Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 16

Chương 16

Thật hiếm khi thấy biểu cảm như vậy trên mặt Hướng Biên Đình, khá thú vị, Hạ Tuyên đáp lại tiếng “chú Hạ” của cậu, thản nhiên ừ một tiếng, hỏi: “Sao vậy?”

Hướng Biên Đình nuốt khan, môi mím chặt lại.

Bạch Khâm đứng bên cạnh, nghe thấy Hướng Biên Đình gọi “chú Hạ”, suýt nữa thì cười thành tiếng. Phản ứng của Hạ Tuyên cũng khiến người ta bất ngờ, rõ ràng muốn ôm cậu xuống xe nhưng lại bị đương sự phát hiện, giờ đây, người có vẻ bối rối rõ ràng là Hướng Biên Đình. Bạch Khâm thầm nghĩ, quả thật là lật ngược tình thế.

Nhiệt độ trên mặt  Hướng Biên Đình càng lúc càng cao, nếu không phải trời tối, chắc chắn gương mặt đỏ bừng của cậu sẽ lộ ra rõ ràng.

Hạ Tuyên cảm thấy xung quanh má Hướng Biên Đình có một luồng hơi nóng, nhóc này thậm chí còn thở không ổn định. Hắn thẳng người dậy, thân mình lùi ra khỏi xe. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hướng Biên Đình đã tỉnh ngủ, cậu ngẩn người một lúc, rồi mới nhận ra hình như vừa rồi Hạ Tuyên định bế mình lên.

Cậu ngước mắt nhìn Hạ Tuyên: “Thầy Hạ, anh…”

Hạ Tuyên cúi đầu nhìn cậu: “Không phải là ‘chú Hạ’ sao.”

Hướng Biên Đình nghẹn lời, đưa tay dụi mũi: “Vừa nãy ngủ say quá…”

Bầu không khí vừa rồi rất nhạy cảm, Bạch Khâm không muốn phá hỏng, phải chờ đến lúc này mới lên tiếng: “Cậu ngủ say quá, ‘chú Hạ’ muốn bế cậu lên lầu.”

Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, thầm nghĩ đừng có gọi “chú Hạ” nữa mà, hôm nay đứng trước mặt nhiều người như vậy mà cậu còn không thấy bối rối như lúc này.

“Các anh… sao không gọi tôi?” Hướng Biên Đình hỏi.

Bạch Khâm cười: “Gọi rồi. Cậu ngủ say quá, gọi một tiếng mà không tỉnh, tôi cũng ngại không gọi thêm lần nữa.”

Hướng Biên Đình l**m môi, có hơi ngại ngùng: “Tôi thường ngủ sớm.”

Bạch Khâm nhìn mặt cậu: “Không trách sao da lại đẹp thế, trắng mịn.”

Tiêu Dịch Dương khịt mũi: “Em có thể đừng giống như một tên lưu manh không?”

“Em chỉ đang mô tả khách quan.” Bạch Khâm cong ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ vào bên má cậu, “Lưu manh cái gì chứ, có thể đừng làm hỏng danh tiếng của em trước mặt bạn nhỏ không?”

Bạch Khâm mở cửa xuống xe, quay lại ngồi vào ghế phụ. Hướng Biên Đình còn hơi nóng mặt, khi xuống xe đã kéo kéo cổ áo. Bạch Khâm vẫy tay chào họ: “Chúng tôi đi trước nhé.”

Hướng Biên Đình nhìn Tiêu Dịch Dương, cảm ơn: “Cảm ơn anh Tiêu.”

Tiêu Dịch Dương cười: “Không có gì.”

Hai người đó lái xe rời đi, Hướng Biên Đình mang cặp sách đi cùng Hạ Tuyên vào đại sảnh.

Hướng Biên Đình vẫn hơi đỏ mặt, vừa là do ngồi trong xe nóng, vừa là vì vừa rồi gọi “chú Hạ” nên bối rối, hai gò má hơi hồng, vừa bước vào đại sảnh sáng đèn đã thấy rõ. Cậu vốn có làn da trắng, giờ mặt chỉ hơi đỏ đã nổi bật lên.

Hạ Tuyên liếc nhìn Hướng Biên Đình, vành tai cậu đỏ, tóc hơi rối, một lọn tóc nhỏ bên tai dựng đứng lên.

Hướng Biên Đình cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tuyên, vô thức mím môi.

Hạ Tuyên không nhìn cậu nữa: “Vẫn ngại à.”

Hướng Biên Đình cười: “Giờ thì ổn rồi.”

“Vậy điều gì khiến cậu cảm thấy ngại ngùng?” Hạ Tuyên ấn nút thang máy, “Là vì cậu gọi tôi là chú Hạ, hay vì tôi sẽ bế cậu lên lầu?”

Hướng Biên Đình thẳng thắn: “Cả hai đều có chút.”

Hạ Tuyên bước vào thang máy, Hướng Biên Đình cũng theo vào, hai người đứng cạnh nhau, cửa thang máy từ từ đóng lại.

“Chưa bế đã thấy ngại rồi.” Hạ Tuyên nói, “Thật sự bế thì sao giờ?”

Hướng Biên Đình lại trở nên nghịch ngợm, nói một câu thật lòng: “Thật sự bế tôi lên lầu thì chú Hạ cũng không mở được cửa nhà tôi đâu.”

Thế này mới đúng chứ. Bản chất Hướng Biên Đình vẫn là một người rất điềm tĩnh, có chút phóng khoáng, cậu không phải người nhút nhát, cũng không dễ bị dọa.

Ý cười trong mắt Hạ Tuyên rất nhẹ, giọng điệu bình thản nói: “Tôi sẽ bế cậu về nhà tôi.”

Cửa thang máy mở ra, Hạ Tuyên đợi một lúc không thấy Hướng Biên Đình động đậy, liền tự mình bước ra ngoài thang máy. Hắn đứng bên ngoài nhìn Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình ngẩn người vài giây, cũng bước ra ngoài.

Những lời Hạ Tuyên nói khiến Hướng Biên Đình không biết phải đáp lại thế nào, cậu mơ màng kéo kéo quai ba lô, thấy Hạ Tuyên đặt tay lên ổ khóa, nghiêng người nhìn cậu một cái, nói: “Chúc ngủ ngon, bạn học Hướng.”

Hướng Biên Đình lại ngớ ngẩn, đáp lại một câu: “Chúc ngủ ngon, chú Hạ.”

Đêm đó, CPU của Hướng Biên Đình đã tiếp nhận quá nhiều, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại nụ cười nhẹ nhàng của Hạ Tuyên trước khi vào nhà.

Hướng Biên Đình chỉ vừa mới ngủ, giấc ngủ rất nông, mơ rất nhiều giấc mơ lộn xộn, tỉnh dậy không nhớ gì cả, chỉ nhớ trong mơ có Hạ Tuyên, mà cậu gọi người ta là “chú Hạ” cũng rất trôi chảy.

Hướng Biên Đình ngồi dậy xoa xoa mặt, nhìn đồng hồ trên tường, mới bảy giờ. Thời gian ngủ không đạt tiêu chuẩn của cậu, nhưng cậu đã không muốn ngủ nữa. Cậu kéo chăn ra khỏi giường, đi vào phòng tắm rửa mặt một chút, định một lúc nữa tự làm bữa sáng.

Thường ngày đi học, cậu đều ăn sáng ở căng tin trường, cuối tuần thường đi ăn ở nhà hàng tự phục vụ dưới lầu, thỉnh thoảng sẽ tự làm, nhưng làm không ngon lắm. Hôm nay cậu định làm phong phú hơn một chút, xào mì Ý, rồi chiên một miếng bò bít tết.

Lý tưởng và thực tế luôn cách xa nhau, Hướng Biên Đình vào bếp đã mạnh mẽ chứng minh điều này.

Xào mì Ý đã khiến cậu bận rộn đến mức loạn cả lên, lúc chiên bít tết thì càng lúng túng hơn, Hướng Biên Đình bị khói làm ho sặc sụa, vội vàng tắt bếp đậy nắp lại. Cậu nhìn nồi thịt đen thui, im lặng một lúc, thở dài.

Bếp thì khói mù mịt, Hướng Biên Đình đi ra ban công, định hít thở không khí trong lành, khi ra ngoài thì phát hiện ban công bên cạnh có người, Hạ Tuyên mặc áo choàng ngủ đang ngồi trên sofa uống cà phê.

Hạ Tuyên quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Hướng Biên Đình.

“Chào buổi sáng…” Hướng Biên Đình chào hỏi, não bộ hoạt động hết công suất, hai cách xưng hô “thầy Hạ” và “chú Hạ” cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Hạ Tuyên quét mắt từ đầu đến chân nhìn thiếu niên đối diện, Hướng Biên Đình mặc tạp dề, lại đeo kính, trên mặt còn dính một chút nước sốt.

“Đang nấu ăn à?” Hạ Tuyên hỏi cậu.

Hướng Biên Đình gật gật đầu, tạp dề của cậu cũng dính không ít gia vị, còn có một đống đen đen không biết là cái gì.

“Làm nổ bếp rồi hả.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình bật cười: “Quá trình đúng là có hơi gian nan.”

Hạ Tuyên uống một ngụm cà phê: “Thế cậu đã ăn sáng chưa?”

“Chưa.” Hướng Biên Đình gãi gãi mũi, “Nhà bếp suýt nữa thì bị tôi đốt cháy.”

Hạ Tuyên cầm cà phê đứng dậy, đi ra sau lan can: “Tôi giúp cậu làm.”

“Hmm?”

“Lát nữa mở cửa cho tôi.”

Hắn cứ nhìn chăm chú vào Hướng Biên Đình, những gì hắn nói cũng không phải là xin ý kiến. Hướng Biên Đình im lặng một lúc, rồi bất ngờ gật đầu.

Ba phút sau, Hạ Tuyên thay đồ xuất hiện ở cửa, Hướng Biên Đình còn chưa kịp dọn dẹp nhà bếp.

Hướng Biên Đình lấy một đôi dép mới cho Hạ Tuyên, Hạ Tuyên thay vào rồi đi vào trong, không gian ở đây cũng gần giống nhà hắn, bên trong có mùi bạc hà nhẹ nhàng, sạch sẽ gọn gàng, chỉ có nhà bếp vừa bị lộn xộn.

Hạ Tuyên liếc nhìn kính trên mặt Hướng Biên Đình, nói: “Rất ít khi thấy cậu đeo kính.”

“Tôi không bị cận nặng, bình thường không đeo cũng nhìn rõ.”

“Làm đồ ăn mà không nhìn rõ?”

Hướng Biên Đình cười một tiếng: “Tôi xem công thức.”

Hạ Tuyên vào bếp, trên bàn chế biến có một đĩa mì bị nát, khó mà nhận ra đây là đĩa mì sốt thịt. Hắn mở nắp nồi nhìn vào bên trong, không thể phân biệt được thứ gì.

“Đây là bít tết.” Hướng Biên Đình nói nhỏ từ phía sau hắn.

Hạ Tuyên gật đầu, vẫn khá nể mặt em bé này: “Tôi nhìn ra rồi.”

Hướng Biên Đình thò nửa đầu ra: “Còn nhìn ra được cơ á?”

“Ít nhất cậu cũng để lại cho nó một cái xác nguyên vẹn.”

Hướng Biên Đình nghiêng đầu cười một tiếng.

Hạ Tuyên đổ những miếng cháy trong nồi vào thùng rác, hỏi Hướng Biên Đình: “Sao lại nấu thành thế này?”

“Dùng rượu tưới một chút.”

Hạ Tuyên nhìn chai rượu bên cạnh, đã hết gần nửa chai, bay mất mấy ngàn rồi.

“Còn bít tết không?” Hạ Tuyên hỏi.

“Có đây.” Hướng Biên Đình lấy một miếng bít tết nữa trong tủ lạnh ra.

Hạ Tuyên tháo nhẫn ra để sang một bên, Hướng Biên Đình nói: “Tôi cất nhẫn giúp anh nhé, một lát đưa lại cho anh, đừng để mất.”

“Ừm.”

Hướng Biên Đình cầm nhẫn ở trên bàn lên, nghe thấy Hạ Tuyên hỏi: “Cậu thường ăn uống thế nào?”

“Căng tin trường học.”

“Cuối tuần cũng đến căng tin?”

“Cuối tuần có đầu bếp đến làm.”

“Vậy hôm nay sao không gọi đầu bếp đến làm?”

“Sáng tôi thường tự giải quyết.”

“Cậu giải quyết bữa sáng hay giải quyết nhà bếp?”

Hướng Biên Đình gãi gãi mũi, cười không nói gì.

Hạ Tuyên rửa tay, bắt đầu xử lý nguyên liệu. Hắn mặc một bộ đồ ở nhà màu sáng, Hướng Biên Đình lo hắn làm bẩn quần áo, nên tháo tạp dề của mình ra: “Anh có cần mặc tạp dề không?”

Hạ Tuyên ừ một tiếng, tay hắn đang dính dầu ô liu, không tiện tự mặc, Hướng Biên Đình mím môi, nói: “Tôi… giúp anh mặc.”

Hạ Tuyên quay lại, hơi cúi đầu, nhờ Hướng Biên Đình giúp đeo tạp dề. Tạp dề này vừa vặn với Hướng Biên Đình, nhưng mặc lên người Hạ Tuyên thì hơi chật, dây treo trên cổ ngắn hơn một chút.

“Chật rồi.” Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình, nói.

Hướng Biên Đình đi vòng ra sau lưng, giúp Hạ Tuyên thắt dây lưng, nói: “Anh cần size to hơn một chút. Thầy Hạ, anh cao một mét chín hả?”

“Ừ.”

Hướng Biên Đình ừm một tiếng: “Quả nhiên là cần size to.”

Khi dây lưng được thắt lại, vòng eo của Hạ Tuyên lập tức nổi bật, mắt thường cũng có thể đoán được. Thân hình của hắn đúng là không khác gì người mẫu nam, vai rộng, eo thon, chân dài.

Hướng Biên Đình nhìn một lượt.

Hơn nữa còn không phải là dài bình thường.

Hạ Tuyên làm lại một miếng bò bít tết cho Hướng Biên Đình, mì Ý đã nguội, mà dù có không nguội thì cũng không ngon, nên hắn cũng làm một phần mới.

Chuông cửa bỗng vang lên, Hướng Biên Đình nghe thấy âm thanh này liền ngẩn ra, Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu.

Hướng Biên Đình ở Giang Châu, ngoài bạn học đại học ra thì không có ai quen cả, tòa nhà này cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện lên được, giờ này có thể lên tìm anh, chỉ có thể là bố mẹ cậu, hoặc bà ngoại cậu.

Hướng Biên Đình đi đến mở cửa, bên ngoài quả nhiên là mẹ cậu, sau lưng còn có một trợ lý.

“Mẹ?”

Biên Du nhìn vào trong nhà: “Làm gì mà thơm thế?”

“Sao mẹ tới đây ạ?”

Biên Du vào nhà thay giày, cúi đầu thấy trên sàn còn một đôi dép nam, hỏi: “Nhà có người à?”

“À.”

“Hôm nay là Tết Trung Thu, đến ăn cơm cùng con và bà ngoại con, trước không phải đã nói với con rồi sao, quên rồi à?”

“Ý con là sao mẹ đến sớm vậy, giờ mới 8 giờ mà.”

“Vừa xuống máy bay rồi đến luôn.”Biên Du vừa nói vừa đi vào trong nhà, nhìn thoáng qua phòng khách, không thấy ai, bà đi thẳng vào nhà vệ sinh, còn quay đầu hỏi Hướng Biên Đình, “Nhà có ai đến không? Bạn học của con——”

Biên Du dừng bước, lúc này mới thấy Hạ Tuyên trong bếp, Hạ Tuyên đang bê khay thức ăn để lên bàn, còn gật đầu chào bà.

Biên Du cũng nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì. Bà đi vào nhà vệ sinh mở vòi nước, cho một ít xà phòng rửa tay và chà tay.

“Mẹ đi chuyến bay sớm vậy à?” Hướng Biên Đình đứng bên ngoài hỏi.

“Ừ, tối nay bố con sẽ đến.” Biên Du ngẩng đầu nhìn Hướng Biên Đình trong gương, hỏi: “Đó là đầu bếp mà bố con sắp xếp cho con à? Trông đẹp trai vậy?”

Hướng Biên Đình ngẩn người, suýt nữa không phản ứng kịp. Cậu bật cười: “Gì vậy chứ, đó là hàng xóm của con.”

“Hàng xóm?” Biên Du hạ mắt cười, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, “Mẹ nói mà.”

Gió: nhóc Hướng này, gọi “anh Tuyên” đi, thế là khỏi cần phân vân là chú hay thầy =))))

Bình Luận (0)
Comment