Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 9

Chương 9

Hướng Biên Đình đứng dậy, lịch sự gật đầu chào họ. Có năm người bước vào, đều là nam, trong số đó có một người tóc bạc, trông khá phong cách.

Nhóm người này đồng loạt chớp mắt, nhìn Hướng Biên Đình một lúc rồi chuyển ánh mắt sang Hạ Tuyên. Hắn mặc áo choàng tắm, trông như vừa mới tắm xong, nói thật là còn thu hút hơn cả người ngồi trên sofa. Thông tin có hơi nhiều, cũng không trách được nhóm người này đứng đực ra lâu như vậy.

Người dẫn đầu, Tiêu Dịch Dương, đành phá vỡ im lặng. Anh ta liếc nhìn Hướng Biên Đình rồi quay sang hỏi Hạ Tuyên: “Vị này là…?”

“Hàng xóm.” Hạ Tuyên đóng cửa lại.

Vừa nghe Hạ Tuyên nói xong, cả nhóm lại đồng loạt quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, lần này ánh mắt đều mang chút dò xét.

Bạch Khâm nhìn hộp thuốc trên bàn, rồi nhìn bàn tay phải của Hướng Biên Đình đang bôi thuốc, rồi không nhìn nữa và mỉm cười: “Chào cậu.”

Hướng Biên Đình lịch sự đáp: “Chào các anh.”

Cả nhóm người đều nhìn cậu với ánh mắt đầy yêu thương như nhìn một em bé, còn vẫy tay, biểu cảm và động tác đồng nhất.

Tất cả đều là người lịch sự, dù có ngạc nhiên thế nào cũng không ai dám nhìn chằm chằm. Hạ Tuyên nói là hàng xóm, thì chắc chắn là hàng xóm. Lúc mới vào, nhóm người này có hơi ngạc nhiên, nhưng giờ thì không nghĩ nhiều nữa, chỉ có Bạch Khâm vốn là người tinh ý, đã nghĩ hết mọi điều có thể.

“Đã tắm sớm vậy à?” Có người hỏi Hạ Tuyên, “Chút nữa còn ăn lẩu, ăn xong vẫn phải tắm mà.”

Hướng Biên Đình thấy người vừa chào mình cười nói: “Sếp Hạ thích đẹp, ông không biết à. Ngày nào cũng phải tắm vào buổi sáng và buổi tối, ra ngoài thì chắc chắn phải tắm.”

Hạ Tuyên đi về phía phòng khách, nói: “Chỉ mình cậu biết.”

Bạch Khâm cười nói: “Này, có phải anh tắm xong mới thấy tin nhắn trong nhóm không?”

Hạ Tuyên ừ một tiếng.

“Biết ngay mà.”

Hạ Tuyên lo nhiều người sẽ làm Hướng Biên Đình không thoải mái, nên bảo mấy người kia mang đồ vào bếp, còn hắn thì đi tới nói với Hướng Biên Đình: “Họ là bạn của tôi, đến nhà tôi ăn cơm.”

Hướng Biên Đình gật đầu, cầm lấy balo trên sofa: “Vậy tôi đi trước. Cảm ơn anh, thầy Hạ.”

Bạch Khâm ngó đông ngó tây trong nhà, cũng không rời khỏi phòng khách, nghe vậy liền quay đầu hỏi: “Cậu không ở lại ăn cơm sao, hàng xóm nhỏ?”

“Hả?” Hướng Biên Đình hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm ông anh này cũng thật thân thiện, cậu cười nói: “Tôi đã hẹn với bạn học rồi.”

Bạch Khâm gật đầu, thấy cậu đeo balo, trên người mặc áo hoodie rộng rãi, dưới là quần jeans thoải mái, trông rất sinh viên, vừa đẹp trai vừa trẻ trung, liền hỏi: “Cậu còn đi học à? Học sinh trung học?”

“Đại học.”

“Học đại học ở Giang Châu?”

“Đúng vậy.”

“Kiểm tra hộ khẩu à.” Hạ Tuyên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Bạch Khâm cười một tiếng: “Ai kiểm tra hộ khẩu mà hỏi những điều này chứ.”

Tiêu Dịch Dương trong bếp đi ra, gọi Bạch Khâm: “Đi rửa rau.”

“Sao không gọi sếp Hạ ấy?” Bạch Khâm đùa, “Chủ nhà mà anh không tìm, lại sai khách là thế nào.”

Tiêu Dịch Dương nói: “Được, em gọi hắn đi, bảo sếp Hạ mặc áo choàng tắm mà đi rửa rau.”

Bạch Khâm cười lớn, không nói thêm gì nữa, theo Tiêu Dịch Dương vào bếp.

“Tôi đi trước nhé, thầy Hạ.” Hướng Biên Đình nói.

Hạ Tuyên liếc nhìn bàn trà: “Đã lấy povidone chưa?”

“Lấy rồi, tôi để trong balo.”

Hạ Tuyên đưa Hướng Biên Đình ra khỏi nhà, vừa đóng cửa lại, quay sang thấy mấy người trong bếp đều nhìn chằm chằm về phía này, tay thì bận rộn nhưng ánh mắt lại rất đồng nhất.

Ai cũng biết xu hướng tính dục của Hạ Tuyên, thấy trong nhà hắn có một cậu trai trẻ đẹp như vậy, không bàn tán thì không thể nào, chỉ là không ai từng thấy bên cạnh Hạ Tuyên có người. Hắn chỉ quan tâm đến hình xăm, mà lại rất cá tính, người bình thường thật sự không thể nào phù hợp được.

Hạ Tuyên đi qua đó, nói: “Hay là các người đưa luôn mắt ra cho cậu ấy đi.”

Mấy người thu ánh mắt lại, cười rộ lên trong bếp, rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Hạ Tuyên về phòng thay một bộ đồ khác. Ăn lẩu thì không mất công lắm, nguyên liệu chỉ cần một lát là chuẩn bị xong, trên bàn ăn, Bạch Khâm hỏi Hạ Tuyên: “Cậu bé vừa rồi ở ngay nhà đối diện à?”

Hạ Tuyên ừm một tiếng.

“Em nhớ bên đó không có ai ở mà?”

“Gần đây mới chuyển đến, cậu ấy học ở gần đây.”

“Học ở gần đây?” Bạch Khâm hơi ngạc nhiên, “Cậu ấy sống một mình à?”

“Chắc là vậy.”

“Em đã nói nhìn cậu ấy có khí chất không tầm thường mà, quả nhiên là thiếu gia nhà giàu.” Bạch Khâm nhìn Hạ Tuyên một cái, ánh mắt có chút ý nghĩa không rõ, “Trông cũng khá đẹp trai.”

Ai cũng biết, theo tính cách của Hạ Tuyên, nếu cậu bé này thật sự là người của hắn, chắc chắn hắn sẽ không giấu giếm hay tránh né. Hắn chỉ nói cậu là hàng xóm, nên rõ ràng giữa họ thật sự không có gì, vì vậy họ cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Ăn xong, cả đám ngồi ngoài phòng khách đánh bài. Hạ Tuyên nằm trên ghế sofa ngoài ban công hút thuốc, Tiêu Dịch Dương đi tới, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh hắn.

“Con rắn ông nhặt trước đó có phải của cậu bé vừa rồi không?” Tiêu Dịch Dương hỏi Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên ngậm thuốc ừ một tiếng.

Tiêu Dịch Dương hiểu Hạ Tuyên quá rõ, kết hợp với việc hắn đột nhiên quyết định chuyển về đây, rất dễ dàng đoán được tâm tư của hắn. Anh ta cười cười: “Trước đây ông không như vậy mà.”

Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn anh ta: “Thế như thế nào?”

“Nhìn người ta mà mắt cũng không chớp.”

Hạ Tuyên cười một tiếng: “Đừng có nói nhảm, tôi đâu phải người chết.”

“Ông có hứng thú với người ta à?”

Hạ Tuyên không nói gì.

Không nói gì thì đã là tin lớn rồi, Tiêu Dịch Dương im lặng một lúc, nói: “Còn nhỏ quá nhỉ.”

Hạ Tuyên liếc anh ta.

“Tôi thấy cậu ấy trông như vậy, chắc cũng chỉ mười tám, mười chín thôi.” Tiêu Dịch Dương nói thẳng, “Lúc chưa thành niên chắc còn phải gọi ông là chú.”

“Mười tám, mười chín thì sao?” Hạ Tuyên thở ra một làn khói, bình thản nói, “Có phải chưa đủ tuổi đâu. Ông còn lớn tuổi hơn tôi, có cái mặt già cỗi đó mà nói tôi à.”

Tiêu Dịch Dương cười: “Nhất định phải làm tổn thương nhau thế à?”

Tiêu Dịch Dương lớn hơn Hạ Tuyên hai tuổi, lúc ở bên Bạch Khâm, Bạch Khâm cũng chỉ mới hai mươi tuổi, họ đã bên nhau bảy, tám năm rồi.

Đây là chuyện của Hạ Tuyên, Tiêu Dịch Dương không cũng hỏi quá nhiều, dù Hạ Tuyên không thừa nhận trực tiếp, nhưng rất rõ ràng, hắn chắc chắn đã có chút hứng thú với người ta.

Nếu không có hứng thú, thì cậu bé đó hoàn toàn không thể nói chuyện với hắn, càng đừng nói đến việc vào nhà hắn.

Cặp đôi Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương này vẫn rất ăn ý. Trên đường về, Bạch Khâm ngồi ở ghế phụ hỏi Tiêu Dịch Dương: “Anh bảo cậu bé đẹp trai gặp ở nhà Hạ Tuyên hôm nay có địa vị gì không?”

Tiêu Dịch Dương nói: “Không phải em đã điều tra xong rồi sao.”

“Anh ấy nói chỉ là hàng xóm mà anh đã tin?”

Tiêu Dịch Dương cười cười, không nói gì.

Bạch Khâm quay đầu nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên một chút: “Anh cũng nhìn ra chút gì đó rồi chứ.”

Tiêu Dịch Dương giả ngu: “Anh nhìn ra cái gì?”

Bạch Khâm khịt mũi một cái: “Đừng có giả vờ.”

“Em lại nhìn ra cái gì?” Tiêu Dịch Dương hỏi lại.

“Còn không rõ sao, anh không thấy hộp thuốc trên bàn và tay cậu bé đó sao? Tay người ta bị thương thì liên quan gì đến anh ấy, lại còn dẫn người về nhà nữa, mà sao tự dưng anh ấy lại nhớ ra chỗ này mà muốn chuyển về ở chứ…” Bạch Khâm liệt kê đủ thứ, càng nói càng hăng, còn mở cửa sổ châm một điếu thuốc, “Em thấy sếp Hạ của chúng ta, tám phần là đã động lòng rồi.”

Nói đến đây, Tiêu Dịch Dương cũng kể cho Bạch Khâm việc Hạ Tuyên nhặt được rắn.

Bạch Khâm nghe xong thì cười: “Em nói rồi, anh ấy tấm ngẩm tầm ngầm lắm.”

Tiêu Dịch Dương bật cười: “Anh thấy hắn không phải tấm ngẩm tầm ngầm, mà là phản ứng theo bản năng.”

Bình Luận (0)
Comment