Chương 19
Ninh Viễn thực sự không thể hiểu được ý nghĩa “thích” theo cách thế tục, nên không có phản ứng gì với những gì Hạ Tuyên nói.
“Đừng có chạy lung tung nữa, anh sẽ đến đón em ngay.” Hạ Tuyên nói qua điện thoại.
Hướng Biên Đình thấy Ninh Viễn giơ điện thoại lên gật đầu, dường như không nhận ra người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy hành động của mình.
Hạ Tuyên dừng lại ở ngã tư đèn giao thông, lại nói với Ninh Viễn: “Đưa điện thoại cho em đó đi, anh muốn nói chuyện với em ấy.”
Ninh Viễn đưa điện thoại lại cho Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình nhận điện thoại áp sát vào tai: “Thầy Hạ?”
“Em đang ở đâu? Tôi đang trên đường đến.”
“Tôi ở…” Hướng Biên Đình nhìn xung quanh, đây là khu ngoại ô, nếu Hạ Tuyên từ thành phố đến, có lẽ sẽ không nhanh lắm, “Bây giờ anh ở khu trung tâm hả?”
“Ừ.”
“Chúng tôi đang ở khu Tân Vân.”
“Khu Tân Vân? Có phải ở công viên Thanh Phong không?”
Hướng Biên Đình ngẩn ra: “…Đúng, ở đây có một sân bóng, cậu ấy đang đá bóng ở đó.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Anh lái xe đến chắc mất nửa tiếng nhỉ? Hay là tôi dẫn cậu ấy về nhà bà ngoại tôi trước nhé, chân cậu ấy hình như bị thương, tôi đưa cậu ấy về xử lý vết thương, anh đến nhà bà ngoại tôi đón luôn nhé?”
“Bà ngoại của em có tiện không?”
“Tiện.”
“Ừ, vậy phiền em rồi.” Hạ Tuyên nói, “Em dẫn nó về nhà trước đi, không cần xử lý vết thương đâu.”
Hướng Biên Đình ngẩn ra: “Hả?”
“Nó không chắc đã muốn.” Hạ Tuyên chỉ muốn Hướng Biên Đình về nhà trước, hắn lái xe đến ít nhất cũng mất nửa tiếng, không thể để Hướng Biên Đình cứ ở sân bóng với Ninh Viễn mãi được.
“Vết thương để lát nữa tôi dẫn nó về xử lý. Không sao đâu, nó khỏe mạnh mà, trước đây thường xuyên ngã.”
“…À, được.”
Hướng Biên Đình nhớ lại lúc nãy mình khuyên nhủ mãi cũng không thể khiến người ta về nhà, giờ dẫn cậu ấy về nhà bà ngoại chắc còn khó hơn, nhìn tình hình này, chắc chắn cậu ấy nghe lời Hạ Tuyên.
Hai người khá ăn ý, cùng nghĩ đến một hướng, Hướng Biên Đình còn chưa mở miệng, Hạ Tuyên đã nói: “Em đưa điện thoại cho nó đi, hoặc bật loa ngoài, tôi còn muốn dặn nó vài chuyện.”
“Ừ.” Hướng Biên Đình trực tiếp bật loa ngoài, đưa lên trước mặt Ninh Viễn, Ninh Viễn cúi đầu chơi bóng, nghe thấy giọng Hạ Tuyên mới dừng lại.
“Chút nữa em trai này sẽ dẫn em về nhà, rồi anh sẽ đến đón em, lần sau hãy đá bóng tiếp.”
Nghe thấy hai chữ “em trai”, Hướng Biên Đình ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với vẻ mặt mơ hồ.
Ninh Viễn không nói gì, Hạ Tuyên ở đầu dây bên kia hỏi: “Có nghe thấy anh nói không? Nghe thấy thì nói cho anh biết.”
Ninh Viễn ừ một tiếng, chân đá bóng lên, rồi lại tiếp tục chơi.
Nếu người đối diện không phải là Hướng Biên Đình, Hạ Tuyên chắc chắn sẽ không chấp nhận đề nghị này, để Ninh Viễn ngoan ngoãn nghe lời người ngoài, điều này cơ bản là không thể xảy ra. Hắn rất thích Hướng Biên Đình, nếu không thì cũng không thể thẳng thắn bày tỏ như vậy, sự thật cũng đúng như vậy, hắn đã không do dự để em mình đi theo Hướng Biên Đình về nhà.
Hướng Biên Đình tắt loa ngoài, nói với Hạ Tuyên: “Tôi sẽ gửi vị trí cho anh sau.”
“Ừ, cảm ơn nhé.”
“Thầy Hạ.” Hướng Biên Đình nhìn Ninh Viễn trên sân bóng, “Tôi có thể hỏi em trai của anh bao nhiêu tuổi không?”
“25.” Hạ Tuyên nói, “Sao vậy?”
Bảo sao vừa rồi Hạ Tuyên lại nói “để em trai này đưa em về nhà”, chứ không phải “để anh trai này đưa em về nhà”, hóa ra người ta lớn hơn cậu tới sáu tuổi.
Hướng Biên Đình thật sự không ngờ, em trai Hạ Tuyên không cao, nhìn mặt cũng giống như một học sinh trung học, Hướng Biên Đình luôn nghĩ cậu ấy chỉ trạc tuổi mình.
Có lẽ đó chính là khuôn mặt ngây thơ, nhìn quá trẻ trung.
“Tôi còn tưởng cậu ấy trạc tuổi tôi chứ.” Hướng Biên Đình nhìn về phía bóng dáng gầy gò cách đó không xa, “Trông thật trẻ quá.”
Hạ Tuyên ừ một tiếng: “Nó chỉ trông trẻ, còn em thì thật sự trẻ.”
“Tôi gần hai mươi rồi.” Hướng Biên Đình cười nói.
“Cả hai người đều trông rất trẻ.” Hướng Biên Đình lại nói.
“Thật à, tôi không phải là ‘chú Hạ’ sao.”
Hướng Biên Đình cười, chạm nhẹ vào mũi, nói: “Anh có thể quên chuyện tôi từng gọi anh là “chú Hạ” không?”
Hạ Tuyên cười nhẹ, nhưng không nói gì.
Hạ Tuyên thật sự trông trẻ hơn tuổi, không ai nghĩ hắn đã ba mươi, nhưng giữa hắn và em trai mình, ngoài việc đều nhìn trẻ và đều đẹp trai, thì thật sự không có điểm nào giống nhau.
“Thầy Hạ, em trai anh… có phải là em họ của cậu không?” Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên, cậu muốn nói hai người không giống nhau lắm, nhưng lại cảm thấy nói ra thì thật ngốc, khuôn mặt lai của Hạ Tuyên tất nhiên sẽ không giống với người Trung Quốc thuần chủng.
“Không phải.” Hạ Tuyên nói, “Trước đây mẹ nó là người giúp việc của nhà tôi, nó cũng coi như lớn lên cùng tôi.”
“Cậu ấy…” Hướng Biên Đình do dự một chút, vẫn hỏi ra miệng, “Có phải bị tự kỷ không?”
Hạ Tuyên ừ một tiếng.
Hướng Biên Đình nhất thời không nói gì, Hạ Tuyên nói: “Nó không giỏi biểu đạt, nhưng có thể hiểu lời nói, em chỉ cần nói chuyện bình thường với nó là được, hầu hết các câu giao tiếp hàng ngày, nó đều có thể hiểu.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Tôi phải cúp máy, đang lái xe.”
“À, được.”
“Gặp lại sau.”
Điện thoại tắt, Hướng Biên Đình vẫy tay với người trên sân bóng, nâng cao giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Ninh Viễn dừng lại, đạp bóng dưới chân, gật đầu.
Hoành Hoành đã bị buộc ở hàng rào sắt một lúc lâu mà không kêu, Hướng Biên Đình đi tới cào cào cằm nó: “Thật ngoan, về nhà thưởng cho mày hai cái đùi gà lớn.”
Hoành Hoành kêu “ao ao” hai tiếng với cậu.
Hướng Biên Đình dắt chó đến trước mặt Ninh Viễn, nói: “Đi thôi.”
Hoành Hoành đưa mũi lại gần ngửi quần cậu ấy, bàn tay cậu ấy để bên hông hơi động một chút, mắt nhìn xung quanh, đầu hơi cúi xuống, không tránh Hoành Hoành. Phản ứng cơ thể truyền đạt thông tin không bao giờ sai, Hướng Biên Đình cảm thấy cậu ấy chắc hẳn rất thích Hoành Hoành nhà mình.
“Nó tên là Hoành Hoành, có muốn sờ nó không?” Hướng Biên Đình hỏi.
Ninh Viễn gật đầu, đưa ngón trỏ nhẹ nhàng cọ cọ lên đầu Hoành Hoành. Hoành Hoành ngẩng đầu dùng mũi chạm vào lòng bàn tay cậu ấy, cậu ấy rụt tay lại, mím môi, trong mắt hiện lên ý cười không rõ ràng.
Mặc dù không chắc cậu ấy có phản hồi hay không, nhưng Hướng Biên Đình vẫn thử hỏi: “Tôi tên là Hướng Biên Đình, cậu tên gì?”
Cậu ấy không nói gì, ôm quả bóng trong lòng, ngón tay gãi gãi, qua nửa phút vẫn không có phản ứng gì. Hướng Biên Đình nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời, ai ngờ cậu ấy mở miệng, vẫn là giọng khàn khàn đó: “Ninh Viễn.”
Đi bộ từ đây về nhà bà ngoại mất khoảng hai mươi phút, đầu gối Ninh Viễn bị thương, không thể để cậu ấy đi bộ về được, nên Hướng Biên Đình đã gọi điện cho tài xế, nhờ tài xế đến đón mình.
Hướng Biên Đình dắt chó đi về phía cổng công viên, Ninh Viễn ôm bóng đá lặng lẽ đi bên cạnh. Hướng Biên Đình quay lại nhìn cậu ấy một cái, nói: “Một lát nữa chúng ta sẽ đi xe về.”
Ninh Viễn không có phản ứng gì.
Hướng Biên Đình lại nói: “Về nhà tôi trước nhé, Hạ Tuyên sẽ đến đón cậu sau.”
Cậu ấy gật đầu.
Hướng Biên Đình đứng chờ ở cổng công viên không lâu thì tài xế đến, tài xế xuống xe mở cửa ghế sau, hơi ngạc nhiên nhìn người trẻ tuổi bên cạnh Hướng Biên Đình.
“Thiếu gia, đây…?”
“Đây là bạn của tôi.”
Tài xế gật đầu, không hỏi thêm gì. Hướng Biên Đình chỉ vào ghế sau, nói với Ninh Viễn: “Cậu ngồi đây, được không?”
Ninh Viễn gật đầu, ôm bóng đá ngồi vào xe, vừa vào đã co rút vào một bên, sát bên cửa sổ, bên cạnh để trống một khoảng lớn. Hướng Biên Đình vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, lại hỏi: “Cậu có muốn ngồi cùng Hoành Hoành không?”
Cậu ấy nhìn món đồ treo trước kính chắn gió, gật đầu.
Hướng Biên Đình dẫn Hoành Hoành vào xe, Hoành Hoành rất thành thạo nhảy lên ghế, ngồi yên lặng.
Quyết định để chó ngồi bên cạnh Ninh Viễn là đúng, có Hoành Hoành bên cạnh khiến cậu ấy rất thoải mái, tay còn vô thức sờ vào cái đuôi lông lá của Hoành Hoành.
Khi về đến nhà, Ninh Viễn xuống xe đứng ở cổng, có vẻ không muốn vào trong.
Hướng Biên Đình nhận ra, bất kể nói gì, chỉ cần có hai chữ “Hạ Tuyên” là có thể nói chuyện. Vì vậy, cậu thử nghiệm một chút, chỉ vào trong sân nói: “Chúng ta vào trong chờ Hạ Tuyên nhé.”
Nói xong cậu bước vào trước, quay đầu nhìn Ninh Viễn, Ninh Viễn do dự một chút, rồi theo vào.
Hướng Biên Đình đã tìm ra cách giao tiếp với cậu ấy, chỉ cần trong câu nói có Hạ Tuyên và bóng đá, anh sẽ phản ứng rất nhanh.
Hoành Hoành ngậm dây xích chạy vào sân, bà ngoại đang cắt tỉa hoa, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, thấy Hướng Biên Đình dẫn theo một chàng trai dáng vẻ thanh tú đi vào, bà đưa kéo cho dì Ngô bên cạnh, đi về phía Hướng Biên Đình.
“Bé cưng, cậu này là…?”
“Bạn của con.”
“Bạn?” Bà ngoại nhìn Ninh Viễn một cái, “Vậy vào trong ngồi đi, bà sẽ bảo dì Ngô mang chút đồ ăn cho các con, vừa mới làm xong.”
Hướng Biên Đình quay lại nhìn đầu gối Ninh Viễn, vết thương đã đông máu, da cậu ấy trắng, khiến chỗ bị trầy xước càng thêm nổi bật. Từ nhỏ đến lớn, Hướng Biên Đình chưa từng bị thương nặng, loại thương tích này trong mắt cậu là rất nghiêm trọng, thật sự không thể làm ngơ.
“Cậu ấy bị thương ở đầu gối, con sẽ dẫn cậu ấy đi xử lý vết thương trước.” Hướng Biên Đình nói.
Bà ngoại nghe vậy thì nhìn xuống chân Ninh Viễn: “Sao lại bị như vậy? Tiểu Ngô à, cô mau đi tìm hộp thuốc, băng bó cho cậu ấy đi.”
“Vâng.” Dì Ngô đáp một tiếng, đặt dụng cụ cắt tỉa xuống, quay người vào nhà.
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn, lúc nãy Ninh Viễn còn đứng cách anh khá xa, giờ đã đứng cách cậu chỉ nửa mét. Hướng Biên Đình cao nên đã che kín cậu ấy. Trông cậu ấy có vẻ mơ hồ, hơi lúng túng.
“Chúng ta vào trong nhé.” Hướng Biên Đình thì thầm nói với cậu ấy.
“Có chuyện gì vậy?” Bà ngoại nghi hoặc nhìn Hướng Biên Đình.
“Vào trong trước đã.” Hướng Biên Đình nói.
Hướng Biên Đình bước vào nhà, cứ mỗi hai bước lại quay đầu nhìn xem người phía sau có theo kịp không, may mà Ninh Viễn không rời nửa bước.
Sau khi vào nhà, Hướng Biên Đình ngồi xuống sofa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, nhìn Ninh Viễn nói: “Ngồi đây đi.”
Ninh Viễn đứng nguyên tại chỗ không động đậy.
Bà ngoại đứng bên cạnh trông càng lúc càng nghi hoặc, dì Ngô đã mang hộp thuốc đến, đặt lên bàn trà nói: “Nhanh ngồi xuống đi, tôi giúp cậu bôi thuốc.”
Hướng Biên Đình thấy Ninh Viễn vẫn không có phản ứng, liền nhắc đến Hạ Tuyên: “Hạ Tuyên bảo tôi giúp cậu xử lý vết thương.”
Cuối cùng Ninh Viễn cũng ngồi xuống ghế sofa, nhưng khi dì Ngô cầm thuốc cúi người lại gần, cậu ấy lại đột ngột đứng dậy.
Dì Ngô giật mình.
Ninh Viễn lập tức quay lưng lại, ôm chặt quả bóng đá vào lòng.
Bà ngoại như đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên nói với Hướng Biên Đình: “Bé cưng à, con giúp cậu ấy bôi thuốc đi, bà với dì Ngô ra ngoài một chút.”
Dì Ngô quay đầu nhìn bà, bà ngoại chỉ chỉ bàn trà: “Thuốc để ở đó, để Biên Đình giúp cậu ấy bôi.” Nói xong, bà hỏi Hướng Biên Đình: “Con biết bôi thuốc không, bé cưng?”
“Nhờ dì Ngô chỉ cho một chút.” Hướng Biên Đình nói.
Bà ngoại cười: “Học ngay à?”
Hướng Biên Đình cười gật đầu: “Vâng.”
Vì vậy, dì Ngô đã nói qua cho Hướng Biên Đình một chút về các bước bôi thuốc, bà ngoại dù sao cũng là giáo sư, đầu óc thông minh, sau đó đã hỏi Hướng Biên Đình người bạn mà anh mang đến có phải có chút triệu chứng tự kỷ không, giờ cũng đã thấy rõ chỉ gần gũi với Hướng Biên Đình, có người lạ chắc sẽ không thoải mái, nên đã bảo dì Ngô vào bếp chuẩn bị bữa tối, để cậu ấy và Hướng Biên Đình ở lại một mình.
Khi Hướng Biên Đình thuận lợi bôi thuốc cho Ninh Viễn, không khỏi nghĩ bản thân cũng có chút uy tín, gần bằng Hạ Tuyên rồi.
Sau khi bôi thuốc xong, Hướng Biên Đình đi vào nhà vệ sinh rửa tay, quay lại thấy Ninh Viễn đã đi đến bên cây đàn piano ở sảnh, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ hai cái lên nắp đàn.
Hướng Biên Đình đi tới mở nắp đàn ra, hỏi Ninh Viễn: “Muốn chơi không?”
Ninh Viễn lắc đầu.
Hướng Biên Đình giơ ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng gõ hai cái lên phím đàn, rồi tùy ý chơi một đoạn nhạc.
Ninh Viễn đột nhiên nói một chữ: “Cậu.”
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn cậu ấy, lập tức hiểu ý. Cậu ngồi lên ghế đàn, đùa: “Nghe tôi chơi phải mất phí đấy.”
Nói xong, cậu bắt đầu chơi.
Chưa đầy nửa tiếng, Hạ Tuyên đã đến địa chỉ mà Hướng Biên Đình gửi. Hắn đỗ xe ở chỗ đỗ tạm, đi đến cổng sân nhìn vào bên trong. Cổng sân không đóng, trong sân không có ai, bên trong vọng ra tiếng đàn piano mơ hồ, hắn đi vào sân, thấy cậu bé đang chơi piano phía sau cửa sổ kính.
Đó là bản “Ánh trăng” của Debussy.
Rất hợp với dáng vẻ lạnh nhạt nhưng dịu dàng đó!