Chương 7
Hạ Tuyên không nói gì thêm, liếc nhìn sang bên cạnh rồi lại nhìn sang Hướng Biên Đình, nói: “Tôi đi trước đây.”
Hướng Biên Đình ừm một tiếng: “Tạm biệt thầy Hạ.”
“Tạm biệt.”
Hướng Biên Đình nhìn theo hướng mà Hạ Tuyên vừa nhìn, là cậu bạn vừa mang đồ ăn lên lầu, chính là em trai của Hạ Tuyên, vẫn đang chăm chú gói cà phê sau quầy.
Lần đầu tiên, Lâm Khả Vi tiếp xúc gần gũi với ông chủ tiệm xăm ở tầng trên, cảm thấy có chút “trăm nghe không bằng một thấy”, trước đây cô chỉ thoáng nhìn qua, chưa có cơ hội nhìn kỹ mặt mũi đối phương.
Trai đẹp thì vẫn là trai đẹp, đẹp một cách rất khách quan.
Lâm Khả Vi nhìn Hướng Biên Đình: “Tiểu Hướng, cậu với anh thợ xăm kia trông có vẻ quen nhau nhỉ?”
“Chúng tôi sống cùng khu, đã gặp nhau vài lần.”
“Thế à… Hình như anh ta là bạn của ông chủ quán cà phê chúng tôi đấy.” Lâm Khả Vi cười nói, “Tôi đã làm ở đây ba tháng rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nghe anh ta nói chuyện.”
Lâm Khả Vi nhìn về phía nhà vệ sinh: “Lâm Vũ Hách rơi xuống hố rồi à?”
Cô vừa dứt lời thì Lâm Vũ Hách từ nhà vệ sinh bước ra.
“Quán cà phê này thật sang chảnh, nhà vệ sinh cũng thơm phức.” Lâm Vũ Hách đi qua nói.
“Mi ăn no rồi mới ra à?” Lâm Khả Vi hỏi.
Lâm Vũ Hách cười mắng: “Biến đi, chị định biến việc làm em buồn nôn thành sự nghiệp trọn đời của mình đấy à?”
“Cũng không phải không được.”
Lâm Vũ Hách giơ tay nhấc cà phê trên bàn lên, đi về phía chị mình và giơ ngón giữa lên. Lâm Khả Vi không thèm để ý đến cậu ta, chỉ cười vẫy tay chào Hướng Biên Đình: “Có dịp gặp lại nhé, Tiểu Hướng.”
Ra ngoài, Lâm Vũ Hách mở cà phê uống một ngụm, rồi nói với Hướng Biên Đình: “Chị tôi là vậy đó, thích đùa giỡn, nói năng lung tung, cậu đừng để tâm đến những gì chị ấy nói, toàn là nói bừa thôi.”
“Tôi biết.”
Lâm Vũ Hách vừa uống cà phê vừa cười nói: “Chị ấy chỉ thấy cậu đẹp trai nên mới hứng thú, cả trăm năm mới thấy được một mỹ nam cấp độ này, không phát điên mới lạ.”
Hơn nữa chị cậu ta chỉ thích kiểu như Hướng Biên Đình, những bạn trai trước đây đều là kiểu như Hướng Biên Đình, cao cao gầy gầy, lịch sự, lại có chút khí chất lạnh lùng, nhưng những người đó so với Hướng Biên Đình thì kém xa. Không nói cái khác, chỉ riêng khí chất thôi cũng không thể sánh bằng rồi.
Hướng Biên Đình cười cười, không nói gì.
Lâm Vũ Hách và chị cậu ta rất giống nhau, hai người cười lên là khóe mắt đều cong xuống, họ cũng có nhiều biểu cảm nhỏ giống nhau.
Hạ Tuyên về nhà tắm rửa rồi ngủ một chút, tỉnh dậy làm chút đồ ăn trưa, chiều lại quay về studio. Tối nay có bạn hẹn đi ăn, hắn làm việc đến bảy giờ mới kết thúc, đi có hơi muộn.
Bữa tiệc hôm nay có khá đông người, trong phòng có tám chín người, có cả nam lẫn nữ. Ngồi đây phần lớn đều là thợ xăm, có người dẫn theo người nhà, cũng có người không, có vài người là bạn tốt trong giới của Hạ Tuyên, cũng có một hai người chỉ biết tên, không tính là thân.
Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm ngồi cùng nhau, Bạch Khâm vẫy tay về phía hắn: “Sếp Hạ, ngồi đây.”
“Cuối cùng cũng đến, sếp Hạ đúng là người bận rộn, không giống những kẻ nhàn rỗi như chúng ta.”
Bạch Khâm cắn thuốc cười cười, quay sang người vừa nói: “Cậu mà có năng lực và danh tiếng như thầy Hạ thì cũng bận thôi.”
Hạ Tuyên ngồi xuống bên cạnh Bạch Khâm, nhìn y một cái: “Nhuộm tóc lúc nào vậy?”
Tóc Bạch Khâm bạc lấp lánh, trông rất nổi bật. Y đưa cho Hạ Tuyên một điếu thuốc, hỏi: “Mới nhuộm hôm trước, thế nào?”
Hạ Tuyên châm thuốc, hút một hơi, thở ra một làn khói, mỉm cười: “Khá hợp với cậu.”
Người ngồi đối diện Bạch Khâm nói: “Tôi cũng vừa mới nói, đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn hoang dã thế này, sửa soạn một chút có khi còn ra mắt làm idol được rồi.”
“Bạch Khâm kêu lên một tiếng: “Còn chưa tới 30 tuổi mà, sao lại nói tôi già chứ.”
“Đúng đúng đúng, cậu vẫn là một thanh niên trẻ trung xinh đẹp.”
“Chỉ nhuộm tóc một cái mà đã thấy hoang dã rồi…” Bạch Khâm dập tàn thuốc vào gạt tàn, “Tôi chỉ là giả vờ hoang dã, sếp Hạ đây mới thật là hoang dã kìa.”
Bạch Khâm quen Hạ Tuyên từ hồi mười bảy mười tám tuổi, tính ra cũng đã mười năm rồi. Ngoài Tiêu Dịch Dương ra, thì y là người đầu tiên quen Hạ Tuyên. Khi y mới vào nghề, chính Hạ Tuyên đã dẫn dắt, Hạ Tuyên luôn là thần tượng của y.
Thực ra Hạ Tuyên cũng không lớn tuổi hơn y bao nhiêu, nhưng Hạ Tuyên nổi danh sớm, từ lúc còn rất trẻ đã có những tác phẩm nổi tiếng vang dội rồi. Hồi trẻ, Hạ Tuyên cũng rất hoang dã, hai mươi mấy tuổi, tài năng, cá tính, vừa kiêu ngạo vừa phong trần. Bây giờ cũng không khác mấy, chỉ là tính cách có phần chín chắn hơn, nhưng vẫn là con người khi đó.
Tiêu Dịch Dương luôn đánh giá cao mái tóc mềm mại của Bạch Khâm, nhớ hồi đó Bạch Khâm cắt tóc ba phân, anh ta đã lạnh nhạt với y cả tuần, hôm nay trông mới có vẻ bình tĩnh hơn. Hạ Tuyên liếc nhìn Tiêu Dịch Dương, hỏi Bạch Khâm: “Người nhà cậu có ý kiến gì về kiểu tóc mới này không?”
“Có chứ, người nhà chỉ có một từ để đánh giá —” Bạch Khâm cười nói, “Lẳng lơ.”
Hạ Tuyên cười, nói: “Đó là khen cậu, không nghe ra à?”
Bạch Khâm gật đầu: “Nghe ra rồi, em biết em chỉ có điểm này thu hút anh ấy. Đúng không, ông chủ Tiêu?”
Tiêu Dịch Dương liếc y một cái, đáp: “Không chỉ có điểm này.”
“Lần sau đừng gọi tôi ngồi bên cạnh các người nữa.” Hạ Tuyên nói.
Bạch Khâm cười nhấp một ngụm rượu.
Có người đứng dậy cầm chai rượu hỏi Hạ Tuyên: “Thầy Hạ uống gì? Rượu đỏ, bia hay rượu trắng?”
“Rượu đỏ.”
Một đám người uống rượu rất lâu mới giải tán. Hôm nay Hạ Tuyên không lái xe, hắn và Bạch Khâm đều đã uống rượu, trong số họ chỉ có Tiêu Dịch Dương không uống, anh ta đi cùng Bạch Khâm, cầm chìa khóa xe đứng ở cửa nói với Hạ Tuyên: “Đi thôi, tôi đưa ông về trước.”
“Tôi đi Lam Đình Nhã Loan.” Hạ Tuyên nói, “Đưa tôi về đó.”
Tiêu Dịch Dương ấn một cái vào chìa khóa, rồi quay đầu nhìn hắn: “Không về biệt thự nhỏ nữa à?”
Hạ Tuyên ừ một tiếng.
Hạ Tuyên ngồi vào ghế sau, Bạch Khâm lên ghế phụ, còn quay đầu hỏi Hạ Tuyên: “Anh không phải vẫn ở khu Vân Đinh đó sao, sao bỗng dưng lại muốn về Lam Đình Nhã Loan?”
Tiêu Dịch Dương cũng thấy lạ, gần đây Hạ Tuyên quay về Lam Đình Nhã Loan khá thường xuyên. Từ khi ra tù đến giờ, hắn chưa từng nghiêm túc ở đó, đã gần một năm rồi, không biết sao dạo này lại thường xuyên quay về đó ở.
Tiêu Dịch Dương nhìn gương chiếu hậu, hỏi Hạ Tuyên: “Có phải ông sắp chuyển về đó ở không?”
Hạ Tuyên ừ một tiếng.
Tiêu Dịch Dương gật đầu: “Chuyển về cũng tốt, nhà ông mua rồi mà cứ để không, thật lãng phí tài nguyên.”
Bạch Khâm cười nói: “Không chỉ lãng phí tài nguyên, mà còn phí của trời. Anh không ở, em còn muốn dẫn ông chủ Tiêu vào ở đây này, chỉ là ngại không dám mở miệng với anh thôi.”
Hạ Tuyên nhắm mắt dựa lưng vào ghế, cười khẽ: “Cậu nên nói sớm hơn với tôi.”
Bạch Khâm mở cửa sổ xe cho gió thổi vào, hỏi: “Giờ nói có kịp không, sếp Hạ?”
“Không kịp rồi.”
Bạch Khâm nhìn ra ngoài cửa sổ cười một tiếng: “Chẳng lẽ chỗ anh giấu vàng sao?”
Hạ Tuyên nhắm mắt, nghe thấy điện thoại “buzz” một tiếng. Hắn nheo mắt, nhìn sang điện thoại bên cạnh, màn hình hiện lên vài tin nhắn WeChat. Hắn vẫn nhớ rõ cái tên này, là cậu nhóc sáng nay đã thêm WeChat của hắn, bạn học của Hướng Biên Đình.
Hạ Tuyên cầm điện thoại lên xem.
AAA Lâm bán sỉ thức ăn cho heo: [Thầy Hạ, có một người bạn của tôi cũng muốn tìm anh xăm hình, tôi có thể gửi WeChat của anh cho cậu ấy không?]
AAA Lâm bán sỉ thức ăn cho heo: [Hôm nay tôi đã gửi mấy bức ảnh xăm ở studio của anh cho cậu ấy, cậu ấy cũng động lòng rồi haha]
Hạ Tuyên trả lời: [Được]
Đối phương lập tức phản hồi: [OK!]
AAA Lâm bán sỉ thức ăn cho heo: [Thầy Hạ, tôi tên là Lâm Vũ Hách, anh đổi cho tôi một cái ghi chú nhé, tôi sợ sau này tìm anh, anh không nhớ tôi đâu.]
Hạ Tuyên: [Cái tên này người bình thường nhìn là không quên được.]
AAA Lâm bán sỉ thức ăn cho heo: [Hồng hồng hỏa hỏa, mơ mơ màng màng.]
AAA Lâm bán sỉ thức ăn cho heo: [Biết đâu sau này tôi lại đổi tên khác.]
Hạ Tuyên nhấn vào ảnh đại diện của “AAA Lâm bán sỉ thức ăn cho heo” định đổi ghi chú, vô tình liếc thấy bên dưới ảnh đại diện có hai bức ảnh nhỏ, tuy rất nhỏ nhưng nhìn kỹ thì vẫn thấy rõ, trong một bức có một cậu trai đứng phía sau, mặc đồ ngụy trang.
Hạ Tuyên nhấn vào xem—
Người trong ảnh đang cầm mũ ngụy trang, đối diện với ánh hoàng hôn trong dòng người, được ánh chiều tà phủ lên một lớp ánh sáng. Cái dáng này chỉ nhìn từ phía sau là biết ngay là Hướng Biên Đình, vai thẳng tắp, tóc đen.
Bức ảnh còn lại là một đống thư, Hạ Tuyên nhìn lướt dòng chữ bên dưới bức ảnh— [Khuyên không nên làm bạn với trai đẹp, nếu không có thể bạn sẽ trở thành bưu tá.]
Những bức thư hồng hồng, kết hợp với bức ảnh dáng người từ phía sau của Hướng Biên Đình, không cần đoán cũng biết là thư tình.
Hạ Tuyên đã đổi ghi chú cho Lâm Vũ Hách, rồi gửi tin nhắn cho cậu ta: [Đã đổi.]
Lâm Vũ Hách: [OK!]
Hạ Tuyên ném điện thoại sang một bên, nghe thấy Bạch Khâm ở ghế trước nói: “Sếp Hạ, nếu anh đã chuyển về ở, thì cũng coi như là dọn về nhà mới rồi.”
Bên cạnh, Tiêu Dịch Dương quay đầu nhìn y một cái: “Căn nhà đó mua đã lâu rồi, còn dọn về nhà mới gì nữa, em đang âm thầm tính toán cái gì thế hả?”
Bạch Khâm sờ sờ đùi anh ta: “Trong mắt anh, em chẳng bao giờ có ý tốt hay sao.”
Tiêu Dịch Dương hừ một tiếng: “Đang lái xe đấy.”
“Em nghĩ là, sắp đến Trung Thu rồi, hôm đó tổ chức một bữa tiệc, cùng nhau ăn uống, coi như chúc mừng sếp Hạ dọn về nhà mới.” Bạch Khâm quay đầu nhìn Hạ Tuyên, “Thế nào?”
Hạ Tuyên gật đầu: “Được.”
“Chỉ có ba chúng ta thôi à?” Tiêu Dịch Dương hỏi, “Có cần gọi thêm vài người nữa không?”
“Cái này do sếp Hạ quyết định.” Bạch Khâm nói.
Tiêu Dịch Dương đưa Hạ Tuyên đến cửa khu chung cư, Hạ Tuyên hỏi hai người: “Lên ngồi chút không?”
“Không cần.” Tiêu Dịch Dương nhìn Bạch Khâm bên cạnh, vừa rồi y đã uống không ít, mặt đỏ mắt mờ, “Lên ngồi một lát là em ấy sẽ nằm luôn trên ghế sofa nhà ông mất.”
Hạ Tuyên xuống xe, đóng cửa xe lại rồi nói: “Đi nhé, lái xe cẩn thận chút,”
Nhiệt độ đã giảm chút ít rồi, gió đêm rất dễ chịu, Hạ Tuyên đi vào sảnh, vào thang máy, vừa định bấm nút tầng, thì chợt thấy một người đàn ông cầm túi nhanh chóng đi về phía này.
Hắn giữ nút mở cửa, người đó bước vào, nói với hắn một câu “Cảm ơn”.
Người này vừa vào, nhân viên lễ tân đã đuổi theo: “Xin lỗi tiên sinh, đây là thang máy riêng.”
“À?” Người đó tỏ ra ngạc nhiên, có hơi ngại ngùng đi ra khỏi thang máy.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hạ Tuyên nghe thấy nhân viên bên ngoài hỏi người đó đi tầng nào, người đó nói đi tầng 23.
Nhà của Hạ Tuyên cũng ở tầng 23, một cư dân khác cũng ở tầng 23, làHướng Biên Đình.
Người này đúng là đi đến nhà Hướng Biên Đình, nhưng đi bằng một thang máy riêng khác, Hạ Tuyên lại gặp anh ta trên lầu.
Hạ Tuyên vào nhà, mở cửa ban công, châm một điếu thuốc rồi đi ra ban công, vừa mới thở ra một hơi khói, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một tiếng hét to, âm thanh đó rất khó mô tả, vừa trầm vừa sắc, kéo dài vài giây.
Hạ Tuyên vừa hút thuốc, vừa im lặng nhìn sang ban công bên cạnh. Hút một lúc, hắn đi vào phòng khách dập điếu thuốc đã hút được một nửa vào gạt tàn.
Hạ Tuyên bấm chuông cửa nhà đối diện.
Hắn ngửi thấy một mùi bạc hà nhẹ nhàng, ngay sau đó là khuôn mặt có hơi bất ngờ của Hướng Biên Đình.
“Thầy Hạ?”
Thiếu niên đeo một cặp kính kim loại màu bạc, gọng rất mảnh, màu kim loại lạnh làm cho khuôn mặt cậu càng trắng hơn, da màu trắng lạnh, tóc đen như mực.
Cổ cậu còn quấn một con rắn, màu của con rắn rất gần với màu tóc của cậu.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
Đầu tiên, Hướng Biên Đình ngẩn ra một chút, rồi cười: “Không có chuyện gì, người đến nhà sửa máy tính vừa giật mình vì con rắn của tôi.” Nói xong cậu còn sờ sờ đuôi Peter.
Cậu vừa đọc sách, đang đọc thì quên mất trên cổ mình còn treo một em rắn, cứ thế ra mở cửa làm người ta giật mình. Người đàn ông đó chắc chắn rất sợ rắn, sợ đến mức suýt nữa nhảy lên trần nhà, tiếng hét vừa rồi suýt làm cậu điếc tai.
Tình huống cũng giống như Hạ Tuyên đoán.
“Không ngờ lại làm anh giật mình.”Hướng Biên Đình nói.
Hạ Tuyên không nói gì, có lẽ hắn đã uống rượu, đôi mắt nâu nhạt như bị sương mù bao phủ, ánh mắt hơi mơ màng, trên người có mùi rượu nhẹ, hòa quyện với mùi thuốc lá. Lông mày và đôi mắt của hắn rất sâu, khi nhìn người khác luôn có cảm giác như muốn xuyên thấu người ta, nhưng cảm xúc lại không hiện rõ trong ánh mắt.
Hướng Biên Đình cười nói: “Có phải anh nghĩ tôi bị quỷ dựng tường không?”
Tất nhiên Hạ Tuyên nghe ra đó không phải giọng của Hướng Biên Đình, mà thực ra hắn cũng không cần phải sang đây, tiếng hét đó chỉ là một lý do hợp lý và hữu dụng.
Hắn gật đầu, nói “Đúng vậy”.