Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 28

Chương 28

Sáng mai Hạ Tuyên phải ra sân bay sớm, nên ăn đến hơn mười một giờ thì họ giải tán. Đến quầy thanh toán, Hạ Tuyên lấy điện thoại ra để thanh toán, thì Hướng Biên Đình cũng lấy điện thoại ra: “Thầy Hạ, để tôi trả.”

Hạ Tuyên liếc nhìn cậu, Bạch Khâm cười nói: “Cậu trả gì chứ, ba người lớn đứng đây để cho một cậu bé thanh toán sao? Mất mặt quá.”

Hướng Biên Đình mỉm cười: “Nơi này là do tôi muốn tới, cá cũng là tôi muốn ăn, để thầy Hạ thanh toán thì tôi cũng mất mặt không kém.”

Hạ Tuyên không nói gì, chỉ đưa luôn mã thanh toán cho cô gái ở quầy quét mã trên điện thoại, quét xong, hắn quay lại nhìn Hướng Biên Đình: “Mặt vẫn còn mà.”

Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, rồi cười, nói: “Vậy lần sau tôi mời.”

Hạ Tuyên nói: “Đợi lớn lên rồi hãy nói.”

Bạch Khâm ngậm một điếu thuốc chưa châm, đứng bên cạnh cười: “Bây giờ mới biết cậu ấy nhỏ à.”

Bốn người chia làm hai nhóm, Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm về khách sạn, Hạ Tuyên đưa Hướng Biên Đình về nhà. Bạch Khâm vừa lên xe đã khen Hướng Biên Đình tốt tính, dễ mến, tuy tuổi nhỏ nhưng rất chững chạc, cũng rất thú vị, cảm thấy Hạ Tuyên thích cậu cũng không phải không có lý do, cũng thấy tính cách của Hạ Tuyên đúng là chỉ có một người như vậy mới có thể chịu đựng được.

“Không ngờ lại thất bại trước một cậu nhóc.” Bạch Khâm hạ cửa sổ xuống, lấy bật lửa châm điếu thuốc trong miệng, “Hai người này đúng là hợp nhau.”

Những gì Bạch Khâm nói, Tiêu Dịch Dương đều đồng ý, nhưng không đồng tình với một số hành động của y. Anh ta dịu dàng phê bình Bạch Khâm không biết chừng mực, nói y lúc nào cũng nói những lời không đâu trước mặt hai người đó, lỡ như gây chuyện cho Hạ Tuyên thì sao. Anh ta và Bạch Khâm có tác phong làm việc không giống nhau, một người thì quyết liệt, một người thì ôn hòa, một người muốn đem cả cục dân chính đến trước mặt Hạ Tuyên, một người thì cảm thấy yếu tố không chắc chắn quá nhiều, mọi chuyện vẫn phải xem ý chí của Hạ Tuyên.

Bạch Khâm cười hì hì, không phản bác Tiêu Dịch Dương, cũng hơi tự phản tỉnh một chút, đưa miệng lại gần nói: “Lần sau anh lấy băng dính dán miệng em lại nhé, như vậy thì có thể kiểm soát được miệng em.”

Tiêu Dịch Dương quay đầu nhìn y, nụ cười trên mặt rất nhạt: “Có thể đổi thứ khác dán.”

“Được, em không ngại.” Bạch Khâm nhẹ nhàng phun một hơi thuốc vào mặt anh ta, “Dù sao em cũng mặt dày, sếp Tiêu đừng ngại.”

Hạ Tuyên đưa Hướng Biên Đình về đến nhà, xe dừng trước cửa nhà cậu. Nơi Hướng Biên Đình ở rất lớn, có chút giống một trang viên nhỏ, vừa rồi hắn lái xe từ ngoài vào đã đi một đoạn không ngắn.

Trước khi xuống xe, Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên một câu: “Thầy Hạ, có muốn vào ngồi một chút không?”

Hạ Tuyên lắc đầu: “Muộn rồi, em nghỉ sớm đi.”

Hướng Biên Đình gật đầu: “Vậy anh cũng về khách sạn nghỉ sớm nhé, áo của anh, tôi sẽ giặt sạch, khi về Giang Châu sẽ mang cho anh.”

Hạ Tuyên ừ một tiếng, thấy một người đàn ông mặc bộ vest dài màu đen từ trong nhà đi ra, trông khoảng bốn mươi tuổi, nhìn trang phục và dáng vẻ thì chắc hẳn là quản gia. Ông đứng ở cửa nhìn về phía này, không tiến lại gần, chỉ khom người từ xa chào Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên cũng gật đầu chào lại.

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn, rồi giới thiệu với Hạ Tuyên: “Người đó là quản gia nhà tôi, chú Hạ.”

Hạ Tuyên nhìn cậu, không nói gì, thầm nghĩ đúng là một thiếu gia thật sự. Nhưng trên người cậu thật sự không có chút tính cách của một thiếu gia tẹo nào, rất dễ mến.

Hướng Biên Đình mở cửa xuống xe, rồi đứng ngoài xe chào tạm biệt Hạ Tuyên: “Hẹn gặp lại ở Giang Châu nhé, thầy Hạ.”

Hạ Tuyên ừ một tiếng, tiến lên nói với cậu một câu “Chúc ngủ ngon.”

Hướng Biên Đình nhìn chú Hạ, có chút nghi hoặc: “Chú Hạ, sao muộn thế này mà chú còn chưa ngủ?”

Hạ quản gia cùng cậu bước vào trong nhà, nói: “Vừa rồi cô bé nhà họ Tả đến tìm cậu.”

Hướng Biên Đình quay đầu nhìn ông: “Cô ấy có nói tìm tôi có việc gì không?”

“Không, tôi bảo cô ấy là cậu không có nhà, cô ấy liền đi luôn.”

“Cô ấy đến một mình à? Có ai đi cùng không?”

“Có tài xế.”

“Có phải uống nhiều không?”

“Trên người có mùi rượu, nhưng chắc là không say lắm.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Hướng Biên Đình gật đầu, “Chú nghỉ sớm đi, tôi lên lầu đây.”

Hạ quản gia nói: “Chủ tịch Hướng đã về.”

Hướng Biên Đình ngạc nhiên: “Bố tôi?”

Hạ quản gia gật đầu: “Ông đang ở thư phòng, bảo cậu về thì đến gặp mình.”

“Tôi biết rồi.”

Hạ quản gia nhìn chiếc áo không vừa vặn trên người cậu, thắc mắc: “Cậu mặc áo của ai vậy? Áo của cậu đâu?”

“Bị bẩn rồi, tôi đã vứt đi.” Hướng Biên Đình vừa nói vừa đi về phía thư phòng, “Áo này là mượn của người khác.”

Cửa thư phòng không đóng, Hướng Biên Đình trực tiếp đi vào, Hướng Hành ngẩng đầu nhìn cậu: “Cũng không biết gõ cửa.”

Hướng Biên Đình quay lại gõ cửa: “Sếp Hướng, con có thể vào không?”

“Không lễ phép chút nào.” Hướng Hành cười cúi đầu, tiếp tục xem tài liệu, “Vào đi.”

Hướng Biên Đình đi tới, bố cậu ký một chữ lên tài liệu, rồi mới gập lại hỏi: “Sao về muộn thế?”

“Con đi ăn khuya.”

Bố cậu ngẩng đầu, quét mắt nhìn cậu: “Ai mua cho con chiếc áo lớn thế này?”

“Không phải đồ của con.”

Bố cậu để tài liệu sang bên, biểu cảm có chút nghi hoặc: “Không phải của con?”

“Áo của con vừa bị người ta làm bẩn, chiếc áo này là con mượn của bạn.”

“Làm bẩn? Bẩn đến mức phải mặc đồ của người khác à?”

“Bị đổ rượu lên.” Hướng Biên Đình dừng lại một chút, bổ sung, “Rượu người khác uống.”

“Con đi đâu mà bị đổ rượu?”

Hướng Biên Đình thành thật nói: “Đi bar.”

“Cùng Tiểu Trạch à?”

“Vâng.”

“Ít đi những chỗ này thôi, hai đứa còn nhỏ mà.” Hướng Hành mở một tài liệu khác, cúi đầu xem.

Hướng Biên Đình nói đùa: “Lớn tuổi rồi thì đi cũng không có ý nghĩa nữa mà.”

Hướng Hành khẽ tặc lưỡi, ngẩng đầu nhìn cậu.

Hướng Biên Đình cầm một món đồ trang trí mới trên bàn xem, nghe bố hỏi: “Lâu rồi không qua bên Giang Châu thăm con, khai giảng lâu như vậy rồi, con đã quen hết chưa?”

“Con khá quen rồi.” Hướng Biên Đình để món đồ xuống, ngáp một cái, “Bố, con mệt rồi, con đi tắm trước nhé.”

Hướng Hành nhìn cậu: “Ra ngoài chơi thì không mệt, nói với bố hai câu đã kêu mệt.”

Hướng Biên Đình cười cười: “Bố đang làm việc mà, con không làm phiền bố nữa.”

Bố mẹ cậu thường xuyên bay đi bay lại trong nước và nước ngoài, ít khi gặp nhau là chuyện bình thường, cậu đã quen với điều đó từ lâu. Bố cậu thường nói tính cách cậu độc lập, nhưng thực ra là do ảnh hưởng từ môi trường gia đình.

Bố cậu nhìn cậu một lúc, thở dài, gật đầu: “Đi đi.”

“Bố thở dài gì vậy?” Hướng Biên Đình cười nói, “Hay là con ngồi lại đây một chút?”

“Không cần miễn cưỡng ngài đây đâu.” Hướng Hành nói, “Đi tắm đi.”

Hướng Biên Đình vui vẻ: “Con mệt thật mà, bố.”

Hướng Hành vẫy tay, ra hiệu cho cậu có thể đi.

Hướng Biên Đình vốn đang khá buồn ngủ, nhưng sau khi tắm xong thì không còn buồn ngủ nữa, vừa rồi lại ăn no quá nên bụng hơi khó chịu, cậu liền mặc pijama ra vườn sau đi dạo một chút, rồi bước vào nhà kính xem xét. Đèn trong nhà kính thường sáng vào ban đêm, nhìn từ bên ngoài rất đẹp, có một vẻ đẹp khác biệt so với ban ngày.

Trong nhà kính có một cây đàn piano, cậu mở nắp đàn và ấn lên phím đàn hai cái, rồi ngồi xuống, dựa vào ký ức chơi lại một đoạn bài nhạc mà Hạ Tuyên đã chơi lần trước. Cậu không quen bài này lắm, nên chỉ có thể chơi được một chút, còn chơi sai một vài nốt.

Cậu dừng lại, cúi đầu nhìn phím đàn, trong đầu hiện lên hình ảnh Hạ Tuyên chơi đàn piano trước đó. Người có khí chất lạnh lùng như vậy, nhưng khi chơi piano lại có một vẻ đẹp độc đáo, ấn tượng rất sâu sắc, nên luôn khiến cậu vô thức nhớ lại hình ảnh đó.

Hướng Biên Đình quay về phòng, cầm điện thoại trên tủ đầu giường gửi một tin nhắn WeChat cho Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên vừa tắm xong, nằm vào chăn, nghe thấy điện thoại rung liền cầm lên xem: [Hướng Biên Đình: Anh đã về đến khách sạn chưa?]

Hắn nhìn màn hình, nheo mắt lại, mấy chữ mà Hướng Biên Đình gửi đến giống như chính cậu đang nói bên tai, khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Hạ Tuyên ấn giữ nút nói và gửi một tin nhắn thoại đi.

Hướng Biên Đình nhìn vào màn hình, thấy tin nhắn thoại hiện lên, tim cậu đập nhanh, rồi mở ra nghe thử—

“Đến nơi rồi, nếu hỏi muộn thêm một phút nữa là tôi ngủ mất đấy.”

Nghe giọng này đúng là có vẻ như sắp ngủ, vừa lười biếng vừa có sức hút.

Hạ Tuyên không muốn gõ chữ, tiếp tục gửi tin nhắn thoại: “Sao em còn chưa ngủ?”

Hướng Biên Đình trả lời bằng văn bản: [Ăn no quá, vừa đi dạo một chút cho tiêu cơm.]

Hướng Biên Đình đột nhiên nhớ ra một chuyện, cậu hỏi Hạ Tuyên: [Thầy Hạ có thể giúp tôi một việc được không?]

Hạ Tuyên nheo mắt lại, giờ hắn rất muốn nghe giọng Hướng Biên Đình, liền ấn nút nói và nói: “Nói bằng giọng nói đi.”

Hạ Tuyên bảo Hướng Biên Đình gửi tin nhắn thoại, nhưng Hướng Biên Đình hiểu lầm, tưởng hắn bảo mình gọi điện thoại bằng giọng nói, cũng không do dự gì, lập tức gọi một cuộc gọi thoại.

Hạ Tuyên nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, hơi ngẩn ra, rồi lập tức nhận cuộc gọi.

“Alo?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo của cậu bé.

“Ừ, em nói đi.” Hạ Tuyên đáp lại, đoán có lẽ Hướng Biên Đình đã hiểu sai ý của mình. Cũng tốt, sai như vậy nhiều lần cũng không sao.

“Thầy Hạ, khi về Giang Châu, anh có thể giúp tôi chăm sóc rắn được không?” Hướng Biên Đình nói, “Tôi không mang rắn về, nó ở Giang Châu chắc cũng cô đơn lắm.”

“Ừ, được.” Hạ Tuyên nhẹ nhàng cọ ngón tay cái vào nhẫn, “Tôi đến nhà em thế nào?”

Hướng Biên Đình nói mật khẩu khóa cửa, Hạ Tuyên nghe cậu không chút do dự đã tiết lộ mật khẩu nhà mình, không khỏi bật cười: “Cứ thế nói mật khẩu như vậy, không sợ tôi dọn hết nhà em à?”

“Dọn hết rồi tôi lại dọn về.” Hướng Biên Đình nói, “Dù sao cũng không xa, ngay đối diện thôi mà.”

Hạ Tuyên cười thầm, lại trêu: “Giúp em chăm sóc rắn thì được, nhưng nếu Peter cắn tôi thì sao?”

“Con nợ cha trả.” Hướng Biên Đình nói rất nghiêm túc.

Hạ Tuyên nheo mắt lại: “Trả thế nào?”

Hướng Biên Đình cười một tiếng, nghiêm túc không quá một giây: “Thì cho anh cắn lại.”

Hạ Tuyên cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị nhóc “vô tâm” này làm cho phát điên, hắn hỏi thẳng luôn: “Tôi cắn rắn hay cắn em?”

Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, một lúc không nói gì, cậu nghĩ Hạ Tuyên chỉ là lời nói vô tình, nên đơn phương cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng, liền ho khan một tiếng để giải tỏa ngượng ngùng, đồng thời tự tìm cách bù đắp: “Cái đó phải đợi nó cắn anh rồi mới bàn chứ.”

Bình Luận (0)
Comment