Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 18

Chương 18

Biên Du đi vòng quanh trong nhà, dừng lại trước hộp rắn và nói: “Hôm nay thời tiết đẹp quá, không thả nó ra phơi nắng một chút sao?”

“Một lát nữa con thả.” Cũng không biết có phải do có filter với Hạ Tuyên không, mà Hướng Biên Đình cứ cảm thấy món bít tết và mì ý hắn làm ngon hơn cả đầu bếp năm sao. Hướng Biên Đình ăn hết sạch, lần đầu tiên ăn sáng nhiều như vậy mà không thấy no.

Hướng Biên Đình đứng dậy dọn dẹp bàn, thì trợ lý Tần đi tới, nói: “Để tôi dọn cho.”

“Không sao, tôi tự làm.” Hướng Biên Đình nói.

Biên Du đi tới, nhìn lên bàn thấy hai chiếc đĩa trống không: “Ở nhà sao không thấy con ăn sáng nhiều như vậy.”

Hướng Biên Đình nhếch môi, Biên Du biết, bữa sáng cậu thường ăn rất nhẹ, hôm nay lại có bít tết và mì sốt thịt, bà chỉ nghĩ chắc cậu không ăn hết, không ngờ lại giải quyết hết.

“Con đang tuổi lớn mà.” Hướng Biên Đình nói đùa.

Biên Du cười cười, không nói gì.

Hướng Biên Đình lại nói: “Vừa nãy không phải mẹ bảo con ăn sáng phong phú hơn sao.”

Biên Du đứng bên xem cậu rửa bát, gật đầu nói: “Rửa cũng khá được đấy.”

Hướng Biên Đình cười: “Con không phải không tự lo được cho bản thân, mẹ có thể khen cái gì khác đi được không.”

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn bà: “Mẹ không về phòng nghỉ một chút sao? Hôm nay mẹ dậy sớm lắm mà.”

“Mẹ chuẩn bị đi rồi, trưa còn có một bữa tiệc phải dự.”

“Bây giờ còn sớm, mẹ vẫn có thể ngủ thêm một chút.”

“Mẹ không ngủ ở đây, đã đặt khách sạn rồi, một lát nữa về khách sạn ngủ.” Biên Du nói rồi hỏi cậu, “Tối con đi cùng mẹ đến nhà bà ngoại, hay là ban ngày tự đi?”

“Lát nữa con sẽ đi.”

Biên Du gật đầu: “Được, mẹ sẽ bảo tài xế đưa con đi.”

Biên Du không ở lại lâu đã đi cùng trợ lý. Bà vừa đi, Hướng Biên Đình mới nhớ vẫn chưa trả lại nhẫn của Hạ Tuyên. Cậu lấy chiếc nhẫn trong túi ra, cầm nhẫn sang bên cạnh tìm Hạ Tuyên. Có lẽ Hạ Tuyên đã ra ngoài, bấm chuông mãi mà không có ai mở cửa.

Hướng Biên Đình để nhẫn vào ngăn kéo tủ đầu giường trong phòng ngủ, định sau này tìm cơ hội đưa cho hắn.

Trên đường đến nhà bà ngoại, Hướng Biên Đình ngồi trên xe gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Tuyên.

– Thầy Hứa, nhẫn của anh vẫn ở đây

– Xin lỗi vừa nãy quên đưa cho anh, lúc khác tôi đưa lại nhé

Khi cậu gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên thì Hạ Tuyên đang giúp khách làm lại màu, mãi không xem điện thoại. Khoảng ba giờ chiều, Hướng Biên Đình mới nhận được tin nhắn hồi âm của Hạ Tuyên, Hạ Tuyên chỉ trả lời một chữ “Ừ.”

Hướng Biên Đình nhét điện thoại vào túi, cúi người xoa xoa đầu Hoành Hoành. Hôm nay trời đẹp, nắng vàng, không lạnh cũng không nóng, cậu dắt Hoành Hoành đi dạo khá lâu, đi đến một nơi khá xa, gần như ra khỏi khu này.

Khu này có một công viên rất lớn, hôm nay là ngày nghỉ, trong công viên có khá nhiều người, trên bãi cỏ trải rất nhiều thảm cắm trại, có người ngồi ăn uống trò chuyện.

Hướng Biên Đình dắt Hoành Hoành đi qua một sân bóng đá, là loại sân bóng nhỏ trong công viên, có người ở trên sân, nhưng không ai đá bóng, trước khung thành có một đám nam sinh trông như học sinh cấp hai, không biết đang làm gì.

Trong đám nam sinh đó dường như có một người, da trắng đến mức phản quang, rất nổi bật giữa một đám da đen. Có một cậu bé lắc lắc người, Hướng Biên Đình nhìn rõ mặt người ở giữa bị che khuất, là một gương mặt rất thanh tú, đẹp trai như vậy, lại còn cắt tóc kiểu đầu đinh, không thể nhầm lẫn được, đó chính là em trai của Hạ Tuyên.

Hướng Biên Đình không biết đám nam sinh đó đang làm gì, nhưng rõ ràng có thể thấy biểu cảm và cử chỉ của họ không thân thiện lắm. Em trai Hạ Tuyên ôm bóng đá đứng giữa họ, nhìn là biết không phải là một nhóm với những người đó, giống như hôm đó ở quán cà phê, ánh mắt của cậu ấy phiêu tứ, không nhìn về phía ai, nhưng nhìn cậu ấy có vẻ không lo lắng như hôm đó, chỉ là môi mím chặt, không ai nói chuyện với ai.

Hướng Biên Đình dẫn chó đi tới, nghe rõ được tiếng nói của nhóm người đó.

“Sân bóng đá là để một mình mày chơi à? Không thấy chúng tao đông thế này à?”

“Không muốn gây chuyện thì nhanh chóng biến đi, đừng chiếm chỗ của bọn tao.”

“Không thì… mày đi cùng bọn tao?”

“Đi cùng cái gì mà đi, ai biết mày là ai, thằng ngốc này chiếm chỗ của bọn tao còn không chịu đi, tao chưa đánh mày đã là tốt lắm rồi.”

“Chẳng lẽ mày câm à, sao không nói gì?” Có người cầm bóng đá đập vào người cậu ấy, khá mạnh, bóng đá bay ra xa.

Hướng Biên Đình nhíu mày, chỉ thấy em trai Hạ Tuyền động đậy một chút, cũng cầm bóng đá đập vào người đối phương. Trông cậu ấy gầy gò, nhưng sức đập không nhỏ, người kia bị bóng đập vào ngực thì không khỏi lùi lại một bước, mắt trợn lên rồi tức giận, nâng nắm đấm định xông lên.

“Có muốn đi đồn công an uống trà không?” Hướng Biên Đình hỏi.

Thằng nhóc kia dừng lại, cánh tay nâng lên dừng giữa không trung, mặt mày nhăn nhó nhìn cậu.

Hướng Biên Đình dẫn chó đi đến trước mặt bọn họ, liếc nhìn đám nhóc này, giờ học sinh trung học cơ sở ai cũng cao lớn, gần bằng người lớn rồi, còn ngẩng cao đầu, mặt mày kiêu ngạo.

Nhưng đám nhóc này đứng trước mặt Hướng Biên Đình vẫn thấp hơn nhiều, nhìn cậu còn phải ngẩng đầu.

“Mày là ai?” Một tên cao nhất trong đám bước lên trước, “Chỗ này có việc gì của mày? Đừng có mà lo chuyện bao đồng.”

“Tôi không lo.” Hướng Biên Đình lấy điện thoại ra, “Các cậu không phải định đánh cậu ấy à, đánh đi, tôi gọi cảnh sát.”

“Mày điên à?”

Tên đó có vẻ định xông lên đánh, Hoành Hoành bên cạnh sủa hai tiếng, còn nhếch răng ra, làm tên nhóc kia lùi lại một bước. Hướng Biên Đình lần đầu thấy Hoành Hoành dọa người lạ, nghĩ bụng về nhà phải thưởng cho nó một cái đùi gà mới được.

“Đông người mà lại đi bắt nạt một mình cậu ấy, các người cũng có mặt mũi ghê.” Hướng Biên Đình nói.

“Mắt nào của mày thấy bọn tao bắt nạt nó?”

Hướng Biên Đình cúi xuống nhặt bóng đá dưới chân, nhìn tên vừa ném bóng: “Quả bóng này không phải các người ném à?”

“Nó chiếm chỗ của bọn tao, cản trở bọn tao đá bóng thì sao?”

“Sân bóng này có ghi tên các người à? Các người nói cậu ấy chiếm chỗ của mình, vậy có nghĩa là cậu ấy đến trước chứ gì, các người có quyền gì mà đuổi người?”

Hơn nữa bên cạnh rõ ràng còn có một sân bóng trống, đám nhóc tự phụ này nhất định phải chiếm sân này, đúng là cần phải dạy dỗ.

Phía sau có một tên nhóc cắt đầu đinh chỉ vào Hướng Biên Đình nói: “Bắt nạt thì sao, có giỏi thì mày cứ báo cảnh sát đi, mày nghĩ bọn tao sợ à.”

Hướng Biên Đình liếc nhìn nó, giọng điệu và ánh mắt đều lạnh lùng: “Vậy thì cứ việc ra tay.”

Tên đầu đinh mím môi, giọng điệu không còn khí thế như lúc nãy: “Mày nghĩ bọn tao không dám à?”

Hướng Biên Đình đứng đó không nhúc nhích, đối phương không sợ cậu báo cảnh sát, cậu cũng không sợ đối phương ra tay, quá lắm là đánh nhau thôi chứ gì, mấy thằng nhóc này, cậu thật sự không để vào mắt.

Tên nhóc cao nhất cũng thấp hơn Hướng Biên Đình nửa cái đầu, cho dù số lượng có ưu thế, thì đám này cũng không dám thật sự đánh nhau với Hướng Biên Đình. Cả đám đều là những đứa trẻ đang tuổi dậy thì, to tiếng cũng chỉ là hù dọa, nói lời hung ác thì dễ, nhưng làm chuyện hung ác thì chưa chắc đã dám.

Đứng im một phút, tên nhóc cao nhất quay đầu nói với đám phía sau: “Chúng ta qua sân bóng bên kia đi.”

“Cớ gì chứ! Trước giờ vẫn đá ở đây, sao phải qua bên đó chứ?”

Tên nhóc kia bực mình: “Nói ít thôi! Chúng mày thật sự muốn đánh nhau với người ta à? Nó tới trước thì nhường cho nó, chúng ta qua bên kia đá! Đi đi, nhanh lên…”

Rồi tên nhóc đi tới chỗ Hướng Biên Đình và giơ tay: “Bóng!”

Hướng Biên Đình ném bóng cho nhóc, nó đón lấy, ôm bóng và giơ ngón giữa về phía Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với nó.

Một đám người lần lượt đi qua sân bên cạnh, em trai Hạ Tuyên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Hướng Biên Đình nhặt bóng dưới đất, đi tới đưa cho cậu ấy.

Cậu ấy ngập ngừng một chút rồi nhận bóng.

“Cậu đá bóng một mình à?”

Cậu ấy gật đầu. Cậu ấy mặc quần short thể thao, đầu gối bị thương, trầy xước và vẫn đang chảy máu, chân cậu ấy có khá nhiều vết sẹo, có vết sâu vết nông, nhìn có vẻ đều là do ngã mà ra.

“Đầu gối bị ngã à? Cậu không về nhà xử lý chút nào sao?”

Cậu ấy lắc đầu, để bóng xuống đất rồi tự đá lên. Hướng Biên Đình đứng bên cạnh xem một lúc, mặc dù cậu ấy đá một mình nhưng có thể thấy cách đá và di chuyển của cậu ấy rất thành thạo, như một người trong nghề, động tác rất nhanh nhẹn.

Chiều nay, Hạ Tuyên hoàn thành việc cho khách xong thì đi massage ở tiệm trị liệu, đang giữa chừng thì nhận được điện thoại của mẹ Ninh Viễn.

“Tiểu Tuyên, A Viễn có tới chỗ con không?” Giọng dì Ninh có chút lo lắng.

Hạ Tuyên ngồi dậy, người trị liệu lùi sang một bên.

“Không, sao vậy? Không tìm thấy nó à?”

“Đúng vậy, chiều nay nó đi đá bóng lại bị thương chân, dì nói với nó vài câu, bảo đi hiệu thuốc mua thuốc, về thì không thấy đâu nữa! Liệu nó có thể đến quán cà phê không?”

“Chắc không đâu, hôm nay quán cà phê đóng cửa, không có ai trong đó cả. Gọi điện cho nó chưa?”

“Nó không mang điện thoại! Cũng không đeo đồng hồ!”

“Dì đừng lo, giờ tôi qua nhà cũ, có thể nó qua đó rồi.”

“Vậy dì cũng qua đó nhé?”

“Tôi đi một mình là được, không sao đâu, đừng quá lo lắng, nó cũng không phải chưa từng ra ngoài một mình, có thể một lát nữa sẽ tự về.” Hạ Tuyên đi vào phòng thay đồ, “Tôi đi ngay bây giờ đây, dì đợi tin tôi.”

“Ừ, được rồi…”

“Hạ tiên sinh, còn muốn tiếp tục không?” Người trị liệu hỏi.

“Không cần.”

Hướng Biên Đình ngồi trên ghế dài xem em trai Hạ Tuyên đá bóng được mười phút, cậu ấy đá một mình rất say mê, trông cũng rất vui. Chỉ có vết thương ở đầu gối nhìn khá chướng mắt, nếu không xử lý kịp thời mà bị nhiễm trùng thì sẽ rất phiền phức, Hướng Biên Đình đứng dậy gọi: “Về nhà xử lý vết thương trước đi đã.”

Cậu ấy dừng lại, bóng rơi dưới chân, ánh mắt lướt qua Hướng Biên Đình một chút, rồi không lâu sau lại đá tiếp. Hướng Biên Đình thở dài, buộc Hoành Hoành vào hàng rào sắt bên cạnh, rồi chạy vào sân bóng cướp lấy bóng dưới chân cậu ấy, đá ra vài mét rồi lại để dưới chân mình.

Hướng Biên Đình chỉ vào chân cậu ấy: “Đầu gối của cậu, cần băng bó lại, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”

Cậu ấy không nhìn cậu, cũng không nói gì, chỉ đứng yên tại chỗ.

Hướng Biên Đình nhận ra, vẻ mặt và hành động của cậu ấy có hơi giống như tự kỷ, nhưng cậu cũng không chắc chắn. Cậu cũng đã nhận ra, không phải là không thể giao tiếp với cậu ấy, nhưng cần có chút kiên nhẫn.

“Phải thế nào thì cậu mới chịu về nhà xử lý vết thương?” Hướng Biên Đình hỏi cậu ấy.

Cậu ấy không nói gì.

Đánh rắn phải đánh giập đầu, nếu đã thích đá bóng như vậy, thì lối vào có lẽ nằm ở bóng đá.

“Chúng ta đá một vòng, nếu tôi ghi bàn trước, vậy cậu phải về nhà, được không?”

Hướng Biên Đình quan sát biểu cảm của cậu ấy, không chắc cậu ấy có hiểu ý mình không. Một lúc sau, cậu ấy gật đầu.

Hướng Biên Đình đã bắt đầu chơi bóng từ khi học tiểu học, kỹ thuật cũng ổn, nhưng vì lên trung học học hành bận rộn nên không thường xuyên đá nữa, nhưng ký ức cơ thể vẫn còn đó.

Cú đá này may mắn, đã vào. Lý do nói là may mắn, vì kỹ thuật của em trai Hạ Tuyên thực sự rất tốt, đuổi theo rất sát, nếu không phải đầu gối bị chấn thương làm giảm sức mạnh, thì có thể cú này cậu cũng chưa chắc đã lấy được.

Hướng Biên Đình quay đầu lại hỏi: “Có thể về nhà chưa?”

Người kia im lặng một lúc, đột nhiên giơ tay ra dấu “1”.

Hướng Biên Đình hơi ngớ ra, rõ ràng đây là ý bảo chơi thêm một ván nữa.

“Sao lại nói không giữ lời vậy.”

“Vui vẻ.” Người kia đột nhiên nói ra hai chữ, làm Hướng Biên Đình ngẩn người, cậu vốn tưởng người này có thể cũng có khiếm khuyết trong việc nói nên không thể nói chuyện. Giọng của cậu ấy hơi trầm, khác hẳn với vẻ ngoài thanh tú.

“Chơi bóng vui à?” Hướng Biên Đình hỏi.

Cậu ấy gật đầu.

Hướng Biên Đình cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Vui thì cũng phải xử lý vết thương trước đã.”

“Hạ Tuyên.”

Hướng Biên Đình ngẩn ra: “…Hả?”

“Tìm Hạ Tuyên.”

Hướng Biên Đình cố gắng hiểu ý của cậu ấy: “Cậu đến tìm Hạ Tuyên à?”

Cậu ấy gật đầu.

“Cậu… sao lại tới đây tìm anh ấy?”

Cậu ấy nhìn sang chỗ khác, biểu cảm có phần hoang mang.

Hướng Biên Đình lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn WeChat cho Hạ Tuyên.

Hướng Biên Đình: [Thầy Hạ, anh có rảnh không?]

Hạ Tuyên rất nhanh đã trả lời.

Hạ Tuyên: [Có chuyện gì vậy?]

Hướng Biên Đình: [Tôi gặp em trai của anh, hình như cậu ấy đang tìm anh.]

Hạ Tuyên: [Cậu có thể nhận cuộc gọi thoại không?]

Hướng Biên Đình: [Có.]

Hạ Tuyên lập tức gọi điện thoại.

“Alo?”

Giọng nam trong điện thoại nghe trầm hơn cả khi ở ngoài thực tế.

“Thầy Hạ.”

“Cậu gặp nó rồi à?”

“Ừ, cậu ấy bên cạnh tôi. Anh có muốn nói chuyện không?”

Hạ Tuyên ừ một tiếng.

Hướng Biên Đình đưa điện thoại cho Ninh Viễn, Ninh Viễn liếc nhìn điện thoại, không nhúc nhích.

“Là Hạ Tuyên.” Hướng Biên Đình nói.

Lúc này, Ninh Viễn mới nhận điện thoại, ngoan ngoãn đưa lên tai.

“Giờ còn học cách bỏ nhà ra đi nữa à.” Hạ Tuyên bên đầu kia nói.

Ninh Viễn cúi đầu xoa xoa áo, miệng vẫn lặp lại hai chữ: “Vui vẻ.”

Hạ Tuyên thở dài, trên mặt dần xuất hiện nét cười: “Vui cái gì?”

“Thích.” Ninh Viễn lại nói.

Hạ Tuyên giữ tay trên vô-lăng, biểu cảm có vẻ suy tư, im lặng một lúc, hỏi: “Thích gì? Là em trai đã đưa điện thoại cho em sao?”

Ninh Viễn nhìn lên trời ậm ừ.

Sự thích của Ninh Viễn đơn giản như tờ giấy trắng, không có nhiều nghĩa. Cậu ấy không biết diễn đạt cảm xúc, cũng hoàn toàn không hiểu ý nghĩa “thích” theo cách thông thường, cái “thích” mà cậu ấy nói, giống như cá thích nước, cỏ thích oxy, trẻ con thích kẹo, rất thuần khiết.

Hạ Tuyên cười một tiếng: “Em thích cậu ấy à?” Hắn dừng lại một chút, rồi nói, “Anh cũng thích!”

Bình Luận (0)
Comment