Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 21

Chương 21

Hướng Biên Đình cũng đã gửi một tin nhắn “Trung Thu vui vẻ” cho Hạ Tuyên, sau vài phút lại gửi thêm một tin “Chúc ngủ ngon”, Hạ Tuyên không trả lời nữa, cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc.

Hướng Biên Đình đặt điện thoại trở lại bên gối, trong lòng nghĩ, có lẽ Hạ Tuyên chỉ đơn giản là gửi cho cậu một lời chúc.

Chiếc nhẫn của Hạ Tuyên để bên chỗ Hướng Biên Đình, mà cậu vẫn chưa tìm được cơ hội để trả lại. Hai buổi tối liên tiếp đến tìm Hạ Tuyên, nhưng Hạ Tuyên đều không có nhà. Hai người có thời gian sinh hoạt không giống nhau, Hướng Biên Đình ngủ sớm dậy sớm, còn Hạ Tuyên thì ngủ muộn dậy muộn, mặc dù sống đối diện nhau nhưng cũng không phải ngày nào cũng gặp.

Bạch Khâm nói Hạ Tuyên hồi trẻ là một người lao động gương mẫu, thực ra bây giờ cũng vậy, thích xăm mình và thích vẽ, ban ngày xăm hình cho khách xong, tối lại ở lại phòng làm việc vẽ phác thảo, không chỉ tay nghề cao mà hiệu suất làm việc cũng rất tốt, nên thông thường khách hàng đặt lịch hẹn với hắn đều xác nhận rất nhanh.

Dạo này Hạ Tuyên về nhà khá muộn, Hướng Biên Đình không gặp được hắn, sáng hắn lại ra ngoài sớm, cậu cũng không tiện gõ cửa nhà người ta vào buổi sáng sớm.

Cậu cũng đã gửi WeChat cho Hạ Tuyên, hai lần, cả hai lần đều phải chờ vài giờ mới nhận được phản hồi.

Ngày kia là ngày nghỉ, chiều mai Hướng Biên Đình sẽ bay đến Bắc Thành, nếu không trả lại chiếc nhẫn cho Hạ Tuyên thì chỉ có thể chờ sau Quốc Khánh. Cậu thấy Hạ Tuyên luôn đeo chiếc nhẫn này, nghĩ có lẽ không chỉ đơn giản là một món đồ trang sức, nên trả lại sớm thì tốt hơn.

Chiều mai sau khi tan học, Hướng Biên Đình sẽ đến sân bay, cậu dự định trước khi đến sân bay sẽ ghé phòng làm việc của Hạ Tuyên để trả lại chiếc nhẫn cho hắn.

Sáng ra, khi ra khỏi nhà, Hướng Biên Đình đã lấy chiếc nhẫn trong ngăn kéo ra, định mang theo đến trường, chiều tan học sẽ mang đến phòng làm việc của Hạ Tuyên. Ở nhà không có đồ gì để đựng nhẫn, cậu sang phòng thay đồ lấy một cái khăn tay để bọc chiếc nhẫn lại.

Bình thường cậu không dùng khăn tay, nhưng Hạ quản gia vẫn chuẩn bị cho cậu cả một tủ, có loại màu trơn cũng có loại có hoa văn, đều là màu sắc rất nhạt.

Cậu cảm thấy mình cũng khá rảnh rỗi, còn cố tình chọn một chiếc khăn tay trông khá hợp với chiếc nhẫn.

Ngày cuối trước kỳ nghỉ, các bạn học đều rất hào hứng, không khí trong lớp rõ ràng đã khác với bình thường, trên lớp tương tác với giáo viên rất tích cực, sau giờ học trò chuyện còn tích cực hơn, dù sao đây cũng là kỳ nghỉ ngắn đầu tiên sau khi vào đại học, lớp học chưa bao giờ ồn ào như vậy. Có người thậm chí còn đẩy vali đến lớp học, vali đặt ngay bên cạnh bàn học, giáo viên thấy cũng chỉ cười bất lực, không nói gì thêm.

Lâm Vũ Hách chính là người mang vali đến lớp, nhà cậu ta gần trường, không cần mang gì về, chỉ đẩy một chiếc vali rất mini, cũng không quan tâm đến số phận của cái vali, cứ thế đạp lên dưới chân, coi như một cái thảm.

Còn chưa đến giờ học, lớp đã đầy người. Lâm Vũ Hách đạp vali, gác chân lên, chơi điện thoại, Hướng Biên Đình ngồi bên cạnh, đang đọc sách, mà cuốn sách không phải là sách chuyên ngành. Lâm Vũ Hách liếc nhìn, phát hiện cuốn sách không phải là cuốn hôm trước nữa, trung bình hai ngày một cuốn sách, tốc độ đọc này cũng thật không ai sánh kịp.

Lâm Vũ Hách coi như chuyện bình thường, cậu ta đã quen với điều này rồi, còn nói với chị mình là Hướng Biên Đình thông minh cũng không phải nói suông, ai có mắt đều có thể thấy cậu là một học bá, còn là loại siêu cấp. Bình thường đọc toàn sách tiếng Anh, hôm nay lại đọc sách tiếng Trung, vừa rồi liếc qua, ôi trời, còn đang đọc cả Hegel(1) kìa.

Cậu cũng không phải lúc nào cũng đọc sách trong thời gian nghỉ, lúc nào cần đọc thì đọc, lúc nào cần chơi thì chơi. Điều mà Lâm Vũ Hách ngưỡng mộ nhất ở cậu chính là điểm này, bất kể làm gì cũng rất đắm chìm, không quan tâm đến điều khác, chỉ tận hưởng quá trình.

Hướng Biên Đình đang đọc rất say mê, các bạn học xung quanh đều đang nói chuyện, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến cậu. Đến khi gập sách lại, Lâm Vũ Hách mới lên tiếng nói chuyện với cậu.

“Cuốn sách cậu đọc ngày càng xa vời với tôi rồi.”

Hướng Biên Đình cười cười, cho sách vào trong ngăn bàn: “Có gì mà xa vời, đọc xong tôi sẽ cho cậu mượn.”

“Tôi không cần. Tôi là người bình thường, không đọc nổi cái này.” Lâm Vũ Hách chống cằm nhìn cậu, “Cậu thấy cái đó thế nào?”

“Cứ xem đại thôi.”

“Chúng ta học tài chính, đều nói đến việc nhập thế, cậu định xuất thế à?”

Hướng Biên Đình cười một tiếng: “Nghĩ cũng sâu sắc phết đấy.”

“Đúng vậy, không sâu sắc một chút thì sao kết bạn với cậu được.”

Lâm Vũ Hách biết Hướng Biên Đình sẽ về nhà vào dịp Quốc khánh, nhưng không biết cậu sẽ đi lúc nào, liền hỏi Hướng Biên Đình: “Chiều nay cậu đi hay sáng mai đi?”

“Chiều nay.”

“Bay về à?”

Hướng Biên Đình gật đầu.

“Cậu ra sân bay kiểu gì? Gọi taxi à?” Lâm Vũ Hách hỏi cậu, “Một lát nữa tan học, mẹ tôi sẽ đến đón, có cần tôi chở cậu ra sân bay không?”

“Có người sẽ đến đón tôi.” Hướng Biên Đình nói, “Không cần làm phiền mẹ cậu đâu.”

Bên cạnh, Lưu Siêu quay lại hỏi một câu: “Hai cậu ai có giấy ăn? Cho tôi mượn một cái.”

“Tôi không có.” Lâm Vũ Hách nói.

Hướng Biên Đình sờ vào túi áo khoác, lấy một gói giấy ăn trong đó ra. Chiếc khăn tay của cậu cũng nằm trong túi áo khoác, khi lấy giấy ăn, một góc khăn tay bị kéo ra, lộ ra ngoài.

“Cảm ơn.” Lưu Siêu nhận giấy ăn, liếc nhìn túi áo khoác của Hướng Biên Đình, Lý Nhuỵ ngồi bên cạnh cũng nhìn theo ánh mắt cậu ta, lập tức nhận ra đó là hoa văn của một thương hiệu xa xỉ, cũng nhận ra đó là một chiếc khăn tay.

Lý Nhuỵ nhận lấy giấy ăn mà Lưu Siêu đưa, lau lau kính, cười nhìn Hướng Biên Đình: “Trai đẹp chính là trai đẹp, còn dùng khăn tay nữa, thật là cầu kỳ.”

Người ngồi ở trước và sau Hướng Biên Đình đều là con gái, mấy cô gái ở hàng ghế trước nghe thấy liền quay lại, mấy cô gái ở hàng ghế sau vốn đang trò chuyện, nghe thấy câu này của Lý Nhuỵ, ánh mắt cũng đều nhìn về phía Hướng Biên Đình.

“Khăn tay?” Lâm Vũ Hách cúi đầu nhìn vào túi của Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình nhét khăn tay trở lại túi, mấy cô gái ở hàng ghế trước quay lại đều nhìn chằm chằm cậu, khi cậu ngước mắt lên thì những cô gái này đều đồng loạt quay đi.

Lưu Siêu là một tên trai thẳng, bình thường trong túi không có nổi một tờ giấy ăn, cũng khá ngạc nhiên với việc Hướng Biên Đình dùng khăn tay: “Cậu còn dùng khăn tay à?”

Lâm Vũ Hách bên cạnh nói: “Dùng khăn tay có gì sai, trai đẹp nào chẳng dùng.”

“Chắc do tôi không xứng.” Lưu Siêu nói.

Trong lớp, Hướng Biên Đình lúc nào cũng được chú ý rất nhiều. Trước giờ học, Lý Nhuỵ đã nói một câu như vậy, sau một tiết học trôi qua, hơn nửa số người trong lớp đều biết cậu đã dùng khăn tay.

Lâm Vũ Hách đi vệ sinh một chút, trên đường đi cũng nghe thấy các bạn nữ trong lớp nói “khăn tay à”, “đẹp trai quá”, “ngầu quá” gì đó. Cậu ta ngồi lại ghế, cầm cốc nước uống một ngụm, rồi nói với Hướng Biên Đình: “Cậu đúng là thường xuyên lên hot search nhỉ.”

Hướng Biên Đình liếc cậu ta.

“Tôi chỉ đi vệ sinh mà cũng nghe thấy mấy cô gái nói về cậu.” Cậu ta cười tươi, có hơi đắc ý, “Để sau tôi cũng mua hai cái khăn tay bỏ túi, cũng coi như là món thời trang rồi.”

Hướng Biên Đình gật đầu: “Được, lúc đó còn có thể chơi trò ném khăn.”

“Cái gì.” Lâm Vũ Hách cười, vừa uống nước suýt chút nữa phun ra, còn nghiêng đầu ho một hồi.

Hướng Biên Đình rũ mắt nhìn cậu ta: “Có cần khăn tay cho cậu lau không?”

Lâm Vũ Hách đưa tay ra: “Đưa đây cho tôi.”

Hướng Biên Đình cười, đưa khăn giấy cho cậu ta.

Lâm Vũ Hách rút một tờ giấy lau miệng, giả vờ khó chịu: “Chỉ cho tôi cái này thôi à… Ô, mà trước giờ chưa thấy cậu dùng khăn tay, từ khi nào mà trở thành tinh tế boy vậy?”

Hướng Biên Đình nghiêm túc nói: “Cái đó là phụ kiện thời trang, không phải để dùng.”

Lâm Vũ Hách vừa cười xong lại muốn cười tiếp, cậu ta vo viên khăn giấy trong tay: “Hả… sao cậu lại buồn cười vậy… Tôi nói thật, nếu không có cái mặt này cậu cũng có tiềm năng làm hải vương lắm.”

Hôm nay Hạ Tuyên không có việc, buổi chiều vẽ phác thảo một lúc trong phòng làm việc. Lúc hơn một giờ, Bạch Khâm gọi điện cho hắn, rủ hắn đi chơi bowling.

“Hôm nay không rảnh.” Hạ Tuyên nói.

“Hai hôm nay anh không có việc mà?” Bạch Khâm đã đến trước cửa quán cà phê, y đẩy cửa vào, nói: “Em đã đến dưới lầu, tạm ngắt máy, sắp lên ngay đây.”

Bạch Khâm lên tầng hai, đi thẳng vào phòng làm việc của Hạ Tuyên: “Anh đang vẽ à?”

Hạ Tuyên cúi đầu ừ một tiếng.

Bạch Khâm đi qua nhìn một cái: “Đây không phải đã gần xong rồi sao? Đi thôi, đi chơi bowling với bọn em, em đã gọi vài người rồi.”

“Tôi không rảnh, chút nữa phải ra ngoài.”

“Đi đâu vậy?”

“Trường học.”

Bạch Khâm ngẩn người: “Trường nào? Anh đến trường học làm gì?”

“Đi xem triển lãm tranh sơn dầu.”

Bạch Khâm chớp mắt.

Đến trường học xem triển lãm tranh sơn dầu?

Trường nào mà triển lãm tranh sơn dầu lại có tiếng tăm đến mức khiến Hạ Tuyên phải chạy đến một chuyến vậy?

Động tác cắn thuốc lá của Bạch Khâm ngừng lại một chút: “Chẳng lẽ là… trường của bạn học Hướng Biên Đình sao?”

Hạ Tuyên gật gật đầu.

Bạch Khâm bất ngờ hít một hơi thuốc, cầm cái gạt tàn trên bàn của Hạ Tuyên nhấn đầu thuốc vào rồi xoay xoay, biểu cảm rất kinh ngạc: “Tay anh dài thật đấy.”

Người gửi thư mời cho Hạ Tuyên là một phó giáo sư của khoa hội họa của trường. Hạ Tuyên học đại học ở Pháp, phó giáo sư đó là bạn cùng trường với hắn, cao hơn hắn hai khóa, cùng chuyên ngành, đều học hội họa.

Vì là đồng hương nên hồi học ở trường, Hạ Tuyên và cô rất thân thiết, sau khi tốt nghiệp vẫn thường xuyên liên lạc. Giờ cả hai đều có vòng tròn riêng, không còn liên lạc thường xuyên nữa, nhưng mối quan hệ vẫn khá tốt.

Hạ Tuyên thường nhận được rất nhiều thư mời triển lãm, trừ khi là những cái hắn quan tâm, không thì hắn thường không đi, thực ra hôm nay cũng không định đi.

Buổi chiều, tiết học cuối cùng sắp kết thúc, các bạn trong lớp đã sẵn sàng rục rịch, Hướng Biên Đình lấy điện thoại ra gửi cho Hạ Tuyên một tin nhắn WeChat.

Hướng Biên Đình: “Thầy Hạ, một lát nữa tôi sẽ đến phòng làm việc đưa anh chiếc nhẫn.”

Cậu đã không hy vọng Hạ Tuyên sẽ trả lời nữa, giờ này chắc chắn Hạ Tuyên đang làm việc. Cậu vừa đặt điện thoại xuống bàn, bỗng nghe thấy tiếng “buzz”, Hạ Tuyên đã trả lời tin nhắn.

Hạ Tuyên: [Tôi đang ở trường của em.]

Hướng Biên Đình nhìn màn hình một lúc, ngẩn người.

Giao diện trò chuyện tiếp tục hiện lên tin nhắn.

Hạ Tuyên: [Em không ở trường à?]

Hướng Biên Đình: [Có.]

Hướng Biên Đình ngây người nhìn dòng chữ “Đối phương đang nhập” ở trên cùng của trang trò chuyện, đầu óc có hơi mơ hồ.

Hạ Tuyên: [Ở đâu?]

Hướng Biên Đình: [Trong lớp.]

Hạ Tuyên: [Đang học à?]

Hướng Biên Đình: [Ừm.]

Hướng Biên Đình: [Sao anh lại đến trường chúng tôi?]

Hạ Tuyên: [Đến xem triển lãm.]

Hạ Tuyên: [Khi nào tan học?]

Hướng Biên Đình: [3:05.]

Hạ Tuyên: [Ừ, tôi qua tìm em.]

Hướng Biên Đình: [Hả?]

Hạ Tuyên: [Không phải là muốn trả lại nhẫn sao?]

Hướng Biên Đình nghĩ, cũng được, đỡ phải để cậu chạy một chuyến đến phòng làm việc. Cậu gửi vị trí cho Hạ Tuyên, cho hắn biết tên tòa nhà và số lớp học.

Hướng Biên Đình bỗng nhớ ra, trường họ cũng khá lớn, không biết Hạ Tuyên sẽ đến từ đâu, nếu không tìm thấy thì sao?

Hướng Biên Đình: [Hay để tôi qua tìm anh, trường chúng tôi hơi lớn.]

Hướng Biên Đình vừa gửi xong câu này, còn đang soạn câu tiếp theo, chưa kịp gửi đi thì đã thấy Hạ Tuyên trả lời: [Nếu bị lạc, tôi sẽ gọi cho em.]

Hướng Biên Đình cười khẽ một tiếng, xóa hết những gì vừa gõ và trả lời một chữ: [Được.]

Khi gửi vị trí cho Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình không nghĩ nhiều, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, một đám người ào ạt rời khỏi lớp, ngay sau đó là một loạt tiếng ồn vang lên ở cửa, Hướng Biên Đình mới nhận ra mình đã chủ quan.

Lâm Vũ Hách đang dọn dẹp cặp sách, ngẩng đầu nhìn ra cửa: “Sao bên ngoài ồn ào vậy?”

Hướng Biên Đình đoán động tĩnh này là do Hạ Tuyên gây ra, ra ngoài nhìn thì đúng như vậy.

Ở cửa trước lớp học ra là hành lang, Hạ Tuyên đứng bên cửa sổ hành lang, xung quanh toàn là sinh viên. Bọn họ không vây quanh hắn, nhưng muốn đi qua cũng phải đi vòng qua trước mặt hắn, nên ai đi qua cũng đều nhìn.

“Úi trời?” Lâm Vũ Hách ngạc nhiên, “Hạ thần?”

Hạ Tuyên rất bình thản, rồi chợt nhìn về phía cửa lớp, ánh mắt gặp Hướng Biên Đình.

Gió: 1/ Hegel là một triết gia người Đức nhé.

Bình Luận (0)
Comment