Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 24

Chương 24

Hạ Tuyên buông tay ra, lực tay của hắn khá mạnh, đến nỗi cổ tay của Hướng Biên Đình cũng bị nắm đỏ lên.

“Đứng ở đây có nhìn rõ không?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.

Hướng Biên Đình theo phản xạ nhìn lên sân khấu, rồi gật đầu. Cậu nhìn quanh đám đông, không biết Thẩm Trạch đã bị đám người xô đẩy đến đâu rồi. May mà Hạ Tuyên cao, lại còn có khuôn mặt dễ nhận diện, Thẩm Trạch chỉ thoáng thấy bóng dáng của hắn mới chú ý đến họ đang ở hướng nào.

Cậu ta chen ra khỏi đám đông, nhìn Hướng Biên Đình rồi nói: “Sao cậu ra nhanh vậy, tôi vừa mới bị người ta đẩy gần lên sân khấu rồi, ngày Quốc Khánh đúng là đông thật sự…”

Có những chủ đề đã bị ngắt quãng thì rất khó để tiếp tục, như cái chủ đề vừa rồi, nhắc lại sẽ rất bất tiện. Thẩm Trạch và Hướng Biên Đình không nhắc lại nữa, Hạ Tuyên thì khỏi nói, hắn vốn dĩ ít nói, người khác không mở miệng, hắn cũng sẽ không chủ động bắt chuyện, chỉ có với Hướng Biên Đình là ngoại lệ.

Cuộc thi được chia thành các nhóm, trao giải cũng theo nhóm, sáng nay đã thi vài vòng, khán giả không đông bằng buổi chiều. Dưới gian hàng không có ghế, mọi người chỉ có thể đứng xem. Trên ghế giám khảo có một hàng giám khảo, người dẫn chương trình đang phát biểu, một hàng người mẫu đứng bên cạnh chờ đợi.

Cuộc thi của mỗi nhóm không tốn quá nhiều thời gian, Bạch Khâm lên sân khấu sớm, rất nhanh đã thi xong, không bất ngờ khi giành được giải quán quân của nhóm thuỷ mặc. Thẩm Trạch quay đầu gật gật về phía Hướng Biên Đình, nói: “Ngầu thật.”

Trên sân khấu, giám khảo và các thợ xăm, hầu như ai cũng có hình xăm lớn nhỏ ở những chỗ lộ ra trên cơ thể, bao gồm cả Bạch Khâm, hình xăm của y khá kín đáo, nằm ở sau gáy, hình cũng không lớn. Hướng Biên Đình đột nhiên nhận ra hình như cậu chưa từng thấy hình xăm nào trên người Hạ Tuyên, ít nhất những chỗ mắt thấy được đều sạch sẽ.

Cậu quay đầu nhìn Hạ Tuyên, vừa liếc qua thì Hạ Tuyên cũng quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau, chắc phải nói gì đó.

“Chút nữa có phải còn có tổng kết không?” Cậu định hỏi Hạ Tuyên có hình xăm không, nhưng không biết sao lời vừa ra khỏi miệng đã biến thành câu khác.

“Ngày mai.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình gật đầu.

Họ không xem phần thi của các nhóm còn lại, sau khi Bạch Khâm xuống sân khấu thì cùng y quay lại gian hàng, Thẩm Trạch chúc mừng: “Chúc mừng nhé.”

“Cảm ơn.” Bạch Khâm nhướng mày với cậu ta.

Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch không ở lại hội chợ lâu, bên này xem xong, một lát nữa còn có hoạt động khác. Bạch Khâm rất nhạy cảm, ngay khi hai bạn nhỏ rời đi, y lập tức nhìn Hạ Tuyên: “Vừa rồi em đã bỏ lỡ điều gì à?”

Hạ Tuyên nhìn y một cái, không đáp lời.

“Không ổn.” Bạch Khâm nheo mắt lại, “Chắc chắn có chuyện rồi.”

Rõ ràng trạng thái của ba người đứng cùng nhau vừa rồi không giống như khi hai người kia mới đến, ánh mắt của bạn của Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên cũng có chút thay đổi.

Hôm nay Bạch Khâm dọn gian hàng sớm, từ sáng hôm qua đến giờ chưa nghỉ ngơi, lấy xong giải thưởng thì dọn dẹp về khách sạn, trên đường còn hỏi Hạ Tuyên xem hai bạn nhỏ kia sao rồi, có phải gặp chuyện gì khi đi tham quan triển lãm không.

Họ thuê một chiếc xe thương vụ, Hạ Tuyên ngồi ở hàng ghế cuối, Bạch Khâm quay lại nhìn hắn.

Hạ Tuyên nói: “Bị dọa thôi.”

“Anh đã làm gì vậy?” Bạch Khâm cười, vẻ mặt rất thú vị.

“Đề cập một chút về chuyện từng ngồi tù.”

Nụ cười của Bạch Khâm lập tức đông cứng lại trên mặt, vẻ mặt không thể tin nổi: “… Đùa em à?”

Hạ Tuyên nhìn y: “Cậu thì có gì mà đùa chứ.”

“Đang yên đang lành tự dưng anh nói cái này làm gì?” Bạch Khâm quay hẳn người lại, lúc nãy muốn hóng chuyện, giờ thì đã hơi lo lắng cho Hạ Tuyên, “Nói trước mặt Tiểu Hướng à?”

“Ừ.”

“Sếp Hạ? Ông chủ Hạ? Anh bị làm sao vậy hả?” Bạch Khâm ngạc nhiên lặp lại câu vừa rồi, “Đang yên đang lành tự dưng anh nói cái này làm gì?”

Hạ Tuyên không nhắc đến chuyện của Lý Lệ Minh, chỉ nói: “Sớm muộn gì em ấy cũng biết thôi.”

Hắn đã nghĩ đến tất cả các tình huống có thể xảy ra, kể cả tình huống tồi tệ nhất.

Nói thì nói vậy, nhưng Bạch Khâm vẫn cảm thấy Hạ Tuyên điên thật, chuyện còn chưa bắt đầu mà đã để lộ hết bí mật của mình, không sợ làm người ta sợ chạy mất sao.

Y chỉ vào Hạ Tuyên: “Đồ điên.” Rồi lại hỏi: “Tiểu Hướng phản ứng thế nào?”

Hạ Tuyên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có phản ứng gì cả.”

“Không có phản ứng?” Bạch Khâm có hơi bất ngờ, “Không phải nói là bị dọa sao?”

“Tôi nói là bạn của em ấy.” Hạ Tuyên dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nếu em ấy dễ bị dọa như vậy thì đã không phải là Hướng Biên Đình.”

Nghe vậy, Bạch Khâm cười, thầm nghĩ đúng là người mà Hạ Tuyên sẽ thích. Nói cho cùng, Hạ Tuyên bị Hướng Biên Đình thu hút, cũng vì hai người có trường năng lượng tương hợp, đến mức những người bên ngoài như họ cũng không thể xen vào.

“Thật sự nếu bị dọa chạy thì anh cứ tìm chỗ mà khóc đi.” Bạch Khâm nói.

Hạ Tuyên nhắm mắt giả vờ ngủ, Bạch Khâm vỗ nhẹ lên đầu gối hắn: “Còn anh nữa, sao không biết tặng Tiểu Hướng hai vé, cơ hội gặp mặt tốt như vậy, hiếm khi đến Bắc Thành, cũng không tìm cơ hội gặp cậu ấy.”

Hạ Tuyên mở mắt: “Nếu muốn gặp em ấy, đâu phải ở chỗ này, triển lãm đông người như vậy, tôi không thích để người khác nhìn em ấy.”

Cho dù có muốn gặp Hướng Biên Đình, hắn cũng sẽ không chọn ở triển lãm xăm mình này, toàn là người đông đúc, có ý nghĩa gì đâu, lại còn ăn mặc thiếu vải như vậy nữa. Hơn nữa, Hướng Biên Đình chưa chắc đã thích những thứ này.

Bạch Khâm quay đầu nhìn Tiêu Dịch Dương: “Anh xem người này này, thật sự chưa từng thấy.”

Tiêu Dịch Dương nheo mắt cười.

“Anh cứ để người ta nghỉ học đi, sếp Hạ.” Bạch Khâm nhìn Hạ Tuyên, nói, “Khóa lại trong nhà ấy.”

Nói đùa vậy thôi, thực ra đến giờ Hạ Tuyên vẫn chưa làm gì quá đáng, đừng nói là quá đáng, Bạch Khâm cảm thấy hắn cứ như một con sói đội lốt quý ông.

Thực ra Hạ Tuyên vẫn có hơi kiêng dè, Bạch Khâm cảm nhận được, tính cách của hắn đã kiềm chế hơn nhiều so với mười năm trước, hắn cũng là một người đặc biệt, nói mình từng ở tù cũng không sợ làm người ta sợ chạy mất dép.

Nhưng chuyện này thực sự không thể gấp, những gì thật sự để trong lòng mới cần phải thận trọng.

Bạch Khâm giơ ngón cái lên, cũng không biết có phải đang châm chọc hay không, dù sao thì dùng từ ngữ trên mạng cũng rất trôi chảy: “Sếp Hạ uy vũ, ba mươi mấy tuổi mà vẫn là một chiến sĩ thuần khiết.”

Hạ Tuyên liếc y một cái: “Đừng có vòng vo châm chọc tôi.”

Bạch Khâm cười hai tiếng: “Có vẻ cũng lướt mạng không ít nhỉ.”

Hướng Biên Đình ăn tối với Thẩm Trạch, ăn xong hai người xuống sảnh chơi game, đang chơi thì Thẩm Trạch nhận được một cuộc gọi, cúp máy rồi nói với Hướng Biên Đình: “Trần Diệp gọi chúng ta đến quán bar chơi.”

“Quán bar ồn ào á?” Hướng Biên Đình nhìn màn hình TV, hỏi.

“Chắc là ồn ào…” Thẩm Trạch cầm điện thoại lên, “Tôi hỏi thử.”

“Chắc là ồn ào.” Thẩm Trạch ngẩng đầu nói, “Kiểu disco ấy.”

“Không đi.” Hướng Biên Đình từ chối rất dứt khoát.

Cậu ghét nhất là đi những sàn nhảy như vậy, ồn ào đến đau cả tai, vào trong nửa tiếng thôi ra ngoài cũng có thể bị ù tai.

Thẩm Trạch giơ điện thoại cho Hướng Biên Đình xem tin nhắn: “Cậu ta mời nhiệt tình lắm, nói nếu chúng ta không đến thì sẽ đến nhà tìm.”

Hướng Biên Đình bỏ tay cầm game đứng dậy: “Tôi về đây.”

“Ê ê—” Thẩm Trạch giữ cậu lại, “Ngày lễ lớn như vậy, đừng có làm mất hứng thế chứ, quán bar đó là do chú út của cậu ta mở, cứ coi như đi ủng hộ đi, dù sao cũng ghi hoá đơn cho cậu ta mà.”

Hướng Biên Đình nhìn bạn mình với vẻ mặt chán chường.

Thẩm Trạch hừ một tiếng: “Người tới đó đều là bạn cũ, đều gọi cậu đi mà.”

Hướng Biên Đình thở dài: “Không thể chọn chỗ khác để tụ tập sao?”

Thẩm Trạch làm điệu, trước khi ra khỏi nhà còn thay một bộ đồ khác, đến nơi còn bị nhân viên an ninh ở cửa kiểm tra chứng minh thư, ngày khai trương đầu tiên, công việc kiểm tra vào cửa vẫn còn làm rất tốt.

Cần có chứng minh nhân dân để vào, nếu mặt trông trẻ thì cho vào, còn trông già thì trực tiếp bị từ chối. Thẩm Trạch nhếch miệng đi vào trong: “Có vẻ như tôi vẫn trẻ trung như ngày nào.”

Hướng Biên Đình nói: “Tuổi trẻ của cậu cũng chỉ mới qua một năm thôi.”

Vừa vào trong, Hướng Biên Đình đã nhăn mặt, tai cậu bắt đầu thấy khó chịu.

Thẩm Trạch đi được một lúc thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía góc bàn: “Sao cậu ta lại gọi cả Tả Thấm đến? Cũng không nói với tôi câu nào.”

Cậu ta quay đầu nhìn Hướng Biên Đình: “Làm sao đây, hay là cậu đi trước đi?”

“Đi trước cái gì?” Hướng Biên Đình hơi bối rối.

“Tả Thấm đó, cậu không sợ ngại à?”

Tả Thấm là bạn học cấp ba của họ, hồi tiểu học và trung học cũng học chung trường với họ. Cô có chút tình cảm với Hướng Biên Đình, từ nhỏ đã thích cậu, còn là một người thẳng thắn, đã từng tỏ tình với Hướng Biên Đình hồi cấp hai và cấp ba, nhưng đều bị từ chối. Bố mẹ cô quen biết với bố mẹ Hướng Biên Đình, nên thân phận của cô khác với những bạn nữ bình thường thích Hướng Biên Đình.

“Ngại cái gì?”

“Cô ấy giờ vẫn thích cậu đó.” Thẩm Trạch liếc nhìn cậu.

“Người thích tôi thì nhiều lắm.”

Thẩm Trạch cười: “Này, giờ cô ấy còn liên lạc với cậu không?”

“Không liên lạc.”

“Tìm cậu trên WeChat không?”

“Không tìm.”

Thẩm Trạch nhìn về phía trước, chân thành nói: “Thật ra cô ấy cũng tốt lắm, vừa xinh đẹp lại học giỏi, còn dành tình cảm cho cậu như vậy.”

Hướng Biên Đình liếc nhìn cậu ta: “Dùng từ hơi ghê ghê đó.”

Thẩm Trạch cười: “Cậu thật sự không có chút cảm giác nào với cô ấy à? Từ hồi trung học đến giờ, chưa bao giờ thích cô ấy sao?”

“Không.” Hướng Biên Đình nói, “Cô ấy không phải kiểu tôi thích.”

“Tôi thấy cậu không thích kiểu nào cả.” Thẩm Trạch cười cười vỗ vỗ vào ngực Hướng Biên Đình, miệng vẫn không chịu ngừng, “Cẩn thận tối nay cô ấy lại tỏ tình với cậu đó.”

Cái miệng lắm lời của Thẩm Trạch, quả thật đã nói đúng.

Hướng Biên Đình chào hỏi bạn cũ xong thì ngồi ở góc chơi điện thoại. Trong tất cả các nơi giải trí, nơi cậu không thích nhất chính là quán bar, tai và mũi đều thấy khó chịu.

“Hướng Biên Đình.” Tả Thấm gọi một tiếng trong trẻo, ngồi cạnh Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên.

“Thấy tớ mà không thèm nhìn lấy một cái.”

Hướng Biên Đình hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì, cậu cũng lười không muốn cất cao giọng nói chuyện, mở điện thoại lên gõ chữ cho cô xem.

[Không nghe thấy cậu nói gì.]

Tả Thấm cũng lấy điện thoại ra gõ chữ.

[Tớ nói cậu thấy tớ mà không thèm nhìn lấy một cái.]

Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn cô, gõ chữ: [Có nhìn.]

Tả Thấm buồn cười, không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi: [Có bạn gái chưa?]

Hướng Biên Đình lắc đầu.

Tả Thấm lại hỏi: [Bao giờ cậu mới nghĩ đến tớ?]

Hướng Biên Đình trả lời: [Không nghĩ đến.]

Tả Thấm: [Ý của cậu là sẽ không bao giờ nghĩ đến à?]

Hướng Biên Đình: [Ừ.]

Tả Thấm: [Lý do?]

Hướng Biên Đình cầm điện thoại một lúc không động đậy.

Lại là cảm giác kéo giãn suy nghĩ như vậy.

Trước đây gần như không có.

Hướng Biên Đình gõ vài chữ, đưa điện thoại cho Tả Thấm.

[Tôi thích nam.]

Tả Thấm nhìn màn hình rồi ngẩn người.

Hướng Biên Đình lấy lại điện thoại, thấy có một tin nhắn hiện lên ở đầu WeChat, là tin nhắn từ Hạ Tuyên gửi đến.

Hạ Tuyên: [Ngủ chưa?]

Hướng Biên Đình một tay cầm điện thoại, nhìn tin nhắn trên màn hình, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua viền điện thoại.

Bình Luận (0)
Comment