Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 15

Chương 15

Bạch Khâm cười nhìn Lâm Vũ Hách: “Vụ bắn tim này không phải cậu yêu cầu đó chứ?”

“Không phải tôi, tôi chỉ bảo cậu ấy xin WeChat thôi, bắn tim là do bạn học tôi đề xuất.”

Bạch Khâm nhìn về phía Hướng Biên Đình, tò mò hỏi: “Cậu đã xin WeChat của thầy Hạ à? Là do chỉ định hay là tự mình muốn xin?”

Hướng Biên Đình nói: “Chỉ định, phải tìm người cao nhất trong phòng.”

Bạch Khâm cười, lại liếc nhìn Lâm Vũ Hách: “Cậu đặt yêu cầu à?”

Lâm Vũ Hách chậm rãi gật đầu: “Chính là tôi.”

Bạch Khâm thầm nghĩ, nhóc này thật thông minh, đầu óc nhanh nhạy ghê.

Tiêu Dịch Dương nói: “Tôi đi lấy xe.”

Hạ Tuyên nhìn Lâm Vũ Hách: “Cậu về thế nào?”

“Tôi đang định gọi điện cho bố tôi đến đón.”

Bạch Khâm nghe vậy thì bảo: “Vậy cậu chờ đến khi nào, đi xe chúng tôi đi, đưa cậu về luôn.”

“Không cần không cần, Đình Đình thuận đường thôi, chứ tôi không thuận đường…”

“Giang Châu nhỏ xíu như vậy, không thuận đường cũng không tốn thời gian, nếu đã đưa thì sẽ đưa cả hai cùng đi, tối thế này mà cậu một mình ở đây chờ bố cậu cũng không an toàn, đi thôi.”

Hạ Tuyên nói với Tiêu Dịch Dương: “Lái xe lại đây, đưa cậu ấy cùng đi.”

Tiêu Dịch Dương ừ một tiếng.

Bạch Khâm nhìn Lâm Vũ Hách: “Cậu cứ lề mề thì chúng tôi đã đưa cậu về đến nhà rồi.”

Lâm Vũ Hách cười cười, không từ chối nữa: “Vậy tôi không khách sáo với các anh nữa.”

Tiêu Dịch Dương bị dị ứng rượu, không bao giờ uống rượu, nên mỗi lần anh ta đi ra ngoài với Hạ Tuyên và Bạch Khâm thì đều là tài xế chính. Anh ta đi lấy xe, mấy người kia đứng ở cửa chờ.

“À đúng rồi, anh, các anh lái mấy chiếc xe vậy?” Lâm Vũ Hách hỏi Bạch Khâm, “Chúng ta năm người có ngồi vừa không?”

“Một chiếc. Yên tâm, ngồi vừa, xe lớn.”

Chưa bao lâu, một chiếc SUV màu bạc lái đến cửa, Lâm Vũ Hách thấy rất đẹp: “Xe này đẹp quá.”

Bạch Khâm cười cười: “Đẹp chứ, là của thầy Hạ.”

Tiêu Dịch Dương lái xe, Bạch Khâm thường ngồi ghế phụ. Có điều tình huống hôm nay đặc biệt, nên anh ta quay đầu nhìn Hạ Tuyên: “Ông ngồi đâu?”

Hạ Tuyên nhìn anh ta, cố tình nói: “Ghế phụ.”

“Ê, tôi chỉ hỏi cho có thôi… sao ông lại thật sự muốn tranh với tôi vậy.”

Hạ Tuyên bật cười, không nói gì, cuối cùng vẫn là Bạch Khâm nói: “Em quen ngồi ghế phụ rồi, anh ngồi ghế sau với hai đứa nhỏ đi.”

Tiêu Dịch Dương ngồi trong xe, nói: “Hắn to lớn như vậy, em không cho hắn ngồi ghế phụ, lại bắt hắn chen chúc ở ghế sau à?”

“Em thì nhỏ sao?” Bạch Khâm phản bác.

“Em mà so được với hắn à?”

Không thể so được thật.

Cuối cùng vẫn là Hạ Tuyên ngồi ghế phụ. Hắn cao lớn, chân dài, ngồi chen chúc với hai thanh niên ở ghế sau thì chắc chắn không duỗi chân ra được. Bạch Khâm không đến nỗi không hiểu chuyện, vẫn ngoan ngoãn ngồi ghế sau.

Hướng Biên Đình và Bạch Khâm ngồi bên trái bên phải sát cửa sổ, Lâm Vũ Hách ngồi giữa hai người họ.

Tiêu Dịch Dương hỏi Lâm Vũ Hách: “Nhà cậu ở đâu?”

Lâm Vũ Hách báo một địa chỉ.

“Không xa lắm.”

Lâm Vũ Hách cười cười: “Không xa.”

Tiêu Dịch Dương nói: “Vậy đưa cậu về trước nhé, thuận đường hơn.”

“Được, cảm ơn anh.”

Bạch Khâm nhìn điện thoại, nói: “Phải gọi là ‘chú’ đó, lớn hơn cậu không chỉ một chút đâu.”

Lâm Vũ Hách vẫn nói ngọt: “Trông trẻ như vậy, em không gọi chú nổi ấy chứ.”

Tiêu Dịch Dương nhìn Bạch Khâm qua gương chiếu hậu, biểu cảm như muốn cười mà không cười: “Gọi em là anh mà lại gọi anh là chú, tính theo bối phận đó, không phải em cũng phải gọi anh một tiếng ‘chú’ sao?”

Bạch Khâm không ngại bị Tiêu Dịch Dương trêu chọc, vẫn cười nham nhở: “Tập trung lái xe đi, chú Tiêu.”

“Hai cậu tên gì vậy?” Bạch Khâm quay đầu hỏi Lâm Vũ Hách.

“Em là Lâm Vũ Hách.” Lâm Vũ Hách giới thiệu xong về mình rồi giới thiệu về Hướng Biên Đình, “Cậu ấy là Hướng Biên Đình.”

Bạch Khâm gật đầu, nói: “Tôi là Bạch Khâm, anh lái xe là Tiêu Dịch Dương, bên cạnh là người mà các cậu đều quen, ông chủ Hạ Tuyên.”

Y còn chưa hết say, nói nhiều hơn bình thường, lời lẽ cũng có phần không kiềm chế: “Cuộc mạo hiểm của các bạn quá không ‘mạo hiểm’ rồi, chơi quá bảo thủ, cậu nên để Tiểu Hướng ngồi lên đùi chú Hạ thì hay hơn.”

Lâm Vũ Hách cười nói: “Chơi bạo quá thì Đình Đình sẽ giết em mất.” Nói xong, cậu ta quay sang hỏi Hướng Biên Đình, “Thật sự để cậu ngồi lên đùi thì cậu có giết tôi không?”

Hướng Biên Đình cười cười: “Không đến mức đó.”

“Được, được—”

Lâm Vũ Hách còn chưa nói hết, Hướng Biên Đình lại bổ sung thêm một câu: “Tối đa là treo lên đánh ba ngày.”

“Đệt…” Lâm Vũ Hách cười rộ lên.

Ngồi ở ghế trước, Tiêu Dịch Dương cũng không nhịn được cười, Bạch Khâm vỗ vỗ vào lưng ghế phụ, nói: “Chơi lớn cũng có chú Hạ giúp đỡ mà, vừa rồi không phải phối hợp với bạn học Hướng rất tốt đó sao.”

Hướng Biên Đình liếc nhìn Hạ Tuyên ngồi ở ghế phụ, Hạ Tuyên không nói gì, mặt nghiêng không thể hiện cảm xúc.

Tiêu Dịch Dương quay đầu hỏi Hạ Tuyên: “Sáng mai đi studio không? Nếu đi thì tôi đến đón ông.”

Hạ Tuyên gật đầu: “Khi nào đi sẽ nhắn ông.”

“Được.”

“Ngày mai Trung Thu còn làm việc à?” Lâm Vũ Hách hỏi, “Không nghỉ ngơi một chút sao?”

Bạch Khâm lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn, cười nói: “Chú Hạ hồi trẻ chính là một tấm gương lao động đấy, giờ đã ‘lười biếng’ hơn nhiều rồi, trước đây 365 ngày làm việc không nghỉ.”

Hạ Tuyên thật sự rất thích xăm hình, những năm trước có phần điên cuồng, mà không điên thì cũng không thể nào đạt đến đỉnh cao trong ngành sớm như vậy, riêng điều này thì Bạch Khâm tự nhận mình có thể mãi mãi không bằng.

Lâm Vũ Hách nghĩ đến căn hộ mà Hạ Tuyên ở, lại nghĩ đến chiếc xe này, thầm nghĩ bảo sao trẻ như vậy đã có giàu, đều là nhờ phấn đấu đây mà.

Thường thì giờ này Hướng Biên Đình đã ngủ, giờ này cậu buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau, chỉ có thể lướt điện thoại cho tỉnh táo. Hướng Biên Đình chơi game offline, rồi nghe thấy Bạch Khâm hỏi Hạ Tuyên: “Chú Hạ, Quốc Khánh có đi triển lãm xăm hình ở Bắc Thành không?”

Hạ Tuyên ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Còn gọi một tiếng chú Hạ nữa là tôi sẽ đá cậu ra ngoài.”

Bạch Khâm cười ha ha: “Em tưởng anh không đi chứ.”

“Quốc Khánh các anh định đi Bắc Thành à?” Lâm Vũ Hách hỏi.

Bạch Khâm gật đầu: “Ừ.”

“Nhà Đình Đình ở Bắc Thành đó.”

Bạch Khâm liếc nhìn Hướng Biên Đình: “Tiểu Hướng là người Bắc Thành à?”

Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên, gật gật.

“Sao lại chạy đến Giang Châu học?”

“Thi đỗ thì đến học thôi.”

Nói đến đây, Lâm Vũ Hách luôn muốn hỏi Hướng Biên Đình: “À đúng rồi, tôi cũng muốn hỏi, điểm thi đại học của cậu cao đến mức không tưởng, sao không vào trường tốt hơn?”

Hướng Biên Đình nhìn cậu ta: “Cậu biết điểm thi đại học của tôi à?”

“Tuần đầu tiên khai giảng là người ta đã tìm hiểu hết thông tin của cậu rồi, trường trung học, điểm thi đại học, cung hoàng đạo, sinh nhật, tình trạng tình cảm…”

Lâm Vũ Hách không hề phóng đại, ngoài gia thế, mọi thứ có thể tìm hiểu đều đã bị các cô gái trong khoa tìm hiểu hết rồi.

Bạch Khâm nghe xong cười cười: “Có vẻ nổi tiếng ấy nhỉ.”

“Nổi chứ lại.” Lâm Vũ Hách nói, “Mỗi tuần tôi đều giúp người ta chuyển thư tình, nhờ đó mà kiếm được không ít tiền ngoài.”

“Cậu còn lấy phí chạy việc sao.”

“Lấy chứ, tôi đâu phải là nhà từ thiện, làm việc không công thì tôi không làm đâu. Nhưng giờ tôi không làm chuyện đó nữa, đưa thư cho cậu ấy rồi cậu ấy cũng không xem, nên tôi ngại quá, không dám lấy phí của người ta.”

Thấy chủ đề đi xa, Lâm Vũ Hách nhanh chóng kéo lại: “Vậy cậu đến đây học đại học làm gì? Điểm số của cậu có thể vào Thanh Bắc rồi đấy.”

Hướng Biên Đình nói: “Bà ngoại tôi ở đây.”

“Bà ngoại cậu?” Lâm Vũ Hách nhìn cậu, “Bà ở đây một mình à?”

“Ừm.”

Bạch Khâm cười một cái: “Chuyện này thì cậu có vẻ hy sinh quá rồi nhỉ?”

“Không có gì hy sinh cả.” Hướng Biên Đình nói.

Bạch Khâm gật đầu: “Ngầu phết.”

Bỗng nhiên, y cảm thấy việc Hạ Tuyên là cây vạn tuế nở hoa thì cũng không có gì lạ.

Tiêu Dịch Dương chạy khoảng hai mươi phút thì đến nhà Lâm Vũ Hách, anh ta đỗ xe bên ngoài khu chung cư, Lâm Vũ Hách xuống xe vẫy tay về phía họ: “Cảm ơn các anh nhé, có dịp lại gặp.”

Bạch Khâm nói: “Chúc cậu Trung Thu vui vẻ trước nhé.”

Lâm Vũ Hách cười nói: “Cảm ơn, chúc các anh trung thu vui vẻ.”

Xe thiếu một người, lập tức trở nên im ắng hơn. Hướng Biên Đình buồn ngủ không chịu nổi, sau khi Lâm Vũ Hách đi không lâu, cậu đã ngủ gật, hơi thở trở nên nặng hơn. Nghe thấy tiếng thở đều đều, Hạ Tuyên quay đầu nhìn, Bạch Khâm hạ thấp giọng cười nói: “Cậu bé ngủ rồi vẫn đẹp trai quá.”

Hướng Biên Đình ngủ suốt đường đi, đến nơi rồi cũng không tỉnh. Tiêu Dịch Dương đỗ xe dưới tòa nhà chung cư, Bạch Khâm quay đầu thấy đầu cậu vẫn nghiêng sang một bên. Cậu ngủ rất say, Bạch Khâm cũng ngại đánh thức cậu.

“Tiểu Hướng?” Bạch Khâm gọi nhỏ một tiếng.

Hướng Biên Đình đã ngủ rất sâu, ngay cả mí mắt cũng không động đậy.

“Chất lượng giấc ngủ thật tốt…” Bạch Khâm nói nhỏ, “Cứ bế cậu ấy lên thôi.”

Y vừa nói vậy, không ngờ Hạ Tuyên thật sự xuống xe đi ra phía sau mở cửa xe. Thực tế chứng minh, Hướng Biên Đình ngủ rất say, chuỗi động tĩnh này cũng không làm cậu tỉnh dậy.

Bạch Khâm lén lút giơ ngón cái với Hạ Tuyên.

Trên người Hướng Biên Đình có hơi ấm, cùng với mùi bạc hà quen thuộc. Khi Hạ Tuyên cúi người, hơi ấm ấy đã đập vào ngực hắn. Hắn vừa mới cúi người, chuẩn bị bế cậu ra khỏi xe, thì Hướng Biên Đình đã động động mí mắt, đột nhiên mở mắt ra.

Tầm nhìn từ mờ mịt trở nên rõ ràng, những đường nét trên mặt Hạ Tuyên gần kề cũng dần trở nên sáng tỏ, ý thức Hướng Biên Đình từ từ quay lại, nhìn người trước mặt ngơ ngác một lúc lâu.

Hạ Tuyên hơi nghiêng người, bốn mắt nhìn nhau, nếu cúi thấp hơn một chút đầu mũi cũng có thể chạm vào má cậu.

Hướng Biên Đình không động, hắn cũng không động.

Áo sơ mi của Hạ Tuyên mở hai cúc, Hướng Biên Đình liếc thấy một phần xương quai xanh. Môi cậu vô thức khẽ mím lại, có thể là do vừa rồi Bạch Khâm ngồi trên xe cứ liên tục gọi “chú Hạ” nên cậu bị lậm, vừa tỉnh dậy, đầu óc như bột nhão, ngẩn ra một hồi không phản ứng kịp, rồi không hiểu sao lại bật thốt ra: “Chú Hạ…”

Hạ Tuyên không bối rối, nhưng Hướng Biên Đình nói xong thì chính cậu lại bối rối, đôi mắt đen lấy nhìn chằm chằm vào Hạ Tuyên.

Bình Luận (0)
Comment