Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 11

Chương 11

Bé hàng xóm có hơi ngại ngùng, vì ánh mắt Hạ Tuyên nhìn người khác lúc nào cũng như có thể nắm bắt mọi thứ, mỗi lần đều nhìn thẳng vào, không có một chút dao động.

Bé hàng xóm không biết nên trưng ra biểu cảm gì, chỉ đành mỉm cười với thầy Hạ.

Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình vài giây, cũng không nói gì, Bạch Khâm kéo dài giọng “Hả” một tiếng, rồi nói: “Người cao su đã sống lại rồi cơ.”

Hạ Tuyên liếc nhìn Bạch Khâm, Bạch Khâm nhướng mày với hắn.

Khách đến xăm là một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn sóng lớn màu rượu vang, cô quay lại nhìn ra ngoài cửa, cười nói: “Hôm nay tiệm đông vui quá, có nhiều trai đẹp ghê.”

Khách hàng này nhìn thì không thấp, nhưng đứng cạnh Hạ Tuyên lại có cảm giác rất nhỏ nhắn, không chỉ là chiều cao, mà cảm giác toàn thân đều nhỏ hơn một cỡ. Hạ Tuyên phải cúi xuống khi quấn màng bọc thực phẩm cho cô.

Khi kết thúc, Hạ Tuyên dặn khách một chút về những điều cần lưu ý khi chăm sóc hình xăm, vừa nói vừa tháo găng tay.

Khách liên tục gật đầu, rồi xoay cổ nhìn cánh tay mình, càng nhìn càng hài lòng, tâm trạng rất tốt, nụ cười không thể ngừng lại: “Đẹp quá, cảm ơn thầy Hạ.”

Khách vui vẻ đi ra ngoài, Lâm Vũ Hách không nhịn được hỏi: “Chị gái ơi, có thể cho tôi xem hình xăm của chị không?”

“Xem đi, tùy ý.” Khách quay người lại, thoải mái khoe cánh tay của mình.

Lâm Vũ Hách tiến lại xem, mắt sáng lên: “Sao giống như mực đổ ra vậy.”

Khách cười nói: “Đúng rồi, đây là hình xăm vẩy mực đó.”

Lâm Vũ Hách nhìn kỹ, phát hiện không chỉ có yếu tố vẩy mực, mà còn có những họa tiết cụ thể khác và các đường nét trừu tượng, liền hỏi cô gái tóc xoăn sóng lớn: “Xăm cánh tay như này mất bao lâu?”

“Cái này tôi không tính, vì không phải xăm một lần là xong. Tôi đã đến bốn lần rồi, hôm nay mới xong.”

Bạch Khâm đứng bên cạnh, nói: “Hình xăm của cô ấy là hình xăm ghép, các họa tiết đều xăm riêng biệt.”

Trình Dư đi qua giúp khách tháo băng đô trên tóc, còn giúp cô chỉnh lại tóc. Vừa rồi cũng chính cô đã giúp khách buộc tóc, mái tóc dài xõa ra khi xăm sẽ không tiện, khách cũng mỉm cười nói với cô: “Cảm ơn bạn nhé.”

Trình Dư cười rất ngọt ngào: “Không có gì.”

Hạ Tuyên tháo khẩu trang vứt vào thùng rác rồi đi ra khỏi phòng xăm, ánh mắt quét qua tay Hướng Biên Đình, hỏi: “Tay thế nào rồi?”

“A?” Hướng Biên Đình suýt nữa không phản ứng kịp, “À, đã có chút vảy rồi.”

Lâm Vũ Hách ngạc nhiên hỏi: “Hả? Sao thầy Hạ biết tay cậu ấy bị thương?”

Hạ Tuyên nói: “Bởi vì chúng tôi ở gần nhau.”

Câu trả lời thật đơn giản, thẳng thắn và rõ ràng. Bạch Khâm đi tới vỗ vai Hạ Tuyên, cười nói: “Gần nhau đến mức nào mới chú ý được điều này chứ.”

Hạ Tuyên mặc kệ y. Khách cầm túi xách lên chào Hạ Tuyên: “Tôi đi nhé thầy Hạ, có việc thì chúng ta liên lạc qua WeChat.”

Hạ Tuyên gật đầu: “Đi cẩn thận.”

Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình, rồi ánh mắt lại chuyển sang Lâm Vũ Hách, hai đứa trẻ không có lý do gì mà đến studio, nếu Hướng Biên Đình có thể đến, chỉ có thể là Lâm Vũ Hách dẫn theo.

“Đến xem xăm à?” Hạ Tuyên hỏi Lâm Vũ Hách.

“Đúng vậy, đến không đúng lúc, chỉ nhìn thấy mỗi phần đuôi. Nhưng tôi cũng thoả mãn rồi, được thấy hình xăm mới ra lò.” Lâm Vũ Hách nói,

“Tôi vốn định đến sớm hơn, sáng nay đã nhắn WeChat cho anh mà anh không trả lời, tôi sợ đến không có ai nên không đến.”

“Sáng nay tôi không xem điện thoại.” Hạ Tuyên nói.

“Biết rồi biết rồi, chắc chắn anh đang bận mà.”

Bạch Khâm đã ngồi lại trên sofa, cầm tách trà trước mặt uống một ngụm, cảm thấy bé hàng xóm đứng ở đó nhìn thế nào cũng thấy nổi bật, như một cái bóng đèn nhỏ vậy, liền tìm cớ gọi cậu lại: “Bé đẹp trai, vừa rồi tôi nói thật đó. Nếu cậu đến chỗ thầy Hạ xăm thì ít nhất phải đợi một hai tháng, qua chỗ tôi thì vừa rẻ hơn mà vừa không phải đợi lâu như vậy. Cậu qua đây, hai ta trao đổi kỹ hơn.”

Lâm Vũ Hách không nhịn được cười, trong lòng nghĩ người này thật thú vị, khá cởi mở, nhìn là biết cùng kiểu với Hạ Tuyên, đều là những người phóng khoáng. Nhưng cậu ta đã quyết tâm xăm ở chỗ Hạ Tuyên, chắc chắn sẽ không xem xét ai khác, nhưng vì lịch sự, vẫn phải qua đó trò chuyện một chút.

Vì vậy, Lâm Vũ Hách đã đi qua.

Ánh mắt Hướng Biên Đình lơ đãng lướt qua mái tóc nâu xoã tung của Hạ Tuyên, chưa dừng lại được hai giây đã bị Hạ Tuyên bắt gặp.

“Nhìn gì vậy?” Hạ Tuyên hỏi cậu.

Không phải là giọng chất vấn, mà là giọng hỏi, như thể thật sự chỉ muốn biết cậu đang nhìn gì.

Hướng Biên Đình thành thật trả lời: “Tóc của anh.”

“Tóc làm sao?”

Hướng Biên Đình cười một chút, tiếp tục thành thật trả lời: “Làm đẹp phết đấy.”

Ở bên đó, Lâm Vũ Hách cũng nói một câu: “Tôi cũng vừa định nói, Hạ thần, kiểu tóc của anh thật phong cách.”

Bạch Khâm thầm nghĩ, cậu nhóc này bị mình kéo qua còn chưa chịu yên, y nói: “Tóc Hạ thần của cậu là cấp bậc vương, người bình thường không thể làm kiểu này đâu.”

Trình Dư ở quầy lễ tân cười nói: “Kiểu tóc của sếp chỉ là lấy kẹp kẹp một chút, phong cách là nhờ cái mặt của ảnh thôi.”

Hạ Tuyên đã sống ba mươi mấy năm, không biết đã nghe bao nhiêu người khen mình đẹp trai. Hắn là người đẹp trai mà tự biết, và hoàn toàn miễn dịch với những lời khen ngợi về ngoại hình từ người khác. Nhưng lúc này thì khác, trong lòng chợt hơi dao động.

“Làm đại thôi ấy mà.” Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình, giọng điệu bình thản.

Hắn nói câu này hoàn toàn không có chút kiêu ngạo nào, nhưng vào tai Bạch Khâm thì nghe thật là kiêu ngạo, khiến y không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Lâm Vũ Hách quay đầu hỏi y sao vậy, y cười nói không sao, chỉ là răng đột nhiên đau.

Hạ Tuyên gỡ hai cái kẹp tóc ra trước mặt Hướng Biên Đình, tóc trên trán nhanh chóng xõa xuống. Tóc hắn màu nâu đậm, đuôi tóc chỉ hơi xoăn, đúng là rất “vương”.

Hôm nay Hạ Tuyên ăn mặc khá thoải mái, một chiếc áo sơ mi rộng tay ngắn, một chiếc quần túi hộp. Hắn thường mặc đồ khá hợp thời, và khi làm việc thì sẽ mặc đồ rộng rãi, nhưng dù trang phục có phần thoải mái thì cũng đều được phối hợp tốt. Trước đây, Bạch Khâm nghĩ hắn ở trong đó hai năm, ra ngoài có lẽ sẽ giảm bớt những h*m m**n thế tục, ai ngờ vẫn cầu kỳ như vậy, như thể chuyện đó chỉ là một đoạn nhỏ trong cuộc sống của hắn, hoàn toàn không tính là gì cả, hắn vẫn tiếp tục bước đi, vẫn sống một cách tự do phóng khoáng.

Không sợ trai đẹp có ngoại hình đẹp, chỉ sợ trai đã đẹp lại còn thích làm đẹp, ở tù hai năm, thật sự không làm giảm gu thẩm mỹ của sếp Hạ.

Tối nay Hạ Tuyên cùng Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương sẽ đi dự một đám cưới của bạn. Bạch Khâm đến sớm, định đợi Hạ Tuyên làm xong việc rồi đi uống trà chiều, sau đó đi dự tiệc cưới. Hôm nay Hạ Tuyên ăn mặc thoải mái như vậy, có lẽ đã quên mất tối nay còn có một bữa tiệc.

Bạch Khâm hỏi Hạ Tuyên: “Tối nay anh định mặc thế này đi dự tiệc cưới à?”

Y thầm nghĩ, sếp Hạ vốn là người cầu kỳ, sao đột nhiên lại không cầu kỳ nữa.

“Tên Du Kha kia chắc chắn sẽ nói anh không cho cậu ta mặt mũi.” Bạch Khâm cười nói.

“Tôi có mang đồ thay rồi.” Hạ Tuyên nói.

Lâm Vũ Hách quay đầu hỏi Bạch Khâm: “Anh, các anh đi dự tiệc cưới à?”

“À, cậu đi không? Dẫn cậu và bé hàng xóm đi cùng luôn.”

Lâm Vũ Hách cười: “Bọn tôi không mặt dày như vậy đâu nhá.”

“Không sao, một người là người nhà của thầy Hạ, một người là người nhà của tôi. Thầy Hạ và chú rể là bạn cũ, mặt mũi lớn lắm, thêm hai cái ghế cũng không khó.”

Hạ Tuyên nghe vậy liền cười nhẹ một tiếng: “Người nhà cậu có biết cậu lại tìm người nhà khác không?”

“Người nhà này không phải người nhà kia.” Bạch Khâm lại bắt đầu nói những điều người ngoài không hiểu với Hạ Tuyên ở đây, nghe cứ như đang mã hóa cuộc gọi, “Không giống tình huống của anh.”

Điện thoại trong túi rung lên, Hướng Biên Đình lấy ra xem, là điện thoại của Thẩm Trạch gọi đến. Cậu cầm điện thoại đi ra ngoài, ra hành lang thì kết nối cuộc gọi với Thẩm Trạch.

Trong lúc Hướng Biên Đình ra ngoài nghe điện thoại, Hạ Tuyên đã vào phòng nghỉ thay quần áo.

Bạch Khâm liếc ra ngoài cửa rồi hỏi Lâm Vũ Hách: “Cậu có phải là bạn cùng lớp của hàng xóm của thầy Hạ không?”

“Đúng rồi.” Lâm Vũ Hách gật đầu.

Bạch Khâm sợ chỉ hỏi về Hướng Biên Đình sẽ quá lộ liễu, nên hỏi Lâm Vũ Hách: “Hai cậu có ai có người yêu chưa?”

Lâm Vũ Hách cười nói: “Anh cũng quá hóng chuyện rồi nha anh.”

“Cả hai cậu, hai chàng trai trẻ tuổi, đáng để hóng mà.”

“Không có đâu.” Lâm Vũ Hách nói, “Chúng tôi đều không có.”

Hướng Biên Đình đưa điện thoại lên tai: “Có chuyện gì vậy?”

“Thật là một người đàn ông lạnh lùng.” Thẩm Trạch nói ở đầu dây bên kia.

Hướng Biên Đình đổi giọng: “Thế trai đẹp có chuyện gì vậy?”

Thẩm Trạch cười: “Không có gì thì không thể gọi cho cậu à, hôm nay không phải chủ nhật sao, sao mãi không thấy cậu trả lời tin nhắn của tôi?”

“Tôi có phải bạn gái cậu đâu mà ngày nào cũng phải theo dõi xem tôi có trả lời tin nhắn không. Vừa rồi tôi đang nói chuyện với người khác, không xem điện thoại.”

Thẩm Trạch muốn cắn người: “Cậu cũng không xem tần suất trả lời tin nhắn của cậu đi, nói cậu lạnh lùng cũng coi như khen cậu rồi.”

Hướng Biên Đình “ò” một tiếng: “Người đàn ông lạnh lùng chuẩn bị cúp máy đây.”

“Cúp đi, cúp rồi tôi sẽ gọi lại.”

Hướng Biên Đình thở dài: “Có chuyện gì thì nói đi.”

“Tôi không có chuyện gì hết, chỉ tìm cậu để trò chuyện, muốn nghe tiếng Trung thôi.” Thẩm Trạch hỏi cậu, “Trung thu cậu có về Bắc Thành không?”

“Không về. Cậu về nước à?”

“Sao có thể. Úc đâu có ăn Trung Thu, tôi bỏ học về nước à.”

“Cũng không phải là không thể.”

Thẩm Trạch “chậc chậc” hai tiếng: “Bố mẹ tôi suốt ngày nói tôi nổi loạn không nghe lời, nói tôi không hiểu chuyện như cậu, họ đâu biết cậu mới thật sự là người nổi loạn.”

“Tôi vốn đã hiểu chuyện.”

Thẩm Trạch cười nhẹ: “Cậu chỉ giả vờ giỏi thôi.”

Thẩm Trạch còn không hiểu Hướng Biên Đình sao, nếu thật sự có ngày đứng ở phía đối lập với bố mẹ, ai có thể làm khó được cậu ấy chứ.

Trong phòng, Bạch Khâm vẫn đang trò chuyện với Lâm Vũ Hách. Hai người đều khá cởi mở, không nói về hình xăm cũng có thể nói sang chủ đề khác. Lâm Vũ Hách vẫn chưa nhận ra cuộc trò chuyện đã bị lệch hướng, Bạch Khâm đã không nhắc đến hình xăm nữa.

“Lát nữa các cậu có về trường không? Cuối tuần không đi chơi à?” Bạch Khâm hỏi.

“Chơi chứ, bạn tôi còn đang đợi dưới kia. Lát nữa chúng tôi sẽ đi chơi trò thoát khỏi mật thất, chơi xong sẽ đi hát karaoke.”

Bạch Khâm đoán nhóm bạn trẻ này chắc chắn sẽ đi chơi trò thoát khỏi mật thất ở quảng trường Hâm Duyệt, đó là trung tâm thương mại gần đây nhất.

“Đi đâu hát karaoke vậy?”

“Quảng trường Hâm Duyệt.”

Bạch Khâm gật đầu, cố ý nhắc: “Đối diện quảng trường có một quán ăn tên Tả Ngạn, quán đó khá ngon.”

“Chúng tôi cũng chuẩn bị tới quán đó.”

Bạch Khâm cười: “Nhóm các cậu cũng khá có tiền đấy, quán đó không rẻ đâu.”

“Chúng tôi đông người mà.” Lâm Vũ Hách cười tươi: “Chia ra cũng không đắt.”

“Chủ quán đó quen thầy Hạ, cậu qua đó báo tên thầy Hạ nhé, để anh ta giảm giá cho cậu.”

“Cái này tôi đâu dám.”

Hạ Tuyên đã thay vest xong, ra khỏi phòng, quần tây kết hợp với áo sơ mi trắng. Lâm Vũ Hách giơ ngón cái lên: “Thầy Hạ đẹp trai quá!”

Hướng Biên Đình bên ngoài đi vào, thấy Hạ Tuyên đã thay đồ, hắn cúi đầu, đang cài cúc tay áo.

Bạch Khâm ngồi đó chỉ trỏ: “Tóc anh cần vuốt chút gel.”

“Tôi đi dự đám cưới, không phải đi kết hôn.” Hạ Tuyên nói rồi ngẩng đầu, nhìn về phía Hướng Biên Đình không xa.

Ngoài cửa có tiếng bước chân rất nhẹ, một gương mặt trẻ trung xuất hiện ở cửa, thò cổ vào nhìn một cái.

Ba người ở dưới lầu vẫn đang chơi game, Hình Hiểu Hinh chơi xong một ván thì không chơi nữa, bị mấy người còn lại bảo lên tầng hai xem hai người này sao vẫn chưa xuống.

Hình Hiểu Hinh liếc thấy bóng lưng Hướng Biên Đình. Cô bé đứng ở cửa một lúc không dám vào, tính cách cũng khá nhút nhát, chỉ bám vào cửa khẽ gọi: “Hướng Biên Đình.”

Hướng Biên Đình quay đầu lại, Hạ Tuyên cũng nhìn về phía cửa.

Bình Luận (0)
Comment