Chương 23
Nơi đông người nhất trong cả hội trường chính là chỗ gian hàng thi đấu, ở đây, Hạ Tuyên gặp lại Lý Lệ Minh, người bạn cũ đã mời hắn đến triển lãm. Thấy Hạ Tuyên, Lý Lệ Minh có vẻ hơi ngạc nhiên: “Được đấy, vừa nãy trốn ở chỗ Bạch Khâm làm người vô hình, giờ mới chịu ra lộ mặt à?”
Anh ta liếc nhìn hai người bên cạnh Hạ Tuyên là Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch, ánh mắt có chút dò xét và hiếu kỳ: “Sao lại dẫn theo hai cậu nhóc đẹp trai thế này?”
“Bạn bè.” Hạ Tuyên nói.
Lý Lệ Minh thấy hai người này không có một chút hình xăm nào, lại còn mang vẻ mặt học sinh, nhìn không giống bạn bè trong giới của Hạ Tuyên, mà lại giống hai bạn nhỏ hơn.
“Đến tham quan à?” Lý Lệ Minh nhìn họ, “Nhìn không giống người trong giới của chúng ta nhỉ.”
Thẩm Trạch nhướng mày nhìn anh ta, miệng nhỏ lầm bầm: “Sao, không phải người trong giới các anh thì không thể đến à?”
Lý Lệ Minh cười: “Đương nhiên là có thể đến chứ.”
Chỉ là anh ta hơi thắc mắc sao Hạ Tuyên lại có bạn bè ở Bắc Thành ở độ tuổi này thôi, không những không phải người trong giới, mà trông còn như học sinh.
Hỏi người khác quá nhiều thì không lịch sự, Lý Lệ Minh không hỏi thêm nữa. Anh ta cúi đầu nhìn điện thoại rồi vỗ vai Hạ Tuyên, nói: “Tôi bận rồi. Đi lòng vòng đi, lộ mặt chút, đừng để người ta thật sự nghĩ là ông chết rồi.”
Lý Lệ Minh nói thẳng thừng, từ “chết” được nói ra không chút kiêng kỵ, Thẩm Trạch tưởng mình nghe nhầm, ngơ ngác nhìn Hướng Biên Đình, châm biếm nói: “Hả… anh ta nói chuyện thật dễ nghe.”
Hướng Biên Đình lập tức nhớ đến cuộc trò chuyện của hai người lạ ở gian hàng vừa nãy, cậu nhìn Hạ Tuyên, Hạ Tuyên cũng nhìn lại. Hướng Biên Đình tiện thể hỏi: “Sao anh ta lại nói như vậy?”
“Hai năm trước tôi không đến.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình hỏi gì, tất nhiên hắn sẽ trả lời cái đó, không có gì phải giấu cả. Chỉ là trước đó hắn cũng không nghĩ sẽ nói về quá khứ của mình với Hướng Biên Đình trong hoàn cảnh này.
Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình, vài câu đã lột tả được quá khứ u ám của mình: “Hai năm đó tôi ở trong tù, trong giới lan truyền không ít tin đồn, có người còn tưởng tôi chết rồi.”
Câu cuối cùng nghe như nói đùa, từng chữ Hạ Tuyên nói như đập vào mặt Thẩm Trạch, khiến cậu ta choáng váng: “Đệt!”
Hướng Biên Đình không phản ứng mạnh như vậy, chỉ có vẻ hơi ngẩn ra, cậu không ngạc nhiên khi biết Hạ Tuyên từng ngồi tù, mà ngạc nhiên là Hạ Tuyên lại bình tĩnh và thản nhiên nói ra chuyện này như vậy. Hắn hoàn toàn có thể không nói tiếp, hoặc tìm lý do nào đó để lảng tránh.
Hạ Tuyên không để tâm đến quá khứ của mình, nhưng hắn quan tâm đến Hướng Biên Đình, đến mức cũng vô thức quan sát biểu cảm trên mặt cậu. Hướng Biên Đình gần như không có phản ứng gì, nhưng cảm xúc phức tạp trong ánh mắt thì có thể nhận ra.
Hạ Tuyên thật sự khiến Hướng Biên Đình bất ngờ, cậu nhất thời không thể bình tĩnh lại chủ yếu vì điều này. Cậu muốn biết tại sao, Hạ Tuyên có nỗi khổ gì.
Chỉ là bây giờ có vẻ không thích hợp để hỏi những điều này, trận đấu cũng sắp bắt đầu, người xung quanh các gian hàng ngày càng đông.
Trên mặt Thẩm Trạch vẫn là vẻ ngạc nhiên, không nhịn được hỏi Hạ Tuyên: “Vì lý do gì vậy?”
Hạ Tuyên nói: “Đả thương người khác.”
Người dẫn chương trình đã lên sân khấu nói chuyện, dưới gian hàng ngay lập tức bị bao vây chật cứng. Trong dịp Quốc khánh, nơi nào cũng đông người, lượng người tham gia triển lãm lần này cũng gấp nhiều lần so với mọi năm.
Ba người đã bị đám đông tách ra, Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch bị đẩy vào giữa dòng người. Thẩm Trạch vẫn đang nghĩ về chuyện bạn của Hướng Biên Đình, anh thợ xăm đã từng ngồi tù kia, còn lập tức nhắc nhở Hướng Biên Đình: “Sau này đừng qua lại nhiều với anh ta như vậy nữa, đã từng đả thương người khác, lại còn ngồi tù, tôi không biết phải nói gì nữa, sao cậu lại sống cạnh một người như vậy chứ?”
Cậu ta không biết rõ về Hạ Tuyên, trong hoàn cảnh này mà có thành kiến thì cũng bình thường thôi, nhưng Hướng Biên Đình vẫn có chút không chịu nổi khi cậu ta dùng giọng điệu như vậy để chỉ trích Hạ Tuyên.
“Cậu chỉ mới biết anh ấy có nửa tiếng, sao đã vội vàng phán xét như vậy.”
“Tôi phán xét gì chứ?” Thẩm Trạch có hơi không vui.
“Cậu vừa nói câu đó không phải là phán xét à?” Hướng Biên Đình nhíu mày, “Cậu làm sao biết người ta có lý do gì không?”
Thẩm Trạch ấp úng, không thể phản bác lại.
Thẩm Trạch không phải là người cứng nhắc, chỉ cần Hướng Biên Đình nhắc nhở một cái là cậu ta đã tự suy nghĩ lại, thầm nghĩ đúng là như vậy, cậu ta cũng không quen biết người ta, lại không hiểu người ta ra sao, không nên phán xét người ta một cách vội vàng như thế. Hướng Biên Đình là người rất sáng suốt, đối phương có phẩm hạnh thế nào, trong lòng cậu chắc chắn biết, cũng chắc chắn hiểu hơn cậu ta.
Hơn nữa, nói thật, có thể thẳng thắn nói ra chuyện mình đã ngồi tù, tính cách này cũng khá hào phóng, cởi mở, khá ngầu, hợp gu cậu ta. Cậu ta là người hay thay đổi, vừa rồi còn thấy bạn thân của mình như đang giấu một quả bom, giờ lại thấy quả bom đó dễ nhìn hơn rồi.
Khi Thẩm Trạch hồi phục lại tinh thần, thì cậu ta đã bị người khác giẫm lên mấy lần.
“Cái quái gì, sao bỗng dưng đông người vậy?” Thẩm Trạch nhìn xung quanh.
Hướng Biên Đình suýt nữa bị đám đông đẩy lên sân khấu, Thẩm Trạch bên cạnh cũng bị đẩy ra, giữa hai người đã cách nhau vài người. Cậu lùi lại một bước, bỗng nhiên có người nắm lấy cổ tay mình. Cậu ngạc nhiên, quay đầu lại thì thấy Hạ Tuyên đang đứng sau lưng.
Hạ Tuyên đứng giữa đám đông, cao hơn những người khác một chút, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì. Hạ Tuyên không nói gì, chỉ nắm cổ tay cậu kéo ra khỏi đám đông. Rời xa nơi có nhiều người nhất ở hàng đầu, Hạ Tuyên quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, tay vẫn không buông ra.
Hướng Biên Đình chưa bao giờ bị người lạ nắm cổ tay như vậy, xúc cảm ấm áp nơi cổ tay khiến cậu cảm thấy một cảm giác khó nói lướt qua trong lòng.