Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 14

Chương 14

Nhóm bạn kia vẫn chen chúc bên ngoài, khi thấy Hướng Biên Đình đi ra thì nhanh nhẹn lùi lại, nhường chỗ cho cậu.

Khi Hướng Biên Đình ra ngoài, cậu nhìn Lâm Vũ Hách một cái, Lâm Vũ Hách nhìn lại bằng một ánh mắt đầy ý nghĩa: “Tôi giỏi không? Tôi thông minh không? Nhanh khen tôi đi!”

“Sao cậu ở trong đó lâu vậy? Suýt nữa bọn tôi đã phải xông vào rồi.” Lưu Siêu nói, “Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại nói chuyện với người ta?”

“Đã nói rồi mà, sếp Hướng đã thấy nhiều cảnh lớn rồi.” Lâm Vũ Hách vừa nói vừa hỏi Hướng Biên Đình, “Có xin WeChat không? Có gửi trái tim không?”

Hướng Biên Đình ừm một tiếng.

Lâm Vũ Hách nói: “OK, nhiệm vụ hoàn thành rồi.”

Sự chú ý của Trần Gia Hiên luôn rất lạ lùng: “Người đó có phải là cao nhất bên trong không?”

Hình Hiểu Hinh phì cười: “Điểm chú ý của cậu cũng kỳ quá…”

“Vừa nãy không phải anh ta đã đứng dậy rồi sao? Cậu không thấy à?” Bạn cùng phòng của Lý Nhuỵ nói, “Cao hơn Hướng Biên Đình cả nửa cái đầu, tôi cảm giác phải một mét chín ấy.”

Cô gái đó hỏi Hướng Biên Đình: “Lúc cậu gửi trái tim, có phải người ta cười chết đi được không?”

“Cũng gần gần vậy.” Hướng Biên Đình nói.

“Ha ha ha ha, tôi nói mà, có vẻ mọi người trong phòng đều đang cười…”

Lý Nhuỵ lại hỏi: “Cậu vừa nói gì với người đó mà lại đứng gần như vậy?”

Hướng Biên Đình nói bừa: “Tôi nói trái tim không đẹp, bảo anh ta đừng để ý.”

Mọi người đều ngẩn ra một lúc rồi bật cười. Lý Nhuỵ cười đến mặt đỏ bừng: “Hướng Biên Đình, cậu hâm à? Có thể đừng hài hước như vậy không…”

Hướng Biên Đình rẽ vào phòng bên trái, một đám người ríu rít theo sau. Mặc dù ban ngày, Hình Hiểu Hinh đã gặp Hạ Tuyên studio, nhưng trong phòng karaoke rất tối, nên vừa rồi cô không nhìn rõ người bên trong là ai, cho nên Hướng Biên Đình mới có thể nói bừa.

Hướng Biên Đình ngồi lại trên sofa, nghe thấy có người hỏi: “Còn chơi không? Còn chơi không?”

“Chơi chơi chơi!”

“Các cậu tiếp tục đi, tôi phải chọn bài hát.”

“Tôi cũng không chơi nữa, lát chơi.”

“Bài hát nhiều lên chút, một lát nữa là hết!”

“Chọn giúp tôi bài ‘Vận may đến’.”

Lâm Vũ Hách ngồi bên cạnh Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu biết thầy Hạ ở bên cạnh à?”

“Đúng vậy.” Lâm Vũ Hách xiên một miếng dưa hấu từ đĩa trái cây rồi cắn một miếng, “Vừa nãy lúc đi ra nhà vệ sinh, tôi đã gặp anh chàng tóc bạc đó, anh ta đi cùng thầy Hạ, nhưng chưa kịp nói với cậu. Có phải nên cảm ơn tôi không, tôi đã giúp cậu giảm bớt bao nhiêu độ khó.”

Hướng Biên Đình nheo mắt cười: “Tôi thật sự cảm ơn cậu.”

Cái WeChat này còn không bằng hỏi người lạ, đâu cần phải bận tâm nhiều như vậy. Nói chuyện với người lạ, cậu cũng không cảm thấy nóng mặt, đến giờ nửa mặt vẫn còn nóng đây.

Hướng Biên Đình hơi khát, liền lấy một bình nước thể thao trong túi ra uống một ngụm.

Bạch Khâm từ nhà vệ sinh đi ra, có người muốn vào toilet, bị y chặn lại: “Lão Tần còn đang nôn ở trong đó…”

Người đó bật cười: “Nôn thật à?”

“Trông như vậy mà không nôn mới lạ.”

Bạch Khâm đi tới ngồi bên cạnh Hạ Tuyên: “Em đến xin lỗi sếp Hạ đây.”

Hạ Tuyên nhìn y một cái, mặt mày tên này vẫn đầy vẻ tự mãn, không biết xin lỗi cái gì.

“Cậu đến xin lỗi hay đến khoe công?” Hạ Tuyên hỏi y.

“Cái này phải xem thái độ của anh.” Bạch Khâm nhếch môi, “Nếu anh không vui thì em xin lỗi, nếu anh vui thì em khoe công.”

Đầu óc Bạch Khâm xoay chuyển rất nhanh, không có mấy người theo kịp. Chiều nay Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách chỉ ở studio chưa đầy nửa tiếng, thế mà y đã có thể làm ra trò này.

“Đừng làm xăm nữa, cậu thích hợp đi làm ở Liên Hợp Quốc.” Hạ Tuyên nói.

“Xin thanh minh nhé, em thật sự không biết cậu ấy đến đây, cái này thực sự là ngẫu nhiên.” Bạch Khâm cười cười nhìn hắn, “Đúng là duyên phận.”

Hạ Tuyên không nói gì, Bạch Khâm lại nói: “Em vốn định qua bên cạnh thăm bạn nhỏ, nhưng không ngờ cậu ấy lại tự sang đây. Anh cũng thấy đó, trái tim này là do cậu bé tự làm, không liên quan gì đến em cả.”

Âm nhạc nhẹ nhàng, ban đầu Bạch Khâm nói chuyện với Hạ Tuyên cũng có thể nghe thấy, nhưng một anh chàng nào đó chiếm mic bỗng dưng cất giọng, hát một bài hát trữ tình nghe như đang khóc, khiến tiếng mọi người nói chuyện lập tức bị chìm nghỉm.

Bạch Khâm không muốn gào lên để nói chuyện với Hạ Tuyên, y lấy một miếng cam bỏ vào miệng, rồi qua bên cạnh chọn bài hát.

Màn hình điện thoại để trên bàn sáng lên một chút, Hạ Tuyên ngẩng đầu nhìn, là thông báo tin nhắn WeChat, gửi từ Hướng Biên Đình. Hắn mở WeChat xem, Hướng Biên Đình gửi cho hắn một emo “cảm ơn”.

Hạ Tuyên trả lời: [Không có gì.]

Nửa phút sau, Hướng Biên Đình lại gửi một tin nhắn: [Thầy Hạ, Tuyên của anh là cái nào?]

Hạ Tuyên trả lời: [宣.]

Hướng Biên Đình đã đổi ghi chú của Hạ Tuyên, vừa quay lại giao diện trò chuyện thì vừa khéo có một tin nhắn bật lên.

Hạ Tuyên: [Tên của cậu là những chữ nào?]

Hướng Biên Đình trả lời: [向边庭]

Hạ Tuyên: [Ừm.]

Cái “Ừm” này có chút ý nghĩa kết thúc chủ đề, Hướng Biên Đình không biết nên trả lời gì nữa, cậu vào xem vòng bạn bè của Hạ Tuyên thì thấy bên trong chẳng có gì cả.

Một lúc sau, điện thoại lại rung, Hướng Biên Đình cúi đầu nhìn.

Hạ Tuyên: [Khi nào đi thì gửi tin nhắn, tôi đưa cậu về cùng.]

Hướng Biên Đình nhìn màn hình, ngẩn ra một lúc mới cầm điện thoại gõ chữ.

Hướng Biên Đình: [Chắc chúng tôi không chơi muộn đâu, không làm phiền anh nữa.]

Hạ Tuyên: [Không phiền.]

Hạ Tuyên: [Tôi có thể đi bất cứ lúc nào.]

Có thể đi bất cứ lúc nào, nhưng cậu cũng không tiện thật sự nhắn cho Hạ Tuyên trước khi đi. Hướng Biên Đình không biết nên trả lời thế nào.

Hạ Tuyên: [Hửm?]

Hướng Biên Đình do dự một lúc, trả lời: [Ừm, vậy tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh.]

Hạ Tuyên: [Ừm.]

Chớp mắt đã gần mười một giờ, hai cô gái khác trong ký túc xá của Lý Nhuỵ nhìn thời gian không còn sớm nữa, định về nhà, cả hai đều là người Giang Châu, tối nay cũng từ nhà chạy đến. Trung Thu kết hợp với cuối tuần vừa rồi được nghỉ hai ngày, Lý Nhuỵ và Hình Hiểu Hinh nhà xa nên lười về. Ký túc xá của Hướng Biên Đình chỉ có Lâm Vũ Hách về nhà, những người khác đều ở lại trường cả Trung Thu.

Hai người đi rồi, niềm vui giảm đi một nửa, lại hát thêm hai ba bài, mấy người còn lại cũng chuẩn bị giải tán.

Hướng Biên Đình suýt quên gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên, lúc nhìn thấy ảnh đại diện WeChat của Hạ Tuyên mới nhớ ra chuyện này.

Những người lớn trong phòng bên cạnh đang hát rất vui, có vài người đã uống say mềm. Hạ Tuyên đang chơi trò chơi với họ, cảm thấy điện thoại trong túi rung một cái, hắn móc điện thoại ra nhìn.

Hướng Biên Đình: [Thầy Hạ, tôi phải về rồi.]

Hạ Tuyên: [Đợi tôi ở cửa, ba phút.]

Hướng Biên Đình: [Tôi đã ra ngoài rồi.]

Hạ Tuyên: [Tôi nói là ở cửa KTV.]

Hạ Tuyên đứng dậy, chỉ ra ngoài cửa, ra hiệu với mọi người là hắn phải đi rồi.

Những người đang hát liền dừng lại, giơ mic lên nói: “Ông đi sớm quá vậy?”

“Về ngủ.” Hạ Tuyên nói, “Thanh toán rồi, các ông từ từ chơi.”

Có người ngăn cản không cho hắn đi: “Không phải đã nói là hát xuyên đêm sao? Đi đâu vậy, không được đi.”

“Ông nói với ai vậy?” Hạ Tuyên cầm điện thoại lên, móc chìa khóa xe trong túi ném cho Tiêu Dịch Dương, “Dù sao cũng không phải với tôi.”

Tiêu Dịch Dương một tay bắt lấy chìa khóa, anh ta sớm đã muốn về, ghét nhất là đến những chỗ này. Nếu không phải vì đi cùng Bạch Khâm thì anh ta đã về nhà ngủ từ lâu rồi, ngồi đây chịu đựng quá lâu rồi, nếu Hạ Tuyên không về thì anh ta cũng tự về.

Bạch Khâm còn đang bên đó uống rượu nói chuyện, Tiêu Dịch Dương đi tới ôm lấy cổ y: “Đi thôi, về nhà thôi.”

Trong miệng Bạch Khâm còn ngậm một ngụm rượu chưa nuốt xuống: “Mới có mười hai giờ mà?”

Tiêu Dịch Dương buông y ra: “Thế thì em ở lại đây đi, lát nữa tự gọi taxi về, anh với Hạ Tuyên đi trước.”

Hạ Tuyên đã đẩy cửa đi ra ngoài, Tiêu Dịch Dương cầm chìa khóa, không thèm quay đầu lại mà đi theo.

Tiêu Dịch Dương đóng cửa lại, Hạ Tuyên quay đầu nhìn anh ta một cái: “Ít nhất cũng phải đợi y ba giây chứ.”

Tiêu Dịch Dương cười cười nói: “Một giây cũng không muốn ở lại, vì em ấy mà tôi đã chịu đựng vài nghìn giây rồi. Không sao, lát nữa em ấy sẽ tự ra thôi.”

Hai người cũng không đợi y, cứ thế đi ra ngoài. Hạ Tuyên nói với Tiêu Dịch Dương: “Lát nữa tôi sẽ dẫn một người đi cùng.”

Tiêu Dịch Dương ngẩn ra, nhìn hắn rồi ừ một tiếng, cười như không cười: “Mới thêm WeChat mà đã dùng rồi hả.”

Hạ Tuyên không nói gì.

“Cậu ấy đang đợi ông à?” Tiêu Dịch Dương hỏi.

Hạ Tuyên còn chưa kịp mở miệng, Bạch Khâm đã xách áo khoác từ trong phòng đi ra. Y chạy một bước tới sau lưng Tiêu Dịch Dương, nâng chân dùng đầu gối đụng vào mông anh ta: “Đm hai người không đợi em gì cả…”

“Nếu em ra muộn hơn chút nữa thì bọn anh đã trên đường rồi.” Tiêu Dịch Dương nói.

“Vừa ở trong đó tìm điện thoại đó chứ.” Bạch Khâm khoác áo vào.

Tiêu Dịch Dương nhìn Hạ Tuyên, nói với Bạch Khâm: “Lát nữa sếp Hạ của em còn phải dẫn một người bạn, bạn nhỏ.”

Bạch Khâm uống rượu, đầu óc phản ứng hơi chậm, ngẩn ra hai giây rồi đột nhiên bật cười: “Cái WeChat này không uổng phí rồi. Người đâu? Đang đợi bên ngoài à?”

Hướng Biên Đình đang đợi bên ngoài, mấy bạn học khác đã gọi taxi về trường rồi. Lát nữa, Lâm Vũ Hách sẽ về nhà, cậu ta lười gọi taxi, định để bố đến đón.

“Lát nữa tôi sẽ bảo bố tôi đưa cậu về luôn.” Lâm Vũ Hách lật lật số điện thoại của bố mình, “Ầy, biết giải tán sớm thế này, tôi đã gọi bố sớm hơn rồi…”

“Lát tôi sẽ về cùng thầy Hạ.” Hướng Biên Đình nói, “Anh ấy sắp ra rồi.”

Lâm Vũ Hách ngẩng đầu nhìn cậu: “… cái gì cơ?”

Đang nói, giọng của Bạch Khâm từ phía sau vang đến: “Hai cậu nhóc chưa đi à.”

Lâm Vũ Hách quay đầu lại, Bạch Khâm nhìn cậu ta: “Sao cậu không qua bên cạnh gặp tôi?”

Lâm Vũ Hách cười, vỗ vỗ lưng Hướng Biên Đình, nói: “Chẳng phải có đại diện qua xem rồi sao.”

“Bạn học của các cậu đều đi hết rồi à?”

“Đúng vậy. Các anh cũng kết thúc sớm vậy à?” Lâm Vũ Hách nhìn bên trong, “Các anh về sớm à? Sao chỉ có ba người vậy?”

Bạch Khâm nhìn Hạ Tuyên và Tiêu Dịch Dương, nói: “Hai chú này lớn tuổi rồi, không chịu nổi nữa, phải về ngủ.”

Lâm Vũ Hách cười: “Chưa thấy chú nào trẻ như vậy nha.”

Lâm Vũ Hách nhìn Hạ Tuyên, cười hỏi: “Thầy Hạ, Đình Đình cho anh một trái tim, anh có hài lòng không?”

Hạ Tuyên đùa: “Không hài lòng thì tôi đã không cho cậu ấy ra ngoài.”

Lâm Vũ Hách cười lăn cười bò.

Lúc nãy Hướng Biên Đình không thấy ngại, giờ thì thật sự ngại rồi. Cậu quay đầu đi, không nhịn được cười lên một tiếng, tai cũng dần đỏ.

Bình Luận (0)
Comment