Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 27

Chương 27

Hướng Biên Đình trước nay luôn nói chuyện rất thẳng thắn và cởi mở, khen người cũng vậy, nếu mà không thẳng thắn như thế thì cũng có thể khiến người ta phải suy nghĩ, xem những gì cậu nói có phải còn chứa đựng ý nghĩa gì khác không.

Không có ý nghĩa gì khác, nhưng vẫn chạm đến lòng Hạ Tuyên rồi.

“Có thể nói cho em nghe bất cứ lúc nào.” Hạ Tuyên đáp lại, rồi lại hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Hả?” Hướng Biên Đình ngớ ra một chút.

“Không phải ăn khuya sao.” Hạ Tuyên quay đầu lại, “Em muốn ăn gì?”

Thực ra Hướng Biên Đình không đói lắm, vừa rồi còn bị mùi trong quán bar làm cho hơi buồn nôn, cậu hỏi Hạ Tuyên: “Anh muốn ăn gì?”

“Tôi sao cũng được, em quyết định đi.”

Hướng Biên Đình suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh có ăn cá không?”

“Có.”

“Vậy chúng ta đi ăn cá nhé.”

Hạ Tuyên gật đầu: “Được.”

Hướng Biên Đình đã giới thiệu cho Hạ Tuyên một chỗ, gửi địa chỉ vào WeChat của hắn. Nơi cậu giới thiệu là một quán ăn nhỏ gần trường cấp ba trước đây, chuyên làm canh cá, vị rất ngon, trước đây cậu và Thẩm Trạch thường xuyên đến ăn.

Hạ Tuyên lái xe đi qua một trường cấp ba, hắn liếc ra ngoài cửa sổ, hỏi Hướng Biên Đình: “Đây có phải là trường cũ của em không?”

“Đúng rồi.”

Chưa đi qua trường bao lâu, họ đã đến nơi. Đây là một con phố ăn vặt, khách hàng chủ yếu là học sinh trong trường, vào dịp Quốc Khánh, con phố này không đông đúc như thường lệ, học sinh đều về nhà nghỉ lễ.

Hạ Tuyên đỗ xe bên đường, sau khi Hướng Biên Đình xuống xe, liền ném chiếc áo phông vừa cởi ra vào thùng rác bên cạnh. Chiếc áo phông của cậu màu đen, vết rượu trên áo cũng không thể giặt sạch, Hạ Tuyên hỏi: “Cứ vậy vứt luôn à?”

Hướng Biên Đình ừm một tiếng: “Dù sao sau này cũng không mặc nữa.”

Hướng Biên Đình không phải là người “sao không ăn thịt băm”, cậu chỉ không thể chấp nhận việc áo bị bẩn theo cách này, bị đổ rượu lên, mà rượu đó lại là của người khác uống, áo này cho dù có lấm bùn hai lần cũng còn sạch hơn. Áo quần lấm bùn thì có thể mang về nhà giặt, nhưng áo dính rượu của người khác thì không được.

Cậu thừa nhận, bản thân rất kén chọn trong mấy việc này.

Trường cũ của Hướng Biên Đình học là trường công lập, xung quanh trường toàn là những quán ăn nhỏ giản dị như thế. Dịp Quốc Khánh ít khách, nhiều cửa hàng cũng đóng cửa sớm, bảy, tám giờ đã đóng cửa, nhưng quán họ đến này bình thường kinh doanh khá tốt, giờ này vẫn mở. Trong quán không đông người, chỉ có hai, ba bàn trong sảnh. Hướng Biên Đình thường xuyên đến đây, bà chủ quán biết cậu, vừa bước vào cửa bà chủ đã nhận ra, cười chào hỏi.

Bà chủ biết cậu đã tốt nghiệp cấp ba và đi học đại học, cười hỏi cậu: “Cuộc sống đại học thế nào? Có phải thoải mái hơn cấp ba nhiều không?”

Hướng Biên Đình cười cười: “Tự do hơn.”

“Chắc chắn là tự do rồi, cuộc sống như thần tiên nhỉ.” Bà chủ nhìn bộ đồ của Hướng Biên Đình, “Áo này chắc là mua lớn quá nhỉ? Cậu nhìn xem vai áo rơi xuống cả rồi, cỡ vai không vừa.”

Hướng Biên Đình vô thức nhìn vai áo, rồi ngẩng đầu cười với bà chủ: “Phong cách vậy đó.”

Hướng Biên Đình quay đầu hỏi Hạ Tuyên: “Ngồi ở sảnh hay phòng riêng?”

“Tùy em.”

Hướng Biên Đình hỏi bà chủ: “Trên lầu còn phòng nhỏ không?”

“Có, chỉ có hai người đúng không?”

“Ừm.”

“Gọi món gì? Hay vẫn như cũ?”

“Thầy Hạ, anh…”

Hướng Biên Đình chưa kịp hỏi xong, Hạ Tuyên đã nói: “Gọi món em thích đi.”

Hướng Biên Đình ừm một tiếng, nói với bà chủ: “Vẫn như cũ.”

“Được.” Bà chủ quán đánh dấu vào thực đơn, rồi dẫn họ lên lầu, đưa họ vào một phòng nhỏ, “Các cậu ngồi trước đi, xem có món nào muốn gọi thêm không, đồ lên ngay thôi.”

Gia cảnh Hướng Biên Đình thế nào, ai sáng suốt cũng có thể nhận ra, nhưng Hạ Tuyên lại hơi bất ngờ khi thấy cậu đến một nơi bình dân như vậy để ăn, và có vẻ như cậu còn là khách quen ở đây.

Hướng Biên Đình đẩy thực đơn về phía Hạ Tuyên: “Anh xem có món nào muốn ăn không.”

“Em cứ gọi món em thích thôi.” Hạ Tuyên nói.

“Em thường đến đây à?” Hạ Tuyên hỏi cậu.

“Ừ.” Hướng Biên Đình gật đầu, “Quán này khá ngon.”

Hạ Tuyên ừ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa, hai người ngồi đó có hơi ngượng ngùng, Hướng Biên Đình tìm một chủ đề để nói: “Thầy Hạ, anh có tên tiếng Nga không?”

Thực ra, cậu cũng khá quan tâm đến chủ đề này, thật sự muốn trò chuyện.

“Có.”

“Có phải khá dài không?”

Hạ Tuyên liếc nhìn cậu. Hướng Biên Đình hiếm khi có biểu hiện trẻ con như vậy, mắt sáng rực, đầy sự tò mò.

Hạ Tuyên cười thầm trong lòng, trả lời: “So với tên tiếng Trung thì có dài hơn một chút.”

Hắn nói ra tên đầy đủ bằng tiếng Nga của mình, thỏa mãn sự tò mò của cậu bạn nhỏ trước mặt.

Hướng Biên Đình nghe xong thì ngẩn người: “Đây là… tên tiếng Nga của anh à?”

“Ừ, tên đầy đủ.”

Đuôi mắt Hướng Biên Đình hơi cong xuống, lộ ra nụ cười nhẹ: “Quả thật là dài.”

“Bên đó thường không gọi tên đầy đủ, đều có tên viết tắt.”

“Tên viết tắt của anh là gì?”

“Алёша.”

Không biết có phải vì giọng Hạ Tuyên trầm thấp hay không, mà Hướng Biên Đình cảm thấy dù thầy nói tiếng Pháp hay tiếng Nga, đều có một vẻ quyến rũ khó tả. Tên viết tắt của hắn nghe có vẻ cũng khá quyến rũ, còn có hơi quen thuộc.

“Phiên âm tiếng Trung là A Liêu Sa phải không?” Hướng Biên Đình hỏi hắn.

Алёша thực ra là tên gọi thân mật của Hạ Tuyên, hồi nhỏ sau khi trở về từ Nga, mẹ hắn đã gọi hắn bằng cái tên này suốt một thời gian dài.

Hạ Tuyên gật đầu, nhìn cậu, nói: “Có vẻ như em xem không ít phim Nga.”

Hướng Biên Đình cười.

Nhân viên phục vụ mang nồi canh từ bên ngoài vào, đặt lên bếp điện ở giữa bàn, một lúc sau lại mang hai đĩa món ăn nhỏ vào, cười nói: “Đây là bà chủ đưa thêm cho các anh.”

“Cảm ơn bà chủ.” Hướng Biên Đình nói.

“Các anh ăn nhé, cần gì thì gọi ở cầu thang.”

Đặc sản của quán này là canh chua cay, Hướng Biên Đình gọi nước canh suông, cũng rất ngon.

Hai đĩa món ăn nhỏ mà bà chủ đưa đều có vị cay, Hướng Biên Đình không nếm thử miếng nào, Hạ Tuyên nhìn cậu, hỏi: “Không ăn cay à?”

“Ừm.” Hướng Biên Đình gật đầu, “Anh có ăn được không? Có thấy nhạt không?”

“Không nhạt, khá đậm đà.”

Có lẽ vì lâu không đến đây ăn, nên Hướng Biên Đình nếm vài miếng thì thấy khá ngon miệng. Mặt cậu đỏ lên vì hơi nóng, tay áo xắn lên gần khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ.

Ánh mắt Hạ Tuyên rơi vào cổ tay gầy gò của cậu bé, khiến hắn ăn cá mà lại hơi lơ đãng.

Điện thoại trên bàn rung lên, hắn cầm lên xem một chút, rồi nghe điện thoại: “Alo?”

“Còn chưa về à?” Tiêu Dịch Dương bên đầu kia hỏi, “Sáng mai không phải còn phải lên máy bay sao, sao không nghỉ sớm đi?”

Hạ Tuyên nhìn đồng hồ: “Bây giờ cũng chưa muộn.”

“Ông đi đâu vậy?”

“Đang ăn khuya.”

“Ăn khuya? Với ai vậy?”

Hạ Tuyên liếc nhìn Hướng Biên Đình đối diện, nói: “Hướng Biên Đình.”

Hướng Biên Đình nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ăn khuya à?” Giọng Bạch Khâm vang lên trong điện thoại, “Ăn khuya mà không gọi chúng tôi à, sếp Hạ?”

Tiêu Dịch Dương bên cạnh nói: “Đi ăn khuya với Hướng Biên Đình.”

“Cái gì?” Bạch Khâm đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh ta, “Tinh thần hành động rất tốt đấy.”

Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, khẽ hỏi: “Anh Bạch à?”

“Ừ.”

“Có muốn gọi họ qua không?” Hướng Biên Đình nói.

Hạ Tuyên hỏi thẳng người ở đầu dây bên kia: “Qua không? Ăn cá.”

“Chúng tôi chắc chắn không thể làm bóng đèn của anh được rồi.” Bạch Khâm nói.

“Không ảnh hưởng gì đâu.” Hạ Tuyên nói.

“Anh nói đấy nhé?” Bạch Khâm làm sao có thể bỏ lỡ cảnh náo nhiệt này, y rất thích hóng chuyện của Hạ Tuyên, biết đâu còn giúp đẩy nhanh tiến độ, “Anh nói một câu chắc chắn, cho đi thì cho đi, nếu cho đi thì hai chúng tôi sẽ lập tức chạy qua.”

“Thì qua đi.”

“Gửi định vị cho tôi.”

Hạ Tuyên cúp điện thoại, gửi cho Bạch Khâm một định vị trên WeChat.

“Họ có qua không?” Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên đặt điện thoại xuống và gật đầu.

Hai người đó đến khá nhanh, được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng riêng.

“Thơm quá nhỉ?” Bạch Khâm bước vào, “Ngửi thôi mà cũng thấy đói rồi.”

Hướng Biên Đình chào hỏi họ. Cậu mặc chiếc áo khoác mà Hạ Tuyên đã mặc hôm nay, cài hết cúc, trông như là mặc sát người, khiến Bạch Khâm nhìn mà ngây người.

Bạch Khâm nhìn chằm chằm vào áo của cậu: “Tiểu Hướng, áo của cậu trông quen quen nhỉ?”

“Áo của tôi bẩn rồi, mượn áo của thầy Hạ mặc tạm.” Hướng Biên Đình nói.

Bạch Khâm cười cười, nói đầy ẩn ý: “Vẫn là cậu giỏi, còn mượn được áo của thầy Hạ nữa.”

Tiêu Dịch Dương cởi áo khoác ngồi xuống, kéo áo của Bạch Khâm, kéo người đến bên cạnh mình.

“Chúng tôi ăn cũng khá nhiều rồi.” Hướng Biên Đình nói, “Hai anh có muốn gọi thêm nồi không? Món đặc trưng ở đây là lẩu chua cay.”

Bạch Khâm mở thực đơn nhìn qua: “Vậy thì gọi thêm một nồi, tôi đói thật… Lẩu chua cay đúng không?”

Bạch Khâm lại gọi một nồi lẩu chua cay, còn gọi thêm vài món nhúng, Tiêu Dịch Dương nhìn y: “Tối ăn nhiều như vậy, đều vào bụng người khác rồi à?”

Bạch Khâm rót một ly nước: “Đều tiêu hóa hết rồi.” Y ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên, “Tìm ở đâu vậy? Sao lại chạy đến đây ăn khuya.”

“Là do bạn học Hướng giới thiệu.” Hạ Tuyên nói.

“Vậy em phải nếm thử cho kỹ mới được.”

Sau khi ăn xong nồi lẩu suông, nhân viên phục vụ lại mang một nồi lẩu chua cay lên, cá lát rất mềm và thấm vị, có thể nói là rất ngon, Bạch Khâm vốn đã thích ăn cay, ăn rất thoải mái: “Quả nhiên là món được bạn học Hướng giới thiệu.”

Hướng Biên Đình cười cười, cầm ly nước uống một ngụm. Cậu không ăn cay và cũng đã no, sau đó ngồi yên, không động đũa nữa.

“Tiểu Hướng, cậu có kế hoạch gì trong dịp Quốc khánh không?” Bạch Khâm hỏi Hướng Biên Đình, “Có đi chơi không?”

Hướng Biên Đình ừm một tiếng, còn vài ngày nữa mới đến kỳ nghỉ dài ngày, Thẩm Trạch đã sớm lên kế hoạch đi đâu chơi rồi.

“Còn các anh…” Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, “Triển lãm xăm hình kết thúc thì về Giang Châu luôn sao?”

“Chúng tôi sẽ ở lại đây vài ngày, thầy Hạ thì ngày mai sẽ đi.”

Hướng Biên Đình ngạc nhiên: “Ngày mai đã đi? Triển lãm xăm hình chưa kết thúc mà?”

“Chiều mai có người đến chỗ anh ấy xăm.” Bạch Khâm nói, “Phải về kịp.”

Hạ Tuyên hỏi Hướng Biên Đình: “Em đi với ai?”

“Bạn thân của tôi… chắc còn có các bạn khác.”

Hạ Tuyên ừ một tiếng: “Chú ý an toàn.”

Mỗi lần Bạch Khâm thấy Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình với ánh mắt đó đều muốn cười, y thầm nghĩ, người ta chắc phải chú ý an toàn với hắn thì có đấy!

Bình Luận (0)
Comment