Sậu Lạc - Kỉ Kinh

Chương 3

Chương 3

Hướng Biên Đình vẫn chưa kịp phản ứng: “Hả?”

“Tôi đã dán một tờ giấy lên cửa nhà cậu.” Hạ Tuyên nhìn qua tay nắm cửa bên đối diện, không thấy gì, dưới đất cũng không có, có thể là nhân viên dọn dẹp đã quét rồi.

“Chắc bị nhân viên dọn dẹp quét mất rồi.” Hạ Tuyên lại nói.

Hạ Tuyên nâng tay lên, con rắn quấn quanh cổ tay hắn chậm rãi di chuyển, từ giữa các ngón tay chui qua, quấn lấy cả bàn tay hắn.

Sự việc xảy ra hơi bất ngờ, Hướng Biên Đình vẫn còn đang ngẩn ngơ.

Tư thế nâng cổ tay của người đàn ông rất thoải mái, các ngón tay thon dài, ngón út đeo một chiếc nhẫn có gắn đá quý màu xanh, không biết có phải do rắn quấn quá chặt không mà mu bàn tay và cẳng tay đều nổi gân xanh, nhưng không quá rõ ràng.

“Không cần à?” Đối phương đột nhiên hỏi.

Hướng Biên Đình hồi thần, giơ tay tiếp nhận con rắn. Peter ngửi thấy mùi của chủ nhân, nhanh chóng buông tay Hạ Tuyên ra, bị Hướng Biên Đình xách đi.

Hướng Biên Đình nhét rắn vào ngực, Peter theo thói quen leo lên cổ cậu, quấn vài vòng rồi nằm lười trên đó.

“Cảm ơn anh rất nhiều.” Hướng Biên Đình cảm kích nói.

“Không có gì.”

“Anh bắt được nó ở đâu vậy?”

“Ở cửa thang máy.”

“Nó không cắn anh chứ?”

“Không.”

Rắn đen thường có tính tình khá nhu hòa, nhưng con rắn mà Hướng Biên Đình nuôi vẫn có một chút cá tính. Trước đây cũng từng có vài bạn thích rắn đến nhà xem Peter, nhưng ai cũng bị cắn lên tay, nó khá không thân thiện với người lạ, chỉ trừ Hướng Biên Đình.

Hiện tại, Peter lại rất ngoan ngoãn trước mặt đối phương, khiến Hướng Biên Đình rất ngạc nhiên, mà việc đối phương không sợ rắn cũng khiến cậu bất ngờ.

Hướng Biên Đình đang suy nghĩ nên cảm ơn người ta như thế nào, lại nhớ ra bên quản lý toà nhà còn đang giúp mình kiểm tra camera, cậu liền bảo đối phương đợi một chút rồi quay lưng gọi điện cho ban quản lý, thông báo là đã tìm được rắn, không cần kiểm tra camera nữa.

Gọi điện xong, Hướng Biên Đình cầm điện thoại, cảm thấy hơi khó xử, không nghĩ ra một phương án đáp lễ hợp lý nào. Cậu chưa từng gặp tình huống như thế này, cảm thấy đưa tiền thì có vẻ thực tế hơn, nhưng mà nói thẳng thì có vẻ hơi bất lịch sự.

Hướng Biên Đình suy nghĩ mãi mà không tìm ra được một phương án nào, nên khi nhìn về phía đối phương, miệng lại nhanh hơn não: “Anh có muốn gì không?”

Đối phương im lặng một lúc, hỏi cậu: “Ý cậu là gì?”

Hướng Biên Đình vội vàng giải thích: “Tôi muốn tặng anh một món quà cảm ơn, không biết anh cần gì? Tiền? Hay là cái gì khác?”

“Cậu hỏi như vậy không sợ tôi lừa cậu sao?”

Hướng Biên Đình mỉm cười: “Nếu anh muốn lừa tôi thì đã lừa từ lâu rồi.”

Peter treo trên cổ Hướng Biên Đình khẽ thò đầu về phía trước, thè lưỡi về phía Hạ Tuyên, Hạ Tuyên giơ tay nhẹ nhàng chạm chạm nó, nhìn Hướng Biên Đình rồi nói: “Không cần cảm ơn tôi, tiện tay thôi mà.”

Hướng Biên Đình thầm nghĩ, bình thường không phải ai cũng “tiện” tay được như này đâu nhỉ?

Hạ Tuyên liếc nhìn chiếc áo quân phục trên người Hướng Biên Đình, hỏi: “Đang tập quân sự à?”

Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, cúi nhìn trang phục của mình, gật đầu: “Vâng.”

Hạ Tuyên lại hỏi: “Mới nhập học?”

“Đúng vậy.”

Gần đây chỉ có một trường đại học, đó là trường tốt nhất Giang Châu, cũng là một trong những trường danh tiếng hàng đầu cả nước. Mới nhập học đã ở bên ngoài, có lẽ là vì con rắn này, mà đã có thể ở đây thì gia cảnh chắc hẳn phải khá giả.

Việc đối phương có muốn nhận quà hay không là một chuyện, còn việc mình có đưa hay không lại là chuyện khác. Hướng Biên Đình hỏi: “Anh thật sự không muốn gì sao?”

Quả đúng là phong thái của con nhà giàu, người bình thường mà muốn cảm ơn người khác thì chẳng bao giờ hỏi như vậy, gặp phải người tham lam, hỏi như vậy chỉ tổ tự đào hố cho mình.

“Có phải muốn gì cũng được không?” Hạ Tuyên vừa đùa vừa hỏi.

“Chỉ cần tôi có khả năng đưa.”

Hạ Tuyên cười: “Câu này nghe có vẻ rất có phong cách bá đạo tổng tài.”

Hướng Biên Đình ngẩn ra, rồi cũng cười: “Có hơi thật, nhưng tôi rất chân thành. Anh đã giúp tôi rất nhiều.”

“Đối với cậu thì là giúp lớn, còn với tôi thì chỉ là việc nhỏ, không cần để tâm.” Hạ Tuyên nói, “Về nghỉ ngơi đi, trán cậu đầy mồ hôi rồi.”

Hướng Biên Đình hơi ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, đối phương đã nhìn cậu một cái rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Để tránh Peter sau này lại “vượt ngục”, Hướng Biên Đình vừa về nhà đã niêm phong tấm chắn trên đỉnh hộp kính.

Cuối tuần, Hướng Biên Đình ra ngoại ô thăm bà ngoại.

Mẹ cậu là người Giang Châu, khi đi du học ở nước ngoài đã quen với bố cậu, sau đó kết hôn với ông và ở lại Bắc Thành. Hướng Biên Đình sinh ra và lớn lên ở Bắc Thành, một năm chỉ gặp bà ngoại vài lần. Vài năm trước, ông ngoại đã qua đời, giờ chỉ còn một mình bà ngoại ở ngôi nhà lớn này.

Nhà họ Biên là một gia đình có truyền thống học vấn, cả ông ngoại và bà ngoại đều là trí thức, nhưng mẹ cậu không đi theo con đường học thuật như ông bà, mà học kinh tế ở nước ngoài, còn xây dựng sự nghiệp ở Bắc Thành.

Cả hai ông bà đều không muốn chuyển đến Bắc Thành cùng con gái, mà sống bên nhau ở Giang Châu cả đời. Cuối cùng thì vẫn có người phải ra đi, người ở lại chỉ có thể ôm lấy thời gian. Trước đây, Hướng Biên Đình còn nhỏ, hướng đi của cuộc đời chỉ có thể nằm trong kế hoạch, không thể lựa chọn cũng không thể thực hiện.

Sau này có thể lựa chọn rồi, vì vậy, cậu đã thi vào đại học Giang Châu.

Bà ngoại nuôi một con chó Bernese, tên là Hoành Hoành, là một cô bé, ba tuổi, to lớn vô cùng. Trước đây, khi Hướng Biên Đình đến thăm bà ngoại đã từng gặp nó, còn dắt nó đi dạo không ít lần. Nó nhận ra Hướng Biên Đình, mỗi lần cậu đến, vừa tới cửa nó đã chạy vọt tới. Có lúc Hướng Biên Đình thật sự sợ bà ngoại dắt chó đi dạo bị nó kéo ngã.

Hướng Biên Đình bị dụi đến mức lông chó phủ đầy người, cậu ngồi xổm xuống xoa đầu chó, cười nói: “Mày không biết cân nặng của mình à? Xương sườn sắp bị mày đè gãy rồi.”

Dì Ngô đang tưới hoa trong sân, thấy có người đến, liền cười gật đầu: “Biên Đình đến rồi à.”

“Dì Ngô.” Hướng Biên Đình chào hỏi, Hoành Hoành lè lưỡi, ch** n**c dãi đi theo bên cạnh, cảm xúc đã ổn định lại.

“Bây giờ mỗi ngày vẫn là bà ngoại dắt chó đi dạo à?” Hướng Biên Đình hỏi cô.

“À, đúng vậy.”

Hướng Biên Đình xoa xoa đầu Hoành Hoành: “Bà ngoại có dắt nó được không?”

Cậu vẫn hơi lo lắng, dù sao Hoành Hoành cũng là một giống chó lớn, to như vậy, đứng lên còn cao hơn cả bà ngoại. Một bà lão mà hàng ngày dắt một con chó lớn như vậy, có chịu nổi không?

Dì Ngô cười nói: “Sao lại không dắt được chứ, bình thường nó rất ngoan, nghe lời lắm, chỉ khi gặp cậu thì mới đặc biệt phấn khích, kéo cũng không giữ nổi thôi.”

Hướng Biên Đình yên tâm, cười nói: “Vậy à.”

“Đúng vậy. Đừng lo, mỗi ngày giáo sư Bùi cũng không dắt lâu, đi một vòng tầm nửa giờ là về rồi.”

“Bà đâu rồi?”

“Trong phòng thử đồ, vài ngày nữa sẽ đi du lịch.”

“Lại đi du lịch nữa à.”

Dì Ngô cười hai tiếng: “À, đi khắp nơi.”

Khi Hướng Biên Đình vào nhà, bà ngoại vừa từ trên lầu đi xuống, mặc chiếc áo mới mua được ở cửa hàng đồ cũ.

“Ai mà có mắt nhìn thế, mua được chiếc áo đẹp thế này.” Hướng Biên Đình đứng ở dưới lầu nói.

“Đương nhiên là bà ngoại của con rồi.” Bà ngoại đi đến trước mặt Hướng Biên Đình, kéo kéo cổ áo, “Thế nào? Có đẹp không?”

Hướng Biên Đình nhìn kỹ một hồi, còn giúp bà chỉnh lại áo: “Đẹp vô cùng luôn ấy. Lần này bà đi đâu vậy?”

“Tân Cương.” Bà ngoại vỗ vỗ vào ngực cậu, “Nghe con, không đi xa quá.”

“Tân Cương mà không xa á.”

“Chưa ra nước ngoài, mà lại có Tiểu Ngô đi cùng mà.”

Dù đi đâu xa, bà ngoại cũng đã từng đi qua, lúc đó bà còn chưa đến sáu mươi.

“Chờ một thời gian ngắn nữa con sẽ có kỳ nghỉ ngắn, rồi con sẽ đi cùng bà.”

“Không cần con đi, trẻ con như con đi với bà lão như bà có gì vui đâu. Hơn nữa con có mấy kỳ nghỉ dài trong năm đâu chứ.”

“Có kỳ nghỉ đông, kỳ nghỉ hè, nhiều mà bà.”

“Không phải quá lạnh thì là quá nóng, người lại đông, bà không ra ngoài đâu.”

Nói cũng có lý, Hướng Biên Đình đành nhượng bộ: “Vậy được, bà vui là được.”

Bà ngoại vỗ vỗ lông chó trên ngực Hướng Biên Đình, nhìn sang bên cạnh thấy Hoành Hoành đang vẫy mạnh đuôi thì nói: “Mỗi lần đến đây đều phải mang về nửa cân lông chó.”

“Không còn cách nào mà.” Hướng Biên Đình cười cười, “Hoành Hoành quý con.”

Hoành Hoành như hiểu, liền “ao ao” kêu hai tiếng. Hướng Biên Đình vui vẻ xoa mũi nó: “Quá phối hợp rồi nhỉ, bé cưng.”

Hoành Hoành lại “ao ao” hai tiếng, bà ngoại đứng bên cạnh cười: “Sắp bị con dỗ đến không biết đường về rồi.”

Nói đến thú cưng, bà ngoại nhớ đến con rắn của Hướng Biên Đình.

“Con rắn con nuôi vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe lắm, ăn ngủ bình thường. Nhưng mấy hôm trước nó gây chuyện, đã trốn ra ngoài.”

“Trốn ra ngoài thật á?”

“Vâng, may mà được hàng xóm nhặt được.”

“Hàng xóm nhặt được?” Bà ngoại hơi ngạc nhiên, “Người đó không sợ rắn à?”

“Không sợ, lúc đưa cho con còn quấn nó trên tay mà.”

Nhiều người không hiểu việc cậu nuôi rắn, đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp người không ngạc nhiên khi thấy cậu nuôi rắn.

Không những không ngạc nhiên, mà còn rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể cậu nuôi một con chó nhỏ chứ không phải rắn vậy.

“Vậy hai đứa có vẻ hợp nhau.” Bà ngoại quay người lên lầu, “Còn hai bộ đồ nữa, bà thử rồi cho con xem.”

“Nhà có thang máy mà, sao bà lại còn phải leo cầu thang.”

“Chân tay bà vẫn khỏe, cần gì phải đi thang máy.” Bà ngoại quay lại nói, “Chiều nay bà làm bánh, con giúp bà nhé.”

“Được ạ.”

Ăn xong bữa trưa, Hướng Biên Đình dắt Hoành Hoành đi dạo một vòng. Vùng ngoại ô ít người, không khí cũng trong lành, chỗ này cây cối rất đẹp, khắp nơi đều là công viên.

Tuy bà ngoại sống một mình nhưng cuộc sống không đơn điệu, thế giới tinh thần rất phong phú.

Hướng Biên Đình vào một quán trà sữa “thân thiện với thú cưng”, vừa bước vào cửa, cô gái ngồi bên cửa sổ đã “wow” một tiếng, ôm cốc trà sữa nhỏ giọng kêu lên: “Em chó to quá này…” rồi ánh mắt chuyển sang mặt Hướng Biên Đình, lại “wow” một tiếng, rồi lập tức che miệng lại, điên cuồng trao đổi ánh mắt với người bạn bên cạnh.

Quán trà sữa này là quán bà ngoại thường ghé qua khi dắt chó đi dạo, vì quanh đây không có nhiều “cửa hàng thân thiện với thú cưng”. Chủ quán cũng biết Hoành Hoành, nhưng không biết Hướng Biên Đình.

Cô kéo dài âm điệu, gọi: “Hoành Hoành”, rồi cười như hoa nở, rồi lại nhìn sang Hướng Biên Đình bên cạnh Hoành Hoành.

“Một cốc sữa khoai môn nóng không đường.” Hướng Biên Đình nói.

Chủ cửa hàng nhìn cậu thất thần, ngẩn người một lúc: “À… à, được, chờ chút nhé.”

Mua trà sữa là do bà ngoại nhờ, nên Hướng Biên Đình dẫn chó ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.

“Chào bạn?” Cô gái bên cạnh lịch sự nhỏ giọng hỏi, “Mình có thể sờ chó của bạn không?”

Hướng Biên Đình nghe vậy liền quay đầu lại, nói: “Được.”

Cô gái vui mừng, vội vàng bước lại gần, ban đầu còn không dám sờ, chỉ giơ tay thử vài lần.

“Đừng sợ, nó không cắn đâu.” Hướng Biên Đình nói.

Cô gái “Ồ ồ” hai tiếng, tai đỏ bừng, nhẹ nhàng sờ hai cái lên đầu chó: “Dễ thương quá…” Cô nửa quỳ nhìn Hướng Biên Đình, “Đây là chó của bạn à?”

Hướng Biên Đình nhìn cô, cô lập tức cúi đầu.

“Đây là chó của bà ngoại tôi.”

Cô gái không biết nói gì thêm, chỉ cúi đầu tập trung v**t v* chó, còn lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, v**t v* không rời tay.

“Trà sữa khoai môn của bạn đã xong.”

Cô gái thu tay lại, Hướng Biên Đình dẫn chó đứng dậy, đi đến quầy lấy trà sữa: “Cảm ơn.”

“Không có gì, đi cẩn thận nhé.”

Chiều nay bà ngoại làm bánh, tâm trạng bà ngoại rất tốt, mặt mày hồng hào uống trà sữa khoai môn, khi khuấy bột còn ngân nga hát.

Hướng Biên Đình bóp bột vào khay nướng, nghe thấy dì Ngô ở bên cạnh khẽ thở dài: “Thật tốt, từ khi cậu đến đây, mỗi ngày giáo sư Bùi đều tràn đầy sức sống. Trước đây tinh thần cũng không tệ, nhưng không thể so với bây giờ…”

“Cảm ơn dì đã chăm sóc bà tốt như vậy.”

“Đừng nói vậy.”

“Bé cưng.” Bà ngoại gọi.

“Dạ. Có chuyện gì vậy bà?”

“Con đi tàu điện ngầm đến đây mất hai tiếng nhỉ?”

“Không đâu, khoảng một tiếng rưỡi thôi ạ.”

“Con à, không cần thường xuyên qua đây đâu, đi một chuyến xa như vậy.”

“Cũng không thường xuyên lắm, con chỉ đến vào cuối tuần thôi mà.”

“Cũng không cần mỗi tuần đều qua, ngày nghỉ thì cứ làm chút việc của mình, đừng phí thời gian ở đây.”

Hướng Biên Đình hiểu ý bà ngoại, liền gật đầu: “Vâng, con nghe lời bà, sau này sẽ phân bổ thời gian hợp lý, chắc chắn không ‘làm khổ’ bản thân.”

“Mẹ con sắp xếp tài xế cho con, sau này đến đây, để anh ta đến đón con, đi tàu điện ngầm mệt lắm.”

“Không cần đâu bà, tàu điện ngầm đến thẳng đây mà, khá tiện.”

Hướng Biên Đình bóp một ít bột vào khay, hơi run tay, trông không được đẹp.

Bà ngoại đi đến bên cạnh, tặc lưỡi: “Người đẹp như thế mà sao làm ra món gì xấu xí thế này.”

Hướng Biên Đình cầm túi bóp cười đến run tay: “Hai cái này cũng không có liên quan gì đến nhau mà.”

Hướng Biên Đình làm không được đẹp lắm, bà ngoại chê bánh quy của cậu xấu, không thể đưa đi tặng.

Hướng Biên Đình từ nhỏ vẫn được khen “thông minh”, nhưng trong lĩnh vực nấu nướng, hình như không được “thông minh” cho lắm.

Cậu cầm một chiếc bánh quy lên nếm thử.

Khá thơm và giòn.

Dù nhìn không đẹp, nhưng vị cũng ổn.

Hướng Biên Đình làm thêm một phần, lọc ra những cái bị cháy, bóp lệch, để lại những cái trông đẹp đẹp cho vào túi zip, đóng kín, để vào giỏ xách.

Về đến nhà thì trời đã tối, Hướng Biên Đình ra khỏi thang máy, cầm giỏ bánh quy nhỏ đi đến cửa nhà đối diện rồi bấm chuông.

Trong nhà không có động tĩnh gì, sau đó, cậu lại bấm chuông hai lần nữa, nhưng cũng không ai mở cửa.

Anh hàng xóm này thật khó gặp mặt.

Chín giờ, Hạ Tuyên mới ra khỏi studio, hắn lại về Lam Đình Nhã Loan, ra khỏi thang máy, thấy trước cửa nhà có một giỏ xách nhỏ, bên trong đựng bánh quy, nhìn có vẻ là làm thủ công, còn kẹp một tờ giấy note.

Hắn cầm tờ giấy đọc, trên đó viết “Một chút tấm lòng, xin mời thưởng thức”, ký tên là số nhà đối diện. Chữ viết như người, thật xinh đẹp!

Bình Luận (0)
Comment