Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 22

Chương 22

(1)

Ánh mắt của Hạ Tuyên rõ ràng là dừng lại ở phía Hướng Biên Đình, Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, thì thầm hỏi: “Đến tìm cậu à?”

Hướng Biên Đình gật đầu.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Vũ Hách nhớ lại những gì Hướng Biên Đình vừa nói, “Người đến đón cậu ra sân bay là anh ấy à?”

“Không phải.”

Hạ Tuyên nhìn về phía này, khiến nhiều người cũng theo ánh mắt của hắn mà nhìn lại, những người xung quanh vốn là bạn học của Hướng Biên Đình, thấy hắn nhìn chằm chằm vào Hướng Biên Đình, càng hiếu kỳ hơn, bước chân cũng chậm lại.

Hướng Biên Đình cảm thấy ánh mắt của cả đám người đều chuyển hướng về phía mình.

Cũng không trách được đám bạn học này thích hóng chuyện, thực sự là Hạ Tuyên có ngoại hình quá nổi bật, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm. Chưa nói gì khác, chỉ riêng chiều cao của hắn là đã có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn trong đám đông rồi.

Cậu đã nghe thấy vài cô gái phía sau thì thầm “đẹp trai quá” rồi.

Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn một chút, rồi quay lại cười nói: “Đây là một đám người sắp phát điên rồi.”

Có điên hay không thì chưa chắc, nhưng ngay khoảnh khắc Hướng Biên Đình bước đến trước mặt Hạ Tuyên, có một nhóm nhỏ cô gái thật sự đã phát điên, những người còn lại thì vẫn đang trên đường phát điên.

“Thầy Hạ.”

Hạ Tuyên ừ một tiếng, Hướng Biên Đình đeo cặp sách, kính vẫn chưa tháo, trong lúc ở trường học, trông cậu có vẻ còn trẻ con hơn.

Hạ Tuyên không đặt nặng vấn đề tuổi tác, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình và Hướng Biên Đình có gì không hợp về tuổi tác cả. Hắn nhìn Hướng Biên Đình, trong mắt chỉ có cậu, và chỉ có tình cảm dành cho cậu, những thứ khác hắn không quan tâm. Tuy nhiên, có một số sự thật vẫn cần phải nhìn nhận, Bạch Khâm nói hắn là “trâu già thích cỏ non”, đúng thật, điều này không cần phải phản bác, cậu trai trước mặt có ánh mắt trong trẻo, thật sự rất non.

Hướng Biên Đình biết việc đưa đồ cho Hạ Tuyên dưới ánh mắt của mọi người chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng gió, nhưng Hạ Tuyên đã đứng đây rồi, cậu không thể dẫn hắn đi một nơi kín đáo để đưa nhẫn được, hơn nữa ở trường cũng không thể có chỗ nào kín đáo, giờ tan học thì đâu đâu cũng có người.

Hướng Biên Đình sờ sờ túi, lấy khăn tay ra rồi đưa đến trước mặt Hạ Tuyên. Khăn tay của cậu vừa mới bị các bạn nữ trong lớp bàn tán trong giờ ra chơi, độ nóng vẫn chưa giảm thì lại bị chính cậu đưa lên.

Lần này, những bạn học chứng kiến cảnh này đều cho là cậu có thói quen dùng khăn tay, đồng thời cũng ngạc nhiên, sao mới đó đã đưa khăn tay cho người khác vậy.

Hạ Tuyên cúi nhìn chiếc khăn tay được gấp thành một mảnh nhỏ trong tay Hướng Biên Đình, nghe thấy cậu nói: “Nhẫn không có gì đựng, tôi sợ mất và sợ bẩn, nên tìm một chiếc khăn tay để bọc lại.”

“Đeo trên tay thì không tránh khỏi bị bẩn.” Hạ Tuyên không lập tức nhận lấy khăn tay, tay Hướng Biên Đình đang lơ lửng trong không trung, còn chớp mắt nhìn hắn với vẻ mặt “sao anh còn không cầm đi”.

“Không phiền nếu tôi chạm vào khăn tay chứ?” Hạ Tuyên nhìn cậu, “Cái này là đồ cá nhân.”

Chủ yếu là Hướng Biên Đình bình thường cũng không dùng khăn tay, nếu có thói quen dùng khăn tay, cậu chắc chắn sẽ không tùy tiện để người khác chạm vào khăn tay của mình. Ở điểm này thì cậu và Hạ Tuyên đều có suy nghĩ tương đồng, đều là người khá chú trọng.

“Chiếc khăn tay này tôi chưa dùng bao giờ… không tính là đồ cá nhân.” Hướng Biên Đình nói, “Anh cứ lấy cả khăn tay đi cũng không sao.”

Hạ Tuyên nói: “Tôi không lấy khăn tay, chỉ cần em đưa cho tôi chiếc nhẫn là được.”

Nếu Hướng Biên Đình là một chàng trai thẳng chính hiệu, thì lúc này chắc chắn sẽ đưa ngay chiếc nhẫn cho Hạ Tuyên, không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng vấn đề là cậu không phải, nên khi Hạ Tuyên bảo cậu đưa nhẫn cho hắn, cậu hơi do dự.

Trước đây cậu luôn cảm thấy bản thân không rõ ràng về xu hướng tính dục, giờ thì đã dần dần nhận ra, sự không rõ ràng đó có lẽ là vì trước đây cậu hiếm khi có những khoảnh khắc suy nghĩ như vậy.

Hướng Biên Đình lật từng lớp khăn tay gấp thành hình vuông, chiếc khăn khá lớn, có nhiều lớp, cuối cùng khi cậu lấy chiếc nhẫn ra khỏi khăn tay, cậu nghe thấy những tiếng hô nhỏ xung quanh từ các bạn học. Thực ra âm thanh khá nhỏ, nhưng vào tai Hướng Biên Đình lại như được khuếch đại lên vô hạn.

Một chàng trai đưa nhẫn cho một chàng trai khác, không ngờ những người xung quanh lại cảm thấy bối rối, và phản ứng của họ sẽ rất lớn. Những bạn học xung quanh Hướng Biên Đình chính là như vậy, có người bối rối, có người ngạc nhiên, có người cảm thấy như mình đang chứng kiến một điều gì đó thú vị.

Thực ra xung quanh không có ai đứng yên để xem cả, chỉ là những người đi qua quay đầu nhìn một cái, ai cũng nhìn, cộng lại thì thành nhiều, cộng thêm tiếng hô nhỏ của họ nữa, khiến Hướng Biên Đình có cảm giác như mình đang biểu diễn một trò ảo thuật.

Đừng nói là những bạn học đi qua, ngay cả Lâm Vũ Hách cũng ngơ ngác, không hiểu Hướng Biên Đình đang làm cái gì, sao lại tặng nhẫn cho thầy Hạ.

Hạ Tuyên nhận chiếc nhẫn, chỉ trong vài giây, mà Hướng Biên Đình cảm thấy như đã trôi qua một thế kỷ.

Hạ Tuyên nắm chiếc nhẫn giữa các ngón tay nhìn một lúc, rồi ngẩng đầu hỏi Hướng Biên Đình: “Chốc nữa có phải còn phải lên lớp không?”

“Không có tiết nữa.” Hướng Biên Đình gấp lại chiếc khăn tay, cho vào túi, “Đã tan học rồi.”

Lâm Vũ Hách đẩy vali đi tới, nhìn Hạ Tuyên, rồi lại nhìn Hướng Biên Đình, định hỏi gì đó nhưng không biết mở lời thế nào.

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn cậu ta, phát hiện biểu cảm và ánh mắt của cậu ta rất phức tạp. Cậu nghĩ thầm, không lẽ một cậu trai thẳng như Lâm Vũ Hách cũng nghĩ lung tung sao?

Lâm Vũ Hách thật sự đã nghĩ lung tung một chút: “Có phải tôi nghĩ nhiều không nhỉ?”

Hướng Biên Đình nhìn cậu ta, cười: “Cậu nghĩ gì vậy?”

“Tôi nghĩ…” Lâm Vũ Hách nhìn Hạ Tuyên một cái, rồi ghé vào tai Hướng Biên Đình, giọng điệu thử hỏi, “Tôi nên nói một câu… trăm năm hạnh phúc không…?”

Hướng Biên Đình vừa bất lực vừa buồn cười: “Hạnh phúc cái đầu cậu đó.”

Hướng Biên Đình vừa nói vậy, nghi ngờ của Lâm Vũ Hách lập tức tan biến: “Hóa ra là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì?” Hạ Tuyên nhìn cậu ta.

Lâm Vũ Hách nói thẳng: “Hiểu lầm giữa anh và Đình Đình có phải có gì đó không?”

Lâm Vũ Hách rất cởi mở, nếu Hướng Biên Đình thật sự có gì với Hạ Tuyên thì cậu ta cũng không thấy lạ. Hai anh chàng đẹp trai thích nhau thì có gì là kỳ quặc chứ, lại còn đều xuất sắc như vậy.

Hạ Tuyên lại hỏi: “Có gì là có gì?”

Lâm Vũ Hách không tiếp tục nói nữa, cậu ta sợ nói nhiều sẽ mạo phạm.

Chủ đề này nếu tiếp tục thì sẽ không ổn, Hướng Biên Đình cắt ngang, trực tiếp nói rõ với Lâm Vũ Hách: “Chiếc nhẫn đó là của thầy Hạ, bị rơi ở nhà tôi, tôi trả lại cho anh ấy.”

Lâm Vũ Hách nhớ lại trước đó quả thực có thấyHạ Tuyên đeo nhẫn ở tay trái, cậu ta gật đầu, lại nắm được trọng điểm trong câu nói của Hướng Biên Đình: “Rơi ở nhà cậu? Sao lại rơi ở nhà cậu?”

“…”

Hạ Tuyên đeo chiếc nhẫn vào, khẽ nhếch môi một cái, nói: “Hàng xóm láng giềng với nhau, rơi đồ là chuyện bình thường.”

Lâm Vũ Hách nhìn Hướng Biên Đình, hỏi: “Cậu không phải ra sân bay sao?”

“Em về Bắc Thành à?” Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình ừm một tiếng.

“Ra sân bay bằng cách nào?”

“Có người đến đón tôi.”

Hạ Tuyên gật đầu.

Lâm Vũ Hách nhìn quanh một lượt rồi nói: “Chúng ta đi chưa? Sao tôi thấy người ngày càng đông vậy, hai người đứng cạnh nhau nên người quay lại nhìn nhiều quá à.”

Khi đi qua hành lang, tỷ lệ quay lại nhìn cũng không giảm bao nhiêu, có một bạn nữ nắm tay bạn đi ngang qua bên cạnh Hướng Biên Đình, còn quay lại nhìn Hạ Tuyên một cái, rồi cười hỏi Hướng Biên Đình: “Anh này là ai vậy Hướng Biên Đình?”

Hướng Biên Đình đáp là anh trai mình.

Bạn nữ đi rồi, Lâm Vũ Hách bên cạnh cười hai tiếng: “Cậu nói anh trai mà người ta cũng tin à.”

Hướng Biên Đình cười cười, bỗng nói: “Nếu tôi nói là chú, chắc người ta còn không tin nữa.”

Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu một cái, Hướng Biên Đình nhìn về phía trước, biểu cảm không có gì thay đổi, chỉ hơi nhếch mép.

Em ấy lại nghịch ngợm rồi.

Giống như một chú mèo con, loại mèo thích trêu chọc chủ của nó ấy.

Đây là câu chuyện bảo mật, Lâm Vũ Hách là người ngoài cuộc nên không hiểu: “Hả? Chú nào? Cậu nói thầy Hạ á?”

Lâm Vũ Hách nhìn Hạ Tuyên, rồi phì cười: “Đừng đùa, cậu nhìn cái mặt của anh ấy có thể gọi được ‘chú’ không?”

“Em ấy có thể.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình cười không nói gì, dù sao thì Hạ Tuyên cũng thích trêu chọc chuyện này, cậu thà phản công lại. Có thể thoải mái ở bên cạnh người như Hạ Tuyên, thực sự khiến cậu ấy cảm thấy có chút thành tựu.

Ba người đi xuống lầu, Lâm Vũ Hách hỏi Hạ Tuyên: “Sao thầy Hạ lại đến trường chúng tôi? Chạy một chuyến tới đây chỉ để lấy nhẫn à?”

“Tôi đến xem triển lãm tranh.”

“Triển lãm tranh? Sao anh lại đến trường chúng tôi xem triển lãm tranh?”

“Quen một giáo viên mỹ thuật ở đây.”

Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên: “Anh vừa từ triển lãm mỹ thuật qua à?”

“Ừ.”

“Vậy xa lắm, anh đi bộ qua à?”

“Ừ.”

Hướng Biên Đình tính tính thời gian, có hơi ngạc nhiên: “Đi nhanh vậy sao?”

“Chân dài.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình bật cười, thầm nghĩ đúng là chân dài thật.

Mẹ Lâm Vũ Hách đến cổng Bắc đón cậu ta, Hướng Biên Đình đi ra cổng Tây, cậu hỏi Hạ Tuyên đỗ xe ở đâu, Hạ Tuyên nói đỗ ở cổng Tây.

Hướng Biên Đình đi cùng Hạ Tuyên ra cổng Tây, tài xế đã đứng chờ ở cổng trường. Tài xế đến sớm, đậu xe gần cổng trường, chiếm vị trí rất nổi bật, Hướng Biên Đình liếc mắt đã thấy ngay.

Nhìn thấy bóng dáng Hướng Biên Đình, tài xế xuống xe, kính cẩn đứng bên xe chờ đợi.

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn Hạ Tuyên: “Người đến đón tôi đã tới, thầy Hạ, tôi đi trước đây.”

Hạ Tuyên nhìn ra cổng trường, trong tầm mắt toàn là người, tài xế đến đón Hướng Biên Đình rất nổi bật, vì chiếc xe đỗ bên cạnh cũng rất nổi bật.

Hạ Tuyên ừ một tiếng, dặn cậu: “Chú ý an toàn.”

Xe của Hạ Tuyên không đỗ ở cổng Tây, mà đỗ trong trường. Hắn tiễn Hướng Biên Đình lên xe, sau khi xe đi rồi, hắn mới quay lại trường.

(2)

Hạ Tuyên quay lại nhưng không đi ngay, mà lại quay lại triển lãm mỹ thuật, sau đó còn đến văn phòng của phó giáo sư đó uống trà một lúc. Hạ Tuyên đi học sớm, nhỏ hơn những bạn cùng lớp khoảng hai tuổi, phó giáo sư này hơn hắn hai khóa, thực ra lớn hơn hắn bốn tuổi, con gái đã học lớp ba rồi.

Cô cầm tách trà uống một ngụm, cười nói: “Không kết hôn đúng là tốt, con người ta cũng không già đi.”

“Vốn đã không già.” Hạ Tuyên nói.

“Đúng vậy.” Cô cười đặt tách trà xuống, “Thời gian học ở Pháp, trong mắt tôi, cậu thật sự chỉ là một thằng nhóc.”

Hạ Tuyên lúc đó còn ở độ tuổi mới lớn, tính khí vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng. Hắn cao nên mọi người cũng không nhìn ra hắn là vị thành niên, môi trường nước ngoài vốn đã cởi mở, con người cũng cởi mở, nếu thấy thích thì sẽ thẳng thắn tán tỉnh, vì thế, lúc đó hắn đã đánh không ít người.

Xu hướng tính dục của hắn không phải bí mật gì với người bạn cũ này, lâu ngày không gặp, chắc chắn sẽ nói về tình trạng tình cảm.

“Có ai chưa?” Phó giáo sư hỏi một câu.

“Chưa có.”

“Là không muốn yêu, hay chưa gặp người phù hợp?” Phó giáo sư nhìn hắn, cười cong mắt, “Nếu không thì hay là cứ nói cho tôi biết xem cậu thích kiểu nào, tôi sẽ giới thiệu cho, tôi cũng quen nhiều chàng trai ổn áp lắm, cả thợ xăm tôi cũng quen vài người.”

Hạ Tuyên đứng bên tủ sách nhìn tranh trên tường, quay đầu nhìn cô, cười cười: “Tôi có rồi.”

“Hửm?” Người đối diện chớp chớp mắt.

“Tôi có người thích.” Hạ Tuyên nói, “Tôi chỉ muốn em ấy.”

Hướng Biên Đình bay chưa đầy hai tiếng đã đến Bắc Thành, Hạ quản gia cứ như đang chào đón quý phi trở về cung, dẫn hai hàng người đứng ở cổng chờ cậu.

“Đây là làm gì vậy, chú Hạ.” Hướng Biên Đình cười đi qua giữa một hàng người, “Tôi vào cung rồi chăng.”

Hạ quản gia đi bên cạnh cậu: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, cậu muốn tắm trước hay ăn trước?”

“Tôi muốn ngủ trước.”

Quản gia gật đầu: “Mấy giờ gọi cậu dậy?”

“Tám giờ nhé.” Hướng Biên Đình vào phòng cởi áo khoác ra, Hạ quản gia thuận tay nhận lấy đưa cho người hầu bên cạnh.

Hướng Biên Đình đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn người hầu: “Đưa áo khoác cho tôi, trong túi còn có đồ.”

Người hầu đưa áo khoác lại, Hướng Biên Đình lấy khăn tay trong túi ra.

Hạ quản gia nói rất nhẹ nhàng: “Cậu dùng khăn tay à?”

“Không.” Hướng Biên Đình cười, “Lấy ra để bỏ đồ thôi.”

“Có cần giặt khăn tay không ạ?” Người hầu hỏi.

Hướng Biên Đình suy nghĩ một chút, nói: “Không cần. Dù sao cũng không bẩn.”

“Dùng rồi thì vứt đi thôi.” Hạ quản gia nói, “Không phải cậu muốn bỏ đồ sao?”

Khăn tay này chắc chắn sẽ không dùng lại nữa, giặt hay không cũng không quan trọng. Hướng Biên Đình cũng không biết mình xuất phát từ tâm lý gì, nhưng lại không nghĩ đến việc vứt đi.

“Không vứt.” Hướng Biên Đình nói.

Hạ quản gia nhìn cậu với vẻ nghi hoặc, nhưng không hỏi gì thêm.

Về phòng, Hướng Biên Đình thay bộ quần áo sạch sẽ rồi nằm lên giường, quay đầu cầm khăn tay trên tủ đầu giường nhìn một cái, rồi lại để xuống. Cậu trở mình, vừa nằm xuống đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Cậu đi máy bay mãi không ngủ được, máy bay bay hai tiếng, cậu có thể nhắm mắt tỉnh táo hai tiếng, bay mười tiếng, cũng có thể nhắm mắt tỉnh táo mười tiếng.

Hướng Biên Đình từ từ nhắm mắt lại, trước khi mất ý thức, cậu mơ hồ thấy màn hình điện thoại sáng lên một chút, nhưng cậu chỉ khẽ nheo mắt, không có phản ứng gì.

Gần đến 8 giờ, Hướng Biên Đình tự tỉnh dậy, ngái ngủ nằm trên giường một lúc, sau đó cầm điện thoại bên cạnh lên xem xem.

Có không ít tin nhắn WeChat, cậu lướt xuống một chút, thấy còn có tin nhắn từ Hạ Tuyên. Cậu ngồi dậy, mở tin nhắn ra xem.

Hạ Tuyên: [Đến nơi chưa?]

Thời gian gửi tin nhắn trùng khớp với lúc cậu vừa mới ngủ.

Hướng Biên Đình khẽ dụi mũi, nhắn lại: [Đến rồi, vừa ngủ nên không thấy tin nhắn của anh.]

Hạ Tuyên: [Ừm.]

Mỗi lần Hạ Tuyên trả lời “Ừm”, Hướng Biên Đình lại không biết nên nói gì tiếp theo, cậu thoát ra để trả lời tin nhắn của người khác,Thẩm Trạch gửi cho cậu một đống tin, điểm quan trọng chỉ có một, trưa mai sẽ hạ cánh, bảo Hướng Biên Đình đến đón, phải có lễ đón hoành tráng.

Hướng Biên Đình: [Tôi sẽ thuê thêm vài fan, tìm hai người chụp ảnh.]

Thẩm Trạch: [Tôi thấy được đấy.]

Hướng Biên Đình: [Chuyển tiền cho tôi.]

Thẩm Trạch: [Hướng thiếu gia còn thiếu chút tiền đó à?]

Hướng Biên Đình không còn đùa giỡn nữa, trả lời: [Đến nơi thì gọi cho tôi.]

Thẩm Trạch: [Hừ, tôi còn phải đợi cậu ở sân bay à?]

Hướng Biên Đình: [Ai mà biết máy bay có trễ không.]

Hướng Biên Đình: [Muốn tôi đón thì cứ ngoan ngoãn mà đợi đi.]

Thẩm Trạch: [Được rồi, để Hướng đại thiếu gia hạ mình một lần không dễ đâu.]

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Hạ quản gia mở cửa ra, thấy Hướng Biên Đình đã tỉnh dậy.

“Nước nóng đã chuẩn bị xong.” Hạ quản gia nói.

Hướng Biên Đình ừ một tiếng, khi xuống giường nhìn qua tủ đầu giường thấy khăn tay, cậu liền mở ngăn kéo, bỏ khăn tay vào trong.

Trưa hôm sau, Hướng Biên Đình đón Thẩm Trạch xong, hai người đặt một nhà hàng để ăn cùng nhau. Hôm qua Thẩm Trạch đã nói với cậu trên WeChat, việc đầu tiên sau khi hạ cánh là đi massage, sau khi hai người ăn xong sẽ thẳng tiến đến trung tâm chăm sóc sức khỏe.

Hướng Biên Đình ngồi trên ghế lướt điện thoại, hỏi một câu: “Bên Úc không có tiệm massage à?”

Thẩm Trạch thoải mái nằm trên giường, nhắm mắt nói: “Không thích để người lạ chạm vào.”

Ở đây, Thẩm Trạch có một nhân viên massage cố định, là một chàng trai trẻ tuổi, rất hiền lành, ít nói, vào đây lâu như vậy cũng chỉ nói một câu, lâu rồi không gặp.

“Đi du học, trốn về.” Thẩm Trạch trả lời.

Nhân viên massage cười một tiếng, không nói gì thêm.

“Vừa ăn xong đã đi massage, cậu không sợ bị ói à?” Hướng Biên Đình bên cạnh nói.

“Nếu ói thì cậu lấy thùng rác cho tôi.” Thẩm Trạch nói.

Thẩm Trạch chỉ giả vờ kén chọn, chỉ cho phép nhân viên massage cố định chạm vào, Hướng Biên Đình thì thật sự kén chọn, không cho ai chạm vào cả.

“Ê, cậu thật sự không massage à?” Thẩm Trạch quay đầu nhìn cậu.

Hướng Biên Đình lắc đầu, mở WeChat xem một chút, vào kỳ nghỉ rồi, vòng bạn bè nhộn nhịp hơn bình thường, nhiều người chia sẻ ảnh du lịch. Cậu lướt xuống, thấy vòng bạn bè của Bạch Khâm. Trước đó, Bạch Khâm đã thêm bạn với cậu, nói là hỏi Lâm Vũ Hách. Hai người đều là người hướng ngoại, cũng không biết đã thêm bạn WeChat từ lúc nào.

Bạch Khâm đăng một bức ảnh, vị trí dưới là Bắc Thành, caption [Năm nay mọi người đến đông đủ.]

Trong bức ảnh không có ai, chụp như là cửa vào của một địa điểm.

Hạ Tuyên chắc cũng đến Bắc Thành rồi, Hướng Biên Đình nhớ trước đây Bạch Khâm đã hỏi Hạ Tuyên xem hắn có đi triển lãm hình xăm ở Bắc Thành vào dịp Quốc Khánh không, lúc đó Hạ Tuyên nói sẽ đi.

Vị trí của Bạch Khâm rất chi tiết, Hướng Biên Đình bỗng nhiên nảy ra một ý, đột nhiên hỏi Thẩm Trạch: “Muốn đi xem triển lãm hình xăm không?”

“Hả?” Thẩm Trạch đang ngái ngủ ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn cậu, “Triển lãm gì? Triển lãm hình xăm á?”

“Ừm.”

Thẩm Trạch dần tỉnh táo lại: “Triển lãm hình xăm? Sao lại muốn đến đó, cậu có hứng thú với hình xăm từ bao giờ vậy?”

“Đi xem một chút.” Hướng Biên Đình vừa nói vừa gửi tin nhắn cho Hạ quản gia, gửi thông tin chi tiết về triển lãm hình xăm mà cậu tìm trên mạng cho ông, hỏi ông có thể lấy vé không.

Thẩm Trạch chưa bao giờ đi triển lãm xăm, cũng có chút hứng thú, nhưng chủ yếu là vì nếu Hướng Biên Đình muốn đi, chắc chắn cậu ta sẽ đi cùng.

“Được thôi, khi nào?”

Hạ quản gia là người toàn năng, chưa đầy ba phút đã có câu trả lời, hỏi Hướng Biên Đình cần bao nhiêu vé.

Hướng Biên Đình trả lời: [Hai vé.]

Triển lãm xăm sẽ diễn ra trong ba ngày, vé hôm nay đã hết, chỉ còn vé cho ngày mai.

Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn Thẩm Trạch, nói: “Ngày mai.”

“Được.” Thẩm Trạch chôn đầu vào khuỷu tay, “Tôi đã bảo cậu nổi loạn rồi mà, giờ còn thích xăm mình nữa—” Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, “Đừng bảo cậu đã xăm rồi chứ?”

“Chưa.”

Tối hôm đó, Thẩm Trạch đến nhà Hướng Biên Đình, không thấy con rắn của cậu liền hỏi: “Không mang Tiểu Hắc về à?”

“Không.”

“Cậu để nó một rắn ở Giang Châu à?”

“Mang nó về lại phải đi máy bay ở nhà, quá phiền phức.” Hướng Biên Đình nói, “Để nó ở Giang Châu vui vẻ trong ngày Quốc khánh đi.”

Thẩm Trạch cười nói: “Có tìm người đến chơi với nó không? Không thể để một con rắn như nó cô đơn chết được.”

“Ai dám chơi với nó chứ.” Hướng Biên Đình chỉ mời người đến cho ăn, nhưng không tìm được ai chơi với nó, có thể chơi với nó mà không bị cắn, chắc chỉ có Hạ Tuyên.

Chiều hôm sau, hai người cùng đi triển lãm xăm.

Hướng Biên Đình không nghĩ sẽ gặp Hạ Tuyên tại triển lãm, cậu thực sự đến với tâm trạng “đi xem thôi”, mặc dù chính Hạ Tuyên là người đã khiến cậu nảy ra ý định này.

Thẩm Trạch vừa vào hội trường đã giật mình, cậu ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng và không khí như thế này, khắp nơi đều là những người xăm mình đi qua đi lại, không chỉ nhìn hoa cả mắt, mà thậm chí còn có chút cảm giác sợ đám đông. Hơn nữa, phần lớn người tham gia triển lãm xăm đều có hình xăm truyền thống, hoặc là phong cách hiện thực phương Tây, hai phong cách này đều khá cứng, không dễ nhìn, với những người không quan tâm đến xăm mình thì có thể còn cảm thấy khó chịu.

Trong hội trường có rất nhiều gian hàng, hầu hết các gian hàng đều có thợ xăm đang xăm cho người khác, trên bàn có hình xăm, trước cửa có người mẫu ăn mặc rất mát mẻ, có gian hàng còn treo cánh tay giả bằng silicone, trên cánh tay giả có hình xăm.

Thẩm Trạch thấy nhiều người mẫu khỏa thân, chỉ trừ những chỗ nhạy cảm, còn lại thì toàn thân tr*n tr**, nhìn mà khiến cậu ta bị sốc cả về thị giác lẫn tâm hồn.

“Quá hoang dã rồi…” Thẩm Trạch nhìn theo một người đàn ông đi ngang qua họ, toàn thân người này từ đầu đến chân đều xăm kín, nhìn khá ngầu, nhưng cũng hơi rùng rợn.

Là một học sinh “ngoan” luôn giữ mình trong khuôn khổ và có thành tích xuất sắc từ nhỏ đến lớn, Thẩm Trạch cảm thấy khó hiểu, sao bỗng dưng cậu lại có hứng thú với việc xăm mình, điều này thật sự không phù hợp với phong cách của cậu.

Cậu ta quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, phát hiện cậu đang nhìn người mẫu khá chăm chú.

Không phải Hướng Biên Đình thấy tất cả hình xăm đều đẹp, cũng có nhiều hình xăm mà cậu không thích, nhưng cũng có một số hình cậu thấy rất đẹp.

“Cậu có muốn xăm không?” Thẩm Trạch hỏi cậu.

Hướng Biên Đình lắc đầu.

“Không muốn xăm thì đến đây xem gì?”

“Chỉ xem thôi không được à?”

Thẩm Trạch xoa xoa cánh tay: “Tôi vẫn chưa hết nổi da gà.”

Họ đi một vòng, đã hết nửa hội trường, không gặp Bạch Khâm, cũng không gặp Hạ Tuyên, đúng là một nơi lớn như vậy, thật không dễ gì mà tình cờ gặp ai.

Có một cô gái xinh đẹp ngồi ở cửa quầy hàng, chân đặc biệt dài, tóc đen thẳng dài, chân phải của cô ấy xăm kín hình, đang khoanh chân ngồi ở đây, thoải mái khoe những hình xăm trên chân. Có rất nhiều người đứng xem, Thẩm Trạch cũng dừng lại xem một chút.

Hướng Biên Đình đứng phía sau cậu ta, nghe thấy có người nói chuyện phía sau, trong cuộc đối thoại có nhắc đến tên Hạ Tuyên.

Hướng Biên Đình lắng nghe một chút.

“Năm nay anh ta cũng đến à?”

“Trong ban tổ chức có một người quen cũ của anh ta, đương nhiên là đến rồi.”

“Năm nào cũng giành giải quán quân, năm nay sẽ không phải lại là anh ta chứ?”

“Không đâu, năm nay anh ta không mang tác phẩm đến, tôi vừa thấy ở phía trước, thậm chí còn không dựng quầy, chỉ đến một mình.”

“Tôi nhớ năm ngoái và năm kia hình như anh ta cũng không đến?”

“Cậu không biết à? Anh ta đã vào tù hơn một năm rồi, năm ngoái và năm kia làm sao mà đến được chứ.”

“Trời, gì vậy? Anh ta đã vào tù? Thật không? Có chuyện gì vậy? Sao lại vào?”

“Tôi cũng chỉ nghe mấy tên ở Giang Châu nói, cụ thể thì cũng không rõ, bọn họ cũng không rõ lắm…”

Giọng nói dần dần xa đi, Hướng Biên Đình ngẩn người đứng tại chỗ, Thẩm Trạch quay lại, chỉ thấy cậu thất thần.

“Đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Trạch vẫy tay trước mặt cậu.

“Không có gì.” Hướng Biên Đình nhìn về phía trước, “Đi qua phía trước một chút.”

“Ê… vừa mới thấy một cái gì đó dễ nhìn…”

“Vậy cậu ở đây xem đi.”

Hướng Biên Đình đi về phía trước, Thẩm Trạch đi theo sau, đi được vài bước, qua hai ba quầy, Hướng Biên Đình đột nhiên dừng lại trước một quầy.

Nếu không nhờ mái tóc bạc của Bạch Khâm, thì giữa đám đông này, Hướng Biên Đình thật sự khó mà chú ý đến y.

Bạch Khâm đang cúi xuống xăm hình cho người khác, xung quanh có rất nhiều người đứng xem, y không để ý đến những người đứng bên ngoài quầy. Hướng Biên Đình nhìn vào bên trong, thấy Hạ Tuyên đứng ở góc nói chuyện với người khác, đang nghiêng đầu, nửa người hướng về phía này.

Tiêu Dịch Dương cũng đến, Hướng Biên Đình cảm thấy anh ta có vẻ khá thân thiết với Hạ Tuyên và Bạch Khâm, đi đâu cũng theo sau. Anh ta là người đầu tiên nhìn thấy Hướng Biên Đình, thấy cậu thì rất ngạc nhiên, còn quay lại nhìn Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên đang nghe người khác nói chuyện, không chú ý đến ánh mắt anh ta.

Tiêu Dịch Dương mỉm cười với Hướng Biên Đình, bị Thẩm Trạch nhìn thấy, Thẩm Trạch liếc nhìn Hướng Biên Đình: “Cậu quen người đó à?”

Hướng Biên Đình gật đầu.

Tiêu Dịch Dương đi đến bên Hạ Tuyên, nói nhỏ: “Tôi thấy một người quen.”

Hạ Tuyên quay đầu nhìn anh ta. Ánh mắt Tiêu Dịch Dương mang ý nghĩa sâu xa, Hạ Tuyên liền ngẩng lên nhìn ra ngoài.

Hắn khẽ ngẩn ra, đôi môi khép chặt dường như động đậy một chút.

“Tôi đi trước nhé, xong việc lại tìm ông.” Bạn tốt vỗ vai hắn nói.

Hạ Tuyên ừ một tiếng, ánh mắt vẫn dừng lại ở Hướng Biên Đình.

(3)

Hạ Tuyên bước về phía trước và đi thẳng đến chỗ Hướng Biên Đình. Thẩm Trạch còn chưa kịp phản ứng, tầm nhìn đã hoàn toàn bị chặn lại, cậu ta hơi ngẩng đầu lên, có hơi khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt.

“Sao em lại tới đây?” Câu hỏi của Hạ Tuyên luôn ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi đã xem bài đăng của anh Bạch trên vòng bạn bè.” Hướng Biên Đình nói.

Bạch Khâm nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng chú ý đến nam sinh đứng cách đó không xa, y kinh ngạc đến mức hơi trợn mắt: “Tôi không nhìn lầm chứ, đây là bạn học Hướng của chúng ta sao?”

Hướng Biên Đình mỉm cười gật đầu: “Ừm.”

Thẩm Trạch ghé sát vào Hướng Biên Đình, thì thầm vào tai cậu: “Cậu biết cả hai người họ à?”

Hướng Biên Đình ừm một tiếng.

“Không ngờ cậu lại kéo tôi tới đây.”

“Sao cậu lại tới đây?” Bạch Khâm mỉm cười hỏi Hướng Biên Đình, mắt lại liếc Hạ Tuyên.

“Tới xem xem.” Hướng Biên Đình thẳng thắn trả lời: “Nghĩ không chừng là sẽ gặp các anh.”

“Làm sao cậu có được vé?” Bạch Khâm lại hỏi.

Hướng Biên Đình mỉm cười và nói: “Kênh chính thức.”

“Sao không nói sớm là cậu muốn đến chứ? Nếu đi cùng chú Hạ, cậu thậm chí còn không cần vé.”

Hướng Biên Đình liếc nhìn Hạ Tuyên, hắn đang nhìn cậu, nhất thời, cậu không biết nên nói gì.

Hạ Tuyên liếc nhìn Thẩm Trạch, hỏi Hướng Biên Đình: “Bạn à?”

“Ừm.”

“Tôi là bạn từ nhỏ của cậu ấy.” Thẩm Trạch tự giới thiệu, thấy Hạ Tuyên có vẻ thờ ơ liếc nhìn mình, động tác đầu tiên của cậu ta là hơi nhếch cằm hỏi Hạ Tuyên: “Anh là bạn của Hướng Biên Đình à?”

“Hỏi em ấy đi.” Hạ Tuyên đáp.

Người đàn ông này quá cao, khi nói chuyện với hắn, Thẩm Trạch đều phải nghển cổ lên, cảm thấy rất mệt mỏi. Cậu ta quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình trả lời: “Anh ấy có rất nhiều thân phận——”

Là một người bạn, một người hàng xóm, hoặc có thể là một người chú – cậu đã không nói phần sau của câu chuyện cười này, nếu không thì đúng là nhờn.

“Hả?” Thẩm Trạch có chút không hiểu, “Là sao?”

Hạ Tuyên sao không biết Hướng Biên Đình nói gì, nếu không phải lo sẽ làm bạn nhỏ sợ, hắn sẽ nhéo cằm cậu rồi hỏi ngay tại đây xem hắn có thân phận là bạn trai không, có thân phận là ông xã không.

Hướng Biên Đình không đùa nữa, nghiêm túc trả lời: “Chỉ là bạn bè thôi, không có gì đâu.”

Tiêu Dịch Dương đi tới hỏi: “Sao không vào ngồi đi? Bên trong có ghế đó.”

Thế là Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch đi vào ngồi xuống. Trong gian hàng còn có hai người khác, đều là thợ xăm của tiệm Bạch Khâm, Thẩm Trạch nhìn kỹ hình xăm của Bạch Khâm, tò mò hỏi: “Tại sao bọn họ đều xăm hình tại chỗ vậy?”

Người mẫu nằm trên chiếc giường nhỏ mỉm cười nói: “Tôi có một hình xăm để dự thi”.

“Còn có thi đấu nữa sao?”

“Có chứ.”

Hình mà Bạch Khâm đang xăm là một bức tranh thủy mặc, được xăm trên lưng, phong cách này khiến Thẩm Trạch cảm thấy chấp nhận được, vừa đẹp vừa có ý nghĩa: “Cái này đẹp ghê.”

Người mẫu nằm sấp giơ ngón tay cái với cậu ta: “Có mắt nhìn đấy.”

Hạ Tuyên và Bạch Khâm đã đến đây được hai ngày, bức tranh này vừa mới xăm hôm qua, hôm nay đã gần xong, sắp hoàn thành rồi. Lần triển lãm xăm hình này, Hạ Tuyên đến chỉ để tham quan, một trong những người tổ chức là bạn cũ của hắn nên mời hắn đến. Ban đầu hắn từ chối, bảo mình không có người mẫu, cũng không muốn làm phiền mọi người để lập một gian hàng, giờ chỉ có một mình, lười làm mấy cái này.

Bạn cũ của hắn nói nếu không có gian hàng thì thôi, cứ đến là được. Hắn đã im hơi lặng tiếng hai năm, hai kỳ triển lãm đều không xuất hiện, tin tức về hắn bay đầy trời, có thật có giả, thật thì không cần nói nhiều, giả thì vô lý hết sức, có người nói hắn rút lui, có người nói hắn ra nước ngoài, còn có người nói anh đã mất, mất kiểu gì? Chết chứ sao.

Hạ Tuyên nghe đến đây thì không nhịn được cười, nói với bạn cũ của mình: “Cứ nói tôi chết rồi đi.”

Bạn cũ của hắn bảo hắn biến ngay.

Dù sao Bạch Khâm cũng sẽ đến để bày triển lãm tham gia, bạn cũ của hắn lại nhiệt tình mời, hắn liền đi cùng họ.

Tiêu Dịch Dương cầm cốc giấy rót nước cho Hướng Biên Đình và bạn của cậu một cốc.

“Cảm ơn.” Thẩm Trạch nhận cốc giấy, đi qua ngồi xuống chiếc ghế gấp bên cạnh Hướng Biên Đình, rồi liếc nhìn những hình xăm treo trên tường và bày trên bàn.

Có một số câu mà cậu ta không tiện hỏi Hướng Biên Đình, cậu ta khá muốn hỏi, tại sao Hướng Biên Đình lại quen với người trong giới xăm hình. Cậu ta liếc nhìn Hạ Tuyên, thầm nghĩ, mấy người này đều có vẻ ngoài khá đẹp.

“Anh cũng là thợ xăm à?” Thẩm Trạch hỏi Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên đang im lặng đứng đó, nghe xong liếc nhìn cậu ta: “Ừ.”

Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, mỗi lần nhìn qua đều chạm phải ánh mắt của hắn. Ánh mắt cậu hơi động, giả vờ như không có chuyện gì rồi quay đi, lại cúi mắt nhìn cốc giấy trong tay. Hôm nay Hạ Tuyên ăn mặc khá đẹp, quần áo được phối hợp tỉ mỉ, tóc có vẻ cũng đã cắt, ngắn hơn một chút so với trước. Khuyên tai trên tai cũng là cái chưa từng đeo, có hai chiếc khuyên bạc trên sụn tai. Trai đẹp mà biết ăn mặc thì muốn không nổi bật cũng khó, thật sự giống như ngôi sao vậy.

“Đến đây được bao lâu rồi?” Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình, hỏi.

Hướng Biên Đình ngước mắt lên: “Hơn nửa tiếng rồi.”

“Sao không nhắn WeChat.”

“Không nghĩ ra ấy.”

“Còn đi dạo nữa không?” Hạ Tuyên hỏi.

Hướng Biên Đình gật đầu: “Một lát nữa tôi sẽ đi dạo tiếp.”

Hạ Tuyên ừ một tiếng.

Ngồi mãi ở đây cũng không biết nói gì, Thẩm Trạch không quen với họ, ngồi được một lúc thì cảm thấy chán, liền đứng dậy nói: “Đi dạo thêm vài vòng nữa đi, phía trước còn nhiều gian triển lãm chưa xem.”

Nước trong cốc của Hướng Biên Đình đã nguội, cậu để cốc giấy sang bên bàn trống, đứng dậy nhìn Hạ Tuyên: “Thầy Hạ, vậy tôi…”

“Cùng đi,” Hạ Tuyên nói.

“Hả?”

“Tôi cũng đi dạo.”

Hướng Biên Đình ngừng lại một chút, gật đầu: “Ừm.”

Thẩm Trạch hỏi Hạ Tuyên: “Anh không phải cũng là thợ xăm sao, không cần tham gia tranh tài à?”

Bạch Khâm ở bên cạnh cười nói: “Anh ấy đã giành bao nhiêu giải vô địch rồi, tham gia hay không cũng như nhau, đủ trình độ ngồi ghế ban giám khảo rồi.”

“Vô địch?” Thẩm Trạch ngạc nhiên lắm, “Còn có phân nhóm nữa cơ à?”

“Có chứ, một lát nữa tôi thi, các cậu đến xem nhé.”

Thẩm Trạch gật đầu: “Được, chúc anh chiến thắng trước nhé.”

Bạch Khâm cười: “Được kỳ vọng như vậy làm tôi ngại đấy.”

Thẩm Trạch lại nhìn hình xăm của y: “Nhìn từ đầu tới giờ, tôi chỉ thấy hình xăm của anh đẹp.”

Bạch Khâm ngẩng đầu chỉ vào Hạ Tuyên: “Đó là cậu vẫn chưa thấy tác phẩm của vị đại lão này thôi, thứ của tôi chưa là gì đâu.”

Thẩm Trạch nghe vậy thì liếc nhìn Hạ Tuyên, rồi quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, trong lòng nghĩ có thể giỏi đến vậy sao, còn chưa thấy tác phẩm của người này nữa mà. Cậu ta cười: “Giỏi đến vậy à?”

Bạn thân của cậu ta đã đưa ra câu trả lời.

Hướng Biên Đình gật đầu: “Cậu không thể tưởng tượng nổi đâu.”

Bạch Khâm “Ôi” một tiếng: “Còn biết khen hơn cả tôi nữa kìa.”

Hướng Biên Đình cười: “Là sự thật mà.”

Thẩm Trạch không biết phải Hạ Tuyên ra sao. Cậu ta phát hiện người này từ đầu đến cuối mặt không biểu cảm, đúng một chữ “cool”.

Hạ Tuyên đi dạo vài vòng cùng hai bạn nhỏ, chủ yếu là để đi cùng bạn nhỏ họ Hướng này. Hắn có ngoại hình đẹp, không nói đến danh tiếng trong giới xăm mình, chỉ cần hắn xuất hiện thì nơi nào cũng có người chú ý.

Hắn đã gặp vài người quen, thấy thái độ của những người này đối với hắn, Thẩm Trạch mới nhận ra hóa ra hắn thực sự là một đại lão.

“Sao cậu quen biết anh ta vậy?” Thẩm Trạch thì thầm vào tai Hướng Biên Đình.

“Anh ấy ở cạnh nhà tôi.”

“Cảm giác anh ta khá ngầu ấy nhỉ?”

Hướng Biên Đình nghe vậy, chỉ cười: “Vậy à?”

“Còn ‘vậy—à—’ nữa?” Thẩm Trạch cố tình kéo dài hai tiếng sau, “Đổ nước lên mặt anh ta chắc cũng đông lại ấy chứ, nhìn cậu chăm chú cứ như muốn ăn thịt vậy.”

Thực ra cậu ta muốn nói là “người này cứ nhìn cậu chăm chú”, nhưng đã sửa lại một chút trước khi nói ra.

Hướng Biên Đình tạm thời không phân biệt được phần trọng tâm trong câu sau của Thẩm Trạch là “nhìn cậu chăm chú” hay là “ăn thịt”.

Bình Luận (0)
Comment