Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 10

Chương 10

Sau đó, Hướng Biên Đình cũng phát hiện ra ở nhà có povidone. Hạ quản gia đã chuẩn bị sẵn thuốc men có thể dùng hàng ngày, để ở ngăn tối dưới bàn trà.

Khi ăn tối, Lâm Vũ Hách thấy vết thương trên tay cậu, ngạc nhiên hỏi: “Tay cậu sao vậy?”

“Bị va chạm một chút.” Hướng Biên Đình nói.

“Va chạm chỗ nào mà rách to thế, ngã xe à?”

“Tôi tự làm.”

Lâm Vũ Hách nghe mà thấy mơ hồ: “Cậu làm gì vậy?”

“Đánh người.”

Lâm Vũ Hách ngẩn ra một chút, rồi cười nhạt: “Cậu đánh người? Thật không? Cậu có thể đánh người á? Tôi không thể tưởng tượng nổi, cậu đánh ai?”

“Cũng không phải là đánh, chỉ kéo một chút thôi…” Hướng Biên Đình kể cho Lâm Vũ Hách về chuyện lộn xộn hôm nay gặp ở ga tàu điện ngầm.

Lâm Vũ Hách nghe xong thì chửi thề: “Đồ khốn, đúng là thứ đê tiện, loại này đáng bị đánh, phải cho gã một trận.”

Hướng Biên Đình ừ một tiếng, gắp một miếng đậu phụ cho vào miệng.

“Cậu không chấm chút gia vị à? Nước chấm ở quán này ngon lắm.”

Hướng Biên Đình ăn xong mới lên tiếng: “Tôi không thích nước chấm.”

Hướng Biên Đình ăn lẩu nước trong cũng không chấm gia vị, Lâm Vũ Hách “hả” một tiếng: “Cậu đúng là nhạt, tôi thì thích ăn đậm vị.”

“Thì cậu ăn nhiều vào.”

Quán cà phê “Mộ Lạc” ra món mới, Lâm Khả Vi đặc biệt nhắn tin cho Lâm Vũ Hách, rủ em trai đến thưởng thức, kèm theo ghi chú là dẫn theo Hướng Biên Đình.

Lâm Vũ Hách nói chị mình có ý đồ không tốt, Lâm Khả Vi trả lời “Cà phê ta mời”, Lâm Vũ Hách nhướn mày, lập tức đồng ý. Dù sao giá cà phê ở quán đó không rẻ, mà vị cũng khá ngon, phải tranh thủ cơ hội này để “móc túi” chị mình một phen.

Chiều hôm sau, Lâm Vũ Hách đến theo lời mời, sau lưng còn có một nhóm người. Lâm Khả Vi nhìn mà ngẩn người, hơi muốn đánh người.

Lâm Khả Vi cười với Hướng Biên Đình một chút, ánh mắt quét qua Lâm Vũ Hách, rồi thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn cậu ta.

Lâm Vũ Hách bảo nhóm người đó tìm chỗ ngồi, rồi đi qua nói chuyện với chị mình.

Lâm Khả Vi lấy một tờ khăn giấy vỗ lên đầu cậu ta, nói nhỏ: “Ta bảo mi dẫn Tiểu Hướng đến, mi lại kéo cả đám người đến là sao.”

Ngoài Hướng Biên Đình, Lâm Vũ Hách còn dẫn theo hai nam hai nữ.

“Đều là bạn học của mi à?” Lâm Khả Vi nhìn về phía chỗ họ ngồi.

“Đúng vậy.” Lâm Vũ Hách giật lấy tờ khăn giấy trong tay chị mình, vo viên nó trong tay, “Yên tâm, không để chị phải tốn kém, bọn em đã chốt rồi, AA. Lát nữa bọn em sẽ chơi trò thoát khỏi mật thất, trước tiên ghé đây ngồi chút.”

Lâm Khả Vi hừ một tiếng: “Mi có vẻ là bạn thân của chị em phụ nữ nhỉ, còn dẫn hai cô bé đến.”

“Đâu có, hai người đó không phải do em gọi. Cô bạn tóc ngắn là bạn gái của bạn cùng phòng em, còn người kia là bạn thân của bạn gái của bạn cùng phòng em, chả liên quan gì đến em cả.”

Lâm Khả Vi chóng cả mặt: “Vậy hai cậu trai đều là bạn cùng phòng của mi hả?”

Lâm Vũ Hách gật đầu.

Lâm Khả Vi lại nhìn về phía đó một lần nữa, thở dài: “Quả nhiên, trai đẹp là sinh vật hiếm có.”

Lâm Vũ Hách ngẩn ra hai giây mới hiểu ý Lâm Khả Vi: “Cả em cũng bị chê à?”

Lâm Khả Vi phì cười: “Ai chê, ta chỉ đang nêu rõ sự thật khách quan.”

“Cách gọi đồ thế nào?”

“Mi qua đó ngồi đi, lát ta mang menu.”

“Không thể quét mã gọi món à?”

“Không.” Lâm Khả Vi lấy một quyển thực đơn trong ngăn tủ dưới ra, “Lát đừng nói ta là chị của mi.”

“Em nói chuyện với chị nãy giờ rồi, không nói là chị thì nói là bạn gái chắc?”

Lâm Khả Vi cười mắng: “Biến đi.”

Lâm Vũ Hách quay lại chỗ ngồi không lâu thì Lâm Khả Vi đã mang menu đến để họ gọi món. Tiêu Dịch Dương cầm một bình tưới cây nhỏ từ kho đi ra, đi đến bàn của Hướng Biên Đình thì dừng lại một chút, Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Khéo ghê.” Tiêu Dịch Dương nhìn về phía Hướng Biên Đình nói.

Lâm Khả Vi nghe thấy quay đầu lại, chào một tiếng “sếp”.

Tiêu Dịch Dương ừ một tiếng, lại nhìn về phía Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình lịch sự mỉm cười: “Thật là khéo.”

Tiêu Dịch Dương không nói thêm gì, chỉ cầm bình tưới nước đi ra ngoài.

Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn Hướng Biên Đình: “Sao ai cậu cũng biết vậy?”

“Anh ta là bạn của thầy Hạ, trước đây đã gặp một lần.”

“Thầy Hạ? Hạ thần á?”

“Hứa thần là ai?” Lâm Khả Vi hỏi.

“Anh thợ xăm ở tầng trên á.”

Lâm Khả Vi “ồ” một tiếng: “Mi quen thân với người ta đến mức này rồi hả?”

“Thì đúng rồi, đã thêm WeChat mà. À mà, hôm nay anh ấy có ở đây không?”

“Ai cơ?”

“Anh thợ xăm ở tầng trên á.”

Trước khi đến, Lâm Vũ Hách đã hỏi Hạ Tuyên trên WeChat, hỏi hôm nay hắn có ở cửa hàng không, nhưng không thấy trả lời.

“Không biết, chưa thấy.” Lâm Khả Vi nói.

“Vậy lát nữa em lên xem thử.”

“Xăm hình gì vậy?” Bạn cùng phòng hỏi Lâm Vũ Hách, “Cậu định xăm hình hả?”

“Ừ, đang có ý định này.”

“Thì ra tầng hai là tiệm xăm à.”

Hai bạn cùng phòng của Hướng Biên Đình, một người tên Lưu Siêu, một người tên Trần Gia Hiên. Lưu Siêu dẫn bạn gái đến, bạn gái của cậu ta lại dẫn theo một người bạn cùng phòng, bạn gái Lưu Siêu và bạn cùng phòng của cô đều là bạn học của Hướng Biên Đình.

Sau khi gọi món, mấy người lấy điện thoại ra chuẩn bị chơi vài ván game, bạn gái Lưu Siêu đề nghị: “Phía sau hình như có một cái sân, chúng ta ra sân chơi đi, đừng làm ồn người khác.”

Vậy là cả bọn chuyển đến cái sân nhỏ phía sau quán cà phê, trước khi chuyển, Lâm Vũ Hách còn nói với chị mình một chút.

Lâm Vũ Hách thấy Hướng Biên Đình cũng mở phần mềm game, ngạc nhiên nói: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ không chơi game chứ.”

Hướng Biên Đình thực sự rất ít chơi game, toàn bị Thẩm Trạch kéo chơi, cả game di động lẫn game online.

“Chơi. Nhưng không nhiều tướng lắm, có vài cái thôi.”

“Tài khoản phụ hả?” Lâm Vũ Hách hỏi.

“Tài khoản chính.”

“Cho tôi xem với.” Lâm Vũ Hách lại gần nhìn một cái, “Đều là tướng đi rừng á, vậy cậu chơi sát thủ.”

Lưu Siêu hỏi bạn gái: “Em chơi gì?”

“Pháp sư.” Lý Nhuỵ quay đầu hỏi Hình Hiểu Hinh, “Hiểu Hinh, cậu có chơi pháp sư không? Nếu cậu chơi thì mình sẽ hỗ trợ.”

“Mình cấp thấp quá, chắc không chơi được với các cậu đâu.” Hình Hiểu Hinh nói.

Lý Nhuỵ nói: “Không sao, chúng mình chơi trận đấu xếp hạng thôi.”

Hình Hiểu Hinh cười cười: “Chơi trận đấu xếp hạng chán lắm, không cần để ý đến mình, các cậu cứ chơi đi, mình lướt Weibo.”

Ván này thắng rất nhanh, Hướng Biên Đình dẫn dắt tốt, đồng đội nằm thắng.

“Đệt.” Lưu Siêu nhìn vào màn hình điện thoại, “Gặp phải cha luôn rồi.”

Hình Hiểu Hinh tiến lại bên Lý Nhuỵ, liếc nhìn điện thoại của cô, ngay lập tức thấy thành tích của Hướng Biên Đình: “Ngầu ghê…”

Lý Nhuỵ biết Hình Hiểu Hinh có ý với Hướng Biên Đình, nên cô đưa điện thoại của mình cho Hình Hiểu Hinh: “Cậu chơi tài khoản của mình đi.”

“A?” Hình Hiểu Hinh vội vàng từ chối, “Thôi, mình chơi dở lắm, làm cậu tụt cấp đó.”

“Không sao, tụt cấp thì lại chơi tiếp.” Lý Nhuỵ nhét điện thoại vào tay cô, chỉ về phía Hướng Biên Đình, miệng cười nói, “Chưa kể, còn có cha ở đây, để cậu ấy dẫn cậu.”

Hình Hiểu Hinh hơi đỏ mặt: “Ôi… Mình đã nói không chơi mà…”

Trong khi nói chuyện, phục vụ bưng một khay đồ tới bàn của họ, cẩn thận đặt một ly cà phê xuống, nhưng khi đặt ly thứ hai thì hình như bị nóng, một tay không giữ vững, làm đổ cả ly.

Cánh tay Hướng Biên Đình đặt trên bàn, bị cà phê đổ vào hơi bỏng.

“Ôi!” Lưu Siêu kêu lên, vội vàng nhặt ly bị đổ lên.

Mấy người nhanh chóng đứng dậy, cầm điện thoại lùi lại một bước.

Hình Hiểu Hinh vội vàng đưa khăn giấy cho Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình nhận lấy và nói “Cảm ơn”. Cậu ngẩng đầu, phát hiện người mang cà phê đến là em trai của Hạ Tuyên từng gặp. Hình như cậu ấy bị dọa, ánh mắt luôn nhìn qua nhìn lại, vẻ mặt có hơi lo lắng.

Lưu Siêu nhíu mày: “Chuyện gì thế này…”

Lâm Vũ Hách hỏi Hướng Biên Đình: “Có bị bỏng tay không?”

“Không.” Hướng Biên Đình lau sạch cà phê trên cánh tay, rồi nhìn lại cậu trai kia, cậu ấy đang cầm khay đứng yên, tay phải mấu chặt vào phần giữa túi, liên tục chà xát, trên mũi đã toát mồ hôi.

Lý Nhuỵ đứng dậy kéo ghế sang một bên: “Nhanh giúp chúng tôi lau bàn đi.”

Cậu thiếu niên vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Lưu Siêu có hơi không vui, giọng điệu khá gay gắt: “Ý gì đây, mắt không thấy mà tai cũng không nghe sao?”

Hướng Biên Đình nhíu mày: “Cậu ấy không cố ý, đừng quát người ta.”

Giọng cậu không lớn, cũng khá bình thản, nhưng mấy người cùng nhìn cậu, Lưu Siêu cũng không nói gì nữa.

Lần trước Hướng Biên Đình đã cảm thấy, cậu trai này không giống người bình thường.

Lâm Khả Vi thấy Ninh Viễn mãi không về thì ra xem thử, thấy cà phê đổ ra khắp bàn, cô vội vàng đi tới: “Xin lỗi nhé, tôi sẽ lau ngay đây, một lát sẽ mang thêm một ly cho các bạn.” Cô quay đầu trấn an cậu thiếu niên, “Không sao đâu A Viễn, em đi đi, ở đây cứ để chị dọn dẹp cho.”

Cậu trai nghe vậy liền đi vào trong, Lý Nhuỵ cười với Lâm Khả Vi: “Chị ơi, phục vụ ở đây đều có tính cách đặc biệt như vậy à?”

Lâm Khả Vi cười cười, không nói gì.

Cà phê có đường, lau xong tay vẫn dính dính. Hướng Biên Đình đi vào nhà vệ sinh rửa tay, ra ngoài thì phát hiện cậu trai đang đứng ở cửa, vẫn không dám nhìn thẳng, ánh mắt đảo qua đảo lại, tay giữ lấy mép tạp dề, không ngừng chà xát.

Dường như Hướng Biên Đình cảm nhận được điều cậu ấy muốn nói, nên làm động tác xua tay, nói với tốc độ rất chậm: “Tôi không sao.”

Cậu thanh niên mím môi, đứng một hồi, rồi gật đầu, quay người đi.

Hướng Biên Đình quay lại sân, nghe Lâm Vũ Hách nói với mấy bạn học: “Các cậu cứ chơi nhé, tôi lên tầng xem anh thợ xăm còn ở đó không.”

“Cà phê của cậu thì sao, không uống nữa à?”

“Lát xuống uống.”

Cậu ta quay người thấy Hướng Biên Đình thì tiến lại nói: “Tôi lên xem thử, cậu đi không?”

Hướng Biên Đình còn chưa trả lời, Lâm Vũ Hách đã vỗ vai cậu: “Đi đi, không đi thì ngồi đó là phải chịu ánh nhìn như gió xuân từ các cô gái đấy.”

Hướng Biên Đình liếc cậu ta một cái.

Lâm Vũ Hách cười cười đẩy cậu vào trong: “Cái bạn Hình Hiểu Hinh kia có ý với cậu, cậu không nhận ra à? Đi thôi đi thôi, tôi biết cậu là người thông minh không dễ rơi vào lưới tình, nhưng vẫn nên đi gặp Hạ thần chút đi.”

“Cậu chắc chắc là Hạ thần đang ở đó à?”

“Nếu không thì đành hẹn lần sau vậy, giờ vẫn nên đi xem thử xem.”

Cửa đi lên tầng hai đã đóng, trên cửa có dán biển nhắc nhở đóng cửa lại. Hướng Biên Đình theo sau Lâm Vũ Hách, vào hành lang rồi đóng cửa lại.

Ở góc cầu thang có một cửa sổ vuông, ánh nắng chiếu vào làm sáng cả hành lang. Phong cách trang trí của hành lang này cũng giống như quán cà phê ở tầng một, mang hơi hướng cổ điển, trên tường còn treo vài tác phẩm thủ công theo phong cách Trung cổ. Lần này, cửa studio đã mở, bước vào trong lại là một khung cảnh khác, trang trí ở trên và dưới là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Cửa tiệm xăm mình trang trí tổng thể khá đơn giản, tông màu chủ đạo chỉ có đen trắng xám, nhưng ánh sáng thì rất tốt, phòng tiếp khách có cửa sổ lớn, tầm nhìn thoáng đãng.

Trình Dư ngồi trước máy tính, chọn những bức ảnh xăm đã chụp trước đó, thấy Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách vào cửa liền chào hỏi: “Chào buổi chiều nhé, hai bạn học.”

Lâm Vũ Hách cười đi tới: “Chào chị.” Cậu quay đầu nhìn vào trong, hỏi Trình Dư, “Hôm nay thầy Hạ có ở đây không?”

“Có, đang làm việc trong đó, sắp xong rồi.”

“Sắp xong rồi? Ồ, đến không đúng lúc rồi.”

Trình Dư cười nói: “Đến không đúng lúc thì lần sau lại đến.”

Có một người đang ngồi trên ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi, Hướng Biên Đình vừa vào đã thấy, mái tóc bạc này, muốn không chú ý cũng khó. Y đang xem máy tính bảng, nghe thấy có tiếng nói liền ngẩng đầu nhìn về phía quầy lễ tân.

Bạch Khâm nhìn Hướng Biên Đình, mày hơi nhướng lên: “Bé hàng xóm?”

Hướng Biên Đình mỉm cười lịch sự với y.

Lâm Vũ Hách nghe thấy thì quay đầu lại, nhìn Hướng Biên Đình: “Bé hàng xóm? Nói cậu đó à?”

Hướng Biên Đình ừ một tiếng.

Bạch Khâm đặt máy tính bảng xuống, đi tới: “Thật trùng hợp, cậu… đến xăm à?”

“Không phải. Bạn tôi muốn xăm.”

“Vậy thật đúng là có duyên.” Bạch Khâm cười nói, “Cậu biết thợ xăm ở đây là ai không?”

Hướng Biên Đình cười nói: “Biết.”

Bạch Khâm hơi bất ngờ: “Biết à?”

“Chúng tôi đã từng đến đây rồi.”

“Bảo sao… bảo sao tôi thấy phản ứng của cậu bình thản vậy.”

Trình Dư hỏi Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách uống gì, trà hay cà phê, Lâm Vũ Hách nói không cần, nói họ đã gọi cà phê ở dưới rồi.

Trình Dư lại hỏi Bạch Khâm: “Anh Bạch, anh cũng quen hai bạn này à?”

“Gặp anh chàng mặc áo đen một lần, không thể nói là quen.” Bạch Khâm liếc nhìn vào phòng xăm, rồi quay lại nhìn Lâm Vũ Hách, “Cậu định xăm à? Hôm nay công việc của ông chủ Hạ chẳng phải chỉ có cái này sao?”

Lâm Vũ Hách cười cười: “Tôi vẫn chưa quyết định, hơi thiếu tiền.”

Bạch Khâm cười: “Đến chỗ tôi xăm đi, tôi xăm rẻ hơn thầy Hạ.”

“Anh cũng là thợ xăm à?”

“Đúng vậy.”

Trình Dư ngồi lại ở quầy lễ tân, cười nói: “Anh Bạch, sao anh lại cướp khách ngay trước mặt vậy?”

Bạch Khâm đùa: “Cướp được ai thì cướp, ai chê tiền đâu.”

Lâm Vũ Hách biết Hạ Tuyên đang trong phòng xăm, muốn vào xem nhưng lại lo làm phiền người ta, thấy cửa mở liền lại gần nhìn vào trong. Bạch Khâm đi tới, đứng ở cửa nói với người bên trong: “Sếp Hạ, có bạn nhỏ đến này.”

Hạ Tuyên đang làm khâu cuối cùng, nghe thấy liền ngước mắt nhìn lên, Lâm Vũ Hách đứng bên ngoài vẫy tay với hắn.

Hạ Tuyên không phản ứng gì, lại cúi mắt xuống, tiếp tục công việc trong tay. Bạch Khâm nói với Lâm Vũ Hách: “Anh ấy khi làm việc thì như người cao su, không để ý đến người khác đâu.”

Lâm Vũ Hách cười nói: “Tập trung mà, bình thường thôi.”

Hướng Biên Đình cũng đi về phía phòng xăm, cậu đứng sau Lâm Vũ Hách và Bạch Khâm, thấy Hạ Tuyên đứng bên trong, đang quấn màng bọc thực phẩm lên cánh tay của khách hàng. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng rãi, màu đen, tay áo rất rộng, để lộ cánh tay, khi cong lên lộ ra những đường nét cơ bắp đẹp.

Hạ Tuyên đeo khẩu trang đen, tóc xoăn ở trán được vén lên, làm kiểu lệch sang một bên, giữa tóc còn cài hai chiếc kẹp tóc đen, vài lọn tóc nâu đậm rơi xuống trán. Đây không hẳn là kiểu tóc, có lẽ vì thấy tóc che tầm nhìn nên làm đại thôi, nhưng trông vẫn vừa đẹp trai vừa ngầu.

Khẩu trang che nửa khuôn mặt, lông mày và đôi mắt tự nhiên trở thành điểm nhấn chính của khuôn mặt, các đường nét nổi bật đến mức khó có thể không thu hút ánh nhìn.

Bạch Khâm quay đầu nhìn một cái, phát hiện Hướng Biên Đình đứng ngay sau lưng mình, y ra vẻ vô tình tạo sự chú ý: “Bé hàng xóm đi lại sao mà không phát ra tiếng động thế, làm tôi giật cả mình.”

Hạ Tuyên dừng một chút, lại ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua vai của hai người, nhìn về phía Hướng Biên Đình bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment