa rồi. Hướng Biên Đình không chịu nổi nữa, áp mặt mình vào mặt hắn, hơi nước như bốc ra khỏi miệng.
Đầu tháng 4, Hạ Tuyên sẽ đến Hồng Kông để tham dự một triển lãm hình xăm mà hắn đã đồng ý với Lý Lệ Minh trước đó. Triển lãm diễn ra vào cuối tuần và hắn muốn đưa Hướng Biên Đình đi cùng.
Hắn chạm vào khuôn mặt nóng bừng của Hướng Biên Đình và hỏi cậu: “Cuối tuần tới anh sẽ đến Hồng Kông để tham dự một cuộc triển lãm. Em có muốn đi không?”
“Được nha. Lần này anh mang theo tác phẩm của mình à? Hay anh chỉ đến xem thôi?”
“Mang theo tác phẩm.”
“Anh sẽ tham gia cuộc thi à?” Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên.
“Ừ.” Hạ Tuyên gật đầu.
Lần này, chuyến đi của Hạ Tuyên không chỉ đơn thuần là tham quan. Lý Lệ Minh đã bảo hắn gửi tác phẩm của mình tham gia cuộc thi, nói hắn đã im lặng hơn một năm và đã đến lúc phải xuất hiện trở lại rồi. Những tác phẩm tốt cần được lan tỏa trên các nền tảng lớn hơn. Các tác phẩm nghệ thuật càng được lưu hành rộng rãi thì văn hóa xăm hình sẽ đi vào mắt công chúng càng nhanh và sâu sắc hơn.
Bạch Khâm cũng tham gia triển lãm này, y đi cùng đội của mình. Hạ Tuyên thì chỉ có một mình nên cũng chỉ chuẩn bị một tác phẩm. Người mẫu này là một trong những khách hàng cũ của hắn, một võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp đã giải nghệ, người đã yêu cầu Hạ Tuyên xăm toàn bộ lưng cho đến đùi mình. Khi Hạ Tuyên đề cập chuyện này với anh ta, anh ta liền vui vẻ đồng ý.
Lần này, khi Hạ Tuyên sang Hồng Kông, hắn còn dẫn theo người nhà và một người mẫu. Các gian hàng khác về cơ bản đều do một nhóm điều hành, chỉ có hắn là người duy nhất làm việc một mình. Hắn không mang theo bất kỳ dụng cụ xăm hình nào cả. Triển lãm sẽ kéo dài trong nhiều ngày, nhưng hắn dự định chỉ ở lại hai ngày rồi rời đi. Thứ Hai người nhà hắn còn phải đi học, không thể ở lại đây lâu được.
Lúc đầu, quầy hàng của họ rất vắng vẻ, nhưng chỉ lát sau đã trở nên đông đúc đến mức đáng sợ.
Người mẫu mà Hạ Tuyên dẫn đến cũng đi cùng chuyến bay với họ. Anh ta là một võ sĩ quyền Anh chuyên nghiệp đã giải nghệ, và khi cởi áo khoác, có thể nhìn thấy cơ thể cơ bắp của anh ta. Anh trai này cực kỳ khéo nói, thấy Hạ Tuyên ít nói nên cứ đến nói chuyện với Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình có cả chỉ số IQ lẫn EQ lẫn trình độ học vấn cao. Anh trai đó trò chuyện với cậu khá vui vẻ, thậm chí còn ngồi ở quầy hàng trò chuyện không ngừng với Hướng Biên Đình. Cuối cùng, Hướng Biên Đình thật sự thấy đau đầu vì anh ta nói quá nhiều.
Sau đó, anh trai cởi áo để lộ hình xăm. Lưng anh ta đầy hình xăm kéo dài tới tận đùi. Trước khi lên sân khấu dự thi, anh ta chỉ cởi áo, để lộ bức tranh sơn dầu Đức Mẹ Đồng Trinh trên lưng. Lúc anh ta ngồi ở cửa quầy hàng, chẳng mấy chốc, mọi người đã lần lượt đi đến quầy hàng của Hạ Tuyên.
Người bình thường chỉ hóng chuyện, trong khi chuyên gia thì quan sát các chi tiết.
Hình xăm sơn dầu là chuyên môn của Hạ Tuyên. Nếu khách hàng không có yêu cầu thiết kế cuối cùng, đôi khi hắn thậm chí còn có thể tự tay vẽ trực tiếp lên da. Kiểu xăm này được thiết kế dựa trên nguyên lý che chắn. Anh trai võ sĩ từng xăm hình rồng nguyên cả lưng, nhưng sau đó lại không tắm rửa sạch sẽ nên bị viêm khá nặng.
Bức tranh này đã mất rất nhiều thời gian của Hạ Tuyên. Lúc đầu hắn cố che đậy nhưng không được. Nếu nhìn kỹ dưới ánh sáng mạnh thì vẫn có thể nhìn thấy những chi tiết bị lỗi đó. Sau đó, Hạ Tuyên đã khắc đi khắc lại, mài giũa trong một thời gian dài, và đây là phiên bản cuối cùng được hoàn thành cách đây không lâu.
Quầy hàng của Bạch Khâm ngay cạnh quầy hàng của Hạ Tuyên nên y tới đó xem thử. Y biết trình độ của Hạ Tuyên, nhưng khi tận mắt chứng kiến tác phẩm, vẫn không khỏi khen ngợi là “tuyệt vời”.
Người mẫu mỉm cười và nói: “Tôi chỉ để lộ lưng, không để lộ chân đâu”.
Tính tình ai trai này cứ như con công xòe đuôi, có phần thích nổi bật. Càng có nhiều người nhìn, anh ta càng phấn khích, thỉnh thoảng còn khoe cơ bắp của mình.
Hướng Biên Đình ngồi trên ghế, nhìn anh trai nọ đang đùa giỡn với nhóm thợ xăm đến chiêm ngưỡng mà không nhịn được cười. Hôm nay cậu rất vui vì có rất nhiều người dừng lại để xem tác phẩm của Hạ Tuyên và rất nhiều người nhận thấy sự xuất sắc của hắn.
Cảnh tượng trước mắt đã chứng minh một điều: Hạ Tuyên là bậc thầy trong lĩnh vực xăm hình, và hắn là người giỏi nhất.
Hướng Biên Đình rất tự hào.
Hạ Tuyên đang ngồi gần đó. Thỉnh thoảng lại có người đến chào hỏi hắn và xin danh thiếp của studio. Hôm nay, bạn học Tiểu Hướng sẽ là trợ lý Tiểu Hướng, làm trợ lý của sếp Hạ. Cậu giữ danh thiếp và đưa cho bất kỳ ai yêu cầu.
Hạ Tuyên nhìn cậu đứng lên ngồi xuống, nói với cậu: “Em cứ đặt danh thiếp lên bàn, bọn họ tự đến lấy.”
Hướng Biên Đình: “Không được, chúng ta phải thể hiện phong cách của mình. Đúng không, sếp Hạ?”
Hạ Tuyên cười, nhéo gáy cậu: “Giống như con quay nhỏ vậy.”
“Đúng rồi, con quay nhỏ.” Hướng Biên Đình hơi nghiêng đầu nhìn hắn. “Của anh.”
Lý Lệ Minh cũng tới, đứng trong đám đông, cẩn thận ngắm nhìn hình xăm trên lưng người mẫu. Mức độ chi tiết và khả năng kiểm soát màu sắc đều đạt đến mức đỉnh cao, và trong số những thợ mà anh ta biết, chỉ có Hạ Tuyên mới có thể đạt đến trình độ này. Anh ta bước vào, vỗ vai Hạ Tuyên và nói: “Nên như vậy.”
Anh ta nhìn sang Hướng Biên Đình rồi nhướng mày nhìn Hạ Tuyên: “Dẫn cả người nhà đến à?”
“Ừm.”
Hạ Tuyên giới thiệu Lý Lệ Minh với Hướng Biên Đình, hai người chào hỏi nhau. Lý Lệ Minh rất bận rộn, không nói với Hạ Tuyên được mấy câu đã rời đi.
Sau đó, người mẫu quay lại quầy hàng và c** q**n ra. Anh ta mặc q**n l*t đứng ngoài cửa. Bây giờ thì hình xăm trên chân đã lộ ra – trên lưng là hình ảnh Đức mẹ Maria đang rơi nước mắt, và từ mông đến đùi là cảnh chiến tranh.
Đó là một tác phẩm nghệ thuật hoàn chỉnh.
Ngày càng có nhiều người đến gian hàng của họ để chiêm ngưỡng bức tranh Đức Mẹ xăm toàn thân.
Tác phẩm của Hạ Tuyên đã dễ dàng giành giải vô địch nhóm hiện thực Âu Mỹ và giải vô địch chung cuộc.