Chương 26
Hướng Biên Đình nghiêng đầu một chút, tai vô tình chạm vào môi Hạ Tuyên, vành tai nhẹ nhàng lướt qua bên môi hắn. Cảm giác mềm mại thoáng qua khiến Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, cậu vô thức quay đầu lại, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Hạ Tuyên nheo mắt, yết hầu khẽ động một chút.
Âm thanh của bản nhạc sôi động làm phai nhạt bầu không khí vi diệu giữa hai người, Hướng Biên Đình mất tập trung một lúc, rồi nhanh chóng bị tiếng nhạc ồn ào cắt đứt cảm xúc. Khi quay đầu, cậu hơi nghiêng sang một bên, để tránh không vô tình có thêm “tiếp xúc thân mật” với đối phương. Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, dùng âm lượng mà hắn có thể nghe được, nói: “Nếu vui thì chúng ta đã không gặp nhau ở đây.”
Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu, không nói gì. Sau một lúc, hắn quay đầu nhìn hai người phụ nữ vừa ngồi bên cạnh Hướng Biên Đình.
Hai cô gái đang nhìn họ, khi nhìn thấy ánh mắt của Hạ Tuyên, họ nhận ra mình đã “tán tỉnh sai người”. Tính nhạy bén của họ không phải là không có lý do, nhưng đôi khi cũng hơi nhạy cảm quá, tưởng hai chàng trai đối diện là một cặp.
Một trong hai cô gái cười nói: “Hóa ra là có chủ rồi, xin lỗi, đã tán tỉnh sai người rồi…”
Hướng Biên Đình không nghe rõ cô nói gì, chỉ thấy hai người quay đầu nhìn nhau cười, cười rất rạng rỡ, khi rời đi còn giơ ly rượu hướng về họ.
Hướng Biên Đình cảm thấy hơi mơ hồ, quay đầu nhìn Hạ Tuyên, Hạ Tuyên cúi đầu lại gần, nói bên tai cậu: “Đi với tôi.”
Hắn nói chuyện thích đi thẳng vào vấn đề, không có một câu thừa thãi nào.
Hướng Biên Đình hơi ngẩng đầu, cũng ghé vào tai hắn, nói: “Tôi phải nói với bạn học một tiếng.”
Hạ Tuyên gật đầu.
Hướng Biên Đình quét mắt nhìn về phía sàn nhảy, ở giữa sàn nhảy không biết từ lúc nào đã nổi lên một sân khấu hình trụ nhỏ, xung quanh có một vòng lưới bảo vệ, trên đó có ba nữ DJ đứng, họ đứng thành vòng tròn quay về các hướng khác nhau, vừa nhảy vừa hát. Ánh sáng trong sàn nhảy cũng sáng hơn lúc nãy, giúp khán giả dưới sân khấu dễ nhìn thấy màn biểu diễn.
Hướng Biên Đình quét mắt trong đám người xung quanh sân khấu, thấy bóng dáng của Thẩm Trạch và Trần Diệp, hai người họ đứng gần nhau, rất gần sân khấu, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư theo điệu nhạc.
Hướng Biên Đình chỉ về phía sân khấu, nói với Hạ Tuyên: “Tôi qua đó một chút.”
Hạ Tuyên nhìn lên sân khấu, nơi các nữ DJ đang nhảy múa, cũng không nói gì, nhưng khi Hướng Biên Đình đi qua, hắn cũng theo sau.
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn Hạ Tuyên, thầm nghĩ không lẽ Hạ Tuyên muốn đến phía trước xem biểu diễn? Nghĩ đến đây, tâm trạng cậu bỗng trở nên hơi kỳ lạ.
Hướng Biên Đình đi qua dòng người đến phía sau Thẩm Trạch. Trên sân khấu, các nữ DJ đang nhảy múa, khán giả dưới sân khấu cũng đang lắc lư, có người còn tung giấy màu lên sân khấu, không khí rất sôi động. Bên cạnh Trần Diệp có một người phụ nữ nước ngoài, trông có vẻ lớn tuổi hơn cậu ta một chút, cậu ta nghiêng đầu trò chuyện với cô, thỉnh thoảng còn cúi đầu cười.
Hướng Biên Đình vỗ vai Trần Diệp, Trần Diệp quay đầu lại, nhìn thấy cậu thì ngẩn ra, sau đó đấm nhẹ vào vai cậu: “Ôi, cuối cùng cậu cũng đến.” Cậu ta liếc nhìn nữ DJ đang mặc quần shorts nhảy múa trên sân khấu, nhướng mày nói, “Hóa ra vẫn là những cô gái nóng bỏng có sức hút… Không ngờ cậu lại có gu như vậy, nhìn cậu có vẻ khá nghiêm túc…”
Hướng Biên Đình thầm nghĩ gu của mình có “hoang dã” đến đâu thì đối tượng cũng không thể là nữ, nhưng cậu không muốn tự biện minh cũng không muốn giải thích, chỉ nói với Trần Diệp: “Tôi phải đi đây, các cậu cứ chơi.”
“Không phải chứ?” Trần Diệp nhìn Hướng Biên Đình, “Mới đến thôi mà.”
Thẩm Trạch quay đầu, thấy Hạ Tuyên đứng bên cạnh Hướng Biên Đình, suýt chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình.
Người phụ nữ nước ngoài đứng cạnh Trần Diệp quay lại nhìn, vừa thấy Hạ Tuyên đã sáng mắt lên, liền bất chợt thốt ra bằng tiếng mẹ đẻ: “Anh là bạn của bọn họ à?”
Cô nói tiếng Pháp, Hạ Tuyên nhìn cô, rồi cũng đáp lại bằng tiếng Pháp: “Không phải.”
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh biết nói tiếng Pháp?!”
Hạ Tuyên không nói gì nữa.
Vừa rồi Trần Diệp đã giao tiếp với cô gái này bằng tiếng Anh khá đơn giản, nhưng giờ cậu ta hoàn toàn không hiểu cô nói gì.
Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, cậu có thể nghe ra Hạ Tuyên đang nói chuyện với người phụ nữ nước ngoài bằng tiếng Pháp, nhưng không hiểu họ đang nói gì.
Thẩm Trạch cũng nghe ra là tiếng Pháp rồi, cậu ta hỏi Hạ Tuyên: “Anh biết nói tiếng Pháp à?”
Hạ Tuyên ừ một tiếng, cô gái đã đi vòng qua Trần Diệp đến bên cạnh hắn, tiếp tục nói chuyện với hắn bằng tiếng Pháp: “Anh không phải bạn họ à? Nhưng họ có vẻ biết anh.”
Hạ Tuyên không nói gì, sau đó người này lại nói một tràng, có lẽ vì khó khăn lắm mới gặp được người có thể hiểu mẹ đẻ của mình, nên cô cũng nói nhiều hơn, còn hỏi Hạ Tuyên có muốn nhảy cùng không.
Thẩm Trạch ngơ ngác hỏi Hạ Tuyên: “Cô ấy nói gì vậy?”
Dù sao cũng chỉ là những câu tán tỉnh, cũng chẳng có gì đáng dịch cả, Hạ Tuyên chỉ dùng một câu đã chấm dứt cuộc trò chuyện của cô: “Je viens chercher mon copain.(Tôi đến tìm bạn trai của mình.)”
Cô gái hơi ngẩn người, miệng phát ra một tiếng “oh”, rồi giơ tay lên, cười và nói “Désolée(Xin lỗi)”. Sau đó, cô vẫy tay với Trần Diệp, nói bằng tiếng Anh là cô ấy sẽ đi tìm bạn, hẹn gặp lại lần sau.
Hướng Biên Đình không hiểu tiếng Pháp, chỉ cảm thấy cách phát âm của Hạ Tuyên có hơi… quyến rũ, giọng trầm, nhấn nhá thoải mái.
Trần Diệp vẫn chưa biết người đàn ông mang khuôn mặt lai này là ai, còn cả cô gái vừa nói chuyện vui vẻ lại bỗng dưng bỏ đi.
“Đây là…” Trần Diệp nhìn Hạ Tuyên, hỏi Hướng Biên Đình, “Ai vậy?”
“Là bạn tôi.” Hướng Biên Đình nói.
Khói thuốc trong trung tâm sàn nhảy dày đặc, mùi hỗn tạp làm Hướng Biên Đình cảm thấy buồn nôn, cậu không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa, liền nói với Trần Diệp: “Tôi đi trước, các cậu chơi vui vẻ nhé.”
Thẩm Trạch không thể tin nhìn cậu: “Cậu bỏ tôi ở đây một mình à?”
“Nếu không muốn ở lại thì về nhà, đâu phải tôi lôi cậu đến đây.” Hướng Biên Đình nói.
“Cậu đi đâu vậy?” Thẩm Trạch hỏi cậu.
“Đi ăn khuya.”
Thẩm Trạch liếc nhìn Hạ Tuyên, hỏi Hướng Biên Đình: “Đi cùng anh ta…?”
Hướng Biên Đình ừ một tiếng.
Thẩm Trạch khịt mũi, cậu ta không thân quen gì với Hạ Tuyên, đi cùng Hướng Biên Đình cũng không tiện lắm, chỉ đành xua tay: “Được rồi, đi đi, tôi ở đây giữ chỗ.”
Hướng Biên Đình cười: “Vừa rồi không phải nhảy vui lắm sao, cứ nhảy tiếp đi nhé.”
Hướng Biên Đình quay đầu rời đi,Thẩm Trạch kéo cậu lại: “Ê, cậu không nói với Tả Thấm một tiếng à? Cậu im lặng bỏ đi, lỡ cô ấy lại khóc đấy.”
“Cô ấy không đến mức khóc vì chuyện này đâu.”
“Nếu thật sự khóc thì sao?” Thẩm Trạch hỏi cậu.
“Thì cậu cứ an ủi cô ấy một chút.”
“Cậu đừng có mơ, tôi không biết an ủi con gái đâu, lỡ như tôi an ủi mà cô ấy khóc lại càng dữ hơn thì sao… đến lúc đó gọi cho cậu nhé, nếu cô ấy thật sự khóc thì cậu an ủi qua điện thoại cũng được.”
Ra khỏi sàn nhảy, Hạ Tuyên hỏi Hướng Biên Đình: “Tả Thấm là ai vậy?”
Hướng Biên Đình ngẩn ra một chút, nói: “Là bạn học cấp ba của tôi.”
Hôm nay Hướng Biên Đình có hơi không tỉnh táo, vừa nói xong câu này thì bị một người đi ngang qua cầm ly rượu va vào, rượu đổ hết lên áo cậu, làm ướt cả ngực.
Người đó say quá, đi không vững, lắp bắp xin lỗi: “Xin lỗi nhé, anh bạn, không thấy cậu, thật sự xin lỗi.”
Cảm giác áo ướt dính vào da không thoải mái lắm, Hướng Biên Đình nắm áo, tránh không để dính vào người mình, rồi lắc đầu nói với người đó: “Không sao.”
Trong quán bar thường rất nóng, lúc Hướng Biên Đình ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay, thậm chí không có áo để thay. Cậu nhìn vết rượu trên áo, hơi nhíu mày, rồi nghe thấy Hạ Tuyên nói: “Đi vào nhà vệ sinh thay áo đi.”
“Hửm?” Hướng Biên Đình ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cởi áo phông ra, mặc áo khoác của tôi.”
Hướng Biên Đình nhất thời không biết nói gì, Hạ Tuyên hỏi: “Mặc ướt như vậy không khó chịu à?”
Đương nhiên là khó chịu, ướt thì cũng thôi, lại còn có mùi rượu nữa.
Nếu là người khác đề nghị như vậy, chắc chắn Hướng Biên Đình sẽ từ chối ngay, cậu thà cứ ướt như vậy mà đi cũng không thể mặc áo của người khác, cậu không rõ tại sao mình lại do dự, là vì không muốn từ chối lòng tốt của Hạ Tuyên, hay là lý do khác, cậu không thể nói rõ.
“Vậy… tôi vào nhà vệ sinh thay một chút.”
Hạ Tuyên ừ một tiếng, cởi áo khoác ra, đưa cho cậu: “Tôi chờ em ở cửa.”
Hướng Biên Đình nhận áo khoác, nói nhỏ: “Cảm ơn thầy Hạ.”
Hạ Tuyên dừng bước, đột nhiên nói: “Hay là lên xe thay đi, nhà vệ sinh ở đây bẩn lắm.”
Cũng đúng, nhà vệ sinh ở những chỗ này thường bẩn, mà cũng không phải là vấn đề sạch hay bẩn, chủ yếu là ở nhà vệ sinh có thể gặp bất kỳ ai, không chừng lại gặp phải những người làm chuyện không đứng đắn.
Xe của Hạ Tuyên đỗ ở chỗ đỗ xe trước cửa, hắn mở khóa, mở cửa ghế sau. Hướng Biên Đình cầm áo khoác ngồi vào trong, Hạ Tuyên liền đóng cửa xe lại.
Kính xe phía sau có phim cách nhiệt, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng bên trong có thể nhìn ra ngoài. Hướng Biên Đình ngồi trong xe, thấy Hạ Tuyên đứng bên ngoài. Hắn nghiêng người, cầm một điếu thuốc đặt giữa môi, hơi cúi đầu châm thuốc, sau đó ngẩng đầu hít một hơi.
Cậu cởi áo phông ra, mặc áo khoác của Hạ Tuyên vào. Đó là một chiếc áo khoác mỏng, chất liệu rất mềm, mặc sát người cũng không thấy khó chịu. Cậu ngửi thấy một mùi hương gỗ rất quen thuộc, đó là mùi trên áo khoác của Hạ Tuyên, giờ thì cậu cảm thấy như cả xe đều tràn ngập mùi đó.
Hướng Biên Đình mở cửa xe, Hạ Tuyên nhẹ nhàng thở ra một hơi khói, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn. Áo khoác này đối với Hướng Biên Đình vẫn hơi to, mặc trên người cậu, tay áo dài ra một chút, phần vai cũng hơi lỏng lẻo.
Hạ Tuyên dập thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, nói với Hướng Biên Đình: “Ngồi ghế trước đi.”
Hướng Biên Đình ngồi lên ghế phụ, xe khởi động không lâu, cậu bỗng nghe thấy Hạ Tuyên nói: “Em mới bao nhiêu tuổi mà đến những chỗ này.”
Hướng Biên Đình cười cười: “Đã trưởng thành được một năm rồi.”
Thực ra cậu rất ít khi đến những chỗ như thế này, không nói tới lúc chưa trưởng thành, lúc đó căn bản là chưa bao giờ đến, mà sau khi trưởng thành cũng chỉ đến vài lần.
Hôm nay đến đây chủ yếu là những người bạn cùng lớp trước thích vui chơi của Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình luôn có mối quan hệ tốt với mọi người, những cậu bạn này ra ngoài chơi, chắc chắn không thể không gọi cậu.
“Thích đến những chỗ như thế này à?” Hạ Tuyên lại hỏi.
“Không thích.” Hướng Biên Đình quay đầu nhìn hắn, “Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, nếu mà vui thì đã không gặp anh ở đây, cảm ơn anh đã cứu tôi, thầy Hạ.”
Điện thoại trong túi rung lên vài lần, Hướng Biên Đình lấy ra xem, toàn là tin nhắn từ Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch: [Tình hình mới nhất, Tả Thấm không khóc, hiện tại tâm trạng rất ổn, có thể nhảy nhót và uống.]
Thẩm Trạch: [À đúng rồi, Trần Diệp đang châm chọc anh bạn thợ xăm của cậu, nói là anh ta đã cướp được cô gái Tây.]
Hướng Biên Đình thầm nghĩ, không biết ai cướp ai đây.
Hướng Biên Đình: [Nhìn thế nào cũng là cô gái Tây sấn vào người ta mà.]
Thẩm Trạch: [Ha ha ha ha ha ha.]
Hạ Tuyên quay đầu, thấy Hướng Biên Đình đang gõ tin nhắn trên điện thoại, tay bị ống tay áo dài che mất một nửa, chỉ có ngón tay lộ ra ngoài.
Hướng Biên Đình để điện thoại xuống, bỗng thấy tò mò: “Thầy Hạ, anh vừa nói gì với người phụ nữ nước ngoài đó thế? Sao cô ấy lại rút lui nhanh vậy.”
Hạ Tuyên nhìn cậu.
Nghe câu này, Hướng Biên Đình chắc chắn biết người phụ nữ đó vừa nói gì với hắn, hoặc ít nhất là đối phương có ý đồ gì đó.
“Có phải cô ấy đang tán tỉnh anh không?” Hướng Biên Đình hỏi.
Hạ Tuyên ừ một tiếng.
“Thế cuối cùng anh đã nói gì với cô ấy? Sao lại rút lui nhanh như vậy.”
Hạ Tuyên im lặng một chút, rồi nói: “Tôi nói với cô ấy là tôi đến quán bar tìm người yêu của mình.”
Nghe có vẻ giống một lý do từ chối tán tỉnh bình thường, không có gì riêng tư, vì khái niệm “người yêu” rất rộng.
Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, nhưng không nhận ra có gì không đúng, cậu lại hỏi Hạ Tuyên: “Thầy Hạ, anh là con lai Trung-Pháp à?”
“Lai Trung-Nga.” Hạ Tuyên nói, “Tiếng Pháp là vì trước đây du học ở Pháp.”
“Anh nói tiếng Pháp…” Hướng Biên Đình dừng lại một chút, “Nghe hay ghê.”