Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 101

Chương 101: Kết thúc

Triển lãm hình xăm này thực sự là cơ hội tuyệt vời để Hạ Tuyên quảng bá hình ảnh của mình. Sau khi trở về từ Hồng Kông, hầu như ngày nào cũng có khá nhiều người đến studio của hắn.

Sau khi được thả, Hạ Tuyên đã mở lại studio của mình ở một địa điểm mới và về cơ bản thì vẫn ở trạng thái ẩn dật. Ban đầu trong studio chỉ có hắn và Trình Dư. Những người đến cửa hàng mỗi ngày là những khách hàng có lịch hẹn xăm hoặc đến để thảo luận về mẫu hình xăm. Mỗi ngày, studio đều khá yên tĩnh.

Nhưng giờ không còn yên tĩnh nữa. Mọi người cứ kéo đến từng đợt. Có người đến để đặt lịch xăm hình, một số khác đến xem Hạ Tuyên trực tiếp xăm hình. Trình Dư chưa từng trải qua tình huống như vậy, suýt nữa thì không xử lý được. Tài khoản mạng xã hội của studio đã thu hút hàng chục nghìn người theo dõi chỉ sau vài ngày và tràn ngập tin nhắn riêng, tất cả đều yêu cầu đặt lịch.

Trong thời gian này, Hướng Biên Đình đã gặp rất nhiều người ở studio. Hạ Tuyên đã giành được giải thưởng tại triển lãm, vì vậy những bức ảnh về tác phẩm và giải thưởng của hắn đương nhiên được đăng tải trên nhiều nền tảng xã hội, với số lượng chia sẻ và lượt xem rất lớn trên mỗi nền tảng. Tiêu chuẩn cao là một chuyện, nhưng khuôn mặt của Hạ Tuyên cũng không thể bỏ qua. Bức ảnh đoạt giải ở đó, và mọi người đều biết nhà vô địch chung cuộc trông như thế nào.

Hôm nay có rất nhiều người đến studio. Trình Dư còn thấy có một số khách hàng đến hỏi Hạ Tuyên xem hắn còn độc thân phải không. Trình Dư cười bất đắc dĩ, liên tục đáp không phải.

Có nhiều lần còn bị Hướng Biên Đình trông thấy.

Hôm nay cậu đến studio, thấy một người đàn ông da trắng gầy gò đang dựa vào quầy lễ tân nói chuyện với Trình Dư. Sau khi trò chuyện một lúc, anh ta đột nhiên nhìn về phía phòng xăm và mỉm cười hỏi Trình Dư xem Hạ Tuyên có người yêu chưa không. Hướng Biên Đình cũng đã tìm kiếm và xem những bức ảnh triển lãm được đăng trực tuyến. Trong phần bình luận, ngoài những lời khen ngợi tác phẩm, cũng có rất nhiều người khen ngợi vẻ ngoài điển trai của Hạ Tuyên.

Tóm lại, tác phẩm rất tuyệt và khuôn mặt cũng tuyệt luôn.

Nhưng ai có thể chịu đựng được khi bạn trai của mình được nhiều người quan tâm đến vậy?

Tối đó, Hướng Biên Đình tắm rửa rồi nằm trên giường đọc sách. Gần chín giờ tối, Hạ Tuyên mới trở về. Hắn tắm rửa rồi lên giường, kéo áo ngủ của Hướng Biên Đình lên, sờ sờ bụng cậu: “Đừng xem nữa, nghỉ ngơi đi em.”

Hướng Biên Đình khép sách lại, đặt sang một bên rồi quay đầu dựa vào ngực Hạ Tuyên, dụi mình vào ngực hắn. Hạ Tuyên v**t v* gáy Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình đột nhiên ngẩng đầu lên cắn một cái vào miệng hắn, không dùng sức, sau đó l**m chỗ vừa cắn.

Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên, nheo mắt nói: “Có rất nhiều người thích anh.”

Do tính chất công việc của Hạ Tuyên, thực ra không có cách nào tránh khỏi tình huống này cả. Khi xăm hình cho mọi người, chắc chắn hắn phải đối phó với đủ loại tình huống.

Hạ Tuyên nhéo cằm cậu: “Sao tự nhiên lại nói thế?”

“Em cảm thấy được truyền cảm hứng.”

“Nói cho anh biết cụ thể hơn xem.”

Hướng Biên Đình cười nói: “Lại còn bắt em nói cụ thể, anh sợ chưa tra tấn em đủ đúng không? Cụ thể ấy hả, có quá nhiều người đang nhìn chằm chằm anh, muốn quyến rũ anh, hôm nay em còn gặp phải một người trong số họ. Đây mới chỉ là những gì em tận mắt thấy hôm nay, những người em không nhìn thấy thì không nói nhé.”

Hạ Tuyên không nói gì. Hắn cúi xuống và hôn môi cậu. Một lúc sau, cả hai đều thở hổn hển. Hạ Tuyên v**t v* eo Hướng Biên Đình qua lớp áo ngủ, bảo cậu xoay người lại nằm quay lưng về phía mình, sau đó anh nằm lên người cậu.

Hướng Biên Đình khàn giọng nói: “Anh đang làm gì vậy…”

“Em không vui, anh sẽ an ủi em.”

Hướng Biên Đình hiểu ngay phương pháp dụ dỗ này. Đôi tai đỏ ửng, cậu thì thầm, “Đừng thế.”

“Lần trước em không thích sao?” Hạ Tuyên xoa xoa tai cậu, giọng điệu như đang dỗ dành, nhưng thực chất lại là mệnh lệnh: “Nằm xuống nào.”

Đây chính là thứ Hạ Tuyên mang đến cho cậu, xấu hổ, không chịu nổi, nhưng lại vui sướng.

Sau khi làm xong, Hướng Biên Đình mệt đến nỗi không mở mắt ra được. Hạ Tuyên bế cậu vào phòng tắm. Trong lúc tắm, cậu toàn phải dựa vào Hạ Tuyên, cảm thấy như thể mình không có xương vậy, toàn thân đau nhức. Hạ Tuyên ôm cậu, giúp anh rửa sạch.

Thể trạng Hướng Biên Đình không tệ, nhưng so với Hạ Tuyên thì sức mạnh và tinh lực của cậu hoàn toàn kém xa. Rõ ràng ban ngày, Hạ Tuyên còn phải xăm cho khách, bận rộn suốt ngày, vậy mà sao lại có nhiều năng lượng đến thế.

Cậu nhắm mắt lại, chạm vào cơ bụng của Hạ Tuyên rồi thở dài: “Anh không thấy mệt sao?”

Hạ Tuyên giúp cậu tắm rửa, bình tĩnh nói: “Đây là lần đầu tiên em biết chuyện này sao?”

Hướng Biên Đình cười cười: “Em vẫn chưa hiểu rõ lắm đâu.”

Hạ Tuyên sẽ có chuyến đi dài vào tháng 5. Hắn sẽ mang tác phẩm của mình tới châu Âu để tham dự triển lãm và sẽ rời đi sau hai ngày. Chuyến đi châu Âu là kế hoạch mà Hạ Tuyên đã lên từ lâu và hắn cũng không có lịch trình công việc nào cho tháng tới.

Việc mời người mẫu tham gia triển lãm không khó, nhưng việc mời được người mẫu có thể theo mình đi các nước khác mới là điều khó. Vấn đề không phải tài chính, mà là thời gian. Hắn sẽ vắng nhà ít nhất nửa tháng, nên thật may mắn khi anh trai quyền anh có thời gian rảnh và sẵn sàng đi theo.

Hướng Biên Đình thực sự muốn đi cùng, nhưng đáng tiếc lần này không thể. Hạ Tuyên đâu phải chỉ đi có hai ba ngày, cậu còn phải đi học, không thể xin nghỉ phép lâu như vậy được.

Sau khi tắm xong, Hướng Biên Đình được Hạ Tuyên bế trở lại phòng ngủ. Cậu trèo lên người Hạ Tuyên, quay mặt về phía hắn, ôm cổ hắn như một chú gấu.

“Anh Tuyên, lần này anh ra nước ngoài nửa tháng có thể trở về được không?” Cậu hỏi Hạ Tuyên.

“Không nhất thiết, còn xem tình hình.” Hạ Tuyên bế cậu đến bên giường rồi tắt đèn. Sau khi nằm xuống giường, Hướng Biên Đình nghiêng người về phía hắn và áp sát vào hắn.

“Khi nào anh đi?”

“Hai ngày nữa.”

“Em đưa anh ra sân bay.”

Hạ Tuyên giơ tay vòng qua eo cậu: “Ừ.”

Ba ngày sau, Hạ Tuyên lên đường cùng một người mẫu, một bộ dụng cụ xăm và một số đồ dùng xăm. Lần này Bạch Khâm cũng đi cùng. Y không tham gia cuộc thi mà chỉ đi cùng Hạ Tuyên để chăm sóc và tham quan triển lãm.

Khi còn trẻ, Hạ Tuyên đã sống ở nhiều thành phố ở Châu Âu và có nhiều bạn bè ở đây. Lần này hắn đến cũng tiện gặp lại mấy người bạn cũ. Ngoài việc tham dự cuộc thi, thời gian rảnh rỗi còn tới nhà bạn bè nữa. Anh trai người mẫu không đi theo. Khi không làm việc, anh ta đi chơi khắp nơi. Hạ Tuyên chi trả toàn bộ chi phí. Bạch Khâm cơ bản là đi theo Hạ Tuyên. Chuyến đi này rất đáng giá vì y có thể giao lưu và học hỏi với những nghệ sĩ xăm hình đẳng cấp thế giới.

Chuyến đi châu Âu lần này của Hạ Tuyên kéo dài hơn nửa tháng rất nhiều. Cặp đôi đã lâu không gặp nhau, đến nỗi nhớ nhau khủng khiếp.

Hướng Biên Đình biết hắn bận rộn với công việc bên đó nên không hề giục hắn về sớm, cũng không hỏi khi nào hắn về. Hạ Tuyên đã đi được hơn hai mươi ngày. Mặc dù hai người ngày nào cũng gọi điện cho nhau nhưng vẫn không thể cưỡng lại được nỗi nhớ nhung.

Ngày hôm đó, hai người gọi video, Hướng Biên Đình nằm trên giường rầm rì: “Em nhớ anh.”

Cậu vùi mặt vào chăn, hít một hơi rồi nheo mắt nhìn màn hình điện thoại: “Trên giường không còn mùi của anh nữa rồi.”

Thật hiếm khi thấy cậu nũng nịu như vậy, Hạ Tuyên nhìn mà nhũn cả tim, nhưng vẫn thô lỗ nói: “Mấy hôm nay em có tự làm không?”

Một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống, lại xa người yêu lâu như vậy, làm gì không có chuyện tự làm được.

Ngón tay Hướng Biên Đình cào nhẹ ga giường, thành thật thừa nhận: “… Em có.”

“Anh đang nói phía sau.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình sửng sốt, tai đỏ bừng, giọng nói nhỏ như muỗi: “Đương nhiên… là không.”

“Em có muốn không?” Hạ Tuyên hỏi.

Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, thành thật nói: “Em có.”

Thật ra cậu muốn Hạ Tuyên cơ, nhưng Hạ Tuyên lại bình tĩnh nói: “Hôm nay em tự làm đi.”

h*m m**n là một dạng của nhớ nhung. Sau hơn hai mươi ngày xa cách, hôm nay hai người lại làm chút chuyện hoang đường qua điện thoại. Sau khi xong xuôi, giọng nói của Hạ Tuyên trở nên đặc biệt hấp dẫn. Hướng Biên Đình nằm nghiêng trên giường, hơi thở vẫn chưa ổn định, nhưng nghe hắn nói chuyện cũng rất thú vị. Cơ thể và tâm trí cậu đều tràn đầy. Cậu lắng nghe tiếng thở của Hạ Tuyên, nghe hắn nói bằng giọng bình tĩnh: “Anh cũng nhớ em. Đợi anh về nhé.”

Cuối tháng 5, bố mẹ Hướng Biên Đình đến Giang Châu, còn đưa Peter đi cùng. Chiếc hộp rắn vẫn còn ở trong căn nhà Hướng Biên Đình từng ở. Đó là một chiếc hộp thủy tinh lớn. Sau khi chuyển đến nhà Hạ Tuyên thì không còn chỗ nào thích hợp để đặt nó nữa. Cho nên Hướng Biên Đình tạm thời không di chuyển Peter mà để nguyên ở chỗ cũ. Mỗi ngày cậu đều quay lại để thả nó ra chơi với mình.

Bố mẹ Hướng Biên Đình muốn mời Hạ Tuyên đi ăn tối cùng. Hướng Biên Đình nói hắn đã sang châu Âu để tham dự một triển lãm hình xăm. Cậu cho bố mẹ xem ảnh Hạ Tuyên giành giải thưởng tại Hồng Kông và khen ngợi Hạ Tuyên trước mặt bố mẹ anh. Mọi lời nói của cậu đều là sự thật và không có chút phóng đại nào cả. Sự xuất sắc của Hạ Tuyên đã được nhìn nhận một cách khách quan và được chứng minh bằng những sự kiện khách quan.

Là cha mẹ, họ cũng có thể thấy con trai mình thường bị những người mạnh mẽ thu hút và thực sự thích họ vì họ xuất sắc.

Chuyến đi châu Âu của Hạ Tuyên kéo dài 29 ngày. Hắn đã đến thăm ba nước Pháp, Ý và Thụy Điển và giành chiến thắng trong ba trận chiến liên tiếp. Khi hắn trở về thì đã là tháng 6, Hướng Biên Đình phải đi học cả ngày nên hôm đó không thể ra sân bay đón hắn.

Sau giờ học, Hướng Biên Đình thậm chí còn không quay về ký túc xá. Vừa ra khỏi lớp học, cậu đã lập tức gọi điện cho Hạ Tuyên.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Hạ Tuyên đến trường và đang đợi cậu ở sảnh tầng một của tòa nhà ký túc xá.

Hướng Biên Đình đang đi về phía cổng trường. Nghe Hạ Tuyên nói đã đi ký túc xá, cậu lập tức quay người trở lại. Khi gần đến ký túc, Hướng Biên Đình gặp Lâm Vũ Hách và vài người khác trên đường.

Lưu Siêu: “Này, không phải cậu đã đi rồi sao? Sao lại quay lại?”

Hướng Biên Đình: “Người đón tôi đã tới ký túc xá rồi.”

Hạ Tuyên đang ngồi trên chiếc ghế sofa da ở sảnh tầng một của ký túc xá. Cậu đã không gặp hắn một tháng rồi. Hắn gầy đi, tóc cũng dài hơn. Đã lâu rồi không gặp nhau, khoảnh khắc Hướng Biên Đình nhìn thấy hắn, nhịp tim của cậu đã tăng nhanh hơn một chút. Hạ Tuyên chỉ ngồi đó, không nhìn điện thoại cũng không làm gì cả, một tay chống trên tay vịn, thờ ơ nhìn một điểm trên mặt đất.

Có mấy người đang đi về phía này, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Hạ Tuyên ngước mắt, nhìn thấy Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình hít một hơi không quá rõ ràng rồi gọi: “Anh Tuyên.”

Hạ Tuyên ừ một tiếng, đứng dậy đi về phía cậu. Ba người trong ký túc xá nhìn Hạ Tuyên, lại nhìn Hướng Biên Đình, sau đó chào Hướng Biên Đình rồi đi lên lầu.

Hạ Tuyên rất tự nhiên tháo cặp sách của Hướng Biên Đình ra rồi cầm trên tay. Hai người đứng gần nhau đến mức Hướng Biên Đình không nhịn được muốn hôn lên mặt hắn, nhưng vì đang ở trường nên cậu phải kiềm chế lại.

“Anh tới lâu chưa?” Hướng Biên Đình hỏi.

“Chưa đâu.”

Hạ Tuyên giúp Hướng Biên Đình cầm cặp, hai người đi bộ trong khuôn viên trường, cách nhau một khoảng, giống như anh em bình thường.

Tan học nên trên đường đã đầy sinh viên, khiến họ cũng phải kiềm chế khi nói chuyện, như thể không mấy thân thiết vậy: “Anh Tuyên, lát nữa chúng ta đến nhà bà ngoại em ăn cơm nhé.”

Hạ Tuyên gật đầu: “Ừ.”

Hướng Biên Đình chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách từ ký túc xá đến cổng trường lại xa đến vậy, cậu vô thức bước nhanh hơn. Sau khi lên xe và đóng cửa lại, Hạ Tuyên cúi xuống hôn cậu. Còn chưa ra khỏi cổng trường, Hướng Biên Đình không ngờ hắn lại đột nhiên hôn mình như vậy. Cậu giật mình và vô thức né tránh. Hạ Tuyên giữ đầu cậu, không cho cậu chạy trốn, vừa hôn vừa an ủi: “Cửa sổ đều dán phim rồi, từ bên ngoài nhìn vào không thấy được bên trong đâu.”

Hướng Biên Đình khẽ “ừm” một tiếng rồi đặt tay lên cổ hắn và ngửa đầu ra sau, đáp lại nụ hôn của hắn. Luồng khí nóng chảy giữa hai mũi hai người. Hướng Biên Đình đeo kính, chẳng mấy chốc đã có một lớp sương mù trắng bao phủ mắt kính.

Hạ Tuyên tháo kính xuống, Hướng Biên Đình hơi nheo mắt, vẻ mặt ngơ ngác.

Không biết hai người đã hôn nhau bao lâu. Mãi tới khi Hướng Biên Đình cảm thấy hơi khó thở, ngón tay tê dại, Hạ Tuyên mới buông cậu ra.

Hướng Biên Đình thở hổn hển, trên chóp mũi còn có một lớp mồ hôi nhỏ li ti. Cậu nhìn Hạ Tuyên, giọng nói hơi run rẩy: “Cuối cùng anh cũng về rồi.”

Hạ Tuyên hôn lên mắt cậu: “Ừ, anh đã về.”

Hạ Tuyên lái xe lên đường, Hướng Biên Đình quay sang nhìn hắn: “Trông anh gầy quá.”

“Mấy ngày nữa là ổn thôi.”

Thực ra ngày nào hai người họ cũng trò chuyện qua điện thoại, cũng biết tình hình hiện tại của nhau, nhưng khi gặp mặt trực tiếp, họ vẫn có vô vàn điều muốn nói nên mới trở thành những người lắm chuyện.

Sau khi ăn tối ở nhà bà ngoại, hai người ngồi trên xích đu ngoài sân nói chuyện phiếm. Hướng Biên Đình biết Hạ Tuyên đã giành được một số giải thưởng trong chuyến đi châu Âu của mình, hôm nay cậu cũng nhìn thấy bức ảnh Hạ Tuyên lên sân khấu nhận giải thưởng trong vòng bạn bè của Bạch Khâm. Sau khi xem hết thông tin và hình ảnh liên quan trên mạng, cậu quay lại nhìn Hạ Tuyên. Hạ Tuyên cũng quay lại nhìn cậu, hỏi cậu có chuyện gì.

“Không có gì, em chỉ thấy anh đặc biệt chói mắt thôi.”

Tuy Hạ Tuyên thờ ơ với thế gian nhưng bước chân của hắn chưa bao giờ dừng lại, tầm nhìn và sự theo đuổi của hắn rất cao.

Đây là điều mà trước đây Hướng Biên Đình không biết.

Nhìn luống hoa cách đó không xa, Hướng Biên Đình nói với hắn: “Em vẫn luôn nghĩ anh chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, cũng chẳng coi trọng bất cứ điều gì. Anh là người hơi mang chút “tiên khí” ấy.”

Hạ Tuyên nói đùa: “Bây giờ không tiên sao?”

Hướng Biên Đình cười nói: “Tiên, nhưng trước đó thôi. Sau là tiên phong.”

Hạ Tuyên nhìn cậu.

“Anh đã tiên phong cho thế giới thấy thực lực của nghệ sĩ xăm hình Trung Quốc.” Hướng Biên Đình cầm tay Hạ Tuyên: “Đây không phải chuyện đáng tự hào sao?”

Hạ Tuyên nắm chặt tay, chiếc ghế nhẹ nhàng đung đưa. Hướng Biên Đình dịch người lại gần Hạ Tuyên. Hai người nắm tay nhau và ngồi im một lát.

“Anh Tuyên, mình về nhà thôi.” Hướng Biên Đình vừa nói vừa cố gắng đứng dậy.

“Chờ một lát.” Hạ Tuyên nắm chặt cổ tay cậu.

“Hả?” Hướng Biên Đình quay đầu lại, thấy Hạ Tuyên lấy một chiếc hộp nhung trong túi, mở ra rồi đưa cho cậu.

Hướng Biên Đình nhìn cặp nhẫn trong hộp, có hơi giật mình, sau đó nhìn Hạ Tuyên.

Cặp nhẫn đôi này được Hạ Tuyên đặt làm riêng khi ở Ý.

“Lần trước là em đánh dấu anh,” Hạ Tuyên chạm ngón tay vào vành tai phải, nơi hắn vẫn đeo chiếc khuyên tai hoa hồng mà Hướng Biên Đình tặng, “Lần này chúng ta đánh dấu lẫn nhau, em có đồng ý không?”

Hướng Biên Đình nhìn hắn hồi lâu, khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Em đồng ý.”

Hai người đeo nhẫn vào ngón áp út của nhau.

Gió đêm thổi, tiếng côn trùng kêu ríu rít, đây là một đêm rất yên bình và đẹp đẽ.

Hạ Tuyên nắm tay Hướng Biên Đình, ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay cậu: “Chúng ta về nhà thôi.”

Hướng Biên Đình: “Vâng.”

Sau một tháng không gặp nhau, hai người dính nhau cực kỳ, chưa bước vào thang máy đã ôm hôn nhau. Thang máy riêng, không lo bị nhìn thấy.

Hạ Tuyên đi tới cửa nhà, quét vân tay vào ổ khóa cửa. Hướng Biên Đình nghĩ đến Peter, liền nói với Hạ Tuyên: “Anh Tuyên, tôi sang nhà bên cho Peter ăn đã.”

“Em không mang nó sang đây sao?”

“Hộp rắn quá lớn, mang sang đây sợ không có chỗ để.”

Hạ Tuyên nói: “Có chỗ, ngày mai anh sẽ tìm người chuyển nó sang.”

“Vâng.” Hướng Biên Đình nhẹ nhàng ôm eo hắn: “Vậy em đi cho nó ăn, anh đợi em nhé.”

“Ừm.”

Cậu sang nhà bên cạnh và cho Peter ăn chú chuột con đã lấy ra khỏi tủ lạnh rã đông. Khi tắt đèn và chuẩn bị ra ngoài, cậu mới nhớ ra mình đã để quên điện thoại di động trong hộp đựng rắn, vừa định bật đèn thì quay lại và phát hiện ban công rất sáng, ánh trăng sáng rọi vào từ bên ngoài.

Cậu nhớ lại đêm đầu tiên gặp Hạ Tuyên, trăng trên trời cũng sáng như vậy.

Cậu bước về phía ban công mà không bật đèn. Cậu bước vào màn đêm, đối diện với ánh trăng, quay lại thì thấy Hạ Tuyên đang đứng trên ban công bên cạnh, tay vịn vào lan can hút thuốc.

Hạ Tuyên quay đầu lại nhìn sang bên này.

Hướng Biên Đình chợt mỉm cười.

Hai người nhìn nhau, hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau vậy.

“Còn chưa quay lại sao?”

“Em quay lại ngay đây.”

Ánh trăng đổ xuống, giống như lần đầu gặp nhau vậy, và sau này sẽ còn gặp nhau nhiều lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment