Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 8

Chương 8

Sắp Trung Thu rồi, studio của Hạ Tuyên nhận được rất nhiều hộp bánh trung thu từ khách hàng gửi tặng, có gửi qua bưu điện, cũng có mang đến tận nơi. Trình Dư sắp xếp các hộp quà lại với nhau, chất đống ở góc sau quầy lễ tân, cảm thán: “Thế này… có thể ăn bánh trung thu đến Tết rồi.”

Có một khách ngồi trên sofa uống trà, anh ta là khách quen của Hạ Tuyên, đã từng xăm ở đây vài lần. Anh ta bắt chéo chân, cười: “Thế này còn là ít, trước đây ông chủ của cô nhận quà vào dịp lễ còn nhiều hơn thế này nhiều.”

Trình Dư chỉ mới làm việc cho Hạ Tuyên được nửa năm, cô chỉ biết Hạ Tuyên từng mở một studio lớn, nhưng không biết vì lý do gì mà đóng cửa, những thông tin khác cô không rõ lắm.

Hạ Tuyên đi ra khỏi phòng làm việc, gọi khách quen: “Uống trà xong chưa? Uống xong thì vào đây.”

Người đó cười nói: “Chưa uống xong đâu, tôi có thể mang vào uống không?”

“Không.”

Phòng xăm chỉ cho phép người vào, đó là quy định, khách quen tất nhiên đã biết điều này, anh ta cười hề hề đặt ly trà xuống: “Tôi vào ngay đây.”

Hạ Tuyên nhìn anh ta nói: “Chưa uống xong thì cứ tiếp tục uống đi.”

“Không làm lãng phí thời gian quý báu của ông chủ Hạ đâu.”

Trình Dư hỏi Hạ Tuyên: “Sếp, mấy hộp bánh trung thu này thì sao nhỉ? Tôi gọi xe tải giúp anh mang về nhà nhé?”

Hạ Tuyên liếc nhìn đống hộp bánh ở góc, hỏi: “Nhà cô có ai thích ăn bánh trung thu không?”

Trình Dư ngẩn ra.

“Nếu có thì cô mang về đi.”

Trình Dư cười: “Đây đều là khách gửi tặng anh, tôi đâu thể lấy chứ.”

“Không lấy thì để ở đây cũng chẳng ai ăn.”

Trình Dư rất thích ăn bánh trung thu, mà người lớn trong gia đình cũng thích ăn. Cô là người thẳng thắn, do dự một lúc rồi cũng không từ chối nữa: “Vậy tôi không khách khí nhé?”

Hạ Tuyên gật đầu: “Cứ lấy hết đi.”

Khách vừa nãy đùa: “Sao anh không để lại cho tôi hai hộp, tôi cũng thích ăn mà. Tôi thấy mấy hộp bánh này đều là hàng cao cấp, chắc hương vị cũng khá ngon.”

Hạ Tuyên cũng đùa: “Đi hỏi trợ lý của tôi đi, giờ mấy hộp bánh đó là của cô ấy rồi.”

Khách nhìn Trình Dư, nói với cô: “Sếp cô đang kéo kẻ thù cho cô đấy.”

Trình Dư cười nói: “Kéo thì kéo thôi, dù sao mấy hộp bánh đó giờ đã thuộc về tôi rồi, anh cứ thoải mái lấy, lấy hết cũng được. Đúng không, sếp?”

Hạ Tuyên phối hợp gật đầu, khách cười đi vào phòng làm việc: “Anh tìm được trợ lý giỏi thật, nói chuyện khéo quá.”

Hạ Tuyên dặn Trình Dư: “Lần sau có khách gửi quà, từ chối thẳng nhé.”

Trước đây, Hạ Tuyên đã từng nhắc nhở điều này, Trình Dư cũng không phải chưa làm theo, nhưng không có tác dụng gì. Cô cười bất lực: “Từ chối cũng chẳng ích gì đâu sếp, vẫn có người gửi mà, từ chối cái này thì cái khác lại đến.”

Khách ở phía sau vỗ vỗ vai hắn: “Anh phải chấp nhận chuyện này thôi, khách hàng đâu chỉ có mấy người cố định. Có câu nói thế nào nhỉ, ông chủ Hạ như sắt thép, khách hàng như nước chảy, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên.”

Mấy hôm nữa là Trung Thu, Hướng Biên Đình đến nhà bà ngoại làm bánh trung thu cùng bà. Trước đây, bà của cậu không thích vào bếp, nhưng từ khi nghỉ hưu thì bắt đầu thích làm những món bánh ngọt này, mà càng làm càng nhiều kiểu, độ khó cũng ngày càng cao.

Làm một cái bánh quy thì còn có thể tự mình xử lý, chứ làm bánh trung thu thì khó quá rồi, phải nhờ có sự giúp đỡ của dì Ngô mới miễn cưỡng làm ra được vài cái trông có vẻ ổn ổn.

“Bé ơi.” Bà ngoại gọi cậu.

Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên: “Sao vậy bà?”

“Lát về nhà, con nhớ mang một hộp bánh trung thu cho hàng xóm nhé. Hôm trước người ta đã giúp con nhặt rắn, giờ gần trung thu rồi, phải thể hiện chút lòng biết ơn.” Bà ngoại nói, “Chúng ta phải giữ phép tắc.”

Hướng Biên Đình gật đầu: “Vâng.”

Cậu vừa đánh trứng vừa không nhịn được cười, nghĩ thầm nếu cứ tặng vài lần nữa, chắc chắn người ta sẽ nghi ngờ nhà cậu bán đồ ngọt mất.

Hướng Biên Đình không ở lại nhà bà ngoại ăn tối, mà về nhà lúc hơn ba giờ, đi tàu điện ngầm. Trên tàu điện đông người, cậu cầm một hộp bánh trung thu nhỏ ngồi tại chỗ, trước mặt đầy người. Có một cô gái trông cũng tầm tuổi cậu đứng ngay trước mặt, dáng người khá nhỏ nhắn, làn da rất trắng, đeo túi xách, thân người quay nghiêng về phía cậu, phía sau có một người đàn ông gầy gò đứng sát bên, trông có vẻ không lớn tuổi, ăn mặc như một tên côn đồ. Hắn ta cứ đổ người về phía cô gái, còn cô gái thì liên tục tránh sang một bên.

Hướng Biên Đình cúi đầu nhắn tin, khi ngẩng lên thì thấy gã đàn ông đã áp sát vào cô gái. Cô gái cúi đầu, mặt đỏ bừng, mày nhíu lại như đang rất buồn, có vẻ sắp khóc.

Hướng Biên Đình bỏ điện thoại vào túi, đứng dậy, để hộp bánh trung thu lên chỗ ngồi để giữ chỗ, rồi nhìn cô gái, nói: “Cậu ngồi đây đi.”

Cô gái ngẩng đầu nhìn cậu một cái, có vẻ không hiểu.

Hướng Biên Đình nghiêng đầu về phía chỗ ngồi, ra hiệu cho cô: “Ngồi đi.”

Cô gái ngẩn ra một giây, như được ân xá, mắt đỏ hoe. Cô nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, giọng nói nghe cũng yếu ớt.

Hướng Biên Đình giơ tay kéo cô một cái, rồi đứng vào chỗ mà cô vừa đứng. Cô gái nhìn hộp bánh trung thu trên tay cậu, nhỏ giọng nói: “Để mình cầm giúp cậu nhé.”

Hướng Biên Đình nói: “Không cần đâu, tôi cầm được.”

Gã đàn ông phía sau nhỏ giọng chửi “con mẹ mày”, nhưng Hướng Biên Đình không để ý đến hắn ta.

Hướng Biên Đình và gã đàn ông cùng xuống tại một trạm, cậu vừa bước ra khỏi toa không lâu, bỗng nhiên bị ai đó từ phía sau đụng mạnh vào vai, hộp bánh trung thu trên tay không giữ chắc, rơi xuống đất. Cậu ngẩng đầu nhìn, người va vào cậu chính là gã đàn ông hồi nãy, không biết hắn ta cần xuống ở trạm này, hay là theo cậu xuống tàu.

Hướng Biên Đình cúi xuống nhặt hộp bánh trung thu, rồi chợt thấy gã đàn ông kia lại quay lại, cậu còn chưa đứng thẳng dậy, chỉ thấy đối phương đi vài bước đến trước mặt cậu rồi giơ chân đá tới.

Hướng Biên Đình nghiêng người tránh một chút, hạ thấp trọng tâm ngồi xổm xuống, ngay lúc hắn ta hạ chân thì nắm lấy ống quần hắn ta kéo mạnh một cái, lôi hắn ta ngã xuống đất.

Gã đàn ông ngã mạnh xuống đất, kêu lên đau đớn. Khi Hướng Biên Đình kéo hắn ta, mu bàn tay cậu vô tình va vào mảnh kim loại trên đất, đau nhói. Cậu nhíu mày nhìn mu bàn tay mình, bị trầy xước một lớp da rồi.

Hướng Biên Đình kéo mũ hoodie lên, bỏ ba lô xuống bên cạnh gã đàn ông, chưa đợi hắn ta đứng dậy, cậu đã cầm ba lô đập mạnh vào mặt hắn ta, rồi nửa ngồi xuống, đè chặt ba lô lên mặt hắn ta. Gã đàn ông “ư ư” hai tiếng, hai tay vùng vẫy, động tĩnh bên này thu hút không ít ánh mắt của người đi đường, gây ra một trận xôn xao.

“Đang làm gì vậy?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Đánh nhau à?”

“Người nằm dưới đất đó ra tay trước, tôi vừa thấy, hắn ta định đá người ta, nhưng bị người ta phản công lại.”

“…”

Hướng Biên Đình dùng ba lô đè lên hắn ta. Cậu không muốn nói nhiều lời thừa, nhưng cứ như thế này thì người xem chỉ càng lúc càng đông, có khả năng sẽ bị quay video và đăng lên mạng.

“Nếu còn làm trò hề nữa, tôi sẽ để ông đi ngang ra khỏi ga tàu điện ngầm.” Nói xong, Hướng Biên Đình bỏ ba lô ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên đó.

Gã đàn ông đáng ghét bị đè đến mức mặt đỏ ửng, vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa tức giận, nhìn cậu trừng trừng. Ánh mắt Hướng Biên Đình rất lạnh lùng và bình tĩnh, rõ ràng là cậu không đùa, gã đàn ông đáng ghét nhìn chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng cũng không dám nói gì.

Hướng Biên Đình không nói thêm gì nữa, cầm lấy bánh trung thu, đeo ba lô rời đi. Đây là lần đầu tiên cậu thực sự tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên nổi giận với ai đó, còn giận đến mức nói lời đe dọa. Nhưng thực ra cũng không hẳn là lời đe dọa, nếu tên đó còn làm gì nữa, có lẽ cậu thật sự sẽ ra tay.

Cậu đi vào nhà vệ sinh rửa tay rồi nhìn mình trong gương, giữa trán dần dần giãn ra. Mu bàn tay cậu bị xước một mảng lớn, còn chảy máu. Cậu đưa tay đến dưới vòi nước rửa rửa, rồi lấy khăn giấy lau sơ sơ.

Trước đó, Bạch Khâm đề nghị tổ chức bữa tiệc Trung Thu để chúc mừng Hạ Tuyên chuyển nhà, vì có vài người cũng tổ chức tiệc ở nhà vào ngày Trung Thu, nên đã dời ngày lên, và quyết định vào hôm nay.

Hạ Tuyên hôm nay về nhà sớm, định tắm trước. Ban đầu hắn vốn định đặt một nhà hàng bên ngoài, trước khi tắm đã gửi vị trí nhà hàng vào nhóm WeChat, kết quả tắm xong, cầm điện thoại lên thì thấy bọn họ đang ầm ĩ trong nhóm, muốn đến nhà hắn ăn lẩu.

Một đám người trong nhóm đã đạt được sự đồng thuận, bữa tiệc chuyển nhà tất nhiên phải tổ chức tại nhà mới chứ. Họ sẽ cung cấp mồi, còn ông chủ Hạ sẽ lo rượu bia.

Hạ Tuyên lấy một ít rượu ngon trong tủ ra, rồi nghe thấy bên ngoài có người bấm chuông cửa. Người ngoài vào tòa nhà phải quét mặt, Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm đã được nhập vào hệ thống, họ không cần Hạ Tuyên mở cửa cũng có thể lên thẳng trên này. Hạ Tuyên tưởng là hai người đó đến sớm, nhưng khi mở cửa ra thì thấy người đứng bên ngoài là Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên một chút.

Hạ Tuyên mặc áo choàng tắm màu xám nhạt, tóc ướt sũng, lộ ra một phần lớn ngực. Cậu vô thức rũ mắt xuống, không biết nên nhìn đâu.

Hạ Tuyên im lặng nhìn cậu, cho đến khi cậu ngẩng đầu lên.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Tuyên hỏi.

Hướng Biên Đình đưa bánh trung thu trong tay ra: “Sắp đến Trung Thu rồi, tôi mang bánh trung thu đến cho anh.”

Một hộp nhỏ, cũng không được đóng gói cầu kỳ, nhìn không giống như mua ở tiệm.

“Là tôi tự làm, nhìn không đẹp lắm, anh đừng chê.”

Hạ Tuyên nhìn cậu: “Cậu rất thích làm đồ ngọt à?”

Kết hợp với lần trước gửi bánh quy, Hạ Tuyên hỏi như vậy cũng không có gì lạ. Hướng Biên Đình mỉm cười, thành thật nói: “Không thích, tôi vụng về lắm. Bà ngoại tôi thích làm, tôi chỉ giúp bà một tay thôi.”

Hạ Tuyên nhận lấy bánh trung thu: “Cảm ơn——” hắn dừng lại, nhìn vào mu bàn tay Hướng Biên Đình, “Tay cậu bị sao vậy?”

Hướng Biên Đình nhìn tay mình, máu đã đông lại, ngoài vết xước sâu nhất, xung quanh khớp ngón tay còn rỉ ra những đường máu.

“Không sao, vô tình bị trầy thôi.”

“Nhà có povidone không?” Hạ Tuyên hỏi.

“… Không có.”

“Vào đây, xử lý vết thương chút.”

Hướng Biên Đình ngạc nhiên: “Hả?”

Hướng Biên Đình ngồi im lặng trên sofa, không lâu sau, Hạ Tuyên mang một hộp thuốc tới, lấy bông gòn và povidone đặt lên bàn trà. Hắn vẫn mặc chiếc áo choàng tắm đó, ngực vẫn hở một nửa, hơi cúi người nhìn cậu.

“Biết làm không?” Hạ Tuyên hỏi cậu.

Biết thì chắc chắn là biết rồi, có điều cậu chưa bao giờ tự làm. Chưa nói xử lý vết thương, mà từ nhỏ đến lớn, cậu cũng chỉ bị thương có vài lần.

“Biết…” Hướng Biên Đình cầm povidone, lấy bông gòn chấm một chút rồi trực tiếp chạm vào vết thương sâu nhất, đau đến nỗi cậu nhíu mày.

Hạ Tuyên im lặng một lúc, rồi mới nói: “Cậu tưởng là thịt heo à?”

Hướng Biên Đình rũ mắt, cười một tiếng ngắn ngủi.

Hạ Tuyên đứng bên cạnh Hướng Biên Đình, chỉ cách nhau nửa mét, ánh đèn chiếu nghiêng xuống, hắn thấy trên sống mũi Hướng Biên Đình có một nốt ruồi màu rất nhạt.

Ở vị trí hơi lệch về bên phải trên sống mũi có một nốt ruồi rất nhỏ, nếu không lại gần nhìn thì gần như không thấy.

Hướng Biên Đình tiếp tục bôi thuốc, Hạ Tuyên thấy cậu làm không đúng, liền nói: “Để tôi làm.”

Hạ Tuyên lấy bông gòn từ tay Hướng Biên Đình ném vào thùng rác, rồi lấy một chiếc tăm bông mới nhúng vào chai povidone, ngồi cạnh Hướng Biên Đình.

“Đưa tay đây.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình đưa tay ra, tay cậu rất trắng, ngón tay dài và thanh mảnh, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, bàn tay hơi cong nhẹ, xương cổ tay lộ rõ.

Hạ Tuyên dùng tăm bông nhẹ nhàng chấm vòng tròn quanh vết thương: “Cậu vừa bôi như vậy, dễ mang vi khuẩn vào vết thương.”

Hướng Biên Đình ừm một tiếng, trên người Hạ Tuyên có một mùi sữa tắm, khác với mùi hương gỗ mà hắn thường có.

Hạ Tuyên không băng bó cho cậu, vết thương nhỏ như vậy, để hở sẽ lành nhanh hơn.

“Cậu mang povidone về, mỗi ngày bôi một lần, đừng để vết thương chạm nước.” Hạ Tuyên dọn dẹp hộp thuốc, lại nghe thấy chuông cửa lại reo.

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn về phía cửa, Hạ Tuyên đi qua mở cửa, bên ngoài có âm thanh trò chuyện ầm ĩ, bốn năm người tràn vào.

Khi những người này thấy Hướng Biên Đình thì đồng loạt im lặng, cả nhóm đều đứng im nhìn người ngồi trên sofa, như thể bị điểm huyệt, ngay cả mắt cũng không chớp.

Hướng Biên Đình ngoan ngoãn ngồi đó, mắt to trừng mắt nhỏ với đám người kia.

Gió: ê đoạn này nghi anh Tuyên cố tình khoe da thịt zl =)))))))

Bình Luận (0)
Comment